Rể Sang Đến Nhà

Chương 212

Ngày hôm sau, ở cao ốc Thiên Dao.

Hôm nay là ngày tập đoàn Trần Thị chính thức chuyển đến tòa nhà văn phòng mới.

Quảng trường Thiên Dao trải đầy lẵng hoa, nhìn xung quanh chẳng khác gì một biển hoa cả.

Hàng nghìn nhân viên của tập đoàn Trần Thị mặc đồng phục được đặt may giống nhau, tinh thần mọi người rất phấn chấn, ai nấy đều ngẩng cao đầu, trêи mặt tràn đầy niềm vui.

Không ai ngờ rằng tập đoàn Trần Thị lại phát triển thành công như vậy chỉ trong thời gian 3 tháng ngắn ngủi!

Bọn họ là những người xây dựng lên tập đoàn Trần Thị, cũng là nhân chứng cho lịch sử Trần Thị.

Ba nhà Tô, Tôn, Mễ đã cử hàng nghìn người đến làm nhân viên bảo vệ tạm thời, đây cũng là cú sốc bất ngờ với nhiều người và công ty khác.

Tập đoàn Trần Thị đã chính thức phát triển nhanh chóng, kinh doanh ở Vân Thành cũng trở thành một pháo đài kiên cố, không có bất kỳ thứ gì có thể đe dọa được.

Cũng không có người nào chán sống dám đối đầu với tập đoàn Trần Thị, vì như thế đồng nghĩa với việc tự tìm cái chết!

Hầu hết tất cả những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ở Vân Thành đều tụ tập ở đây, đám cậu ấm cô chiêu, ông chủ xí nghiệp hay thậm chí một số lãnh đạo lớn cũng đặc biệt tới đây.

Hàng trăm hãng truyền thông tay mic tay máy quay tranh nhau đưa tin về dịp trọng đại lần này.

Tập đoàn Trần Thị trước đây chỉ là một tập đoàn hạng ba, nhưng tập đoàn Trần Thị bây giờ đã phất lên như diều gặp gió, trở thành tập đoàn vô cùng lớn mạnh!

Ở ngoài cửa cao ốc Thiên Dao, hai người Trần Cường và Triệu Phàm đứng giữa, Trần Mộng Dao đứng ở một bên, còn Tiêu Thiên thì tương đối khiêm tốn, anh thường không xuất hiện trong những dịp phô trương thế này.

Tiếng người dẫn chương trình vang lên: đã tới giờ lành.

Trần Cường và Triệu Phàm cùng nhau dùng kéo cắt lụa đỏ trêи tay.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay ầm ầm!

Mọi người đều vỗ tay hoan nghênh!

Sau khi hoàn thành nghi thức cắt băng khánh thành, Trần Cường đưa Triệu Phàm đến văn phòng mới tham quan một vòng.

Đến nay số lượng nhân viên của tập đoàn Trần Thị đã vượt quá hai ngàn người, vì thế tòa cao ốc này chỉ có mình công ty của bọn họ!

Bọn họ chỉ giới thiệu một cách tượng trưng về hai tầng, sau đó thì cả nhóm dùng bữa tại khách sạn Dao Trì ở cao ốc Thiên Dao.

Tập đoàn Trần Thị chiếm cổ phần lớn nhất trong khách sạn này, ba nhà Tô, Tôn và Mễ mỗi nhà chiếm 15% cổ phần, trang trí bên trong khách sạn xa xỉ nhưng không mất đi vẻ sang trọng, sau lần này khách sạn Dao Trì sẽ thay thế khách sạn Vân Thành, trở thành khách sạn mà tầng lớp thượng lưu ở Vân Thành thích tới nhất.

Tôn Kiến Tông và Mễ Thao vô cùng xúc động, trước đây bọn họ thậm chí còn không dám nghĩ tới ngày này!

Đi theo tập đoàn Trần Thị thì đúng là chỉ cần há miệng chờ sung thôi.

Đúng là không thể nào sướиɠ hơn được nữa!

Tất nhiên đám Tô Võ vẫn không coi trọng hai nhà bọn họ, theo lời của Tô Trình Bằng thì hai nhà bọn họ cũng chỉ là người làm của gia đình gã mà thôi.

Hai nhà bọn họ là người ngoài, căn bản không thể so sánh được!

Nhưng dù vậy thì cả ba nhà vẫn trở thành đối tượng được tất cả mọi người tranh nhau khen ngợi trong bữa tiệc.

