Rể Sang Đến Nhà

Chương 210

Hiện giờ mất đi thế giới ngầm tỉnh Quảng rồi, nếu như thế giới ngầm tỉnh Tô cũng xảy ra chuyện thì với tính khí của vị kia, gã tuyệt đối sẽ không sống nổi. Bất luận thế nào thì hiện giờ gã nhất định phải rời đi quay về tỉnh Tô, ở đó mới là địa bàn của gã. Nói đi là đi, bởi vì sợ bị người ta định vị nên gã thậm chí còn không dám mang theo điện thoại. Vừa mới mở cửa ra thì một luồng sát khí nặng nề như kìm gã lại. Trình Vạn Lí thấy đầu óc tê liệt nhưng nỗi cảnh giác trong lòng gã như dâng lên cao.

“Cheng”, tay gã run rẩy rồi con dao găm tuột khỏi cổ tay sau đó mạnh mẽ đâm về sau. Hai vũ khí một dài một ngắn chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, rất dễ thấy trong đêm.

“Là mày”, Trình Vạn Lí tức giận hét lên một tiếng, trong lòng dấy lên vẻ khủng bố: “Triệu Vô Địch”.

“Mấy năm trước mày đã đáng chết rồi nhưng tiếc là em trai mày đã cứu mạng mày”, trong màn đêm, Triệu Vô Địch cầm kiếm dài chầm chậm bước lại, nói: “Hiện giờ con trai và anh em mày đều chết cả rồi, mày cũng xuống dưới đó đoàn tụ với chúng đi”.

“Mày dám!”, Trình Vạn Lí tức giận nói: “Mày dạm động đến tao sao? Tao nói cho mày biết, nếu như tao chết thì vị phía sau kia của tao tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày đâu”.

Kiếm của đối phương còn dao găm của mình, lúc này như bày ra tư thế chiến đấu. Trong lòng gã rất sợ vì gã căn bản không phải là đối thủ của Triệu Vô Địch. Nếu như không phải Triệu Vô Địch không thích kiểu ám sát người khác thì nhát kiếm ban nãy gã đã không tránh được rồi. Chạy thôi, nhất định phải chạy.

“Chịu chết đi”, không đợi Triệu Vô Địch ra tay thì cánh tay Trình Vạn Lí đã phát lực rồi con dao găm cũng bay ra.

“Xoẹt”, một đường kiếm cắt ngang bầu trời. Bản lĩnh lợi hại nhất của hắn không có gì khác mà chính là khả năng dùng kiếm.

“Cheng”, Triệu Vô Địch dễ dàng đánh rơi con dao găm của Trình Vạn Lí, lợi dụng khoảng không, Trình Vạn Lí liền chạy đi như bay.

“Chạy ư?”

“Mày chạy được sao?”, nhìn bóng dáng của Trình Vạn Lí, Triệu Vô Địch nắm chặt cây kiếm dài trong tay. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, khí thế ngút trời.

“Roẹt”, một ánh sáng trắng chói mắt chém ra từ tay Triệu Vô Địch. Đó là kiếm khí được hình thành khi Triệu Vô Địch tung chiêu ra.

“A…”, Trình Vạn Lí kêu thảm một tiếng, thân người mất thăng bằng rồi toàn thân ngã nhào về phía trước. Hai chân gã từ đầu gối trở xuống đã bị kiếm khí chém đứt. Vết cắt mịn và phẳng, không có dấu vết của sai sót nào.

Trình Vạn Lí ngã loạng choạng, hai chân đau đớn vô cùng: “Kiếm…Kiếm khí, mày…Mày đã luyện được và phá được xích sắt thứ hai rồi sao?” Trình Vạn Lí không thể ngờ rằng, Triệu Vô Địch đã đạt đến cảnh giới hoàn toàn mới. Lúc này vẻ sợ hãi và chết chóc như chiếm lấy tâm trí gã.

Triệu Vô Địch thu kiếm lại. Đúng vậy, ngay trong hôm qua hắn đã luyện thành công và thực lực đã được nâng cao lên rất nhiều. Trước đây khi ba người như đám Sói Đói liên thủ lại là có thể đánh hạ hắn nhưng giờ đây, hắn chỉ cần ba chiêu là có thể giết được ba kẻ đó.

“Mày…Mày không được giết tao. Mày mà giết tao thì vị đứng sau lưng tao sẽ không tha cho mày đâu”.

