Rể Sang Đến Nhà

Chương 187

"Không có!"

Tiêu Thiên lắc đầu: "Cô đừng nghĩ nhiều quá!"

Thấy Tiêu Thiên không muốn nói thêm, Bạch Ngọc Lan cũng không tiếp tục hỏi, cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh.

Tuy nhiên đôi khi phụ nữ thông minh cũng rất cố chấp.

Cô ấy rõ ràng cảm nhận được tâm trạng không tốt của Tiêu Thiên, điều này khiến cho tâm trạng vốn vui vẻ của cô nhạt dần đi.

Bạch Ngọc Lan dẫn Tiêu Thiên đến giữa thị trấn, nơi này có đầy đủ các vật liệu đá có kϊƈɦ cỡ và hình dạng khác nhau.

“Chuyện gấp mà cô nói là muốn tôi cược đá sao?”, Tiêu Thiên hỏi.

"Đúng thế!"

Bạch Ngọc Lan nói: "Anh giám định đồ cổ rất giỏi, tôi nghĩ chắc chắn cược đá cũng không kém!”

Tiêu Thiên nghe thấy những lời này thì trong lòng cảm thấy cạn lời!

Giám định đồ cổ và cược đá tuy rằng đều là kiểm định đồ quý, nhưng về bản chất chúng vẫn có khác biệt rất lớn.

Bởi vì phía bên ngoài của viên đá quý được bao phủ bởi lớp vỏ đá dày, nên không thể nhìn thấy được bên trong bằng mắt thường, nó khác với việc giám định đồ cổ, cược đá coi trọng việc đánh cược hơn nhiều!

Ngoài tầm nhìn tốt ra thì còn cần cả sự may mắn nữa!

Tất nhiên điều này cũng liên quan đến khu vực khai thác vật liệu đá.

Chất lượng của đá trong nước không cao lắm, nếu vật liệu đá có xuất xứ từ Miến Điện thì xác suất tạo ra phỉ thúy cao cấp cũng tăng không ít

Đây là lý do tại sao chợ buôn bán ở Miến Điện lại thu hút nhiều người đến vậy.

Tuy nhiên Bạch Ngọc Lan cũng khá may mắn, Tiêu Thiên đúng là có biết cược đá!

Hơn nữa đến cả vua cược đá đầu tiên của Miến Điện là Nguyễn Thạch Vương cũng phải kinh ngạc trước tài cược đá của anh, ông ta từng nói rằng: Nếu Tiêu Thiên vào giới cược đá, thì nhất định anh ta sẽ trở thành tay cược đá số 1 thế giới.

Cho dù là đồ cổ hay cược đá, thì đối với Tiêu Thiên tất cả đều mang tính giải trí cả, cả hai chỉ là phương pháp để anh giảm bớt những việc buồn phiền trong lòng.

"Ông ơi, Tiêu Thiên đến rồi!"

Bạch Ngọc Lan chen vào giữa đám đông rồi nói.

Ông cụ Bạch nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, ông ta trực tiếp phớt lờ Tiêu Thiên.

Bạch Hải nói: "Ồn ào cái gì, không phải chỉ là một thằng ở rể thôi à, đến thì đến chứ sao nữa! Không thấy ông nội đang chọn đá à? Nếu làm phiền ông nội thì em chịu trách nhiệm được không?”

Những người xung quanh khi nghe đến đây thì đều gật gù, lựa chọn vật liệu đá vốn dĩ là một khâu rất được chú trọng, không thấy bọn họ còn không dám thở mạnh nữa sao?

Nếu như không cẩn thận làm phiền tới ông cụ, khiến ông cụ phán đoán sai thì thật sự đã đắc tội rất lớn rồi.

Bạch Vu Lan cũng lè lưỡi.

Ông cụ Bạch chỉ về phía một viên đá có kϊƈɦ thước bằng quả bóng rổ rồi nói với Bạch Hải: "Tiểu Hải, cháu thấy viên đá này thế nào?"

Bạch Hải nhìn những tảng đá khác nhau dưới đất, trong lòng gã cảm thấy bối rối, ngoài việc biết một chút kỹ thuật giám định bảo vật thì gã thật sự không biết gì về cược đá!

Nhưng ông cụ hỏi gã điều này thì chứng tỏ ông ta đang muốn tự mình dạy dỗ gã, nếu gã không trả lời được thì có phải sẽ khiến ông cụ thất vọng không?

Gã hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh, nói: "Vỏ ngoài của viên đá này là sỏi thô, vừa nhìn đã biết không thể là vật liệu tốt."

