Rể Sang Đến Nhà

Chương 229

“Bố cũng không muốn như vậy mà”, Tiêu Thiên nói lời an ủi.

“Bố muốn đi nước Mễ một chuyến”, Trần Cường đỏ mắt lên nói: “Bố muốn đưa thi thể của chú ba về, sau đó đưa cả máu mủ của nhà họ Trần về nữa”.

“Con đi cùng bố”.

“Không cần đâu, bố đi một mình cũng được”.

Trần Cường cầm điện thoại lên gọi cho bà Tần Ngọc Liên. Bà cứ yên lặng nghe, cuối cùng nói một câu: “Ông đi đi, ở nhà có tôi rồi”.

“Cảm ơn bà”, Trần Cường cảm động vô cùng. Cả đời này ông có thể lấy được người vợ hiền lành như Tần Ngọc Liên đúng là tổ tiên tích đức. Cúp điện thoại rồi ông lại gọi điện cho trợ lý đặt cho ông chuyến bay quốc tế gần nhất. Tiêu Thiên thấy không yên tâm nên bảo Jason đi cùng ông.

Trần Mộng Dao cũng biết chuyện này, cô cũng không phản đối. Dù gì nhà họ Trần ít người, tất nhiên sẽ không thể để mặc người nhà mình lưu lạc ở bên ngoài rồi. Lúc này, hai người cùng tiễn Trần Cường lên máy bay.

“Bố đi nước Mễ sẽ không có chuyện gì chứ?”, Trần Mộng Dao lo lắng nói.

“Em yên tâm đi, anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi, không có chuyện gì đâu”, Tiêu Thiên cười nói. Anh đã gọi điện cho người đứng đầu của gia tộc Rothschild rồi, Trần Cường vừa xuống máy bay là sẽ có người đón tiếp luôn. Điều khó thật sự là thủ tục nhận nuôi. Nhưng có họ giúp đỡ thì chắc không có vấn đề gì.

Trần Mộng Dao gật đầu, vì Tiêu Thiên đã nói thế thì cô cũng không cần lo lắng quá. Sau khi về đến nhà thì phát hiện tâm trạng bà Tần Ngọc Liên không được ổn lắm.

Trần Mộng Dao hỏi: “Mẹ à, mẹ sao vậy, có phải mẹ lại nghĩ đến chuyện của em họ không?”

Tần Ngọc Liên thở dài nói: “Ừ, nghe bố con nói, em họ con là con lai, nó tiếp nhận nền giáo ɖu͙ƈ nước ngoài, chắc chắn có rất nhiều điểm khác so với chúng ta, mẹ sợ là khó sống cùng nhau được”.

“Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, đợi đến khi em ấy đến thì sẽ rõ thôi?”

Tiêu Thiên an ủi: “Em họ từ nhỏ đã sống cùng chú ba nên chắc chắn cũng thiếu đi tình cảm gia đình. Chỉ cần chúng ta thật lòng quan tâm chăm sóc em ấy thì con nghĩ, em ấy sẽ đón nhận thôi ạ”. Tiêu Thiên cũng thấy mình may mắn khi gặp được gia đình lương thiện như nhà Trần Mộng Dao.

Có Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao an ủi nên nỗi lo trong lòng Tần Ngọc Liên cũng giảm đi phần nào: “Cũng không biết nó có nói được ngôn ngữ của chúng ta không, nếu không thì mẹ sẽ phải học tiếng nước ngoài sao?”, trầm ngâm một hồi lâu bà Tần Ngọc Liên nói.

Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao liếc mắt nhìn nhau, đây đúng là vấn đề nan giải.

“Không được, mẹ đi gọi điện cho bố con hỏi xem, nếu nó thật sự không nói được tiếng của chúng ta thì mẹ phải học thêm một ngoại ngữ nữa”, nói xong Tần Ngọc Liên vội quay về phòng.

…………..

Lúc Trần Cường xuống máy bay thì đã là năm giờ chiều theo giờ nước Mễ. Vừa xuống sân bay thì một chiếc xe Rolls Royce dừng ở trước mặt ông. Phía sau xe Rolls Royce là một hàng xe Lincoln màu trắng. Đội siêu xe như này khiến mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Cường và tự hỏi: Lẽ nào người châu Á này là nhân vật lớn sao?

