Rể Sang Đến Nhà

Chương 164

Tiêu Thiên nắm tay Trần Mộng Dao đi dạo trong khu chợ đêm đông đúc.

Điều này thu hút vô số sự chú ý.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh đã bị những đôi mắt đố kị kia giết chết rồi.

Thậm chí, một số cô gái còn thấy xấu hổ khi nhìn thấy khuôn mặt giống Tây Thi của Trần Mộng Dao.

Bọn họ thầm nghĩ, một đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, Trần Mộng Dao chưa từng quay lại đây.

Trước kia toàn mặc đồ vỉa hè mấy chục tệ, nhưng lại vui vẻ hơn bây giờ nhiều.

Trần Mộng Dao giống như con bướm bay lượn, kéo Tiêu Thiên qua đám đông, Tiêu Thiên cũng lâu rồi không thấy Trần Mộng Dao vui vẻ như vậy.

Anh âm thầm gật đầu, sau này phải thường xuyên đưa cô đi dạo.

Đúng lúc này, Trần Mộng Dao đột nhiên chỉ về phía trước: “Chú, phía trước có rất nhiều người. Chúng ta qua xem một chút.”

Nói xong, cô kéo Tiêu Thiên đi xem.

“Tránh ra, tránh ra!”

Tiêu Thiên dẫn Trần Mộng Dao chen vào đám đông, thấy có hai người đàn ông trước quầy hàng, một gầy một béo vây xung quanh hai cô gái nhỏ, gã gầy đang ngồi xổm dưới đất, chỉ tay vào những mảnh sứ vỡ trêи mặt đất, đau lòng nói: “Đây là bình sứ Thanh Hoa thời nhà Tống tôi đã mua về với giá 2 triệu, vậy mà lại bị cô làm vỡ rồi!”

Cái gì?

2 triệu!

Nghe vậy, hai cô gái nhỏ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch!

Làm sao đây?

Tần Nhu nhìn Hoàng Thiến bên cạnh như cầu cứu: “Thiến Thiến, làm sao bây giờ?”

Hoàng Thiến cũng tái nhợt đi, nói: “Nhu Nhu, đây….tớ…. tớ cũng không biết phải làm sao!”

Tần Nhu cắn chặt môi, lúc trước Tiêu Thiên có cho cô một ít tiền, nên dự định dùng số tiền này buôn bán, khi kiếm được tiền sẽ trả lại cho Tiêu Thiên.

Cái người mà cô gọi là Hoàng Thiến là bạn cùng lớp trong ký túc xá của cô, cô ta nói với Tần Nhu bây giờ buôn bán đồ cổ rất có lãi, nói không chừng số may chọn phải đồ giá trị có khi kiếm được cả triệu.

Đương nhiên, Tần Nhu chưa từng làm việc này, nghe cô bạn nói vậy cũng động lòng.

Ai ngờ, ngày đầu tiên đi với Hoàng Thiến đã gặp ngay phải chuyện này.

“Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi!” Nước mắt Tần Nhu sắp trào ra, cô không ngừng xin lỗi hai người kia.

“Xin lỗi có ích gì? Bình hoa này tôi mua 2 triệu, bây giờ bị cô làm vỡ, thiếu một xu cũng không được! Cô nhìn cô trêи người toàn đồ hàng hiệu, nhìn cái là biết không thiếu tiền, mau đưa tiền đây!” Người đàn ông gầy dữ tợn nói.

Gì?

2 triệu?

Mọi người vây xung quanh xem ồ lên một trận.

Trời ơi, 2 triệu có thể mua được một căn nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách ở Vân Thành rồi.

Đối với người bình thường mà nói thì đây là con số trêи trời.

Nhưng nhìn trêи người Tần Nhu mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, chân còn đi đôi AJ (Air Jordan) vài nghìn, mọi người đồng loạt lên tiếng: “Cô gái nhỏ, nhìn cô cũng không phải là người thiếu tiền, mau đền tiền đi!”

“Đúng vậy, là cô làm vỡ chiếc bình cổ của người ta, theo lí mà nói thì phải đền.”

Tần Nhu vô cùng hoảng sợ: “Tôi…. Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, tôi chỉ là một học sinh bình thường, lấy đâu ra tiền chứ!”

2 triệu, cô lấy ở đâu ra chứ.

Lúc này, trong mắt Hoàng Thiến loé lên tia sáng: “Cái người anh rể kia của cậu không phải cho cậu mấy vạn sao? Hay là cậu đưa số tiền kia đền bọn họ, sau đó gọi điện cho cái người anh rể có tiền kia?”

“Không được!” Tần Nhu liên tục lắc đầu, Tiêu Thiên có tiền là việc của Tiêu Thiên, nhưng đây là 2 triệu, bây giờ có bán cô đi cũng không đào ra đâu ra.

Nghe Hoàng Thiến nói vậy, gã gầy bỗng trở nên tức giận, hung ác nói: “Cô gái nhỏ, bạn cô đã nói cô có tiền, còn ở đây giả nghèo, cô thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc dễ bị lừa sao?”