"Chủ tịch Tô, xin chúc mừng, đi theo tập đoàn Trần Thị thì việc phất lên như diều gặp gió chỉ nằm trong tầm tay thôi!"

"Chủ tịch Tôn, sau này phát đạt rồi đừng quên người anh em già này đó..."

"Chủ tịch Mễ, sau khi bữa tiệc kết thúc thì đến nhà tôi uống chén trà nhé, gần đây có một lô trà vừa mới tới, anh có muốn nếm thử không?"

Cả ba nhà cười đến nỗi không khép nổi miệng, trước giờ mấy người họ đâu có được đối xử như thế đâu?

Nhưng bọn họ cũng biết rằng tất cả những chuyện này là do Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao cho họ.

Đương nhiên nhân vật chính của bữa tiệc này vẫn là Trần Mộng Dao.

Nhiều người nổi tiếng trong giới thượng lưu tranh nhau mời rượu Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao chỉ cười cụng ly, còn rượu thì không cần uống!

Đây là lợi ích của việc địa vị tăng lên, cho dù làm như thế thì những người khác cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Ngược lại bọn họ còn thấy vinh dự về điều đó.

Chu Cơ được thăng chức từ tổng giám đốc ngân hàng Vân Thành lên tổng giám đốc ngân hàng tỉnh Quảng, ông ta cũng dẫn Hạ Vân đến chúc mừng.

"Tổng giám đốc Trần, tôi mời cô một ly!"

Hạ Vân đi theo phía sau ông ta, tâm trạng cô rất phức tạp, cô đã được thăng chức lên làm chủ nhiệm văn phòng của trụ sở chính ở Vân Thành, tất cả chuyện này đều là nhờ Tiểu Thiên cả.

Cô nhìn thấy Trần Mộng Dao được mọi người vây đón ở phía trước, thì những suy nghĩ không nên có trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Tổng giám đốc Trần, tôi cũng mời cô một ly!"

Trần Mộng Dao có ấn tượng tốt với Chu Cơ và Hạ Vân, khi tập đoàn Trần Thị gặp khó khăn nhất thì bọn họ đã dang tay giúp đỡ.

Dệt hoa trêи gấm làm sao so sánh được với việc giúp đỡ khi gặp khó khăn.

Cho nên khi bọn họ mời rượu, Trần Mộng Dao đặc biệt nhấp hai ngụm.

Còn có cả Lâm Thâm của tập đoàn Thiên Hồng và Cố Minh Huy của tập đoàn tài chính Quang Minh cũng đích thân đến chúc mừng.

Không những thế bọn họ còn mang theo một dự án hợp tác của thành phố Việt tới.

Điều này khiến Trần Mộng Dao vui mừng khôn xiết.

Một số tập đoàn đã bị nuốt chửng trong trận chiến giữa tập đoàn Trần Thị và GM Global, ngoài dự án bất động sản ở ngoại ô phía bắc thì những nhà khác đến giờ vẫn đang nửa sống nửa chết.

Nhưng có dự án lớn của hai nhà này thì tập đoàn Trần Thị đã hoàn toàn ổn định được địa vị ở tỉnh Quảng.



Trong một góc tối, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên quét dọn đang nhìn chằm chằm Trần Mộng Dao và Trần Cường trong đám đông với ánh mắt dữ tợn.

Đáng tiếc ở đây quá đông người nên gã ta căn bản không lẻn vào được.

Thắt lưng của gã phình to, bên trong có giấu một con dao găm sắc bén.

Gã đang chờ cơ hội, một cơ hội có thể giết chết bọn họ!



Trong đám đông đông đúc, có một người đang nhìn ngó xung quanh.

Người này chính là Bạch Ngọc Lan.

Trêи tay cô ấy cầm một ly sâm panh, cô ấy đứng từ xa quan sát Trần Mộng Dao trong đám đông.

Người kiêu ngạo như cô ấy cũng phải thừa nhận rằng vẻ đẹp và năng lực của Trần Mộng Dao là hạng nhất.

"Cái tên khốn này, tại sao ngày trọng đại thế này lại không thấy bóng dáng đâu?"

Nhưng sau khi cô ấy nghĩ ngợi một lúc, thì cũng đã hiểu ra.

"Cũng đúng, anh ấy là chỉ là đứa ở rể, thân phận thấp kém, người nhà họ Trần làm sao có thể để anh ấy xuất hiện trong dịp thế này được?"