Jason ở phía sau Trần Cường nhau mày, đi lên trước mà không chút biểu cảm nói: “Các người là ai?”

“Xin tiên sinh đừng hiểu nhầm”, một người đàn ông trung niên mặc đồ âu và đeo gang tay trắng từ trêи xe xuống, nói: “Chúng tôi đến đón các anh”.

Trần Cường vô cùng kinh ngạc, cái tên này lại nói được tiếng Hoa Hạ nữa.

“Các người là…”.

“Vị này chính là Trần tiên sinh chăng?”, người đàn ông khẽ khom người, nói: “Xin chào Trần tiên sinh, tôi tên là Seth, là quản gia số 3 của gia tộc Rothschild, phụng lệnh đến đây đón ông”.

“Sao anh lại biết tôi họ Trần?”

“Thiếu gia của chúng tôi là bạn của Tiêu tiên sinh”, Seth cười nói.

“À à, đúng là Tiêu Thiên có nói xuống xe sẽ có người đến đón tôi”, Trần Cường nhớ là trước khi lên máy bay Tiêu Thiên có nói vậy với ông. Chỉ có điều, khiến ông kinh ngạc là không ngờ người của gia tộc Rothschild lại đến đón mình. Gia tộc này có thể nói là khổng lồ số một thế giới phương Tây. Không ngờ Tiêu Thiên lại quen bọn họ, cậu con rể này đúng là cho ông niềm vui bất ngờ quá lớn.

Vừa nghe thấy là người mà Tiêu Thiên cử đến nên Jason cũng thu lại khí thế ban nãy của mình.

Gia tộc Rothschild nắm trong tay một phần ba kinh tế của phương Tây, hơn nữa vị quản gia số ba này cũng là nhân vật máu mặt. Mọi người đều biết, gia tộc Rothschild tổng cộng có mười quản gia. Có thể khiến quản gia đích thân ra đón, mà đây đều là nhân vật lớn. Càng là quản gia có số hiệu nhỏ thì địa vị của họ càng tôn quý. Quản gia số ba này cũng như vậy.

Nhưng Trần Cường chỉ biết gia tộc Rothschild rất lợi hại, còn những điều thâm sâu hơn đó thì ông không rõ: “Vậy thì chúng ta đi thôi”, dù sao cũng là con rể của mình sắp xếp nên ông cứ yên tâm mà ngồi lên thôi.

“Xin Trần tiên sinh ngồi vững, lần này chúng ta sẽ đi qua đường Công Viên, đường Hoàng Hậu, đoạn đường này sẽ đi ba mươi phút. Trêи xe có sâm panh và bia, hơn nữa ông cũng ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trêи máy bay rồi nên trêи xe cũng đã bố trí nhân viên mát xa chuyên nghiệp, nếu có vấn đề gì xin ông cứ gọi”.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở phía trước một trang viên rộng lớn. Trang viên trong nước so với cái này thì đúng là một trời một vực. Thay vì nói đây là trang viên thì chi bằng gọi nó là lâu đài. Đi qua một con sông dài, đội xe đi vào bên trong lâu đài.

Vừa xuống xe, hàng trăm người mặc âu phục và nữ giúp việc đều ra chào đón. Sau cùng là một người thanh niên trẻ cao to đứng ở cuối đường được trải thảm đỏ. Anh ta mặc đồ âu trêи mặt mang theo nụ cười hiền từ. Trần Cường vừa xuống xe, anh ta liền lên trước nói: “Chào bác Trần, cháu là bạn của Tiêu Thiên, tên là Jess Rothschild, bác gọi cháu là Jess cũng được ạ”.

Điều khiến Trần Cường kinh ngạc chính là người của gia tộc Rothschild đều biết nói tiếng Hoa Hạ.

“Chào cậu, tôi là Trần Cường”, sau đó hai người bắt tay một cái.

“Cháu đưa bác đi tham quan gia tộc Rothschild một chút nhé”, Jess cười nói.