“Ồn ào quá đi”, Triệu Vô Địch lạnh lùng nói một câu rồi hàn quang lóe lên, đầu người bay lên không trung. Và rồi, Trình Vạn Lí kiêu hùng tung hoành trong thế giới ngầm hai tỉnh Tô, Quảng, giờ đây thân đầu lìa nhau.

…………………….

Trong một sơn trang nghỉ dưỡng của Vân Thành lúc này, đầu của Trình Vạn Lí đặt trêи bàn. Còn Khương Càn Khôn ngồi uống trà với thần thái bình thản.

“Có biết tại sao mày lại thua không?”

“Mày thua là bởi vì mày quá tự đại hống hách”. Khương Càn Khôn giống như tự hỏi tự trả lời mà cũng giống như đang nói chuyện với Trình Vạn Lí đã đầu lìa khỏi cổ. Ông ta khoát tay một cái, Mục Thôi bước lại xách đầu của Trình Vạn Lí đi.

Còn trêи bàn lúc này, vết máu vẫn còn vương lại, Khương Càn Khôn cũng không để ý. Triệu Vô Địch thì lau sạch kiếm dài trong tay, chỉ có điều sau khi phá được xích sắt thứ hai, kiếm của hắn đã trở nên sắc bén hơn cả, cần phải để trong bao kiếm, nếu không sẽ làm người khác thậm chí làm hắn bị thương.

“Cậu có nắm chắc được không?”, đột nhiên Khương Càn Khôn lên tiếng hỏi. Còn Triệu Vô Địch thì gật đầu, sau đó lại lắc đầu, biểu cảm thản nhiên ban nãy giờ lại ngưng trọng hơn. Phá được xích sắt thứ hai rồi mà vẫn chưa nắm chắc được sao? Kể cả cao thủ phía sau mà ông ta đang đào tạo thì vẫn dưới trình độ Triệu Vô Địch. Vì thế ông ta vẫn không nắm chắc được việc đối phó với Tiêu Thiên. Điều này chứng tỏ thực lực của Tiêu Thiên đã mạnh đến mức đáng sợ rồi, đã vượt xa khả năng bọn họ có thể chống cự.

Hiện giờ ông ta thấy hối hận, đúng là gậy ông đập lưng ông. Giờ đây phải bỏ ra cái giá như nào mới có thể khiến Tiêu Thiên hài lòng đây? Ông ta thì già rồi còn Tiêu Thiên vẫn còn trẻ. Ông ta không nghĩ là Tiêu Thiên sẽ hài lòng với hiện tại, sớm muộn gì tỉnh Quảng cũng là thiên hạ của hắn.

“Tiếp theo sẽ đi đâu ạ”, Triệu Vô Địch hỏi.

“Vở kịch này diễn lâu quá rồi, phía bên kia đã không nhẫn nại được nữa rồi”.

Khương Càn Khôn nói: “Quay về Thiên Thành, kết thúc ở đây”. Trêи mặt ông ta tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng bất mãn. Hơn hai mươi năm, mình đã kiếm cho bọn họ biết bao nhiêu tài sản? Bọn họ có coi mình là người đâu? Mình trong mắt họ chẳng qua cũng chỉ là một con chó thôi, đâu có nhìn trực diện mình bao giờ đâu? Lần này nếu không phải đột nhiên xuất hiện Tiêu Thiên thì ông ta và Triệu Vô Địch đã chết chắc rồi. Ông ta sớm đã cảnh báo với bên trêи rồi, thậm chí cầu xin bọn họ chi viện nhưng ông lại chỉ nhận được một câu: ‘Trẻ con đánh nhau, người lớn không chen vào’. Ý nghĩa đã quá rõ rồi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Hiện giờ mình đã chuyển bại thành thắng thì có thể gây sức ép cho họ rồi.

Ông ta đã đến độ tuổi biết được mệnh trời, cũng không còn sống được nhiều năm nữa. Đợi đến lúc ông không còn giá trị lợi dụng thì bọn họ sẽ không niệm tình gì mà đá văng ông ra, sau đó ông sẽ bị kẻ thù giết chết một cách tàn nhẫn.

Khương Càn Khôn đột nhiên than một tiếng, nói: “Cậu theo tôi mười mấy năm rồi, tính số lần cứu tôi thoát khỏi hiểm nguy, bây giờ coi như không ai nợ ai nữa, cậu đi đi, đây là lúc cậu lập ra dự định cho mình rồi”. Triệu Vô Địch nghe thấy thế thì sững người ra rồi lắc đầu.

