Rể Sang Đến Nhà

Chương 173

"Có muốn được sống không?"

Ánh mắt Tiêu Thiên quét một vòng: "Muốn sống thì phải xem các người có thể trả giá nhiều hay ít!"

"Hừ, muốn tiền, không có, muốn mạng, cũng chỉ có một!"

Một ông trùm không nhịn được mắng: "Có bản lĩnh thì mày giết tao đi..."

Đầu Trọc mặt tối sầm, trực tiếp đi lên, một nắm đấm quăng tới.

"Phịch!"

Một đấm đánh cho mặt hắn lõm cả vào, hình dạng ấy lại khiến đám người này thêm kinh sợ!

"Còn kẻ nào muốn chết nữa? Tao thành toàn cho!"

Đầu Trọc hung dữ hơn người, sát khí ngập trời, đám người sợ tới mức không dám hé răng nửa lời.

Thằng cha đang đứng trước mắt này, thật sự là dám giết người!

"Mày... Chúng mày..."

Đinh Lập kiên trì nói: "Mày không sợ đắc tội thế giới ngầm của cả tỉnh Quảng này sao!"

"Một đám rác rưởi thôi mà, có gì mà phải sợ!"

Tiêu Thiên vươn vai một cái: "Trước mười hai giờ các anh vẫn chưa đưa ra quyết định, tôi sẽ quyết định hộ các anh!"

"Anh Thiên, đã liên hệ xưởng thức ăn gia súc rồi, chỉ cần quẳng người tới đó là được!"

Đúng lúc này, Đầu Trọc cất lời!

Cái gì?

Nghe thấy thế, cả bọn Đinh Lập sợ tè cả ra quần!

Tiêu Thiên thật sự muốn đem bọn chúng làm thức ăn cho cá!

"Đại ca, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói!"

Lưu Phong sợ hãi: "Không phải là nộp tiền sao, chúng tôi nộp, chúng tôi nộp!"

Đinh Lập cũng bị dọa sợ, vội vàng nói: "Tôi cho anh mười triệu, được chứ?"

"Mười triệu? Anh đang bố thí kẻ ăn mày sao?"

Sắc mặt Tiêu Thiên chợt lạnh xuống: "Thủ hạ của anh mỗi thằng một triệu, riêng mạng của anh là một trăm triệu! Không trả tiền, tôi không ngại đem các người làm thức ăn cho cá đâu!"

"Mày... mày..."

Đậu Văn Đào đang giả chết ở một bên nghe thấy điều kiện như vậy thì lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trắng dã nhìn Tiêu Thiên chằm chằm: "Mày đừng quá tham lam..."

Hắn dẫn theo hơn một trăm người, cộng thêm cả hắn nữa, nói cách khách là hắn phải nộp ra 2 trăm triệu.

Đó là hai trăm triệu đấy, cộng gia tài cả họ hắn lại cũng mới được bằng đấy!

"Đầu Trọc!"

Tiêu Thiên lạnh lùng gọi.

Đầu Trọc vốn cũng chưa đã tay, nghe Tiêu Thiên gọi thì lập tức xoa tay chậm rãi đi tới bên cạnh Đậu Văn Đào, xách ngược hắn lên như xách một con gà, nhếch miệng cười: "Mày vừa nói cái gì?"

"Không... Tôi có nói gì đâu, tôi có nói gì đâu!"

Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Đậu Văn Đào thì quả thực là nụ cười của ác ma: "Tôi nộp, tôi nộp, đại ca, anh ta cho tôi đi!"

Đầu Trọc vỗ vỗ mặt hắn rồi cười: "Từ đầu mà ngoan như vậy thì có phải tốt không?"

"Còn chúng mày?"

Đầu Trọc ném Đậu Văn Đào xuống đất tựa như vứt một bịch rác.

Cả đảm Đinh Lập sợ tới mức gật đầu như xóc đĩa: "Chúng tôi nộp, chúng tôi nộp..."

Bọn chúng nào còn dám cự tuyệt chứ, hết tiền thì có thể kiếm lại, chứ mất mạng thì thật sự là chấm hết rồi.

Chúng thề, từ nay về sau không bao giờ tới Vân Thành nữa,

Những người này thật sự quá đáng sợ.

Một người có thể đấu lại được với một đội quân, quả thực chính là mãnh thú thời tiền sử!

Nộp tiền xong, đoàn người nối đuôi nhau leo lên xe bỏ của chạy lấy người.