Ông cụ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Bạch Hải: “Được lắm, vật liệu đá này cho dù có phỉ thúy thì lượng nước cũng rất kém!”

Nhìn thấy cái giá cao ngất những mười ngàn tệ!

Nếu mua viên đá này thì nhất định sẽ lỗ vốn.

Gã đoán đúng rồi!

Gã đúng là thiên tài mà!

Bạch Hải không ngờ rằng bản thân tình cờ đoán mò mà lại đoán đúng! Thật sự là may mắn bất ngờ!

Ông cụ Bạch nói xong thì tiến lên hai bước, ông ta chỉ vào một viên phỉ thúy cỡ cái thùng trêи mặt đất rồi nhìn về phía Bạch Ngọc Lan: "Ngọc Lan, cháu thấy vật liệu đá này thế nào?”

Bạch Ngọc Lan giật mình, sau bài kiểm tra Bạch Hải thì đến lượt kiểm tra cô sao?

Nhưng căn bản cô ấy không hiểu về cược đá!

Cô nhìn giá trêи cục đá, hai trăm ngàn tệ!

Rồi lại nhìn về phía Tiêu Thiên, cô phát hiện Tiêu Thiên khẽ lắc đầu.

Anh ta lắc đầu tỏ ý rằng cục đá này không tốt sao?

Nhưng bề mặt viên đá này có màu phỉ thúy, nói theo cách cược đá thì chính là rêu mốc!

Có nghĩa là bên trong nó nhất định có phỉ thúy!

Ngoài ra mặt dây chuyền bằng phỉ thúy này bị nứt nhẹ, từ vết nứt có thể nhìn thấy màu xanh đen bên trong.

Như ...như thế vẫn không được sao?

Cô cảm thấy hơi do dự, viên đá nhìn phát là biết rất tốt, cho dù có tốn 200 ngàn tệ thì cũng không lỗ vốn!

Nhưng Tiêu Thiên là người cô mời đến, bản thân cô nên tin tưởng anh!

Cô hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu: “Ông à, viên đá này không được!"

Khi ông cụ Bạch nghe thất lời này thì cau mày lại.

Các chuyên gia xung quanh cũng lắc đầu thở dài, thậm chí có người còn bật cười.

"Này, đây không phải là câu hỏi cho điểm sao?"

"Viên đá này có diện tích lớn, tỷ lệ rêu cao, dù có tốn 200 ngàn tệ thì cũng không lỗ vốn đâu!"

"Bạch tiểu thư, sao cô lại tin những lời thằng nhóc này nói vậy?"

"Đúng thế, một thằng ở rể thì làm sao mà hiểu được những thứ này chứ?"

Nghe mọi người nói vậy thì khóe miệng Bạch Hải hơi cong lên, gã nhảy ra nói: "Bạch Ngọc Lan, viên đá này em không muốn thì anh sẽ lấy!"

"Anh thật sự không biết em nghĩ gì, không ngờ em lại nghe lời thằng chạn vương bám váy vợ này! Đúng là mất mặt nhà họ Bạch chúng ta!"

Bạch Hải vẫn ghét Tiêu Thiên trước giờ, thậm chí ngay cả việc Tiêu Thiên giám định được bảo vật bình gốm cũng bị gã cho là chó ngáp phải ruồi!

Ông cụ Bạch nhướng mày không nói gì, nhưng trong mắt ông ta xuất hiện vẻ thất vọng, điều này đã thể hiện được tất cả rồi.

"Bạch Hải, ý anh là gì?"

Cơ thể mỏng manh của Bạch Ngọc Lan run lên.

"Ý là gì? Không có não hả!"

Bạch Hải cong miệng khinh thường, sau đó nói gã với ông chủ quầy hàng: "Ông chủ, tôi lấy viên đá này, có thể cắt ngay tại chỗ được không?"

Chủ hàng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trêи miệng ông ta có bộ ria mép: "Vị khách này có mắt nhìn rất tốt, đây là vật liệu tốt nhất trêи quầy hàng của tôi! Ở đây chúng tôi cũng có những thợ cắt chuyên nghiệp nhất, nhưng mà phí cắt kim loại ... "

Bạch Hải xua tay rồi hào phóng nói: "Mười nghìn tệ đủ không!"

"Đủ, đủ rồi!"

Ông chủ cười tới nỗi híp cả mắt.

Bạch Hải quét mã QR và chuyển tổng cộng 210 ngàn tệ bao gồm cả phí cắt kim loại!