Nhưng cô ấy không ngờ rằng do Tiêu Thiên ngại phiền phức nên mới không muốn xuất hiện, Trần Mộng Dao đã nài nỉ anh rất lâu nhưng anh cũng không đồng ý!

Bạch Ngọc Lan từ chối vài anh chàng ong bướm vây quanh mình, cô ấy bước sang một bên lấy điện thoại ra rồi bấm gọi.

"Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được ..."

"Cái tên chết tiệt này, không ngờ dám cúp điện thoại của mình!"

Bạch Ngọc Lan nghiến gần như nát răng, cái đám theo đuổi cô phải xếp hàng dài từ Vân Thành đến Thủ Đô, vậy mà giờ cái tên Tiêu Thiên này dám cúp điện thoại của cô?

Khi cô đang hờn dỗi thì một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh: "Gọi điện cho tôi làm gì?"

Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn, không phải Tiêu Thiên thì còn là ai nữa!

"Tại sao anh lại cúp điện thoại của tôi?"

Bạch Ngọc Lan bất mãn nói.

Tiêu Thiên trả lời: "Bên đó nhiều người quá, tôi có nhận điện thoại thì cũng không nghe thấy!"

“Nói đi, gọi điện cho tôi làm gì!”

Ở đây có rất nhiều người, nếu Trần Mộng Dao nhìn thấy anh đứng một mình với Bạch Ngọc Lan thì chắc chắn cô ấy lại ghen lồng ghen lộn mất.

Bạch Ngọc Lan nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tiêu Thiên thì nhíu mày: "Tôi đã làm gì sai? Sao anh lại không muốn thấy tôi thế?"

Tiêu Thiên ngẩn người một lát, anh đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy phía sau có một luồng sát khí mỏng manh!

Anh vừa định quay lại thì bỗng dưng gương mặt Bạch Ngọc Lan xuất hiện vẻ hoảng loạn: "Tiêu Thiên, cẩn thận!"

Cô ấy trực tiếp lao tới đẩy Tiêu Thiên ra!

"Phụt!"

Con dao găm xuyên thẳng qua ngực cô ấy.

"Á…"

"Giết người rồi!"

Không biết ai trong đám đông đã hét lên một tiếng, cả bữa tiệc lập tức trở nên hỗn loạn!

Đám người Đầu Trọc vội vàng chạy đến bên cạnh bảo vệ Trần Mộng Dao và những người khác.

"Cái gì! Giết nhầm người rồi!"

Vẻ hoảng sợ lóe lên trong mắt gã đàn ông xấu xí đó, gã đang định rút dao ra thì một luồng sức mạnh lao tới, cả người gã bay thẳng ra ngoài!

"Ầm!"

Gã lập tức đập thẳng vào tường rồi hôn mê bất tỉnh!

Tiêu Thiên ôm lấy Bạch Ngọc Lan, máu đỏ nhuộm đỏ váy trắng của cô ấy, trông giống như một đóa hoa hồng nở rộ!

"Tại… tại sao cô lại chắn dao thay tôi?"

Tiêu Thiên vô cùng lo lắng, thật ra gã ta không thể khiến anh bị thương được, nhưng đáng tiếc Bạch Ngọc Lan lại không biết.

"Tiêu Thiên…tôi…tôi sắp chết rồi sao?"

Máu rỉ ra từ khóe miệng Bạch Ngọc Lan.

"Không, sẽ không chết, cô sẽ không chết!"

Tiêu Thiên hét lên: "Đầu Trọc, mau mở đường!"

"Đại ca, nhiều người quá!"

Toàn bộ sảnh lớn của bữa tiệc dù ít cũng phải hơn một ngàn người, vô cùng ồn ào náo nhiệt, hơn nữa những người ở đây không giàu thì cũng quý, bọn họ căn bản không thể cư xử thô bạo được.

Không kịp nữa rồi!

Vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm lại, anh ôm Bạch Ngọc Lan lên rồi dùng chân đá về phía bức tường.

"Rầm!"

Một đá!

Toàn bộ bức tường lún xuống.

"Rầm!"

Phát đá thứ hai!

Rầm rầm rầm!

Một nửa bức tường đã bị anh đá sập.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra trước cảnh tượng này, mẹ kiếp... sao có thể chứ?

Đây là bê tông đấy, có thể dùng chân đá sập được sao?

