Rể Sang Đến Nhà

Chương 233

Đầu Trọc nhìn đồng hồ, đã qua một giờ rồi.

Chết tiệt!

Thằng nhóc này chịu đòn ghê thật, cũng cứng đầu cứng miệng ghê.

Lát nữa anh Thiên tới mà bọn họ vẫn chưa tra hỏi được điều gì hữu dụng, thì chẳng phải chứng tỏ bọn họ quá vô dụng sao?

"Được rồi, dừng lại đi!"

Đầu Trọc bước tới.

"Cho mày một cơ hội cuối cùng!"

Đầu Trọc thản nhiên nói: "Đừng ép tao phải ra tay độc ác!"

"Ha ha...có giỏi thì mày giết tao đi, giết tao đi…"

Chúc Đao cười như điên.

"Giết người là phạm pháp đấy, mày muốn hại tao à?"

Đầu Trọc lạnh lùng cười: "Tao ấy à, rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp, nghe nói võ công của thái giám cũng cao lắm, nếu như mày thành thái giám..."

Gã vừa dứt lời thì mấy tên đàn ông cao lớn xông tới ép hắn xuống đất, sau đó thì cởi quần hắn, khiến cậu em trai bằng quả ớt của hắn lộ ra.

Phụt!

Mọi người bắt đầu cười to.

Mẹ nó, sao nhỏ quá vậy, trông khác gì con giun đất không!

Chúc Đao thấy mọi người đang cười nhạo mình thì hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn hận không thể rút dao ra băm vằm cái đám chết tiệt này.

Đây là chính là nỗi đau trong lòng hắn, ngay cả bố hắn cũng không biết được khuyết điểm này của hắn.

Đây cũng là lý do tại sao chỉ mới hai mươi tuổi mà hắn đã đạt đến cảnh giới này.

Bởi vì hắn vốn dĩ không thể chơi đùa gái gú được, nên chỉ có thể dồn toàn bộ tinh lực của mình vào việc luyện võ.

Nhưng hắn nghe nói nếu đột phá được xiềng xích tầng thứ ba, thì hắn có thể khống chế toàn bộ cơ thể mình, khi đó vấn đề này cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Trong lòng hắn luôn ôm một niềm hy vọng mãnh liệt, nhưng hôm nay đám người này lại muốn phá tan mọi hy vọng của hắn, không thể như thế được!

"Đội trưởng, dao đây!"

"Mày làm đi.", Đầu Trọc cười nói.

"Được!"

Thành viên của đội Thiên Lang cầm một con dao vô cùng sắc bén, gã cười tủm tỉm bước tới.

Lúc tên đó còn chưa tới gần thì Chúc Đao đã cảm thấy dưới háng có cảm giác lành lạnh.

Cái đám thần kinh này, không ngờ bọn nó dám làm thật...

"Yên tâm đi, tao là tay chơi dao có tiếng, chỉ cần một nhát thôi, tao đảm bảo sẽ không khiến mày đau quá đâu…"

Gã nói xong thì giơ con dao trong tay lên, nhanh chóng chặt xuống.

"Á...dừng lại, mau dừng lại!"

Chúc Đao hốt hoảng kêu to.

"Ối chà, một khi tao đã giơ dao lên thì không có cách nào dừng lại được!"

Lưỡi dao từ từ đi xuống, cuối cùng thì Chúc Đao cũng không thể kiềm chế được nữa, nếu thật sự bị cắt mất thì cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì nữa chứ?

"Dừng lại! Tao sẽ nói, tao sẽ nói tất cả!"

Chúc Đao thở hổn hển, hai mắt hắn đỏ ngầu.

Hắn từng này tuổi rồi mà còn chưa mần ăn được gì đám phụ nữ, nếu thật sự cắt mất rồi thì hắn sống làm gì nữa?

Đám thành viên nghe thấy hắn nói vật thì ai nấy đều bĩu môi, tỏ ra khó chịu: "Chỉ còn mấy centimet, hay mày cứ tiếp tục kiên trì đi?"

Chúc Đao suýt nữa hộc máu.

"Đừng…tao nói, tao nói hết!"

"Tao là Chúc Đao, bố tao là cao thủ giỏi nhất của nhà Thượng Quan, Chúc Chi Sơn, nếu chúng mày dám động vào tao, thì bố tao nhất định sẽ san phẳng cái Vân Thành này!"

"Vả miệng nó!"

"Bốp!"

Tên thành viên kia tát vào mặt hắn một cái, răng trong miệng Chúc Đao chả còn mấy cái, sau khi ăn một tát này thì cũng bay sạch hết.