Để bày tỏ sự nhiệt tình của mình, Tiêu Thiên còn cho đội Thiên Lang ra dìu mấy tên không còn khả năng di chuyển lên xe.

Đương nhiên là nếu không bị ném vào xe thì tốt hơn!

"Rảnh rỗi lại tới chơi nhé!" Tiêu Thiên vẫy tay với bọn chúng!

Còn chơi nữa, tháo đầu treo ở thắt lưng mang đi chơi à?

"Nhanh lên, nhấn ga hết cỡ vào, nhanh chóng rời khỏi đây!"

Không cần Đinh Lập lên tiếng, tên đàn em lái xe đã dùng hết sức giẫm một phát vào chân ga.

"Brừm!"

Xe tựa như mũi tên rời cung mà bắn vọt đi.

Hôm nay bọn chúng dẫn theo bốn năm trăm người tới Vân Thành, thịt còn chưa ăn được, lại còn bị nhổ sạch răng.

Thiếu chút nữa là đều phải nộp mạng ở đó rồi.

Ba mươi đấu lại bốn năm trăm, đâu phải là đang quay phim, nói cái này ra mẹ nó ai mà tin được?

Chuyện này mà lọt tới tai người khác thì có phải là bị cười cho thối mũi không?

Mẹ nó, đây chính là một sự sỉ nhục!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì bọn chúng cả đời này đừng mong ngẩng đầu lên!

Ai mà dám nói ra ngoài chứ?

Đây là sự sỉ nhục của tất cả bọn chúng, chúng không chỉ không truyền ra ngoài mà còn phải miệng im như thóc, bằng không nếu để người khác biết tới thì sẽ mang đến rắc rối lớn hơn nữa cho chúng!

Sau khi trở về, đội Đầu Trọc vẫn còn cảm xúc dâng trào!

Ba mươi địch bốn năm trăm, thật sự rất trâu bò!

Nếu là hai tháng trước, bọn họ sẽ tuyệt đối không dám nghĩ tới chuyện chỉ dựa vào ba mươi con người mà có thể đuổi đánh bốn năm trăm tên.

Nhưng hiện giờ, mỗi ngày họ đều tiến bộ.

Đồng thời, họ cũng biết được rốt cục Tiêu Thiên khủng bố tới cỡ nào.

Trước kia Trương Thu Bạch từng vô tình để lộ ra Tiêu Thiên từng một mình đánh bại mấy trăm nghìn người, họ còn không tin, nhưng bây giờ thì họ tin rồi!

Tiêu Thiên bây giờ tựa như một vị thần trong mắt họ.

"Ba tỉ, gần như có thể mua được một phần ba khu ổ chuột." Tiêu Thiên đưa tiền cho Đầu Trọc, dặn dò gã nhanh chóng xác minh lại rồi cho gã dẫn các anh em về nghỉ ngơi.

Chỉ là mấy trăm người bình thường thôi, đối với Tiêu Thiên mà nói thì chẳng là gì cả.

Về tới nhà, Trần Mộng Dao đã ngủ rồi.

Tiêu Thiên cũng không đánh thức cô, đi tắm rồi rón ra rón rén trèo lên giường, ai ngờ vừa mới đặt lưng xuồng thì nhóc con kia đã ôm chầm lấy.

Cô mặc váy ngủ bằng lụa tơ tằm, làn da mịn màng bóng loáng dưới cổ áo khiến Tiêu Thiên nhìn mà bốc hỏa.

Đôi chân dài thẳng tắp tựa như đôi đũa ngà vắt ngang người anh, khiến cho anh nuốt một ngụm nước miếng.

Tiêu Thiên hít sâu một hơi, kéo gấu váy của cô xuống, nhóc con này, thật đúng là muốn giết người mà!

Tắt đèn, đầu óc Tiêu Thiên chỉ còn một mảnh trắng xóa, trời ơi, đây thật sự là tra tấn!

...

Trong khi đó, ở Thiên Thành!

Mục Thôi nôn nóng gõ vang cửa: "Ông chủ, ông đang ngủ sao?"

"Chuyện gì?"

Thanh âm hơi bất mãn của Khương Càn Khôn từ trong phòng vọng ra.

Mục Thôi biết Khương Càn Khôn không thích bị người quấy rầy khi ngủ, nhưng bây giờ là thời điểm khẩn cấp, cũng không thể để ý nhiều đến thế!

"Ông chủ, có tin từ Vân Thành!"

