Rể Sang Đến Nhà

Chương 177

Haizz! Tiêu Thiên thở dài một hơi, anh biết hôm nay không thể làm được rồi. Nhưng hiện giờ anh cũng tỉnh táo lại, cố kìm nén sự bồn chồn trong người.

“Mình ngủ đi”, Tiêu Thiên ôm cô vào lòng sau đó tắt đèn đi, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở trầm ổn của Tiêu Thiên mà Trần Mộng Dao thấy vui mừng.

Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người tỉnh dậy ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này bà Tần Ngọc Liên đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn.

“Mẹ à, sao lại là cháo táo đỏ kỷ tử?”

“Cái này là để bổ máu”, bà Tần Ngọc Liên cười từ phòng bếp đi ra. Bà nhìn Trần Mộng Dao một lượt, phát hiện ra thần sắc của cô vẫn bình thường, đi lại cũng nhẹ nhàng vững chắc thì không khỏi nhau mày. Bà bước lại kéo cô vào trong bếp, hỏi: “Con gái à, con cảm thấy vẫn khỏe chứ?”

“Con cảm thấy rất ổn.”

“Không phải chứ”, Tần Ngọc Liên lại hỏi: “Con có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”

“Không ạ”, Trần Mộng Dao sững người ra nhìn Tần Ngọc Liên, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Tối qua mẹ cứ là lạ thế nào ý, có gì thì mẹ nói thẳng ra đi”.

Bà Tần Ngọc Liên trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ hai câu bên tai Trần Mộng Dao. Bà vẫn chưa nói xong thì mặt Trần Mộng Dao lập tức đỏ ửng lên.

“Ôi trời, mẹ…Mẹ nói cái gì vậy?”, Trần Mộng Dao xấu hổ không ngẩng đầu lên, chẳng trách mà sáng sớm mẹ mình đã chuẩn bị cháo táo đỏ chà là. Bà Tần Ngọc Liên còn tưởng rằng tối qua cô và Tiêu Thiên đã…Đã làm chuyện ấy rồi.

“Cái gì mà cái gì…?”, Tần Ngọc Liên hỏi: “Không phải là con và Tiêu Thiên vẫn chưa ấy ấy đấy chứ?”

Chuyện xấu hổ vậy mà sao mẹ lại nói thẳng ra thế? Trước tiên Trần Mộng Dao gật đầu, sau đó lại lắc đầu khiến bà Tần Ngọc Liên sốt ruột: “Rốt cuộc là hai đứa đã ‘ấy’ chưa?”

“Vẫn chưa ạ!”

“Không thể nào”, bà Tần Ngọc Liên với sắc mặt kinh ngạc. Mấy ngày nay mình hầm nhân sâm rồi cả hà thủ ô, không có lý nào.

“Lẽ nào Tiêu Thiên có vấn đề?”

“Mẹ…Con…Con không nói với mẹ nữa”, Tiêu Thiên đâu có vấn đề, rõ ràng là rất khỏe mạnh là đằng khác. Trần Mộng Dao đỏ mặt chạy ra ngoài, đến cơm sáng cũng không ăn, chỉ đỏ mặt chạy ra ngoài luôn.

Tiêu Thiên thấy thế thì sững người ra, chuyện gì xảy ra vậy. Anh vội ăn hai miếng cơm sáng rồi chạy đuổi theo: “Vợ à, đợi anh với”.

Ngồi trêи xe, mặt Trần Mộng Dao vẫn đỏ ửng, thoạt nhìn cứ như quả cà chua chín nẫu rồi khiến Tiêu Thiên hận nỗi không thể cắn một miếng.

“Vợ à, mẹ đã nói gì với em vậy, cơm sáng thì em không em mà chạy ra ngoài luôn thế?”

“Chú không được hỏi”, Trần Mộng Dao nũng nịu đáp.

“Ồ”, Tiêu Thiên gật đầu. Mấy ngày nay mẹ vợ cố chút kỳ lạ, giờ đây đến cả Trần Mộng Dao cũng bắt đầu kỳ lạ rồi. Lẽ nào là ‘ngày đó’ đến rồi. Nghe nói mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày kỳ lạ và khó tính như vậy. Tiêu Thiên còn tưởng rằng mình đã tìm được đáp án rồi nên hài lòng gật đầu.