Đầu Trọc bóp cổ hắn: "Mày phải biết rõ tình cảnh hiện giờ như thế nào, uy hϊế͙p͙ ông mày hả? Mày nghĩ tao sợ mày sao? Chúc Chi Sơn đúng không, gã không đến cũng tốt, nếu tới đây thì không còn đường về đâu!"

Mặt Chúc Đao tím tái, hắn càng lúc càng khó thở, tròng mắt hắn cũng sắp lòi ra ngoài.

Cảm giác sắp chết lại lần nữa xộc lên đầu hắn.

Cái đám điền rồ không sợ chết này ngay cả bố hắn cũng không coi ra gì, không lẽ hôm nay cuộc đời hắn sẽ đi toi trong tay đám này sao?

Sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận và những cảm xúc phức tạp đan xen nhau, cuối cùng khát vọng sống mãnh liệt nổi lên trong hắn.

"Tao...tao...tao hiểu rồi, xin....xin mày tha cho tao…"

Hắn cố gắng hết sức dùng chút hơi thở cuối cùng của mình.

Hắn biết gã Đầu Trọc thật sự dám giết hắn, nếu hắn cứ cứng miệng thì chắc chắn sẽ phải chết.

Đầu Trọc nhìn thấy mắt Chúc Đao trắng dã thì nhanh chóng thả tay ra, gã toét miệng cười: "Nếu biết mày sợ chết như thế thì tao cũng không cần làm to chuyện làm gì".

Sau đó buổi thẩm vấn trở nên thuận lợi hơn nhiều, một tên cuồng giết chóc của lớp trẻ phía Bắc như Chúc Đao giờ đã hoàn toàn trở thành một con mèo yếu ớt.

Không bao lâu sau thì Tiêu Thiên đến.

Tiêu Thiên thấy Chúc Đao không còn nhìn ra được hình dạng thì lắc đầu e ngại, không phối hợp với đám Đầu Trọc thì sẽ nhận được kết quả thế này.

Sự hung bạo ăn sâu vào trong xương tủy đám thú dữ này rồi, người bình thường không thể chịu nổi đâu.

"Chào anh Thiên!"

Tất cả thành viên của đội Thiên Lang đều đồng loạt hô to.

Đầu Trọc bước tới chào đón: "Anh Thiên, đã thẩm vấn xong rồi".

Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, anh đi tới bên cạnh Chúc Đao rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Mặt mày Chúc Đao sưng vù, mắt hắn sưng lên híp lại thành khe nhỏ: "Mày...mày là ai?"

"Mày chạy tới Vân Thành không phải để tìm tao hả?"

"Tiêu Thiên? Mày chính là Tiêu Thiên?"

Chúc Đao nhìn anh, gã thanh niên này chính là người khống chế cả Vân Thành sao?

"Đúng thế!"

Tiêu Thiên đốt một điếu thuốc: "Mày lấy đâu ra can đảm tới đây gây chuyện thế?"

"Mày...mày là người khống chế Vân Thành, chắc…mày không ngu đần như bọn nó nhỉ".

Chúc Đao khó nhọc lên tiếng: "Bố tao biết được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu…"

"Xè xè xè..."

"Á..."

Tiêu Thiên dí tàn thuốc nóng vào mặt hắn.

Chúc Đao kêu la thảm thiết, mùi khét tỏa ra thoang thoảng.

"Phí một điếu thuốc của tao!"

Tiêu Thiên nói xong thì liếc nhìn Đầu Trọc, sau đó anh châm một điếu thuốc khác.

Cả người Đầu Trọc run rẩy, gã tức giận nói: "Con mẹ mày, mày chán sống hả, dám nói với anh Thiên như thế?"

Gã nhanh chóng cướp lấy con dao trong tay một thành viên khác: "Hôm nay ông sẽ cắt phăng cái của mày!"

"Đừng...đừng mà...tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, đại ca, xin anh đấy, đừng mà..."

Trêи mặt Chúc Đao lại xuất hiện vẻ sợ hãi, hắn híp mắt nhìn Đầu Trọc cầm con dao đằng đằng sát khi đi tới, lúc này hắn sợ tới nỗi suýt tè ra quần.

"Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ thì quá muộn rồi!"

"Được rồi, đừng có thô lỗ thế".

Tiêu Thiên nhả ra một làn khói: "Cậu dọa thằng bé sợ tới thế kia rồi, không nói chuyện hẳn hoi được hả? Sao cứ phải động tay chân làm gì?"

