Rể Sang Đến Nhà

Chương 151

Cùng lúc đó, Ngô Quốc Hùng đã vội vã tới nơi.

Nhìn thấy khách sạn bị phong tỏa, trong lòng gã run lên từng trận, nhưng vẫn miễn cưỡng xông vào: "Mau để tôi vào trong!"

"Giờ không ai được phép vào!"

Đầu Trọc đứng trước cửa, liếc nhìn Ngô Quốc Hùng.

"Mau tránh ra cho tôi!"

Ngô Quốc Hùng quát: "Tôi là tổng giám đốc khu vực Hoa Hạ của tập đoàn GM Global...”

"Dù ông có là ông trời thì cũng..”.

"Để hắn vào đi”.

Đúng lúc đó, Trương Thu Bạch đi tới, mở miệng nói.

Ngô Quốc Hùng định thần quay lại nhìn, gã không biết Trương Thu Bạch, nhíu mày hỏi: "Các người là ai?"

Trương Thu Bạch vốn dĩ cũng không có tâm trạng nói chuyện với gã, anh ta nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Mau cút vào mà nhặt xác đi!"

Chỉ một câu mà làm cho Ngô Quốc Hùng lạnh thấu tâm can.

Ngô Quốc Hùng chỉ có thể thầm cầu nguyện, Liszt nhất định đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ thật sự lớn chuyện!

Thang máy rất nhanh đã đi tới tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy gã đã bị không khí sặc mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cho buồn nôn, mười mấy người nằm trêи đất chồng chất lên nhau không rõ sống chết!

"Tang Bưu!"

Ngô Quốc Hùng nhìn gã đàn ông cao lớn giờ đã không ra hình người, đột nhiên gã thấy hoảng hốt, lao nhanh vào trong phòng, nhìn thấy Liszt đang nằm trêи mặt đất, tứ chi bị bẻ lung tung vặn vẹo, thân dưới là một vũng máu đỏ tươi không ngừng chảy trêи mặt đất!

"Thiếu gia Liszt!"

Gã vội vàng chạy tới, đưa tay thử sờ dưới mũi Liszt, vẫn cảm giác được hơi thở mỏng manh thì mới thở phàonhẹ nhõm.

"Thiếu gia Liszt, tỉnh lại đi!"

Ngô Quốc Hùng lay một lúc lâu, Liszt mới từ từ mở mắt.

Nhìn thấy Ngô Quốc Hùng đã tới, Liszt lập tức đỏ mắt: "Tổng... tổng giám đốc Ngô, mau cứu tôi! Hắn ta là ác ma, từ đầu tới đuôi đều là ác ma!"

Trong mắt Liszt tràn đầy sự sợ hãi, theo ánh mắt hắn nhìn sang, gã bắt gặp một người đàn ông tay đang ôm một cô gái với vẻ mặt mệt mỏi.

"Cậu là Trương Thu Bạch?" Ngô Quốc Hùng nhíu mày: "Cậu có biết mình vừa gây ra tai họa khủng khϊế͙p͙ rồi không!"

Tiêu Thiên lạnh lùng cười, cũng không thèm sửa lại lời gã: "Tai họa khủng khϊế͙p͙ à, tai họa gì khủng khϊế͙p͙?"

Ngô Quốc Hùng hít sâu một hơi, chỉ vào Liszt đang nằm trêи đất: "Vị này chính là thiếu gia của gia tộc Durant- một trong mười đại gia tộc lớn nhất nước M, bây giờ anh đánh cho cậu ta biến thành như vậy, anh có thể gánh chịu được cơn thịnh nộ của gia tộc Durant không?"

"Còn nữa, đánh bị thương nhà đầu tư nước ngoài, đây là một tranh chấp ngoại giao nghiêm trọng, cậu có gánh vác nổi không?"

Nói thật, cho dù Trương Thu Bạch có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là ông trùm của thế giới ngầm Vân Thành mà thôi, thậm chí là cả Khương Càn Khôn tới đây thì đã làm sao?

Đứng trước gia tộc Durant thì cũng chẳng là cái thá gì cả.

Sức mạnh của tư bản chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.

Tiêu Thiên quay lại liếc nhìn Ngô Quốc Hùng, đôi mắt lạnh lẽo khiến Ngô Quốc Hùng không chịu nổi mà toàn thân run lên!

"Tôi mặc kệ hắn là ai, dám ức hϊế͙p͙ vợ của tôi thì ngay cả ông trời cũng không cứu được hắn!"

"Cậu... cậu..”.

Ngô Quốc Hùng tức đến nói không nên lời!