Xe lái đến công ty, đồ bên trong đã được chuyển khá ổn rồi, ngày mai là có thể chính thức chuyển đến cao ốc Thiên Dao rồi. Bình thường bọn họ đều đến sớm mười phút so với giờ làm. Nhưng hôm nay Trần Mộng Dao đến trước rồi nên Tiêu Thiên đành phải bảo Jason lái xe đưa Trần Cường đến.

Lúc vào văn phòng, Tiêu Thiên pha cho mình ấm trà trước, còn Trần Mộng Dao thì mở xem tài liệu. Rất nhanh đã đến thời gian làm việc, lúc này trợ lý Tiểu Nhã vẻ mặt hoang mang bước vào.

“Tổng giám đốc, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi”, Tiểu Nhã nói với vẻ mặt hoảng hốt: “Phó tổng Bao ở công ty con bị dân công đòi nợ đánh”.

Cái gì?? Trần Mộng Dao đứng dậy, vội nói: “Hiện giờ anh ta ở đâu? Đã đưa đến bệnh viện chưa?”

“Chưa…Chưa ạ, lối ra của công ty bị dân công chặn rồi ạ, bọn họ căn bản không ra được”.

“Nhanh, chuẩn bị xe, giờ lập tức đến thành phố Việt”

……………………

Đồng thời lúc này, trong phòng bất động sản Kim Huy của thành phố Việt.

“Sếp Bao, gọi điện thoại báo cảnh sát đi”.

“Không được, tuyệt đối không được báo cảnh sát”, trêи khuôn mặt tái nhợt của Bao Văn Tinh là mồ hôi nhễ nhại. Anh ta biết lần này chỉ e mình mắc lừa đối phương, một khi báo cảnh sát thì sẽ là đả kϊƈɦ rất lớn đối với danh tiếng của tập đoàn Trần Thị.

“Trả lại tiền mồ hôi xương máu cho chúng tôi”

“Con chó tập đoàn Trần Thị thối tha trả tiền mồ hôi xương máu cho chúng tôi”.

“Vợ tôi còn đang ở bệnh viện làm phẫu thuật, đây là tiền cứu mạng vợ tôi đấy, đám thương nhân hiểm độc các người, mau trả tiền cho bọn tôi. Một người đàn ông đỏ ngàu hai mắt, hiện giờ vợ ông ta đang nằm trong phòng phẫu thuật không biết sống chết thế nào, còn đám người này đến tiền cứu mạng cũng không đưa ông ta.

Có câu ‘đàn ông không dễ dàng rơi lệ’, nhưng đó chỉ là chưa đến lúc họ đau lòng mà thôi. Hàng trăm công nhân bao vây bên ngoài cửa bất động sản Kim Huy, họ kéo băng rôn màu đỏ thu hút hết người qua đường xúm lại, danh thế càng lúc càng lớn.

“Đúng là súc sinh mà, không có chút lương tâm nào cả”, vô số người đứng xem đứng ở bên cạnh chỉ trỏ, lúc này Bao Văn Tinh nói: “Mau, mau đỡ tôi dậy”.

Nữ trợ lý bên cạnh anh ta không ngừng khóc lóc, nói: “Sếp Bao, chúng ta báo cảnh sát đi”.

“Trương Vĩ, cậu lại đây đỡ tôi dậy”, Bao Văn Tinh ôm đầu nói.

“Sếp…Sếp Bao, hay là nghe lời Lệ Lệ nói đi, gọi cảnh sát đến. Người bên ngoài đang bạo động rồi, ngộ nhỡ họ ra tay thật thì làm sao?”, Trương Vĩ có chút sợ hãi, nói.

“Nhanh lên”, Bao Văn Tinh có chút tức giận nói: “Đến lời của tôi cậu cũng không nghe sao?”.

Trương Vĩ vội vàng làm ra vẻ sợ hãi nhưng trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, vội đến đỡ anh ta dậy rồi đi ra bên ngoài. Nhìn đám người đông nghịt, đám dân công lập tức xông lại, dọa đến mức Lệ Lệ lớn tiếng hét lên.

“Mau trả tiền đi!”

“Mau trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi!”

Đám người đó kϊƈɦ động, nếu không phải là thấy Bao Văn Tinh đầu vỡ máu chảy và dáng vẻ yếu ớt thì bọn họ sớm đã xông lên rồi.