“Đừng cố chấp nữa, tôi vừa là thầy vừa là bạn cậu, nghe lời khuyên của tôi, rời đi đi. Hiện giờ cậu đã phá được kỳ tích rồi, bọn họ không thể làm gì cậu đâu”. Khương Càn Khôn nói thì rất nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại thấy nặng nề. Bởi ông ta không cha không mẹ, không con cái, Triệu Vô Địch nói là thuộc hạ của ông nhưng lại giống con trai của ông hơn.

Ông lấy ra một tấm thẻ vàng, đặt trước mặt Triệu Vô Địch nói: “Ở trong này có một tỉ, đồng ý với tôi, hãy đến một nơi mà không ai biết cậu rồi lấy vợ sinh con đi”. Đây là chuyện mà ông ta đã làm cách đây mười năm rồi, mỗi năm ông đều cắt ra một phần tiền chính là để dành cho ngày hôm nay.

Triệu Vô Địch không nhìn tấm thẻ đó mà nghiêm túc nói: “Tôi từng hứa với ông là sẽ đi cùng ông đến già”.

Khương Càn Khôn trầm ngâm hồi lâu, trong mắt có vẻ được an ủi và còn cả sự vui mừng. Kiểu người như ông sớm đã vứt bỏ đi cái gọi là tình cảm của mình, hỉ nộ ái ố sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Triệu Vô Địch càng như vậy thì ông càng không muốn làm liên lụy đến hắn. Nhưng ông biết, Triệu Vô Địch là người trọng tình nghĩa, biết rằng mình có nói thế nào thì hắn vẫn sẽ đi bên cạnh mình.

“Được, chúng ta cùng quay về”, Khương Càn Khôn không băn khoăn gì nữa, chuyện này vẫn phải từ từ tính toán. Khương Càn Khôn đi cả đêm đem đầu của Trình Vạn Lí quay về Thiên Thành.

Ngay đêm hôm đó, tin tức truyền đi khắp cả tỉnh Quảng. Hai mươi tư thành phố của tỉnh Quảng, ngoại trừ Vân Thành và thành phố Việt thì tất cả đều như dậy sóng. Vua thế giới ngầm đứng đầu tỉnh Quảng hơn hai mươi năm đã quay về rồi, hơn nữa còn mang theo đầu của Trình Vạn Lí. Đến kẻ ngốc cũng biết được, ông Khương không có vấn đề gì còn Trình Vạn Lí thì đã đại bại, đến đầu cũng bị Khương Càn Khôn chặt mất.

Những ông trùm trước đó không đầu hàng Trình Vạn Lí thì lúc này đều vui mừng khôn xiết, đặc biệt là đám người Đinh Lập và Lưu Phong thì không kìm nổi vui mừng trong lòng. Còn những người phản bội Khương Càn Khôn để đầu hàng Trình Vạn Lí lúc này thấy bất an và lo sợ. Họ sợ Khương Càn Khôn sẽ tìm họ tính sổ, đến cả Trình Vạn Lí mà Khương Càn Khôn cũng giết thì họ có là gì? Mọi người đều trải qua mấy ngày với tâm trạng bồn chồn lo lắng nhưng Khương Càn Khôn vẫn không ra tay, chuyện gì cũng không xảy ra. Trung tâm dưỡng sinh lại được khai trương trở lại, ngày đầu khai trương đám ông trùm như Đinh Lập chạy đến uống trà, tiếp đón họ còn có Mục quản gia.

Bọn họ là phái chủ chiến của lần này, họ có thể kiêu hãnh mà nói rằng họ không phản bội Khương Càn Khôn hơn nữa còn dũng cảm bảo vệ địa bàn của mình. Nhưng hôm nay họ đến đây ngoài thăm Khương Càn Khôn, họ còn muốn thăm dò suy nghĩ tiếp theo của ông. Họ biết nhà họ Trình là do Tiêu Thiên tiêu diệt, việc Vân Thành phất lên không thể ngăn cản được nữa. Nhưng một nơi làm sao có thể có hai vua được?

‘Nằm ở mép giường thì sao có thể ngủ ngon được’ (*), nhưng nếu muốn họ đối đầu với Tiêu Thiên thì không thể nào, vậy có khác nào đi tìm cái chết đâu. Bọn họ từng thề là kể cả Khương Càn Khôn có kề dao vào cổ họ thì họ cũng không đặt chân vào Vân Thành một bước. Bởi vì Tiêu Thiên quả thật quá đáng sợ, rõ ràng là tên ác quỷ.

(*) có ý là không thể để người khác xâm phạm vào lợi ích của mình.