“Được chứ”, nhập gia tùy tục mà, vì thế mà Trần Cường gật đầu đáp lại. Thật ra ông rất muốn hỏi về chuyện của cháu gái mình nhưng đến nhà người ta làm khách thì không nên không nể mặt họ được. Hơn nữa, chuyện thu nhận cháu gái vẫn nhờ đến cậu ta giúp.

Lâu đài của gia tộc Rothschild đúng là rộng lớn thật. Đến cả Trần Cường cũng không thể không thừa nhận sự hùng mạnh của gia tộc Rothschild. Lúc này Jess đi ở phía sau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Từ lúc thiếu gia nắm quyền đến nay vẫn chưa có ai có thể khiến anh ta đích thân đi tham quan lâu đài như này. Đến cả nguyên thủ quốc gia của nước Mễ cũng không có được tư cách đó. Nhưng người đàn ông trung niên trước mặt này lại được như thế, điều này khiến anh ta nhìn Trần Cường với ánh mắt cung kính hơn. Đi một vòng, Seth lên trước thấp giọng nói hai câu, Jess cười nói với Trần Cường: “Bác trai à, tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi, bác đi cùng cháu đi”.

Lúc đến phòng ăn, Trần Cường kinh ngạc bởi bữa tối thịnh soạn ở trước mặt.

“Bác trai! Cháu biết là bác không ăn quen đồ phương Tây nên đã đặc biệt mời đầu bếp Hoa Hạ ở nhà hàng Michelin đến làm món ăn bác hay ăn. Hình như cái này bên nước bác gọi là ‘đại tiệc hoàng gia’ thì phải”.

Bàn ăn này có tổng cộng 108 món, chỉ có hai ba người mà ăn nhiều thế, trời ơi có đến nỗi đó không?

Thấy Trần Cường không nói gì, Jess khẽ ngây người ra, nói: “Bác Trần không hài lòng sao ạ?”

Anh ta ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Nếu thế thì cháu sẽ gửi mail cho nhà hàng Michelin đuổi việc đầu bếp này luôn”.

“Vâng thưa thiếu gia”, Seth gật đầu rồi khoát tay một cái, mấy người giúp việc liền lại dọn đồ ăn đi”.

“Đừng, đừng gửi mail”, Trần Cường vội khoát tay nói: “Chúng tôi rất hài lòng, hài lòng đến nỗi không thể hài lòng hơn ý chứ”.

Jess cười một cái rồi vẫy tay, lúc này quản gia đẩy xe đến rồi bày thức ăn lên cho ba người. Mùi vị những món ăn ở đây đều rất thơm, Trần Cường vốn đang đói meo nhưng nhiều người đứng nhìn như vậy nên ông có chút ngượng, đành phải ăn chầm chậm chút một.

“Jess này, sao cậu lại quen với Tiêu Thiên nhà tôi?”, Trần Cường hỏi.

“Nói ra thì dài lắm ạ”, Jess nói: “Nhưng nếu không có Tiêu Thiên thì sẽ không có cháu của ngày hôm nay đâu ạ”. Nhắc đến Tiêu Thiên, toàn thân anh ta như có gì đó kϊƈɦ động hơn hẳn.

“Bác trai, cháu kính bác một ly”, Jess rót một chén Romani Conti. Trần Cường nâng chén lên rồi nghĩ, xem ra Tiêu Thiên vẫn còn ẩn giấu khá nhiều bí mật.

“Phải rồi, tôi vẫn còn chuyện muốn làm phiền cậu”, Trần Cường đặt chén rượu xuống nói: “Chuyện của cháu gái tôi…”.

Lời nói chưa dứt thì Jess đã nói: “Chuyện này bác cứ yên tâm, cháu đã đánh tiếng với Cục di dân rồi, thủ tục cháu cũng đã làm xong cho bác, sáng sớm mai bác cứ trực tiếp đến đón người là được”, nghe xong thì Trần Cường như yên tâm hơn rất nhiều. Còn gì để nói nữa đây, người ta cho mình ăn cơm no rượu say, đến thủ tục cũng giải quyết xong rồi.

“Cảm ơn cậu, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội cậu nhất định phải đến Hoa Hạ một chuyến nhé”.