“Mọi người xin đừng sốt ruột”, Bao Văn Tinh cố gắng xốc lại tinh thần, nói: “Thưa các vị, tiền lương của mọi người thì nên đến tìm công ty bất động sản Kim Huy chứ không phải là tìm chúng tôi”

“Tôi không cần biết, bọn họ nói là chúng tôi đến tìm các người đòi tiền, nhất định phải trả tiền, nhất định phải trả tiền cho chúng tôi”.

“Trả tiền, trả tiền, trả tiền đi”, mọi người đều đồng thanh hô lớn. Ngay lúc này, hơn chục chiếc xe từ bên cạnh lái đến, có mấy chục người nhảy từ trêи xuống. Dẫn đầu là ba người đàn ông.

“Nhường đường nhường đường, mau tránh ra nào”, nhóm người trông rất bá đạo đẩy đám người ra để lộ ra đường đi. Ba người đàn ông bước lại, nhìn Bao Văn Tinh nói: “Anh chính là người phụ trách của tập đoàn Trần Thị?”

Lại đến gây chuyện sao? Bao Văn Tinh sắc mặt ngưng trọng, nói: “Đúng vậy”.

Ba người đàn ông từ túi tài liệu lấy ra một tờ chứng từ, nói: “Tôi là người của công ty vật liệu xây dựng Hằng Dương, công ty các người tổng cộng nợ tôi mười triệu tệ tiền vật liệu, phiền anh thanh toán cho tôi”.

“Tôi là người của công ty vật liệu xây dựng Nam Nhạc, công ty các anh nợ tôi tám triệu tệ…”

“Tôi là người của công ty vật liệu xây dựng Tam Giang, công ty anh nợ chúng tôi năm triệu tệ…”, ba công ty tổng cộng đến đòi hai mươi ba triệu tệ.

Bao Văn Tinh sắc mặt tái nhợt, nói: “Sao các người lại đến tìm chúng tôi? Lúc chúng tôi nhận bất động sản Kim Huy, tất cả tiền nợ đều giải quyết xong hết rồi, những khoản nợ bên trêи hợp đồng của các người…”, anh ta chưa nói dứt lời, đột nhiên nghĩ ra một khả năng.

Anh ta quay mạnh đầu lại nhìn Trương Vĩ ở bên cạnh, hỏi: “Có phải là cậu không?”

Trương Vĩ toàn thân run rẩy, nói: “Sếp…Sếp Bao, sếp nói gì vậy?”

“Có phải lúc cậu bàn giao tiền nợ đã gian lận gì đúng không?”

“Oan uổng quá, làm sao tôi có thể làm ra chuyện tổn hại đến công ty được”, Trương Vĩ lớn tiếng kêu oan.

Lúc này, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Hằng Dương hét lớn: “Đừng giả vờ ở đây nữa, sếp tổng của bên Kim Huy đã nói rồi, khoản nợ này tìm các người, vẫn còn chối à?”

“Cũng phải xem đám anh em dưới trướng chúng tôi có đồng ý không đã”. Lời nói vừa dứt thì ba bốn mươi người đàn ông phía sau tay cầm gậy bước lên trước, chỉ cần ra lệnh là họ sẽ lên đập Kim Huy ngay.

“Mau cầm hợp đồng lại đây cho tôi”. Lệ Lệ bị dọa đến nỗi liên tục gật đầu, vội đi cầm hợp đồng. Không bao lâu, hợp đồng được cầm lại, lúc lật đến phần cắt nợ thì đột nhiên phát hiện trong hợp đồng thừa ra mấy trang.

Đây…Đây rốt cuộc là chuyện gì. Hôm qua lúc ký hợp đồng căn bản là không có những điều này mà.

“Hừm!”, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Nam Nhạc hừ lạnh một tiếng rồi chỉ hợp đồng trêи tay, nói: “Nhìn rõ chưa, bên trêи đã nói rất rõ ràng rồi, tiền nợ của chúng tôi sẽ do các người trả, lần này xem các người chối kiểu gì”.