Gã béo nói: “Cô gái nhỏ, chúng tôi cũng không làm khó cô. Bình hoa này thật sự là chúng tôi bỏ ra 2 triệu để mua về, nếu bán đi ít nhất cũng phải 3 triệu, nếu cô không tin, hoá đơn và giấy chứng nhận đây, cô xem đi!”

Nói xong, hắn ta lấy hoá đơn và giấy chứng nhận từ trong hộp bên cạnh ra và nói: “Đồ cổ có giá, niềm tin vô giá. Cô gái nhỏ, cô làm vỡ chiếc bình cổ của chúng tôi, cô không thể phủ nhận.”

Tần Nhu nhận lấy hoá đơn và giấy chứng nhận, cô không biết làm sao, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Hoàng Thiến lấy giấy chứng nhận trong tay cô xem, ngước mắt lên, trịnh trọng nói: “Hoá đơn và giấy chứng nhận này là thật!”

Lời nói của Hoàng Thiến làm trái tim Tần Nhu vỡ vụn!

Lúc này, một bác gái không chịu nổi được nữa, đứng ra nói: “Các người ức hϊế͙p͙ quá rồi phải không? Cô gái nhỏ làm vỡ bình hoa của các người thì nên đền tiền, nhưng các người nói 2 triệu là 2 triệu à? Bây giờ, có gì mà không thể làm giả?”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh cũng phản ứng lại, sôi nổi nói: “Không sai, các người chỉ là quán vỉa hè, trêи quầy lại để đồ 2 triệu? Ai tin?”

“Đừng ức hϊế͙p͙ cô gái nhỏ tuổi!”

“Còn cô gái nhỏ này, không phải tôi nói cô, sao lại có người bạn như vậy chứ?” Bác gái chỉ vào Hoàng Thiến nói: “Không giúp đỡ bạn mình thì thôi, còn nói giúp người khác, làm gì có người bạn như vậy!”

Nghe vậy, Hoàng Thiến cau mày: “Sự thật rành rành ở đây, mặc dù tôi và cô ấy là bạn tốt, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nói dối chứ?”

Nghe Hoàng Thiến nói, gã béo và gã gầy cười khẽ với nhau.

“Nghe thấy không, đây mới là người hiểu chuyện!” Gã gầy giơ ngón tay với Hoàng Thiến: “Cô gái, cô ăn ngay nói thật, tôi cho cô một “like”!”

Hoàng Thiến mỉm cười, không nói gì.

Đúng vậy, hai người này là kẻ lừa đảo, nhưng cũng là anh của cô ta, đây là trò chơi mà cô ta sắp đặt.

Một số mảnh vỡ của chiếc bình hoa thời nhà Tống này là thật, nhưng chúng được ghép lại từ các mảnh vỡ, căn bản không đáng tiền, chỉ tốn vài trăm là có thể mua được.

Lúc cô ta chuyển đến ký túc xá vài ngày trước, Hoàng Thiến rất ngạc nhiên khi thấy tiền trong hộp mật mã của Tần Nhu.

Mấy ngày sau cô ta liền cố ý tiếp cận cô, cô ta gần như moi được không ít chuyện của Tần Nhu.

Mới khai giảng chưa đầy một tháng mà cô ta đã hãm hại không ít bạn cùng lớp rồi.

“Các người không tin đồ cổ này đáng giá 2 triệu à?”

Gã béo liếc nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: “Có ai hiểu biết về thẩm định không, nhìn xem hai anh em chúng tôi có phải là đang nói dối không!”

Lời vừa dứt, một người đàn ông trung niên đeo kính vàng bước tới: “Tôi là nhân viên làm ở Bảo tàng Vân Thành, để tôi xem thử!”

Nói xong, ông ta còn xuất trình thẻ làm việc của mình.

Xôn xao!

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào ông ta.

Người này là một chuyên gia, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều yên lặng.

Ông ta bước tới trước quầy hàng, ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh sứ lên, nhìn kỹ rồi đặt xuống, lại cầm một mảnh sứ khác lên xem.

Cân nhắc một lát, nhìn về phía gã béo: “Nếu hai người mua cái bình này vậy hai người nên biết, nó thuộc triều đại nào chứ?”

“Điều đó là đương nhiên!”

Gã béo tự tin nói: “Đây là bình sứ thời nhà Tống, còn là vật của cung đình!”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên lặng lẽ gật đầu: “Không sai, đây đúng là Sứ Thanh hoa thời nhà Tống. đặc điểm là độ lên màu mạnh, màu sắc rực rỡ, lớp màu men ổn định, hơn nữa hoa văn không bao giờ bị mờ. Mọi người xem, bên ngoài bình hoa nho nhã, sáng sủa, có nét hấp dẫn của nghệ thuật tranh thủy mặc Hoa Hạ, Sứ Thanh Hoa kế thừa rất tốt điểm này.”