Nơi này là địa bàn của Trương Thu Bạch, dưới anh ta ít nhất cũng phải có một hai trăm người canh giữ, nếu không phục tùng thì đừng nói tới Liszt, ngay cả chính gã cũng có khi phải bỏ mạng ở đây!

Nghĩ vậy, gã cắn răng nói: "Nể mặt tôi mà tha cho cậu ta đi, muốn bồi thường thế nào, tập đoàn GM Global chúng tôi đều chấp nhận!"

Tiêu Thiên chợt bật cười, tuy anh cười nhưng trêи người càng sặc mùi sát khí, Ngô Quốc Hùng cảm thấy được làn da của mình cũng dần dần trở nên đau đớn.

"Nể mặt ông à?"

Tiêu Thiên khinh miệt nói: "Ông là cái thá gì? Có tư cách gì mà tôi phải nể mặt?"

"Tôi nói cho ông biết, bây giờ cho dù ông trời có xuống đây thì cũng không cứu được hắn đâu!"

Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Ngô Quốc Hùng: "Nếu ông không muốn chết thì mau cút khỏi đây cho tôi”.

Nghe vậy, toàn thân Ngô Quốc Hùng run rẩy: "Chẳng lẽ cậu thật sự không sợ sao?"

"Tổng giám đốc Ngô, đừng... đừng bỏ lại tôi, mau gọi điện cho bố tôi đi!"

Liszt giống như con sâu ngọ nguậy trêи mặt đất, hắn vẫn còn trẻ, hắn còn chưa muốn chết.

Hắn còn Franklin trị giá hàng trăm tỉ đang chờ hắn về thừa kế cơ mà!

"Trương Thu Bạch, cậu đừng kϊƈɦ động, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, nếu cậu thật sự ra tay giết thiếu gia Liszt, gia tộc Durant sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Ngô Quốc Hùng nói: "Tin tôi đi, Jesus cũng sẽ không cứu được cậu đâu”.

Tiêu Thiên tựa như nghe được một chuyện khôi hài.

Anh nhìn thẳng vào Ngô Quốc Hùng: "Gia tộc Durant sao? Tôi có cho bọn chúng một vạn lá gan thì chúng cũng không dám trả thù tôi!"

Khóe miệng Ngô Quốc Hùng co rút, tên "Trương Thu Bạch" này thật sự quá ngông cuồng!

Ngay cả gia tộc Durant mà anh ta cũng không coi ra gì sao?

"Chắc chắn cậu sẽ hối hận đó!"

Ngô Quốc Hùng xanh mặt, gã biết nếu mình không rời khỏi đây thì sẽ thật sự bỏ mạng ở nơi này.

"Tổng giám đốc Ngô!"

"Tổng giám đốc Ngô! Ông không được đi!"

Liszt thấy Ngô Quốc Hùng đang muốn rời đi, lập tức gào khóc ầm ĩ: "Tổng giám đốc Ngô, ông không thể bỏ tôi lại, nếu ông mà đi, bố tôi sẽ không tha cho ông”.

Bước chân Ngô Quốc Hùng hơi khựng lại, rồi lại càng bước nhanh hơn: "Xin lỗi, tôi chỉ là một nhân viên, không phải con chó mà gia tộc Durant các người nuôi!"

Gã cũng không có ý định bán mạng tận tụy vì gia tộc Durant.

"Tổng giám đốc Ngô... Ngô Quốc Hùng!"

Liszt sợ hãi đến cùng cực, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Ngô Quốc Hùng lại có thể bỏ rơi hắn như vậy!

"Ngô Quốc Hùng, mau cứu tôi, nếu không bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho ông!"

"Cứu với...”

Tiêu Thiên nhìn hắn tựa như đang xem một vở hài kịch!

Anh ôm Trần Mộng Dao: "Chúng ta đi thôi”.

Trần Mộng Dao không nói gì, hai tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Thiên, mặt dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập vững vàng mạnh mẽ mà an tâm vô cùng.

Hai người vừa đi khỏi, Trương Thu Bạch đã lập tức dẫn người đi vào.

"Các ông muốn làm gì?"

Liszt sợ tới mức ruột gan như vỡ nát.

"Thiếu gia của gia tộc Durant, để tôi đưa cậu đi gặp thượng đế nhé!"

...

Về tới nhà, Trần Mộng Dao đã ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng ngực Tiêu Thiên, anh nhẹ nhàng định đặt cô xuống giường, ngờ đâu Trần Mộng Dao lại chợt bừng tỉnh, ôm chặt lấy thắt lưng anh.

"Chú, chú ơi!"