Cái này…Cái này. Bao Văn Tinh tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Công ty mình trêи dưới đồng lòng quyết tâm đánh bại được kẻ địch nhưng không ngờ lại để xảy ra lỗ hổng lớn như này. Chuyện này… Chuyện này anh ta làm sao ăn nói với chủ tịch được. Nhưng đây vẫn chưa là gì. Lúc này KÍT một tiếng, một chiếc xe đa năng dừng ở bên ngoài đám đông, mấy người đàn ông mặc đồ âu trong tay cầm túi tài liệu bước lại.

“Xin chào, chúng tôi là người của văn phòng luật sư Thái Dương, bên bất động sản Kim Huy hai ngày trước đã bán đấu giá một mảnh đất thương mại ở khu ngoại ô phía bắc. Hiện giờ pháp nhân thay đổi rồi, chúng tôi nhận sự ủy thác của bên có liên quan đến đốc thúc công ty các người nhanh chóng thanh toán tiền đấu giá là một tỷ”.

“PHỤT”, nghe thấy lời này, Bao Văn Tinh phun ra ngụm máu lớn, trước mặt tối sầm lại rồi anh ta ngất đi.

“Sếp Bao, sếp Bao”, thư ký Lệ Lệ sợ đến nỗi khóc lớn. Cô vội nhấc máy gọi xe cứu hộ 120. Rất nhanh, xe cứu hộ đến, bởi vì người đông quá nên xe cứu hộ căn bản không vào được.

Đúng lúc này, Trương Vĩ xông ra chớp mắt với mấy người, sau đó gã kéo Lệ Lệ đang bối rối không biết làm gì, nói: “Lệ Lệ, xe cứu hộ đến rồi, chúng ta trước tiên bảo mọi người nhường đường để bác sĩ vào đã”.

“Phải rồi phải rồi”, Lệ Lệ vội gật đầu, đi đến trước mặt mọi người: “Mọi người mau nhường đường, ở đây có người ngất đi rồi, mau nhường đường”.

“Xời, muốn giả vờ chết để chạy đúng không, đừng có mơ”.

“Đúng vậy, đừng có mơ! Trừ khi các người thanh toán tiền cho chúng tôi, nếu không chúng tôi không nhường đường”.

“Tôi cầu xin các người đấy, mạng người quan trọng, đây không phải chuyện đùa đâu”, Lệ Lệ không ngừng kêu khổ.

Trương Vĩ ở bên cạnh cũng giả vờ phụ họa ở bên cạnh hai câu, nhưng sự chú ý của gã lúc này đều tập trung ở bên cạnh. Chỉ thấy, đám luật sư từ trong túi tài liệu lấy ra mấy bản ký kết, sau đó ấn chặt tay Bao Văn Tinh rồi ấn dấu vân tay. Mấy công ty vật liệu xây dựng cũng làm theo, chỉ trong mấy chục giây đã hoàn thành thao tác đó.

“Mau nhường đường, mau nhường đường”, mấy bác sĩ khênh cáng vào, khó khăn lắm mới chen qua đám người, rồi khó khăn lắm thoát ra được vòng vây. Nhìn thấy Bao Văn Tinh nằm trêи vũng máu, bác sĩ kinh ngạc hô lên: “Mau ngăn máu lại cho bệnh nhân, đo huyết áp ngay”.

“Các người mau tránh ra, bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng rồi, không tránh ra là không kịp đâu”. Nghe thấy bác sĩ nói vậy, mọi người lúc này mới có phản ứng, lẽ nào đối phương không phải giả vờ chết sao.

Lệ Lệ nghe thấy thế thì sốt ruột giậm chân một cái, nói: “Tôi nói cho các người biết, nếu như hôm nay sếp Bao thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi thề, các người không chỉ tiền không lấy được đâu mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự đấy”. Nghe thấy lời này, có không ít người trong đó có chút sợ hãi. Đặc biệt là người ban nãy ra tay đánh Bao Văn Tinh thì càng thấy bất an. Nếu như đối phương chết thật thì bọn họ chính là phạm nhân giết người rồi.

“Mau nhường đường mau nhường đường, chúng tôi cứ ở đây, tôi không tin cả tập đoàn lớn như Trần Thị chỉ có một lãnh đạo như anh ta”.

“Đúng vậy, chúng ta cứ để anh ta chữa bệnh trước đã”. Rất nhanh, trong đám người nhường đường, còn Bao Văn Tinh được đưa lên xe cứu hộ.
Bình Luận (0)
Comment