Rể Sang Đến Nhà

Chương 191

Cái này…Cái này đẹp quá! Mọi người đờ đẫn nhìn viên đá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ồ, nói sai rồi, phải là phỉ thúy xanh Mãn Dương loại thủy tinh mới đúng. Phỉ thúy xanh Mãn Dương đích thực, khi nhỏ một giọt nước lên, giọt nước sẽ tạo thành hình trân châu, rất lâu không bị vỡ ra. Mà viên đá phỉ thúy trong tay Tiêu Thiên khi anh mò từ trong nước lên, giọt nước cũng đọng lâu không tan.

Loại đá thô này có thể nói là loại có giá trị cao nhất trêи thế giới. Hơn nữa, thông thường chỉ xuất hiện ở Miến Điện. Nhưng hiện giờ những điều này đã không còn quan trọng nữa, một vài nhà sưu tầm và nhà kinh doanh đá quý đang xoa tay chuẩn bị ra tay rồi.

Vàng thì có giá nhưng phỉ thúy thì vô giá. Loại phỉ thúy nguyên chất quý báu thế này thì tuyệt đối sẽ trở thành vật báu gia truyền. Trước đó ông cụ Bạch cắt ra được loại phỉ thúy thủy tinh, loại đó không thể nào so sánh được với loại ở trong tay Tiêu Thiên.

“Tôi trả giá sáu mươi triệu”.

“Bảy mươi triệu”.

“Tám mươi triệu”.

“Chín mươi triệu”.

“Mẹ kiếp, đừng ai tranh với tôi, tôi ra giá một trăm triệu”.

“What, một trăm triệu?”, mọi người bị chấn động bởi con số này, trời ơi một trăm triệu? Chỉ cần Tiêu Thiên gật đầu đồng ý thì trong chớp mắt anh ta sẽ trở thành tỷ phú rồi. Điều này khiến ánh mắt của mọi người đều nóng rực cả lên. Đây đúng thật là kỳ tích.

Chàng rể vô dụng của nhà họ Trần thoắt cái biến hình trở thành tỷ phú, chuyện này nói ra thì ai dám tin? Đặc biệt là người đàn ông gầy đét bán vật liệu đá cho Tiêu Thiên ban nãy, gã ta hận nỗi không thể tự tay bóp chết mình. Một viên đá một trăm tệ mình bán ra, không ngờ lại tạo ra được phỉ thúy và bán ra với trị giá một trăm triệu, đó là lợi nhuận gấp triệu luôn.

Hai mắt gã đỏ ửng, gã đố kỵ đến nỗi phát điên. Nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa thấy hài lòng với báo giá này. Anh lắc đầu không nói gì cả. Anh vẫn còn nhớ mấy năm trước, trong một buổi đấu giá của Sotheby"s ở Cảng Thành, có một sợi dây chuyền phỉ thúy được bán ra với giá hai mươi bảy triệu đô la mỹ, nếu đổi sang tiền tệ thì chắc tầm hai trăm triệu. Mà chuỗi dây chuyền đó có hai mươi bảy viên trân châu, còn phỉ thúy nguyên chất này của mình nếu xâu chuỗi lại cũng ít nhất phải năm mươi viên hơn rồi, phần vật liệu ở góc còn thừa cũng có thể mài thành hoa tai, mặt dây chuyền.

Tiêu Thiên lắc đầu, không ít người tưởng rằng anh chê ít nên liền mở miệng mắng: “Một trăm triệu còn chê ít? Sao không đi mà cướp?”

“Đúng vậy, cậu nhóc, thấy lời thì nên thu lại đi, một trăm triệu này cả đời cậu cũng không kiếm nổi đâu”.

“Có số tiền này, cậu không cần phải ăn bám nữa rồi, ha ha…, mọi người đều ra sức bàn luận, một số nhà kinh doanh đá quý và nhà sưu tầm còn tỏ vẻ không vui nữa.

“Tiêu Thiên à, một trăm triệu không ít đâu”, Bạch Ngọc Lan đi đến bên cạnh Tiêu Thiên, khẽ giọng nói. Giọng nói của cô có chút kϊƈɦ động, chỉ cần Tiêu Thiên gật đầu thì có thể thu lợi trăm triệu mà giá thành ban đầu cậu bỏ ra có mỗi một trăm tệ mà thôi. Một trăm triệu là cậu đã thắng chắc rồi. Nói thật thì hiện giờ tâm trạng cô vô cùng phức tạp, một mặt Tiêu Thiên thắng được ông nội thì cô rất vui. Nhưng mặt khác ông nội thua thì ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Bạch.