Mục Thôi đợi một lúc, đèn trong phòng vụt sáng, còn mơ hồ nghe thấy được tiếng oán giận của hai người phụ nữ.

Một lúc lâu sau, Khương Càn Khôn mặc áo ngủ từ bên trong đi ra: "Nói đi, có chuyện gì!"

"Ông chủ, bọn Định Lập... đều bị xử đẹp rồi!"

"À!"

Hồi tối Khương Càn Khôn chơi bời hơi quá sức, bây giờ vẫn còn hơi mơ màng: "Bị xử đẹp thì bị xử... Ông nói gì? Bọn Định Lập đều bị xử đẹp rồi?"

Khương Càn Khôn ngay lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt vốn vẫn mang theo mơ màng trong nháy mắt đã trở nên sắc bén.

"Bị xử sạch sẽ, nghe nói vừa mới xuống tới đường cao tốc, ngay cả thành phố cũng chưa vào được đã bị đánh gãy hết tay chân rồi ném ra ngoài!"

"Có tám ông trùm thành phố cùng đi thì chết một người, bọn họ dẫn theo tổng cộng bốn năm trăm người lại bị ba mươi người của đối phương đánh cho lộn đầu xuống đất. Còn phải đền bù ba tỉ, lí do là quấy rầy giấc ngủ của bọn chúng!"

Khi Mục Thôi nói những lời này, tay cũng đang run rẩy.

Nghe thấy vậy, Khương Càn Khôn trầm hẳn xuống.

Ông ta chợt cảm thấy chuyện này có lẽ vượt ngoài tầm tay của ông ta.

Sự tình có vẻ khó giải quyết.

Đi bốn năm trăm người thế mà lại ngay cả Vân Thành cũng chưa vào được đã bị đánh tơi bời.

Điều khiến ông ta á khẩu chính là đối phương chỉ có ba mươi người!

Dù bọn chúng có dẫn theo bốn năm trăm con heo thì đối phương muốn bắt hết cũng phải mất một hai tiếng chứ?

Đàn em của bọn chúng đều là lũ phế vật bất tài cả sao?

Đây là lần đầu tiên Mục Thôi nhìn thấy Khương Càn Khôn nhíu mày.

"Ông chủ, có cần để vị kia ra tay không?"

Khương Càn Khôn không nói gì, châm một điếu xì gà, hút tới một nửa mới nhấc lên mí mắt mà nói: "Đi mời Vô Địch tới đây!"

"Vâng!"

Mục Thôi gật đầu, nhanh chóng rời đi, đi mời Triệu Vô Địch.

Hai mươi phút sau, Triệu Vô Địch cởi trần bước vào với thanh kiếm hai lưỡi trêи tay.

Trêи người hắn còn lấm tấm mồ hôi chưa khô hết.

Khương Càn Khôn cũng không thấy bất ngờ, đây là chiến tướng số một dưới tay ông ta, Triệu Vô Địch coi kiếm như mạng sống, ngoại trừ những lúc cần phải nghỉ ngơi thì gần như là lúc nào cũng đều luyện kiếm.

"Tới rồi à!" Khương Càn Khôn nhìn hắn một cái.

Triệu Vô Địch gật đầu, coi như là chào hỏi.

Mục Thôi lại đứng sang một bên, hai tay đặt trước người, im lặng không nói.

"Bọn Đinh Lập đều bị xử rồi!"

"Lão Mục đã nói với cháu rồi!" Triệu Vô Địch thản nhiên nói.

"Thực lực của thằng nhãi kia nằm ngoài dự kiến của tôi."

Khương Càn Khôn nói: "Sự việc đã có chút vượt ra ngoài sự khống chế của tôi rồi."

"Không kẻ nào có thể sống sót dưới lưỡi kiếm của cháu!" Triệu Vô Địch không buồn không vui, giọng điệu bình thản mà tràn ngập tự tin.

Khương Càn Khôn gật đầu, cũng không nghi ngờ những gì hắn nói.

"Chắn chắn thằng nhãi đó không có gốc gác gì chứ?"

Khương Càn Khôn có thể tung hoành cả tỉnh Quảng bao năm như vậy, bên cạnh việc có Triệu Vô Địch giúp sức thì phần nhiều còn nhờ vào sự thận trọng của chính ông ta.

Đương nhiên, cũng có thể hiểu là sợ chết.

