Rể Sang Đến Nhà

Chương 139

Trần Cường nghe vậy, vội vàng nói: “Con không đi được, công ty còn có việc!”

Ông vừa nghe đến “Tuyết Phượng” thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, mấy năm đầu ông thực sự bị bà ta châm biếm đến mức phát sợ.

Miệng người đàn bà đó như pháo nổ dồn dập, có thể hạ thấp người khác xuống như họ không đáng một xu.

“Con cũng không muốn đi!”

Tần Ngọc Liên nói: “Con không muốn nhìn thấy gia đình đó!”

“Nhưng bà nội vừa mới hồi phục, cũng không thể để bà một mình…”

Trần Mộng Dao còn chưa nói xong, Tiêu Thiên đã vội vàng nói: “Vậy chúng ta đi!”

“Chú, chú không biết mợ là người thế nào đâu!”

“Mặc kệ bà ấy là người thế nào, bà nội cũng muốn nhìn thấy em trai bà lần cuối, chúng ta nên hoàn thành tâm nguyện của bà.”

Trần Mộng Dao thực ra không muốn đi, nhưng khi nghe những lời của Tiêu Thiên, cô cảm thấy rất có lý.

“Chị, hay là để em với bà nội đi!” Tần Nhu nói.

Trần Mộng Dao nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Mợ mình mà lên tiếng, nếu là Tần Nhu thì chắc nó sẽ nghe đến mức tự kỷ mất.

“Thôi, để chị đi!” Trần Mộng Dao liếc Tiêu Thiên trừng mắt một cái.

Tiêu Thiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Tối hôm đó, Tiêu Thiên đến trung tâm thương mại mua quà.

Tiệc mừng thọ nên không thể đến tay không được.

Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Dao thức dậy sớm dùng máy tính làm việc từ xa, hoàn thành một số việc quan trọng, sau đó bắt đầu tắm rửa thay đồ.

Sau đó, Tiêu Thiên chở Trần Mộng Dao và bà ngoại về nhà cậu ở thị trấn.

“Chú, lần này là chú muốn tới đấy nên chú phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Để tránh cho Tiêu Thiên nổi giận, cô nhắc nhở trước.

Những người đó, cô biết quá rõ, họ chỉ là một lũ nịnh bợ.

“Chuyện lớn gì mà anh chưa từng thấy chứ, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tiêu Thiên cười toe toét.

Cụ bà ngồi phía sau cũng bật cười.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Dương!

Giăng đèn kết hoa, người đến người đi.

Trước sân nhà kê hơn hai mươi cái bàn, nhiều người tụ tập trêи bàn hút thuốc đánh bài.

"Cái gì, còn có một bàn đồng nghiệp nữa sao? Nhưng chúng ta còn chưa mua đủ đồ ăn, trong sân hết chỗ bày bàn rồi.”

“Trời ơi, mấy người rửa rau kia, tay chân nhanh nhẹn lên chút được không?

“Ơ kìa, em trai em , mau đi thay cho bố bộ quần áo mới đi, đúng rồi, mặc cái hôm qua chị mua mấy ngàn ấy!”

Trong sân, toàn là giọng nói cậu mợ Trương Tuyết Phượng của Trần Mộng Dao.

Trương Tuyết Phượng đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng da dẻ rất đẹp, gia đình bà ta ở thị trấn có chút tài sản nên ở nhà họ Dương có tiếng nói nhất.

Bà ta bốc một nắm hạt dưa, không ngừng chỉ đạo này kia.

Nghĩ đến lát nữa có thêm bàn tới, trong lòng bà ta lại cực kì vui mừng, tiệc rượu ở nơi nhỏ bé thế này cũng phải tốn hai ba trăm tệ, nhưng quà ít nhất cũng từ hai trăm tệ trở lên, một bàn tám người, bà ta có thể kiếm được hơn một ngàn, nghĩ đến thôi cũng hạnh phúc rồi.

“Đến giờ này rồi, sao người nhà bác vẫn chưa đến?”

Trương Tuyết Phượng nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Mặc dù em không tính toán là phải kiếm nhiều tiền từ gia đình họ, nhưng đây có thể là sinh nhật cuối cùng của ông, người nhà bọn họ chẳng lẽ không đến thăm hả? Thật keo kiệt, có vẻ như việc cắt đứt liên lạc với họ hai năm trước là đúng.”