“Ai nói là tôi muốn bán?”, Tiêu Thiên thu lại viên đá phỉ thúy này, nói: “Một trăm triệu đã là gì, cứ coi như các người bỏ ra hai trăm triệu thì tôi cũng không bán”. Quả thật, anh không để ý gì đến tiền nong, loại phỉ thúy cực phẩm như này, coi như có tiền cũng chưa chắc mua được. Anh ngẫm nghĩ lại thì mình kết hôn với Trần Mộng Dao bao lâu vậy rồi mà vẫn chưa tặng được cho cô ấy trang sức gì. Chi bằng dùng đá này đặt thành một bộ trang sức cho cô ấy.

Cái gì? Không bán? Nghe thấy câu này, Bạch Ngọc Lan sốt sắng: “Tiêu Thiên! Anh làm cái gì vậy?”

Thương nhân kinh doanh đá quý và nhà sưu tầm ở bên cạnh cũng không kìm nổi mà nói: “Anh nói vậy là ý gì? Đang giỡn chúng tôi à?”

“Này chàng trai, chúng tôi bỏ ra nhiều nhất là một trăm năm mươi triệu, nhiều hơn thì không có nữa đâu”. Đại diện của Hoa Hạ Châu Bảo nhau mày nói: “Làm người đừng có tham lam quá, thấy lời thì nên thu lại đi”.

“Đúng thế! Tham quá dễ xảy ra chuyện lắm?”

“Các người đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?”, Tiêu Thiên bước một bước ra, khí thế dọa người toát ra từ người anh. Một luồng sát khí bị dồn nén lúc này kết hợp với khí thế của Tiêu Thiên khiến cho mọi người dường như nhìn thấy biển máu. Một số người nhát gan sợ đến mức chân mềm nhũn ra nên ngồi bệt xuống đất. Cảm giác bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại, mọi người đều cảm thấy có một bàn tay to vô hình bóp chặt lấy cổ họ khiến họ hít thở cũng khó khăn.

Đặc biệt là đại diện của Châu Bảo Hoa Hạ sợ đến mức gan ruột nóng hết lên, sợ đến nỗi đái ra quần.

“Hừm”, Tiêu Thiên hừ lạnh một tiếng rồi biểu cảm cũng trở nên bình tĩnh lại. Anh quét nhìn một vòng, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi cúi thấp đầu, căn bản không dám nhìn thẳng với anh. Mọi người đều đang gào hét trong lòng, mẹ kiếp tên này đúng là chàng rể vô dụng của họ Trần sao? Sợ chết đi được.

Còn Bạch Ngọc Lan nhìn bóng dáng của Tiêu Thiên, trong lòng Tiêu Thiên tỏa ra khí thế đó thì cô cảm thấy linh hồn mình như bị anh chi phối. Khí thế cao vút trời xanh như cướp đi tâm hồn con người ta, cô cảm giác mình thậm chí còn mất đi cả năng lực suy nghĩ nữa.

“Bạch Hải! Người thua thì phải chịu, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Bạch tiểu thư đi, chuyện này coi như cho qua”, Bạch Hải sợ đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng bắt gã quỳ xuống xin lỗi Bạch Ngọc Lan trước mặt mọi người thì gã…Không làm được.

“Tiêu Thiên, mày đừng ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Tao là người kế thừa tương lai của nhà họ Bạch, bắt tao xin lỗi nó á, không bao giờ”.

Ông cụ Bạch sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Ông thở cũng gấp gáp hơn, nghe cứ như cái ống thổi cũ vậy. Bạch Ngọc Lan biết ông nội mình bị cao huyết áp nên cô nói với Tiêu Thiên: “Tiêu Thiên, hay là thôi đi”.

“Tôi vẫn câu nói đó, quỳ xuống xin lỗi đi”, Tiêu Thiên lớn tiếng quát.