"Đầu Trọc, bắt hung thủ lại chờ tôi về xử lý!"

Tiêu Thiên nói xong thì quay sang liếc nhìn Trần Mộng Dao, anh gật đầu với cô ấy rồi phóng như bay đi.

Phía sau bức tường là lối đi, nhưng chưa kịp làm thang máy nên Tiêu Thiên trực tiếp đi bằng cầu thang.

"Cô nhất định phải kiên trì, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu!"

"Tiêu Thiên, tôi lạnh quá!"

Bởi vì mất máu quá nhiều nên Bạch Ngọc Lan bắt đầu giảm nhiệt độ, khuôn mặt thanh tú của cô ấy dần tái nhợt!

Sau khi lên xe thì ý thức của Bạch Ngọc Lan đã bắt đầu mơ hồ.

"Tiêu...Tiêu Thiên, có…một chuyện tôi…tôi đã suy nghĩ cả đêm, trước…trước khi chết tôi nhất định phải nói cho anh biết!"

"Đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực đi!"

Tiêu Thiên đặt tay lên vết đâm trêи ngực cô ấy, một luồng khí được truyền liên tục vào cơ thể cô, khiến cho Bạch Ngọc Lan cảm thấy dần ấm lên.

"Không…tôi nhất định phải nói!"

Bạch Ngọc Lan cố chấp nói: "Em…em thích...thích anh, nếu như…có kiếp sau, em nhất định sẽ gặp anh trước Trần Mộng Dao…!"

Tiêu Thiên nghe thấy câu nói này thì cả người sững sờ!

Nhưng anh không kịp suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp khởi động xe rồi đạp ga hết mức.

"Gru!"

Chiếc xe lao thẳng ra ngoài.

"Cô đừng ngủ, cô nhất định không được ngủ!"

Tiêu Thiên không ngừng nói chuyện với cô ấy: "Chỉ cần cô không ngủ, thì tôi sẽ đồng ý với cô mọi thứ!"

Lúc này nếu Bạch Ngọc Lan ngủ mất, thì có Hoa Đà tái thế cũng không cứu được cô ấy!

"Xin…xin lỗi!"

Bạch Ngọc Lan nói: "Hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Trần, em…em đã nhận ra viên dạ…dạ minh châu đó là giả, nhưng em không nói giúp anh!"

"Tôi biết, tôi hiểu mà!"

Tiêu Thiên nói: "Thật ra cô có thể đứng ra chứng minh vòng tay ngọc nạm vàng thay tôi, thì tôi đã cảm kϊƈɦ cô lắm rồi!"

Đó là cảnh tượng mà lần đầu tiên họ gặp nhau!

"Cô có nhớ lần đó, lần mà Tĩnh Hiên Trai của cô mới khai trương không? Tôi đã bỏ ra 2 triệu tệ đấu giá một chiếc trâm cài từ chỗ cô?"

"Còn…còn nhớ!"

Bạch Ngọc Lan cảm thấy mi mắt nặng trĩu: "Tiêu Thiên, em mệt quá, em rất muốn ngủ!"

"Em chỉ chợp mắt một lát, chợp mắt một lát thôi…"

"Không được!"

Tiêu Thiên sốt ruột: "Không được ngủ, nếu cô dám ngủ thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô!"

Bạch Ngọc Lan nghe thấy vậy thì bĩu môi: "Anh chỉ biết hung dữ với em thôi, tại sao anh đối xử với em tệ thế? Nếu anh đối xử với em bằng một nửa Trần Mộng Dao, thì em đã mãn nguyện lắm rồi! "

"Có phải em đã làm gì sai không?"

Ý thức của Bạch Ngọc Lan đã mơ hồ: "Rõ ràng em rất xinh đẹp mà, dáng người cũng rất đẹp nữa!"

"Anh còn nhớ lần đó không, lần anh hôn em ấy, đó là nụ hôn đầu của em, nụ hôn đầu mà em giữ gìn 26 năm đã bị anh lấy mất, thế mà một câu xin lỗi cũng không có!"

"Anh còn sờ soạng khắp người em nữa, em chưa từng nắm tay người khác giới nào đâu, anh làm thế thì em lấy chồng kiểu gì chứ?"

"Giờ anh còn để tay lên ngực em, em…"

Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì đã hôn mê mất.

"Bạch Ngọc Lan, Bạch Ngọc Lan…"
Bình Luận (0)
Comment