Ngồi đối diện với bà ta là một người đàn ông trung niên đầu hói, ông ta tên là Dương Vĩ, chồng của Trương Tuyết Phượng và là chủ nhiệm một văn phòng của phòng giáo ɖu͙ƈ huyện.

“Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa, nhà họ nghèo không có gì ăn, cho dù có tới cũng là tới ăn chực thôi!”

“Anh, lại đây giúp em hạ bàn xuống, một mình em không làm được!”

Đột nhiên, em trai Dương Lực đang nâng một cái bàn vuông, thở hồng hộc gọi ông ta.

Dương Vĩ bỏ chén trà xuống, trêи mặt tỏ vẻ không vui.

Ông là cán bộ cấp bậc chủ nhiệm, mấy việc chuyển bàn chuyển ghế mà ông ta phải đụng tay sao?

“Mày nói xem ngần ấy rồi mà một cái bàn cũng không bưng nổi, còn làm được gì hả?”

Trương Tuyết Phượng nổi giận nói: “Đồ vô dụng, hay đau ốm, nếu chúng tao không mua thuốc cho mày, mày đã ở dưới đất từ lâu rồi.”

Dương Lực sắc mặt trắng xanh, cũng không dám phản bác, hít sâu một hơi, dùng hết sức gắng gượng dọn bàn đi vào.

“Rác rưởi!”

Trương Tuyết Phượng trừng mắt nhìn Dương Lực, đi vào phòng, thấy em dâu Chu Lệ Trân đang thay quần áo cho bố chồng.

Kể từ khi ông bị đột quỵ, tay và chân cử động khó khăn, một mình cô thật sự rất vất vả.

“Cô sao vậy hả? Tay chân vụng về, lâu như vậy còn mặc chưa xong quần áo à?”

Trương Tuyết Phượng không thương tiếc chửi bới: “Cô nhẹ tay chút đi, đây là bộ quần áo tôi mua mấy ngàn tệ lận đó, làm hư rồi cô đền không nổi đâu!”

Chu Lệ Trân trong lòng oan ức cực kỳ, thầm nói sao bà không tới mà mặc.

Nhưng cô không dám nói!

Làm đi làm lại một hồi, ông lão đã mặc xong quần áo, Trương Tuyết Phượng gật đầu: “Người đẹp vì lụa, bố mặc bộ quần áo con mua mấy ngàn này, cả người trông khỏe khoắn hơn rất nhiều!”

Ông lão thở hồng hộc, nhưng nụ cười vẫn hiện lên trêи khuôn mặt: “Tuyết…. Tuyết Phượng, có lòng!”

“Không có gì ạ, chỉ là chút tiền nhỏ thôi bố.”

So với số tiền bà ta kiếm được từ việc tổ chức một bữa tiệc thì quả thật chẳng là gì, bà ta mua bộ đồ này từ một quầy hàng trêи phố, giá chưa đến một trăm tệ!

Nông dân chính là nông dân, thật dễ lừa!

Trương Tuyết Phượng dương dương tự đắc.

“Hai chị dâu, em về rồi!”

Lúc này, một người phụ nữ trạc ba mươi bước vào, cô tên là Dương Hà, con gái út của nhà họ Dương.

“Chỉ có em thôi à? Chồng em đâu?”

Trương tuyết Phượng hỏi: “Cái quan tài lần trước hỏi cậu ta mua như thế nào? Giá bao nhiêu!”

Dương Hà nói: “Hỏi rồi, dùng loại gỗ tốt nhất, giá hơn mười nghìn nhân dân tệ cho một bộ, còn tặng kèm dịch vụ khóc mướn!”

“Chu đáo như vậy à?”

Trương Tuyết Phượng có hơi bất ngờ!

“Đương nhiên, bây giờ chỉ cần có tiền, cái gì mà không làm được?”

Cô ta quay đầu nhìn ông Dương đang ngồi trêи xe lăn: “Bố, con đã thu xếp trước tang lễ cho bố rồi, đợi đến ngày nào đó bố trăm tuổi, con đảm bảo làm cho bố nở mày nở mặt mà lên đường.”