“Tao không…”

“BỐP”, Bạch Hải vẫn chưa nói hết câu thì ông cụ Bạch đột nhiên tát một cái lên mặt gã, nói: “Đồ nghiệp chướng, mày muốn làm mất mặt nhà họ Bạch hay sao? Mày đánh cược trước mặt mọi người thì tất nhiên kẻ thua phải chịu. Lẽ nào mày muốn người khác nghĩ rằng người nhà họ Bạch không giữ lời hứa thế sao?”. Nghe thấy câu này, toàn thân Bạch Hải run rẩy. Lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Bạch là phải giữ chữ tín, ai dám không tuân thủ thì hình thức nặng nhất là sẽ đuổi ra khỏi nhà.

“Đến lời của tao mà mày cũng dám không nghe sao?”, ông cụ Bạch tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

“PHỤP”, Bạch Hải quỳ trêи đất nói với Bạch Ngọc Lan: “Xin…Xin lỗi, anh sai rồi”. Lúc nói câu này, gã cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu. Gã thầm mắng trong lòng: “Bạch Ngọc Lan, Tiêu Thiên, tao nhất định sẽ không tha cho hai chúng mày”.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng đều ngây người ra. Không ngờ Bạch thiếu gia lại quỳ thật mà còn là ông cụ Bạch thì ép gã quỳ nữa. Cái quỳ này đúng là làm mất mặt Bạch Hải rồi nhưng nhà họ Bạch thì vẫn giữ được chữ tín. Thể diện của một người so với của cả gia tộc, bên nào nặng hơn, ông cụ Bạch tất nhiên rõ hơn ai hết.

Bạch Ngọc Lan đôi mắt đỏ hoe, hơn hai mươi năm cuối cùng cô cũng đợi được câu nói xin lỗi, tất cả cũng may nhờ Tiêu Thiên. Đợi khi cô định thần lại thì mới phát hiện ra không thấy bóng dáng Tiêu Thiên đâu nữa. Lúc này, ông cụ Bạch gia vốn giận sôi máu cũng đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi ngã quỵ xuống đất.

“Ông ơi, ông ơi…”, Bạch Hải vội bò dậy đỡ ông nội nhưng tiếc là ông nội đã ngất đi.

“Bạch Ngọc Lan, mày đúng là đứa bất hiếu, nếu ông mà có mệnh hệ gì thì tao nhất định không tha cho mày”.

“Ông ơi…”, Bạch Ngọc Lan cũng sợ hãi vội nói: “Mau, mau gọi xe cấp cứu…”

…………………

Lúc rời khỏi đại hội cược đá cũng là năm giờ chiều, đúng lúc quay về đón Trần Mộng Dao tan làm. Dừng xe lại, Tiêu Thiên huýt sáo rồi đi lên tầng. Một trăm tệ cắt được thành loại phỉ thúy thủy tinh có giá ba bốn trăm triệu nên tâm trạng anh tốt vô cùng. Lúc vào văn phòng thì thấy Trần Mộng Dao đang nằm xoài trước bàn, ngực áp sát xuống bàn, áo sơ mi để lộ ra khe hở có thể nhìn thấy thịt mềm mại trắng nõn bên trong. Tiêu Thiên là người nhanh trí nên lúc này không kìm nổi mà nuốt nước bọt.

“Vợ à, anh về rồi”, Tiêu Thiên cười bước vào. Trần Mộng Dao liếc nhìn anh một cái, không nói gì, cô tự rót một cốc nước uống cạn. Tiêu Thiên thấy thế liền nói: “Anh đang nói chuyện với em đấy”.

Trần Mộng Dao chỉ trầm ngâm không nói gì: “….”

Thấy vậy Tiêu Thiên nhau mày tự hỏi, chuyện gì vậy? Cô ấy không thèm quan tâm gì đến mình? Sáng nay chẳng phải vẫn vui vẻ sao? Anh đứng dậy đi đến trước bàn, hai tay đặt lên bàn rồi cúi đầu lại gần như áp sát vào mặt Trần Mộng Dao. Nhưng cô vẫn kiểu bất cần, căn bản không để ý gì đến anh. Nếu như bình thường, với tư thế như này thì cô đã sớm đỏ mặt lên rồi. Nhưng hiện giờ thì mặt cô vô cảm, dường như Tiêu Thiên không tồn tại.