Tục ngữ có câu, giang hồ càng sống lâu thì lá gan càng nhỏ, đời này Khương Càn Khôn làm rất nhiều việc ác, chỉ sợ bản thân lúc về già không yên ổn.

"Không có, cháu đã điều tra rồi!"

Triệu Vô Địch nói: "Họ Tiêu thì chỉ có một vị ở phương Nam thôi, nhưng đối phương là gia đình có công với cách mạng, chắc chắn không thể quan tâm chuyện này, gia đình họ cũng không cho phép."

Triệu Vô Địch ngoài miệng đáp lời, nhưng nội tâm lại đã bay tới tận Vân Thành rồi.

Ba mươi người địch bốn năm trăm tên, phải đạt tới cảnh giới võ công như nào mới có thể đào tạo ra được một đội hổ lang dũng mãnh như vậy?

Có điều, hắn tự tin rằng kẻ đó không phải đối thủ của mình, vì hắn chính là kẻ có thể một mình xới tung cả thế giới ngầm tỉnh Quảng này.

Người khác gọi Khương Càn Khôn là vua của thế giới ngầm tỉnh Quảng, vậy thì hắn chính là một vị vua không vương miện không hơn không kém.

"Hầy, do tôi quá căng thẳng..."

Khương Càn Khôn thở dài: "Tôi bây giờ cũng có tuổi rồi, chẳng làm được việc gì nữa, tuy rằng vị kia sẽ không làm ra chuyện cạn tàu ráo máng, nhưng tôi vẫn không thể không cẩn trọng được!"

Ông ta biết rõ không ai là không thể thay thế, có lẽ bây giờ ông ta ngông cuồng tự đại như vậy, nhưng biết đâu ngày mai thôi sẽ đầu lìa khỏi xác.

Đối với những kẻ quyền thế tựa như người đứng sau lưng ông ta, thì ông ta chỉ là vật hi sinh mà thôi, không phải, ngay cả làm vật hi sinh ông ta cũng không đủ tư cách.

Vua thế giới ngầm nghe thì có vẻ oai phong đấy, nhưng trong mắt bọn họ, mình chẳng qua chỉ là một quân cờ.

Nếu mình không trung thành dốc sức nhiều năm như vậy, chỉ sợ mộ đã sớm xanh cỏ rồi!

"Cháu sẽ giết hắn!" Triệu Vô Địch nói.

"Đừng kϊƈɦ động!"

Khương Càn Khôn lắc đầu: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện xảy ra tối nay người của giới chính đạo chắc chắn là đã biết, đợi tình hình này qua đi rồi tính tiếp."

Chuyện tối nay đã làm cho cả nửa tỉnh Quảng rung chuyển, nếu làm cho phía trêи không thoải mái, nổi trận lôi đình mà trút xuống đầu ông ta, cho dù là vị đứng sau ông ta cũng không làm được gì.

Nói cho cùng thì, ông ta vẫn là sợ chết!

Triệu Vô Địch biết nội tâm Khương Càn Khôn đang nghĩ gì, cũng không nói nữa.

Kỳ thực vẫn còn một yếu tố quan trọng nhất mà Khương Càn Khôn chưa nói tới.

Đó là đám thuộc hạ của Tiêu Thiên không có bất cứ tài sản bất hợp pháp hay tham ô nào, ngay cả thuộc hạ Trương Thu Bạch, con rối mà anh đẩy ra, cũng không có.

Bất cứ ai điều tra cũng không ra được gì hết.

Đừng quên, Trương Thu Bạch chính là tỷ phú trẻ tuổi của Vân Thành, ánh hào quang thân phận quá lớn, chỉ riêng điều này thôi thì hắn cũng đã không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.

Mà Tiêu Thiên lại có thể khiến Trương Thu Bạch ngoan ngoãn phục tùng, điều này chứng tỏ thủ đoạn của anh ta cũng không hề đơn giản.

Nói Tiêu Thiên không có ai chống lưng, ông ta ngàn vạn lần không tin.

Nhưng rốt cục kẻ đứng sau lưng anh ta là ai?

Khương Càn Khôn không thể tra ra được, điều này chứng tỏ, người đứng sau Tiêu Thiên đáng sợ hơn ông ta tưởng tưởng rất nhiều!

Trầm mặc một lúc lâu, ông ta mới mở miệng: "Vô Địch, lại phiền cậu đi Vân Thành một chuyến rồi."

"Thăm dò xem đối phương là bạn hay là thù!"
Bình Luận (0)
Comment