"Vợ yêu, anh ở đây rồi, đừng sợ”.

Tiêu Thiên không dám buông tay.

Cứ để cho Trần Mộng Dao ôm như vậy, anh cũng nằm xuống giường cùng cô, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt lông mày của cô.

Đúng lúc này, Tần Ngọc Liên đi vào phòng, hai mắt đỏ au: "Tiêu Thiên, Mộng Dao không có việc gì chứ con?"

Tiêu Thiên gật đầu.

"Tốt rồi, vậy con ở cùng nó nhé!"

Tần Ngọc Liên đỡ bà cụ Trần rời đi.

Trong khi đó, tại phòng lãnh đạo!

Triệu Phàm nhận được điện thoại của thủ trưởng Vương, bắt ông ta phải bảo đảm sự an toàn cho Trần Mộng Dao, nếu cô gặp chuyện gì thì Vân Thành cứ chuẩn bị tinh thần nghỉ việc tập thể đi.

Không, không chỉ có Vân Thành, sợ là cả tỉnh Quảng này cũng sẽ bị người đó vứt bỏ luôn!

Ngắt điện thoại, Triệu Phàm vô cùng tức giận!

"GM Global à? Bọn họ muốn chết sao!"

Triệu Phàm không thể kìm chế cơn giận, nhà đầu tư nước ngoài thì sao chứ?

Đừng quên đất này là của người Hoa Hạ!

Thủ đoạn của tư bản không thể thực hiện ở nơi đây được!

Đúng lúc đó, một cuộc điện thoại nữa lại gọi tới, ông ta vội vã nghe máy.

"Sao rồi?" Triệu Phàm vội vàng hỏi.

"Thiếu gia Liszt của gia tộc Durant xém chút nữa thì làm nhục tổng giám đốc Trần!"

Cái gì?

"Mẹ nó chứ, chết tiệt!"

Triệu Phàm giận tím tái mặt mày, không nhịn nổi mà chửi bậy một câu!

Cả cơ thể ông ta run rẩy không thể kiềm chế được, ban nãy trong điện thoại thủ trưởng Vương đã nói rất rõ ràng, thậm chí ông ta cũng đã chuẩn bị từ tỉnh Quảng đi đến Vân Thành rồi.

Nếu ngay cả sự an toàn cơ bản nhất của Trần Mộng Dao mà Vân Thành cũng không đảm bảo được, thì ông ta thật sự chỉ có nước đi chết thôi.

"Gọi người phụ trách bộ phận an ninh lập tức cút vào đây họp cho tôi!"

Thư kí câm như hến, chưa bao giờ cô nhìn thấy thủ trưởng của mình tức giận đến như vậy, cuống cuồng chạy đi báo tin cho họ vào họp.

"Đợi đã!"

Triệu Phàm gọi giật thư kí lại: "Báo cho cả Trương Thu Bạch nữa, mời cậu ta tới văn phòng một lúc, tôi muốn gặp cậu ta”.

Không lâu sau, Trương Thu Bạch đã tới.

Trong văn phòng của Triệu Phàm, Trương Thu Bạch ngồi trêи ghế sô pha, sắc mặt không được tốt lắm!

"Có việc gì thế, lãnh đạo?"

Trương Thu Bạch liên tục nhìn điện thoại, không rõ Triệu Phàm gọi mình tới đây là có ý gì!

"Là như này, chủ tịch Trương, nghe nói cậu và tổng giám đốc Trần quan hệ tốt lắm, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện!"

"Giúp ông?"

Trương Thu Bạch lắc đầu: "Chuyện này tôi chỉ sợ là không giúp được ông!"

"Sao lại thế?"

Trong lòng Triệu Phàm hoảng sợ: "Chẳng lẽ tổng giám đốc Trần cô ấy thật sự bị...”

"Không phải”.

Trương Thu Bạch nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Ông nên cảm thấy may mắn vì không phải như vậy, nếu không thì cả tỉnh Quảng này sẽ long trời lở đất đấy!"

Nghe vậy, nỗi sợ trong lòng Triệu Phàm càng tăng lên.

Sao Trương Thu Bạch lại nói giống hệt thủ trưởng Vương vậy?

Trong chuyện này rốt cục là có bí mật gì? Gốc gác của Trần Mộng Dao ông ta đã cho điều tra tường tận rồi, cô ấy có thể có quan hệ với thủ trưởng Vương, nhưng cũng không kinh khủng tới mức vậy chứ?

"Chủ tịch Trương nói hơi quá rồi phải không?"

"Nói quá?"