Chúc Đao suýt nữa đã nôn ra máu, hắn nghe thấy vẻ giễu cợt trong lời nói của Tiêu Thiên, trái tim yếu ớt của hắn lại bị đả kϊƈɦ một lần nữa.

Tiêu Thiên dùng mũi chân mình nâng cằm hắn lên rồi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Mày tên là Chúc Đao, bố là cao thủ bậc nhất của nhà Thượng Quan, Chúc Chi Sơn".

"Có phải mày nghĩ tao sẽ sợ bố mày, sợ nhà Thượng Quan không?"

Ánh mắt anh bình tĩnh, giọng nói vô cùng lạnh lùng, Chúc Đao không nhìn thấy một chút kiêng dè nào trêи khuôn mặt anh, chứng tỏ anh không hề cảm thấy sợ hãi, anh căn bản không thèm để ý tới bố hắn và nhà Thượng Quan.

Tên điên, đúng là một tên điên.

"Tao đã nói rồi, ai tới Vân Thành gây chuyện thì phải chết, mày nghĩ tao đang đùa hả?"

Chúc Đao không lên tiếng, nhưng cơ thể hắn không khống chế được mà run cầm cập, nội tâm hắn gào thét: "Hắn muốn giết mình, hắn thật sự muốn giết mình!"

Tiêu Thiên cảm nhận được sự sợ hãi của hắn thì cười khinh: "Gan có bé tí tẹo thế mà cũng dám tới Vân Thành gây chuyện hả?"

"Nếu Chúc Chi Sơn, bố mày mà dám tới đây thì tao sẽ giết luôn cả gã, nếu nhà Thượng Quan dám tới đây thì tao sẽ giết sạch cả nhà Thượng Quan!"

"Mày..."

Hắn vốn định nói Tiêu Thiên quá ngông cuồng, nhưng nghĩ tới việc anh có nhiều đàn em là cao thủ như thế, thì anh cũng có vốn liếng để ngông cuồng.

Thậm chí anh còn có tư cách để coi trời bằng vung ấy chứ.

"Nhà Thượng Quan đã bị Triệu Vô Địch dạy dỗ một trận, thế mà vẫn không nhớ, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Tiêu Thiên nói xong thì xoay người rời khỏi đó.

"Anh Thiên, phải xử lý thằng nhóc đó như thế nào? Hay là cho nó thành mồi cho cá luôn?"

Dù sao tên này cũng đã trở nên tàn phế, sống cũng chỉ tốn cơm mà thôi.

"Dùng đầu óc một chút đi, đừng có lúc nào cũng chỉ biết chém giết, không tốt đâu!"

Tiêu Thiên nói: "Gần đây có không ít thế lực xâm nhập vào tỉnh Quảng, nghĩ cách đẩy cho bọn chúng đi".

Đầu Trọc lập tức hiểu ý anh.

"Anh Thiên quả là sáng suốt, thật sự rất sáng suốt! Cứ để cho bọn nó cắn xé lẫn nhau đi!"

Tiêu Thiên cười một tiếng, anh cũng không nói gì thêm.

Chỉ cần bọn họ không đến Vân Thành thì mọi việc đều dễ nói, nhưng nếu dám đến thì chỉ có một kết cục thôi, chính là chết!

Cùng lúc đó tại trụ sở chính của tập đoàn Dao Trì ở thành phố Việt.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tư Mã Kính đang xem báo cáo.

Kế hoạch của cậu ấy thành công, tập đoàn Dao Trì và tập đoàn Thiên Hồng thuận lợi tiến vào thị trường của tỉnh Tô, hơn nữa còn đứng vững ở Yên Thành.

Tiếp theo chính là nhanh chóng phát triển.

Nhóm phát triển tỉnh Giang Nam cũng đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở tỉnh Giang Nam, bước tiếp theo chính là phát triển song song.

Trước cuối năm phải trở thành một doanh nghiệp lớn ở ba tỉnh này, bây giờ chỉ còn chưa đầy ba tháng.

Thời gian gấp rút, cậu không còn nhiều thời gian thừa để suy nghĩ thêm nữa.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, bất động sản của tập đoàn Dao Trì đã tăng vọt, theo ước tính thì bất động sản có thể đã vượt qua bảy trăm tỷ.

Thế thì chuyện vượt qua nghìn tỷ cũng nằm trong tầm tay.

Thật ra việc này cũng không đáng là gì, nếu ngay cả việc thâu tóm mấy gia tộc lớn mà cũng không làm được, thì Tư Mã Kính đi tìm cái gối nào mà đập đầu chết cho nhanh.