Nghe này, đây là lời mà con gái nên nói sao?

Đây là lời con người nói?

Khuôn mặt ốm yếu ông Dương có thêm một màu đỏ kỳ lạ, rõ ràng ông ấy đang rất tức giận.

Chu Lệ Trân đứng bên cạnh rất buồn bực, bố chồng tốt như vậy sao có thể có một cô con gái con dâu độc ác như vậy?

Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông cụ, lại ở trước mặt ông nói những lời như vậy, súc sinh cũng không nói những lời như thế.

Thật ra cô cũng không biết trong lòng Trương Tuyết Phượng đã tính toán cả việc bố chồng có thể sống được bao lâu, tang lễ lúc đó có nhiều quà hơn tiệc mừng thọ không.

“Người nhà bác vẫn chưa đến à?”

Dương Hà hỏi: “Chị dâu, chị đã thông báo chưa? Mấy giờ rồi, nếu không đến thì phải bắt đầu tiệc! Bố em luôn nhớ tới chị gái của ông.”

“Ôi chao, sao có thể không thông báo chứ? Sáng nay chị còn gọi điện cho họ mà!”

Trương Tuyết Phượng nói dối: “Những người này thật sự là quá khinh người, rõ ràng biết hôm nay ở nhà có tiệc rượu, cũng không biết tới sớm để phụ giúp!”

Trêи giường, ông Dương thở dài, từ sau khi ông đột quỵ, cũng không còn liên lạc với nhà họ Tần nữa.

Lúc này Chu Lệ Trân chưa nói chuyện cũng không muốn nghe nữa, nói: “Thành phố Vân Thành cách đây hơi xa, bọn họ nhất định đang trêи đường tới!”

“Chắc chắn là kẹt đường rồi, đi đường cao tốc từ Vân Thành đến đây nhanh nhất cũng một tiếng là tới!” Dương Hà bất mãn nói.

“Hai người đều sai rồi, nhà bác nghèo quá, không nỡ bắt taxi, chỉ có thể dùng xe đưa đón.”

Trương Tuyết Phượng cong cong môi khinh bỉ nói: “Ô tô trong nước bây giờ rẻ như thế nào? Trả góp cũng có thể mua được, thảo nào sau bao nhiêu năm vẫn nghèo như vậy. Đáng đời!”

“Nhà bác đều là đồ rác rưởi, bùn loãng không trát được tường, con trai là kẻ cờ bạc, con gái lấy phải kẻ vô dụng, nếu là chị, chị đâm đầu vào tường chết cho xong.”

“Thật đáng tiếc, chị Ngọc Liên hồi đó cũng là một người đẹp nổi tiếng, tại sao lại lấy một tên vô dụng như vậy?” Dương Hà thở dài: “Sự nghiệp của gia đình họ Tần như thế nào? Kết quả sao chứ? Trần Cường chính là một tên rác rưởi mỗi ngày ăn cơm xong chờ chết!”

Trương Tuyết Phượng trêи mặt lộ ra vẻ châm biếm: “Mấy người đều chẳng biết gì, nghe nói Trần Cường còn tìm cho Trần Mộng Dao một người chồng là lính đảo ngũ!”

“Chuyện này xảy ra khi nào? Sao em không biết!”

Trương Tuyết Phượng nói: “Mới hai tháng trước, em nói xem đầu óc họ có vấn đề không chứ? Đó là một kẻ đảo ngũ, ở ngoài xã hội không ai chấp nhận một người như vậy, cho dù có tìm đại người qua đường thì cũng phải trong sạch chứ.”

Chu Lệ Trân cũng sửng sốt, Trần Mộng Dao chẳng phải là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đào tạo cao sao? Làm sao một đứa trẻ xuất sắc như vậy lại có thể tìm một người đảo ngũ làm chồng chứ?

Một người như vậy, đi đâu cũng không được người khác chấp nhận.

Cô không biết Trần Cường và Tần Ngọc Liên nghĩ gì nữa, cũng không thể vì không có tiền mà gả con gái cho một tên vô dụng chứ?
Bình Luận (0)
Comment