“Sao vậy?”, Tiêu Thiên ngây người hỏi: “Anh đã làm sai chuyện gì à?”. Thấy Trần Mộng Dao không để ý đến mình, Tiêu Thiên thu lại quyển kế hoạch trong tay cô, nói: “Lẽ nào thứ này còn đáng nhìn hơn chồng mình sao?”

“Trả lại cho tôi”, ánh mắt Trần Mộng Dao bình tĩnh nhìn Tiêu Thiên, nói: “Trả lại thứ đó cho tôi”. Ngữ khí mới lạnh lùng làm sao, ngữ khí không mang chút tình cảm gì trong đó.

Lúc này Tiêu Thiên cuối cùng cũng như nhận ra có gì đó không ổn, anh nhau mày hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”

“Trả lại cho tôi”, Trần Mộng Dao giật lại quyển kế hoạch trong tay Tiêu Thiên, nói: “Chú ra ngoài đi, hôm nay tôi phải tăng ca’.

Tiêu Thiên lúc này không hiểu chuyện gì, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được vậy? Anh trực tiếp bước lại và ôm chầm lấy cô.

Trần Mộng Dao lập tức giãy dụa, nói: “Mau buông tôi ra, đừng động vào tôi”.

“Em là vợ anh, anh làm gì cũng được’, Tiêu Thiên cũng thấy mình hơi nổi nóng, trực tiếp bế cô ấy ngồi lên hai chân mình, hai tay ôm chặt lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên. Nhìn đôi môi nhỏ đỏ mọng của Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên nhắm chuẩn rồi hôn về phía cô.

“CHỤT”, trong lúc hai bờ môi dính lấy nhau thì Trần Mộng Dao mở to hai mắt, tiếp đó cô cảm thấy răng của mình như bị đẩy ra. Sau đó lưỡi nhỏ của cô như bị một chiếc lưỡi lớn hơn quấn lấy, đó là Tiêu Thiên… Không ngờ Tiêu Thiên lại cưỡng hôn cô. Cô ra sức giãy dụa nhưng sao có thể là đối thủ của Tiêu Thiên được. Mười giây sau, nụ hôn này như chi phối toàn bộ sức lực trêи người cô.

Đầu óc cô thấy choáng váng, toàn thân như thiếu sức, da thịt trêи người như ửng hồng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên chủ động hôn một cô gái, tất nhiên lần với Bạch Ngọc Lan thì không tính. Vì vậy, anh cảm thấy đây mới là nụ hôn đầu của mình.

Trần Mộng Dao hôn rất ngọt, Tiêu Thiên cảm giác mình như một người lữ hành đi trong sa mạc nhưng lại nhìn thấy nước ở phía trước. Lúc này anh ra sức tranh thủ, ra sức ngửi mùi thơm trêи người cô.

“Mau buông tôi ra, mau buông ra…”, Trần Mộng Dao cảm thấy mình như sắp nghẹt thở. Nhưng Tiêu Thiên đã kϊƈɦ động hoàn toàn, lúc này thì còn để ý gì nữa, đôi tay hư hỏng của anh từ phần eo thon không ngừng di chuyển lên trêи rồi xuống dưới và thẳng đến…

“A…”, trong lúc Tiêu Thiên đang sờ lên chỗ mềm mại nhất thì anh thấy đầu lưỡi mình đau nhức.

“Em cắn anh làm gì?”, Tiêu Thiên nhìn Trần Mộng Dao, hận nỗi không thể tét hai cái vào ʍôиɠ cô. Nhưng khi nhìn đôi môi sưng lên của Trần Mộng Dao và biểu cảm như muốn khóc thì cậu bỗng thấy hoang mang.

“Vợ yêu, vợ ngoan, anh xin lỗi, đều do anh không tốt”. Tiêu Thiên thấy hoang mang và không biết nên làm thế nào. Anh đã từng hứa với Trần Mộng Dao là sẽ không ép cô làm việc gì mà cô không muốn. Nhưng ban nãy anh không chỉ cưỡng hôn cô mà tay còn sờ lên…

“Chú là đồ khốn nạn, đồ đểu…”, Trần Mộng Dao bật khóc rồi không ngừng đập lên ngực Tiêu Thiên. Chỉ có điều, lực đánh này như đang gãi ngứa cho Tiêu Thiên mà thôi.

“Chú ngoài việc bắt nạt tôi thì còn biết làm gì nữa?”
Bình Luận (0)
Comment