Cậu ấy cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thâm: "Anh Lâm, giai đoạn hai của kế hoạch có thể bắt đầu rồi".

"Được!"

Lâm Thâm cúp máy xong thì chà xát hai tay vào nhau.

Việc Hứa Cửu Hoa đã đổ tội để hãm hại anh ta lần trước đã khiến anh ta hoàn toàn nổi giận.

Anh ta đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với trụ sở chính của tập đoàn Thiên Hồng.

Hiện giờ anh ta một lòng giúp đỡ Tiêu Thiên, anh ta muốn lật đổ đám người ở trụ sở chính, giành lại quyền hành của mình.

Không chỉ đơn thuần là vì Tiêu Thiên, mà cũng là vì chính bản thân anh ta.

Năng lực làm việc của Vương Tường Vi rất mạnh, những lúc Lâm Thâm không có mặt ở công ty thì cô ta đều xử lý mọi việc một cách gọn gàng trật tự, cô ta cũng đóng một vai trò lớn trong việc xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng.

Cánh truyền thông viết bài cho rằng Lâm Thâm đã ép chết nhân viên của mình, điều này đã gây tổn hại lớn đến danh tiếng của tập đoàn Thiên Hồng ở Vân Thành.

Chính Vương Tường Vi đã dùng thực lực của mình giúp công ty vượt qua khó khăn, cũng không ngoa khi dùng từ "công lao to lớn" để hình dung cô ta.

Lâm Thâm cũng phải cảm khái, anh ta cảm thấy mình đã may mắn khi đề bạt Vương Tường Vi, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn.

Anh ta suy nghĩ một lát rồi cầm lấy điện thoại gọi cho trụ sở chính: "Vâng, tôi là Lâm Thâm, hai ngày sau...."

Sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt Lâm Thâm trở nên u ám.

Dựa theo kế hoạch thì hai ngày sau anh ta sẽ phải tới Yến Kinh nhậm chức, đây là kế hoạch của Tư Mã Kính và Tiêu Thiên cũng đã đồng ý rồi.

Nhưng chuyến đi này lại nguy hiểm trùng trùng, thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng.

Ở Vân Thành thì bọn chúng không thò tay tới được, nhưng sau khi tới trụ sở chính của tập đoàn Thiên Hồng, thì anh ta phải chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể bị ám sát.

Lý do Lâm Thâm quay lại trụ sở chính của tập đoàn Thiên Hồng thật ra hết sức đơn giản, đó là vì tranh giành quyền lực.

Cho dù bên ngoài có phát triển tốt thế nào, thì vẫn bị trụ sở chính khống chế.

Nhưng ở Vân Thành, anh ta đã khiến cho Tiêu Thiên có ấn tượng khó phai.

Mặc dù trêи danh nghĩa, tập đoàn Thiên Hồng hiện giờ đã được trao trả lại cho Tiêu Thiên, nhưng thực tế thì trụ sở chính còn rất nhiều người là người của gia tộc Độc Cô đang nắm giữ quyền hành.

Tranh đoạt quyền lực chính là cắt đứt con đường tiền tài của bọn họ, người gia tộc Độc Cô tuyệt đối sẽ không để anh ta được như ý nguyện, vì thế đây là một chuyện hết sức nguy hiểm.

Trong lòng anh ta có hơi lo lắng, anh ta cẩn thận suy nghĩ một lát sau đó quyết định gọi cho Tiêu Thiên, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

"Chủ tịch!"

"Cậu nghĩ xong rồi hả? Quyết định sẽ đi?", Giọng nói trầm thấp của Tiêu Thiên truyền từ bên kia tới.

Lâm Thâm hít một hơi thật sâu, anh ta nói: "Chủ tịch, tôi đã quyết định rồi, nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi".

"Cậu nói đi!"

"Với anh, anh đánh giá gia tộc Độc Cô như thế nào?"

Anh ta đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, nhưng trước đây anh ta vẫn không dám hỏi.

Ở đầu dây bên kia Tiêu Thiên cười một tiếng, anh nói một cách khinh thường: "Nếu như thế tôi muốn gia tộc Độc Cô phải chết, thì bọn họ cũng không thể sống được”.

Lời nói của Tiêu Thiên rất ngông cuồng và tự tin.

Lâm Thâm yên lặng một lúc, nhưng trong lòng anh ta lại đang dậy sóng.

Đấy chính là gia tộc Độc Cô, là một trong ba gia tộc lớn ở Yến Kinh, cũng là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.

Một gia tộc lớn mạnh như thế, vậy mà Tiêu Thiên lại không thèm để ý.
Bình Luận (0)
Comment