Trương Thu Bạch cười khẩy một tiếng: "Ông nhớ cho kĩ, người đứng sau Trần Mộng Dao không phải là người ông có thể suy đoán được, mà ông thì khiến đã người đó rất không vừa lòng rồi!"

Câu nói này khiến Triệu Phàm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

"Có điều, ông cũng đừng căng thẳng quá!"

Trương Thu Bạch thản nhiên nói: "Người đó nói, tương lai Vân Thành thậm chí có thể phát triển vượt qua cả toàn tỉnh, vậy nên sự an toàn là rất quan trọng. Lần này không có chuyện bất trắc xảy ra là do chúng ta may mắn, lần sau có lẽ sẽ không có được sự may mắn như vậy đâu!"

Trương Thu Bạch nhìn chằm chằm vào ông ta nói: "Nhưng nếu còn để xảy ra một lần nữa, hẳn là ông biết rõ hậu quả chứ?"

"Mong chủ tịch Trương chỉ bảo!"

Suy nghĩ của Triệu Phàm chuyển động rất nhanh, chả trách thủ trưởng Vương sốt ruột như vậy, hóa ra là do còn có người đứng sau Trần Mộng Dao nữa!

Ông ta vô cùng kinh hãi, rốt cục người ấy có thân phận như nào mà lại có thể khiến vị quan lớn như thủ trưởng Vương e dè thận trọng như vậy?

Chẳng lẽ là một ông trùm nào đó ở một trong hai thành phố?

Nghĩ tới đây ông ta không kiềm được mà rùng mình một cái.

Trương Thu Bạch nói: "Chỉ bảo thì không dám, nhưng tôi có một ý tưởng!"

"Tôi hi vọng có thể biến Vân Thành trở thành thành phố an toàn nhất trêи cả nước!"

"Không nhặt của rơi trêи đường, đêm ngủ không cần khóa cửa, không có bóng dáng xã hội đen!"

Cái gì?

Chuyện này... chuyện này có khả thi không?

Triệu Phàm mang vẻ mặt đau khổ, chuyện này cũng khó khăn quá rồi.

Nơi nào cũng vậy, chỉ cần có người là sẽ có xã hội đen, có xã hội đen là sẽ có mâu thuẫn, mọi hạng người đều có con đường sinh tồn của riêng mình.

Đây hoàn toàn là một nhiệm vụ bất khả thi.

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Triệu Phàm, Trương Thu Bạch nói: "Ông chỉ cần làm tốt những việc thuộc quyền quản lý của ông thôi, những chuyện khác để tôi!"

"Chủ tịch Trương, cậu...”

Triệu Phàm không hiểu nổi, người có khối tài sản đáng giá hàng chục tỉ như Trương Thu Bạch, tại sao lại muốn làm chuyện này!

"Ha ha, tất cả đều là do tôi tự nguyện thôi!"

Trương Thu Bạch nói: "Vân Thành là một cố đô ngàn năm tuổi, mà tôi lại là người sinh ra và lớn lên ở Vân Thành, thậm chí tôi còn lớn lên ở khu ổ chuột nữa, tôi biết rõ trong bóng tối nơi ánh mặt trời không thể chiếu rọi ẩn giấu tội ác như thế nào. Mặc dù có thể sẽ có nhiều khó khăn trắc trở, nhưng tôi không cầu danh lợi, chỉ mong tất cả người dân Vân Thành đều có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời!"

Một câu nói khiến cho Triệu Phàm sôi trào nhiệt huyết!

Tâm nguyện thuở ban đầu khi ông ta quyết tâm theo chính trị là gì?

Chẳng phải là để tạo phúc một phương sao?

Nhưng khi ông ta đặt chân vào vòng đua danh lợi, ông ta mới biết rằng tất thảy nhìn thì có vẻ thật đơn giản, nhưng để làm thì khó khăn chồng chất!

Dần dà, tham vọng của ông ta dưới sức ép và nhiều điều cản trở đã bị bào mòn hoàn toàn.

Trương Thu Bạch gia tài bạc tỷ, nói cậu ta có thể thoải mái sống cuộc đời xa hoa phung phí cũng không phải khoa trương, nhưng cậu ta lại chọn một con đường đầy chông gai trắc trở.

Sao Triệu Phàm có thể không kính phục được chứ!

Nếu thành phố mà Trương Thu Bạch hằng mong muốn có thể trở thành hiện thực, thì cũng sẽ giúp viết nên một dòng thành tích chói lòa trong lí lịch của ông ta!

"Tôi... Tôi hứa với cậu!"

Triệu Phàm nói một cách phấn khởi.
Bình Luận (0)
Comment