Nhưng điều khiến họ không ngờ đến là họ không thăm dò được gì. Có điều, có một tin vui là sắp đến sinh nhật 55 tuổi của Khương Càn Khôn rồi. Dường như mỗi năm, Khương Càn Khôn đều tổ chức sinh nhật, ông trùm của hai mươi tư thành phố đều đến đây chúc mừng, danh nghĩa là chúc mừng nhưng thực chất là đến tặng tiền, sau đó ngày hôm sau, Khương Càn Khôn sẽ gửi lại hết chỗ quà tặng đó cho người ở phía sau ông ta. Nhưng lần này, có một nửa số người trong hai mươi tư thành phố sợ rồi, không dám đi nữa.

Bởi vì, không ai biết được lần này có phải là ‘Hồng Môn Yến’ không? (**). Nhưng không đi cũng không được, đi thì còn chín phần chết một phần sống, nếu không đi thì mười phần chết cả. Còn ở phía Vân Thành, Triệu Vô Địch đích thân đi gửi thiệp mời. Ngoài hắn thì không ai có tư cách đi gửi thiệp cho Tiêu Thiên nữa.

(**) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra tại Hồng Môn. Tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ. Sự kiện này là một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trêи giữa Lưu Bang và Hạng Vũ.

Lúc này ở dưới tầng hầm xe ô tô, Tiêu Thiên bảo Kim Cương đưa đám người Trần Mộng Dao về. Trong bóng tối, Triệu Vô Địch bước ra rồi một đường kiếm khí lạnh toát bắn ra. Nếu như bị kiếm khí này đánh trúng thì không chết cũng là tàn phế. Nhưng Tiêu Thiên vẫn với vẻ mặt bình tĩnh, đối diện với ánh sáng trắng đó nhưng anh vẫn dùng tay nắm được.

“Ồ, ông Khương sinh nhật à?”, Tiêu Thiên gật đầu nói: “Năm mươi lăm tuổi, mạng của ông ta dài thật”. Triệu Vô Địch không nói gì, Khương Càn Khôn có thể sống đến độ tuổi này đúng là mệnh dài. Đối với những người như bọn họ, có thể được vẻ vang ba đến năm năm đã là giỏi lắm rồi. Nhưng Khương Càn Khôn lại có hào quang được tận hơn hai mươi năm. Nhưng năm nay cũng là năm cuối cùng, hắn đã nghe ra được ý muốn lui về sau trong lời nói của Khương Càn Khôn.

“Anh nhất định phải đến đấy”, Triệu Vô Địch nhìn về phía Tiêu Thiên, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ khiêu chiến.

“Ồ, muốn tôi đi vậy sao?”

“Ừm”. Triệu Vô Địch gật đầu, nói: “Hi vọng lần này có thể giao đấu với anh, bất luận sống chết thế nào”.

Tiêu Thiên cười lắc đầu nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi đâu”.

“Kể cả anh đã phá được xích sắt thứ hai”.

Nghe đến đây Triệu Vô Địch trầm ngâm không nói gì. Bởi ban nãy Tiêu Thiên giơ tay ra nhận lấy thiệp mời thì hắn biết, mình không phải là đối thủ của hắn.

“Cả đời này tôi đã trải qua hàng nghìn trận chiến, không có lần nào thất bại. Kể cả phải chết thì cũng phải chết trong tay của kẻ mạnh”, ngữ khí của Triệu Vô Địch rất nghiêm túc. Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn nhận một người nào như thế. Tiêu Thiên chính là đối thủ và là kẻ địch mà hắn thừa nhận.

“Anh nhất định sẽ chết nhưng sẽ không chết trong tay tôi”, Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Mấy năm nay, những người chết dưới tay anh có người đáng hận đáng chết nhưng có người lại vô tội. Vì thế mà anh có chết một trăm lần cũng không rửa sạch được tội nghiệt đâu. Tôi tặng anh một câu: Kiếm khách thì hãy giữ nước bảo vệ dân, chứ đừng dùng kiếm chỉ về phía người của mình”. Nói xong, Tiêu Thiên gấp thiệp mời rồi nhét vào túi quần, xoay người rời đi.

Còn Triệu Vô Địch nghe thấy câu này thì toàn thân cứng đờ. Mười mấy năm trước, có một vị trưởng giả mà hắn vô cùng tôn kính cũng nói với hắn câu như này. Hôm nay hắn lại nghe thấy câu như kiểu vậy. Nhớ lại nghiệp mà mình gây ra mấy năm nay mà toàn thân hắn không ngừng run rẩy. Nếu như vị trưởng bối đó mà biết hắn thành ra bộ dạng như này thì chắc sẽ thất vọng lắm.
Bình Luận (0)
Comment