Nghe thấy vậy, Jess liền gật đầu mỉm cười. Sau khi ăn uống no say, Jess bảo quản gia đưa hai người đến phòng khách để nghỉ ngơi. Còn Jess quay về phòng sách lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Trong danh bạ của cậu chỉ có một số của người ngoại quốc này. Rất nhanh đối phương cũng trả lời tin nhắn nhưng chỉ có ba chữ ngắn ngủi: “Vất vả rồi”.

“Cái tên này đúng là vẫn kiêu ngạo như xưa”, vứt điện thoại sang một bên, Jess bật cười.

Sáng sớm hôm sau, Trần Cường dậy rất sớm, dùng xong bữa sáng, Jess bảo Seth đưa Trần Cường đến viện nhận nuôi Maria.

Con gái của Trần Chính tên là Lilith, năm nay tám tuổi, tóc đen mắt xanh, mặc chiếc váy xòe, trong tay còn ôm chú gấu đồ chơi, trông vô cùng đáng yêu. Từ ngũ quan trêи mặt cô bé, Trần Cường có thể nhìn ra dáng vẻ của em ba Trần Chính của mình. Lúc này, Lilith nhút nhát đứng sau lưng của nhân viên, lén nhìn người đàn ông có vẻ giống với bố mình.

“Phải rồi, đây chính là con gái của em ba”, Trần Cường lập tức rơi lệ, nói. Ông lau nước mắt rồi nhìn cô bé như búp bê Tây này, nói: “Lilith… Bác… Bác là bác hai của cháu. Cháu đừng sợ, bác sẽ không hại cháu đâu, bác… Đến đón cháu về nhà đây…”.

Nhưng cô bé vẫn với dáng vẻ sợ hãi, nếu như cô ấy từ chối về cùng Trần Cường, vậy thì kể cả ông đã làm xong thủ tục thì vẫn không thể đưa cô bé về được.

“Đây là sao?”, Trần Cường sốt ruột nói: “Hay là con bé không hiểu tiếng Hoa Hạ? Jason à, cậu phiên dịch giúp tôi đi…”.

Jason gật đầu, đang định bước lại thì Lilith đã bị vẻ ngoài dữ tợn của gã làm cho sợ hãi mà bật khóc. Nhân viên ở đó dỗ dành cô bé một lúc mới được, Trần Cường sốt sắng nói: “Lilith… Cháu đừng sợ, bác là bác hai mà, là người thân nhất của cháu. Bác sẽ không làm hại cháu đâu…”.

Haiz, nói với con bé những điều này cũng vô dụng, vì con bé có hiểu mình nói gì đâu. Sớm biết vậy thì đã dẫn theo Dao Dao đi cùng rồi. Ông đang nghĩ, nếu Lilith cứ sợ như vậy thì đành phải bảo Trần Mộng Dao đến đây.

Nhưng đúng lúc này, Lilith từ phía sau lưng nhân viên bước ra, nhìn Trần Cường với vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Sao… Sao trông giống bố cháu thế?”

“Cháu… Cháu biết nói tiếng Hoa Hạ hả?”, Trần Cường vui mừng đến phát điên, cô bé này phát âm tròn trịa, còn chuẩn hơn cả ông nữa.

Lilith gật đầu nhỏ giọng nói: “Là bố đã dạy cháu, bố nói cháu là người Hoa Hạ nên sẽ có một ngày phải quay về với tổ quốc”.

“Đúng rồi, bố cháu nói đúng đấy”, Trần Cường cười lớn, nói: “Vì thế mà bác đến đây để đón cháu về đấy”.

“Ông trông rất giống với bố cháu nên ông chính là my uncle?”

Lúc này Lilith bỗng nhiên quên mất ‘bác’ trong tiếng Hoa Hạ phải nói thế nào nên đành dùng tiếng Anh Luân để thay thế.

“Ông chủ, uncle nghĩa là bác đấy”, Jason giải thích.

“Đúng rồi đúng rồi”, Trần Cường vội gật đầu nói: “Bác chính là bác của cháu, là uncle của cháu”.

“Con à, bác đến đón con về nhà đây”, nói đến đây, Trần Cường khóc không thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment