Rể Sang Đến Nhà

Chương 236

Trong phòng khách của nhà họ Thường, Thường Huy trầm ngâm uống trà. Có nhà họ Vương làm núi dựa thì thế lực nhà họ Thường chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.

“Thường Uy về chưa?”, Thường Huy cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Ông ta biết lần này Thường Uy mang theo mệnh lệnh của Vương Thiếu Du thì người nhà họ Trần nhất định sẽ biết khó mà lui. Nghĩ đến dự án ở ngoại ô phía bắc mà trong lòng ông ta thấy nóng rực.

“Lão gia, thiếu gia vẫn chưa về ạ”.

“Ừm”, thật ra Thường Huy cũng tiện miệng hỏi vậy thôi, thầm nghĩ lúc này chắc chắn Thường Uy cũng thỏa hiệp được rồi và đang trêи đường về. Trần Thị chỉ là một gia tộc nhỏ bé thì sao dám chống lại lệnh của nhà họ Vương.

“Phải rồi, sau khi thiếu gia về thì bảo nó tiếp đãi Vương thiếu gia thật cẩn thận”.

“Vâng thưa lão gia”, quản gia đáp lại. Việc duy nhất nhà họ Thường phải làm bây giờ chính là ‘ôm thật chặt chân’ của Vương Thiếu Du.

“Bụp”, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền lại tiếng đập mạnh. Tiếp đó, bên ngoài lại truyền lại tiếng bước chân vội vã và tiếng kêu thảm thương.

“Á…”.

“Mau đi xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, quản gia vừa đi đến cửa thì có hai bóng người bay đến đập vào người ông ta khiến ông ta ngã xuống đất. Đó đều là người của nhà họ Thường.

Thường Huy sắc mặt biến đổi quát lớn: “Là kẻ nào lại dám đến nhà họ Thường ta làm loạn”. Vừa dứt lời thì một bóng người bay từ ngoài cửa vào đập mạnh về trước mặt Thường Huy.

“Phụt”, người đó phun ra một đống máu tươi, không phải là Thường Uy với mặt mũi sưng vù thì còn là ai nữa.

“Con trai, con… Sao lại bị người ta đánh thành ra thế này?”, Thường Huy trong lòng kinh hãi, vội lên trước đỡ Thường Uy đang phụt máu ra.

“Bố ơi”, lúc nhìn thấy Thường Huy, Thường Uy lập tức khóc thành tiếng. Hắn còn tưởng rằng mình phải chết trong tay ác quỷ đó rồi, không ngờ vẫn còn về được nhà.

“Kẻ nào dám đánh con trai tao thế này, tao sẽ lấy mạng kẻ đó”.

“Là tôi đây”, Tiêu Thiên bước ra nói.

“Cậu là ai?”

“Thường gia chủ nhanh quên thật đấy, ban nãy còn lệnh cho công tử đến tập đoàn Trần Thị để uy hϊế͙p͙, thế mà giờ còn hỏi tôi là ai?”

“Cậu là Trần Cường?”

Thường Huy nhau mày nói tiếp: “Không đúng, Trần Cường không trẻ thế…”.

“Cậu là con rể ông ấy?”

Cái gì? Con rể của Trần Cường chẳng phải là tên ở rể vô dụng nổi tiếng sao?

“Bố ơi, bọn chúng đánh con thành ra thế này đấy, giết bọn chúng đi, giết chết đi”.

Thường Huy tức đến nỗi toàn thân run rẩy, Trần Thị đúng là hống hách, lại dám đánh con trai ông ta thành ra thế, còn để thằng con rể vô dụng đến đây nữa, đây khác nào không coi nhà họ Thường ra gì.

“Chúng mày đúng là muốn chết mà”, Thường Huy rống lên một tiếng: “Người đâu, đánh chết chúng đi”. Lời nói vừa dứt, mấy chục con cháu và vệ sĩ của nhà họ Thường đều xông lại.

Lúc này, Đầu Trọc và Jason cùng xông lại, hai người sức mạnh vô biên, căn bản không có đối thủ.

“Bụp, bụp, bụp”.

“A…Cứu mạng, bọn chúng không phải là người mà là ác quỷ”.

Hai người đuổi theo đám người mà đánh, trong thời gian tuần trà tất cả mọi người đều ngã trêи đất, đến tiếng kêu thảm cũng không kêu được.

Tĩnh! Phải nói là chết yên tĩnh lạ thường.

Thường Uy đờ người ra còn Thường Huy cũng đỏ bừng mặt, bàn tay run rẩy như nói lên tiếng lòng ông ta lúc này. Chỉ có hai người mà có thể đánh bại hết người của ông ta.

Sau khi xử lý xong, đám người Đầu Trọc thu tay lại, Jason lớn bước lại, Thường Uy sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, trong đầu xuất hiện cảnh bị đánh khi ở phòng đàm phán, lập tức ôm đầu cầu xin: “Tôi sai rồi, xin đừng đánh tôi”.

“Xời”, Jason nhổ ra bãi nước bọt, kéo một chiếc ghế đến trước mặt Tiêu Thiên nói: “Mời cậu chủ ngồi”.

Tiêu Thiên ngồi ở trước mặt hai người, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ.

“Các người… Các người hống hách quá đấy”, Thường Huy nghiến răng nghiến lợi nói, đây là nhà họ Thường, là địa bàn của ông ta mà.

“Hống hách là nhà họ Thường các người đấy”, Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Tập đoàn Trần Thị đến thành phố phát triển thì cản trở gì đến các người?”

“Mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình để cạnh tranh, thắng thua thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng các người thì sao? Cạnh tranh bằng thủ đoạn thì không nói, đã thế còn nghĩ tìm chỗ dựa là không lo gì chăng?”

“Là kẻ nào cho các người dũng khí chạy đến tận tập đoàn Trần Thị uy hϊế͙p͙ vợ tôi?”

Trong mắt Tiêu Thiên toát ra một tia lạnh lẽo: “Các người đúng là tự tìm cái chết đây mà”.

“Cậu…Cậu có biết phía sau lưng tôi là ai không?”, Thường Huy cứng họng nói.

“Những loại chó mèo vớ vẩn tôi có cần thiết phải biết không?”, Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Cho các người thời gian một ngày lập tức cút ra khỏi thành phố Việt, nếu không thì hậu quả tự chịu”.

“Mày… Mày…”, Thường Huy chỉ tay về phía Tiêu Thiên nhưng không nói nên lời.

Nhà họ Thường đường đường là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Việt, bị gia tộc nhỏ uy hϊế͙p͙ đã đành, giờ còn bị thằng ở rể đến uy hϊế͙p͙, vậy thì gia chủ như ông ta còn mặt mũi gì nữa. Mặc dù phẫn nộ nhưng ông ta cũng không dám nói. Nhiều người bị đánh ngã như vậy, nếu ông ta còn cứng họng thì chỉ e cũng bị đánh đau nữa. Nhục thật, đúng là nhục nhã quá đi.

Trong lúc ông ta đang tiến thoái lưỡng nan thì bên ngoài cửa vọng lại tiếng nói: “Là kẻ nào dám gây sự ở đây?”, lời nói vừa dứt thì một người bước vào, sau lưng còn có mấy người nữa. Đó chính là Vương Thiếu Du.

“Vương thiếu gia!”, Thường Huy lập tức thấy kϊƈɦ động. Vương Thiếu Du đến rồi, xem thằng ở rể này còn dám hống hách nữa không?

Ông ta vội lên trước, nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, nếu cậu không đến thì chỉ e sẽ không nhìn thấy chúng tôi nữa”.

“Vương thiếu gia… Tôi đến Vân Thành nói tên của cậu ra, đám người này không những không biết điều, còn nói cậu là cái thá gì rồi đánh tôi, còn uy hϊế͙p͙ chúng tôi phải rời khỏi thành phố Việt. Chúng tôi đang làm việc cho nhà họ Vương mà. Vương thiếu gia, cậu nhất định phải làm chủ cho chúng tôi”, Thường Uy toàn thân đều là máu, uất ức nói.

Sắc mặt Vương Thiếu Du sầm lại, chỉ về phía Tiêu Thiên nói: “Chính hắn đã đánh cậu thành ra như vậy sao?”

Thường Uy liền gật đầu.

“Mày muốn chết à?”, Thường Uy thay Vương Thiếu Du chuyển lời đến, đại diện cho bộ mặt của Vương Thiếu Du nhưng người của tập đoàn Trần Thị quá hống hách, không những không nghe mà còn dám ra tay, thậm chí còn đến tận đây uy hϊế͙p͙ nhà họ Thường. Đây có khác nào tát vào mặt Vương Thiếu Du hắn, truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào nữa?

“Có phải mày chê mạng mày được sống lâu quá không?”, Vương Thiếu Du trợn trừng mắt nhìn Tiêu Thiên, nói: “Đến cả người của nhà họ Vương mà mày cũng dám ra tay”.

Hai cha con Thường Huy liếc nhìn nhau rồi cùng thở phào một cái. Có Vương Thiếu Du ra mặt thì nhà họ Thường yên ổn rồi. Tập đoàn Trần Thị nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này.

“Nhà họ Vương?”, Tiêu Thiên bĩu môi khinh thường nói: “Gia tộc gà hoang tầm thường thì có tư cách gì để tao biết đến cơ chứ?”

Vương Thiếu Du phẫn nộ nói: “Thằng ranh ngang ngược này, nhà họ Vương của tao là gia tộc số một Yến Kinh đấy”.

“Mày sỉ nhục nhà họ Vương của tao thì hôm nay mày chết là cái chắc rồi, không ai cứu được mày đâu”.

“Nào! Tao ở đây này, có bản lĩnh thì đến đi”, Tiêu Thiên có chút không nhẫn nại được, không hiểu sao đám côn trùng bé xíu này cứ nhảy đi nhảy lại trước mặt mình?

“Mày… Muốn chết hả?”, Vương Thiếu Du nổi giận lôi đình, gân xanh trêи mặt nổi dựng lên.

“Vả vào miệng”.

“Bốp”, Đầu Trọc ra tay, hóa thành một bóng trắng xông lại. Hai cao thủ đứng phía sau Vương Thiếu Du chưa kịp phản ứng lại thì Vương Thiếu Du đã bay ra ngoài.

“Á”, Vương Thiếu Du phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã bịch xuống đất. Hắn ta từ nhỏ đã được cưng chiều, đã bao giờ bị đánh như này đâu. Hắn không dám tin là Tiêu Thiên lại sai người đánh hắn. Hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nữa.

“Nhà họ Vương là cái thá gì? Đến cả nhà Độc Cô, nhà Thượng Quan và nhà Tư Mã cũng không dám nói xấc xược trước mặt tao”, ngữ khí Tiêu Thiên nói rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện vậy nhưng khi lọt vào tai Vương Thiếu Du thì giống như câu chuyện cười. Bởi lẽ, nhà Độc Cô, nhà Thượng Quan và nhà Tư Mã là ba gia tộc lớn ở Yến Kinh, còn tôn quý hơn nhà họ Vương của hắn gấp mười lần. Một kẻ ở gia tộc nhỏ như Tiêu Thiên thì dựa vào đâu mà dám nói thế?

“Thiếu gia không sao chứ?”, hai cao thủ của nhà họ Vương vội chạy lại đỡ Vương Thiếu Du dậy.

“Mẹ kiếp, chúng mày bị mù à? Ông đây bị đánh thành ra thế này, chúng mày nói xem có việc gì không?”

Vương Thiếu Du từ đất bò dậy quát: “Lên, giết chúng nó cho tao”.

“Vâng!”, hai người đàn ông lập tức xông về phía Đầu Trọc. Một người trong đó tên là A Đại với dáng người gầy, thứ mà gã luyện là móng vuốt. Móng đó mà nắm thì xương sọ sẽ bị bóp nát. Còn một người tên là A Nhị với kiểu mặt ngựa, đánh bằng chân vô cùng xuất quỷ nhập thần. Hai người này đã phá được xích sắt thứ nhất.

“Chết đi”, A Đại bay lên không trung, hai tay nắm thành móng vuốt rồi bóp về phía đầu của Đầu Trọc.

“Cho mày đứt chân này”, A Nhị nhấc chân lên và đánh vào phần dưới của Đầu Trọc.

“Chậm, đúng là chậm quá đi”, Đầu Trọc bĩu môi, năm ngón tay nắm chặt rồi trực tiếp xông ra. Nắm đấm của gã có thể đập tan vuốt sắc rồi một quyền đập lên ngực của A Đại. Lúc này A Đại như viên đạn bị đánh bay ra.

“Đại ca, để em đánh chết thằng đầu trọc này cho”, A Nhị trong mắt toát ra sát khí rồi thu lại chân phải mà đổi thành chân trái. Kiểu đánh đột ngột khiến người khác không kịp chuẩn bị cùng với tốc độ nhanh chóng mặt khiến người ta không kịp phản ứng.

Đầu Trọc hai tay chắn ở trước ngực rồi chắn được cú đá này.

“Bịch, bịch, bịch”, Đầu Trọc lui liền ba bước, lực lớn như vậy nên khiến hai tay gã có chút tê tê. Cả đời gã hận nhất là kẻ nào gọi gã là thằng đầu trọc nên lúc này trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, nói: “Nào, chúng ta đọ sức xem chân ai cứng hơn”.

Lúc này sắc mặt A Nhị trở nên thận trọng hơn. Bởi nếu là người thường mà chịu một cú đá của gã thì kể cả có đỡ được thì vẫn bị đách gãy hai tay. Nhưng tên đầu trọc này lại không giống người khác, trêи tay thậm chí còn không bị tím bầm lại. Kẻ này công lực thâm sâu quá. A Nhị ngay lập tức có thể nhìn ra, Đầu Trọc trước mặt mình là một cao thủ.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

“Không sao”, A Đại nhổ ra ngụm máu, tay trái nắm chặt hai ngón tay bị gãy xương, khẽ kéo một cái.

“Khậc, khậc”, xương cốt lại khôi phục như ban đầu.

“Ban nãy là bị mày đánh lén, chiêu này tao nhất định phải bóp nát đầu của mày”, A Đại toàn thân toát ra sát khí, không nói gì nhiều mà xông lại luôn.

“Đến đây nào……”.

Ngay lúc này, ba người đứng thành một vòng. Hai anh em nhà kia một người tấn công trêи, một người tấn công dưới, kết hợp vô cùng ăn ý.

Tiêu Thiên cũng không thúc giục gì, anh biết rằng Đầu Trọc chỉ coi hai tên này như bao cát để luyện cơ tay thôi. Nhưng Jason ở sau lưng anh dường như thấy ngứa ngáy chân tay rồi nên vội nói: “Cậu… Cậu chủ, tôi có thể lên không?”

“Anh đã phá xích sắt thứ hai rồi, giờ mà anh lên có khác nào ức hϊế͙p͙ người ta”, Tiêu Thiên liếc mắt nhìn gã một cái. Từ lần trước bị Triệu Vô Địch đánh bại nên gã lao đầu vào tập luyện, cộng với những thứ mà Tiêu Thiên truyền dạy cho nên mấy ngày trước gã đã may mắn phá được xích sắt thứ hai rồi. Vì thế khi nghe thấy Tiêu Thiên nói thế thì Jason gãi đầu cười.

Vương Thiếu Du thấy hai người mà không đánh bại được một người nên phẫn nộ quát: “Chúng mày ăn cái gì vậy hả, hai thằng mà không đánh được một thằng”.

Còn hai anh em nhà A Đại thì có nỗi khổ mà không nói ra được, vì Đầu Trọc quá mạnh, nếu một đấu một với gã thì thua từ lâu rồi. Hơn nữa theo như họ thấy, Đầu Trọc rõ ràng lấy họ ra để tập luyện thôi. Sao thiếu gia lại chọc vào cái tên lợi hại như này chứ, gã sắp chạm được đến xích sắt thứ hai rồi. Kẻ này cũng được xếp vào hàng cao thủ số một đấy.

Ba người đánh rất mạnh, dường như nền đất trong phòng khách đều bị lật hết lên, bọn họ giẫm lên mà chỗ nào chỗ nấy lún sâu xuống. Bố con Thường Huy nhìn thấy mà lo lắng không ngớt. Trời ơi, sợ quá đi mất, sàn đá cẩm thạch cứng như vậy mà có thể bị giẫm nát được.

“Cheng”, A Nhị đá một lực lên trêи chiếc bàn gỗ đỏ và đá gãy nó luôn.

“Chưa đủ, áp lực chưa đủ”, Đầu Trọc khí thế hừng hực. Một luồng khí như trào dâng trong người gã, gã biết rằng đây là dấu hiệu của việc sắp phá được xích sắt thứ hai nên trong lòng thấy vui mừng nhưng cũng thầm trách hai tên kia vô dụng.

“Hai loại vô dụng này”, Đầu Trọc mắng hai kẻ rồi nói tiếp: “Cố lại đánh tao đi, lại đánh chết tao đi”.

Hai anh em A Đại tức đến nỗi sắc mặt ửng đỏ, hận nỗi bây giờ không thể đánh chết gã.

“Ức hϊế͙p͙ người quá đáng, ông đây sẽ liều mạng với mày”, sắc mặt A Nhị dữ tợn rồi giơ cao chân phải lên sau đó đá mạnh xuống. Và sau đó còn kèm theo tiếng gió vù vù, lực chân này mà đá trúng ai, người đó không chết thì cũng tàn phế.

“Móng vuốt bạc”, móng vuốt bên phải của A Đại đột nhiên dài ra, bên trêи có màu bạc. Nếu móng vuốt này mà nắm trúng thì có thể trực tiếp bóp nát hộp sọ của Đầu Trọc.

“Cheng”, hai tay Đầu Trọc chặn được đòn tấn công của hai kẻ này, thân người lún sâu xuống.

Phiến đá dưới chân gã như bị lật tung lên, một lực rất lớn truyền đến trêи người Đầu Trọc và ngay lập tức nội tạng của gã bị đánh trọng thương.

“Phụt”, một ngụm máu lớn phun ra.
Bình Luận (0)
Comment