"Ding, tài khoản của bạn đã nhận được 210 ngàn tệ..."

Gã vẫy tay một cái lập tức có hai thanh niên bước đến nhấc viên đá lên rồi đặt nó lên máy cắt.

Ông chủ bước tới trước ánh nhìn của mọi người.

Ôi đệt, sao gã có cảm giác thợ cắt chuyên nghiệp mà ông ta nói chính là ông ta nhỉ?

Ông chủ này cũng biết cách làm ăn quá rồi!

Bạch Hải giật mình, gã có cảm giác bản thân đã bị lừa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người gã cũng không tiện nói gì, nhưng bà tay trong túi của gã đã nắm chặt lại.

Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cười, anh không nói lời nào!

"Xẹt xẹt xẹt..."

Máy cắt kim loại phát ra tiếng cắt.

Phải công nhận rằng ông chủ này là một người có tay nghề, chỉ một nhát cắt đã cắt được một phần ba viên ngọc.

Sau đó ông ta bắt đầu cắt dọc theo phần rêu.

"Xẹt!"

"Mọi người mau nhìn đi, là khói, khói đấy!"

"Oa, đúng là khói!"

Tất cả mọi người đều ngểnh cổ nhìn, theo như được biết thì nếu miếng ngọc có khói, nghĩa là nó chắc chắn có ngọc tốt!

Ông cụ Bạch vuốt chòm râu, trêи mặt ông ta xuất hiện nụ cười.

"Ông à, khói có ý gì?"

Bạch Hải nhân lúc ông cụ đang vui vẻ thì mở miệng hỏi.

"Thường thì thành phần phỉ thúy thô có hai loại: "phỉ thúy khói" và "phỉ thúy không khói". Thường mùa hè cắt kim loại thì sẽ không xuất hiện khói, nhưng nếu có khói thì nghĩa là bên trong có phỉ thúy!"

Bạch Hải chợt hiểu ra!

Nhưng ngay sau đó gã trở lên phấn khích, viên đá do gã chọn có khói, như thế có nghĩa là bên trong có phỉ thúy?

Nghĩ đến điều này gã không nhịn được dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bạch Ngọc Lan.

Thế nào?

Đây là lần đầu tiên ông đây cược đá, thế mà đã cắt ra được phỉ thúy, cô đúng là không có mắt nhìn, lại đi tin lời của cái thằng ở rể vô dụng.

Bạch Ngọc Lan nghe thấy lời nói của ông cụ thì mặt tái nhợt đi!

Chẳng lẽ cô thật sự bỏ lỡ một viên đá cao cấp thế này?

Lúc này mọi người lại cảm thán.

"Ồ, xanh rồi, xanh rồi!"

"Cược tăng rồi, cược tăng rồi!"

"Chỉ mới lát cắt thứ hai thôi đã thấy viên đá này quý hơn rồi. Bạch thiếu gia may mắn thật!"

"Quả nhiên là con cháu của danh môn, không chỉ giỏi giám định bảo vật, mà ngay cả cược đá cũng lợi hại như thế, bái phục bái phục!"

Nghe mọi người khen ngợi, Bạch Hải cảm thấy lâng lâng, mà ông cụ Bạch lại càng vui vẻ hơn.

Sắc mặt Bạch Ngọc Lan trở nên khó coi, cô nhìn thấy màu xanh lục đậm, chẳng lẽ cô thật sự đã bỏ lỡ một viên đá tốt?

Cô cắn môi nhìn Tiêu Thiên đứng bên cạnh.

Tiêu Thiên thản nhiên nói: "Viên đá này nhất định sẽ vỡ!"

"Cậu đừng có nói xạo ở đây!"

Bạch Hải tức giận, thế này không phải anh ta đang nguyền rủa gã sao?

"Có biết nói năng không vậy? Cái tên mồm thối này!"

"Đúng là, tại sao lại có người như thế chứ? Có phải nhìn người ta tốt thế nên ghen ăn tức ở không?"

Tiêu Thiên không thèm đoái hoài tới những lời trách mắng của mọi người, một đám ngu ngốc, lát nữa sự thật sẽ vả vào mặt họ.

“Cắt, ông chủ, tiếp tục cắt!”, Bạch Hải tức giận nói.

Ông chủ không có quyền quyết định, nên lại tiếp tục thực hiện lần cắt thứ ba.

Khi nhát cắt thứ ba cắt xuống, trong lòng mọi người đều thấp thỏm.

"Xẹt xẹt xẹt".

"Lại có khói!"