Nói xong, người đàn ông giơ miếng sứ trêи tay lên, mọi người xung quanh lại gần xem: “Mọi người xem mảnh vỡ này, những chấm nhỏ rất thần bí. Đây là do phản ứng chịu nhiệt lạnh giãn nở, hơn nữa, chấm đốm này có to có nhỏ, có thô có mảnh, quan trọng nhất là hoa văn chỗ bị nứt nhiều tầng lớp phong phú, đạt tới hơn 7 lớp. Đây là đặc điểm tiêu biểu của chiếc bình sứ Thanh hoa từ thời Bắc Tống, nên tôi thẩm định, đây đúng là chiếc bình thời nhà Tống, 2 triệu vẫn còn là ít!”

Xôn xao!

Nghe thấy vậy, mọi người tại đó đều ồ lên!

Là Sứ Thanh hoa thời nhà Tống thật.

Trong nhất thời, mọi người đều khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Tần Nhu.

Ngay cả chuyên gia đã nói như vậy, cô gái nhỏ này chẳng phải là phải đền 2 triệu sao?

Tần Nhu khóc như mưa: “Tôi thật sự không có tiền, tôi là học sinh bình thường.”

Hoàng Thiến cau mày: “Nhu Nhu, cậu không phải có anh rể giàu có sao? Gọi điện cho anh ta đi, bảo anh ta gửi tiền đến!”

“Tớ….. tớ…..”

Tần Nhu cắn môi, khẽ lắc đầu: “Đây là hoạ tớ gây ra, sao tớ lại không biết xấu hổ làm phiền anh ấy chứ!”

“Hai anh trai à, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, trêи người tôi chỉ còn 50 nghìn. Hay là tôi đưa tiền cho anh trước, số tiền còn lại anh cho tôi nợ, từ từ tôi trả cho anh, được không?”

Gã béo và gã gầy nhìn nhau, lắc đầu như trống bỏi.

Cho nợ, không có cửa đâu!

Em gái nói rồi, con nha đầu này có một ông anh rể giàu có, chỉ cần một cú điện thoại, hôm nay nhất định phải moi được tiền.

“Cho nợ, không thể được, nếu để cô đi rồi, tôi tìm cô ở đâu?”

Gã gầy sắc mặt trầm xuống nói: “Bạn cô không phải nói người trong nhà cô có tiền sao? Mau gọi điện về nhà, bảo bọn họ mang tiền đến đây!”

Gã béo cũng thành khẩn nói: “Cô gái nhỏ, chúng tôi cũng không lừa cô, vừa nãy cái người chuyên gia kia nói rồi, bình hoa này rất quý giá, 2 triệu còn ít đó. Mọi người đều nhìn thấy cả rồi, cô cũng đừng làm khó anh em chúng tôi nữa, chúng tôi kiếm tiền không dễ dàng gì. 2 triệu này là tài sản của hai anh em chúng tôi, nếu mất rồi, vợ con chúng tôi hít không khí mà sống à!”

Tần Nhu không nói gì, cắn chặt môi, nước mắt lã chã.

“Ay ya, nha đầu ngốc này, cậu khóc gì vậy?”

Hoàng Thiến hết chỗ nói, vội vàng nói: “Mau gọi điện cho anh rể cậu đi!”

“Không cần gọi!”

Lúc này, Tiêu Thiên mặt không chút cảm xúc dẫn Trần Mộng Dao đang tức giận đi tới: “Tôi tới rồi!”

Trần Mộng Dao vội vàng đẩy Hoàng Thiến ra, ôm lấy Tần Nhu, lau nước mắt trêи khoé mắt: “Con bé ngốc, khóc gì, chị không phải nói với em rồi sao, gặp chuyện gì phải gọi điện cho bọn chị chứ?”

Tiêu Thiên liếc nhìn Hoàng Thiến, sau đó nhìn về gã gầy và gã béo, ba người này đúng là kẻ ca người hát nha!

Hôm nay nếu không phải tình cờ dẫn Trần Mộng Dao ra ngoài thư giãn, không biết Tần Nhu bị bọn họ ức hϊế͙p͙ thành bộ dạng gì nữa!

“Ai cho các người can đảm bắt nạt em gái tôi?”

Hoàng Thiến sợ hãi, đánh liều nhìn Tiêu Thiên, nhìn thấy hàng hoá vỉa hè trêи người anh ta, lập tức thất vọng.

Không phải Tần Nhu nói anh rể cô ta rất giàu sao?

Sao lại toàn đồ vỉa hè?

“Mẹ nó, anh là ai vậy?”

Hai người này bỗng nổi nóng, bước tới chửi bới.

“Anh là anh rể giàu có mà Tần Nhu nói sao?” Hoàng Thiến nhíu mày hỏi.

Nghe vậy, Tiêu Thiên cười nhạt: “Cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ mà lòng dạ thật độc ác, ngay cả bạn học cũng lừa được, cô biết hai người này?”

Nghe lời này, trong lòng Hoàng Thiến hoảng hốt, sao anh ta biết được?

“Anh….. anh nói linh tinh gì vậy?” Hoàng Thiên ép mình bình tĩnh lại: “Tôi…. Tôi không quen biết hai người này, anh bớt ở đây ngậm máu phun người đi!”
Bình Luận (0)
Comment