"Đúng thế, lại có khói!"

Khi mọi người nhìn thấy màn sương mờ ảo thì tất cả đều trở lên phấn khích.

"Xanh, màu xanh, màu xanh..."

Mọi người đồng thanh hét lên

Âm thanh cắt tiếp tục vang lên!

Một mảnh vụn lớn khác đã bị cắt rời.

Khoảng khắc mảnh vụn rơi xuống đất, tất cả mọi người đều bị màu xanh phỉ thúy làm cho choáng váng!

Fuck, viên đá càng quý hơn rồi!

Viên đá này có kϊƈɦ thước bằng hai quả bóng rổ, có thể tạo thành được rất nhiều cặp trang sức!

Bọn họ không phải là kẻ ngốc, viên đá quý hơn gấp 2 lần, chắc chắn sẽ không lỗ vốn!

"Ông cụ Bạch, tôi trả 500 ngàn tệ, bán viên đá này cho tôi!"

"Mẹ kiếp, quý hơn gấp hai lần mà có 500 ngàn tệ thôi? Nằm mơ hả?"

Một vài ông chủ không ngớt lời chế giễu: "Tôi trả một triệu tệ, tôi muốn viên đá này!"

Chà!

Những người xem xung quanh đột nhiên náo động!

Một viên đá được mua với giá 200 ngàn tệ, trong nháy mắt tăng lên 1 triệu tệ, tức là lãi gấp 5 lần.

Chẳng trách người ta vẫn nói cược đá dễ nghèo mà cũng nhanh giàu hơn cả cướp ngân hàng!

"Tôi trả 1,2 triệu tệ!"

"1,5 triệu tệ..."

Ngay sau đó giá đã tăng lên 1,8 triệu tệ!

Chỉ cần Bạch Hải gật đầu thì gã đã nhận được 1,6 triệu tệ tiền lãi.

Nhưng mà làm gì có chuyện Bạch Hải lại bán viên đá này?

Gã chắp tay tay về phía đám đông: "Cảm ơn tình yêu của các mọi người. Viên đá này tôi sẽ không bán, tôi quyết định sẽ cắt tiếp, sau khi cắt viên đá này ra, tôi sẽ làm một bộ ấm trà tặng ông nội!"

Ông cụ Bạch nghe vậy thì cười to, ông ta nhìn Bạch Hải với ánh mắt tràn đầy âu yếm.

Đúng là ông ta không phí công thương yêu gã!

Một bộ ấm trà bằng phỉ thúy, nếu làm thành sản phẩm thì ít nhất cũng phải ba bốn triệu tệ.

“Ông cụ Bạch thật may mắn!"

"Đúng vậy, sinh được đứa con như Bạch Hải, ông cụ Bạch có người thừa kế như thế thì sợ gì nhà họ Bạch không phát triển mạnh chứ!"

Nghe được lời khen từ đám đông, nụ cười trêи mặt ông Bạch vẫn rất thản nhiên, ông cụ khiêm tốn nói với mọi người xung quanh: "Nào có chứ!"

Bạch Hải càng sung sướиɠ hơn, cả người gã như nhẹ đi gấp 2 lần.

Khi lời khen của mọi người dừng lại, ông chủ hỏi: "Ông cụ Bạch, còn cắt hay không?"

"Cắt, đương nhiên phải cắt!"

Bạch Hải cười tự tin: "Tốt nhất nên cắt hết toàn bộ, tôi muốn cho cái đám không có mắt nhìn xem thử, để con bé biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì?!"

Khi gã nói câu này thì quay người lại nhìn Bạch Ngọc Lan.

Tất cả mọi người đều biết người không có mắt nhìn trong lời nói của gã chính là Bạch Ngọc Lan, tất nhiên còn có cả Tiêu Thiên nữa!

Ai nấy đều nhìn hai người họ với ánh mắt chế giễu.

Khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan đỏ bừng, cô ấy lớn thế này rồi nhưng chưa từng chịu sự nhục nhã thế này.

Ngược lại Tiêu Thiên vẫn đứng thản nhiên tại chỗ không thèm quan tâm.

Nhưng theo quan điểm của Bach Hải, gã cảm thấy anh đang tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi!

“Mau cắt đi!”, Bạch Hải sốt ruột nói.

"Xẹt xẹt xẹt..."

Máy cắt phát ra âm thanh hơi chói tai.

Xoẹt!

Mọi người lại xuýt xoa!

Mẹ kiếp, lại có khói nữa rồi!
Bình Luận (0)
Comment