Rể Sang Đến Nhà

Chương 244

“Vậy chuyện này sẽ giao cho con đảm nhận”.

Thượng Quan Chấn Thiên yếu ớt vẫy tay, ông ta chịu đả kϊƈɦ mấy ngày liên tiếp nên giờ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, thậm chí ông ta còn bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn về hưu.

“Vâng thưa bố!”

Thượng Quan Tường gật đầu, hắn bước đi ra ngoài.



Tiêu Thiên giải quyết xong Chúc Chi Sơn thì có được hai ngày yên tĩnh hiếm có.

Lúc trước đám người kia quay lại video, mặc dù đã kiểm soát chặt chẽ nhưng vẫn bị lan truyền ra ngoài.

Đương nhiên những người có thể lấy được video này thì đều là người có tiền có thế cả.

Sức mạnh siêu phàm giống như những vị thần thượng cổ trong thần thoại, điều này cũng có thể ngăn chặn được một vài tên có ý đồ với thế giới ngầm của tỉnh Quảng.

Điều phấn khích nhất chính là làm ông trùm của thế giới ngầm của tỉnh Quảng.

Quá mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ.

Từ nay về sau chỉ cần có Tiêu Thiên, thì sẽ không có ai dám đến tỉnh Quảng gây chuyện nữa.

Sự kính nể của bọn họ dành cho Tiêu Thiên đã tăng lên lên mức tôn thờ rồi, thậm chí đã đến mức độ điên cuồng.

Trong một khoảng thời gian ngắn, trị an của toàn bộ tỉnh Quảng đã tăng lên gấp hai ba lần.

Lưu Phong lại gọi điện thoại cho Đinh Lập, giọng nói hắn tràn đầy hâm mộ.

Hắn đã tự tiến cử mình với Tiêu Thiên nhưng lại bị từ chối, dù thế hắn cũng đã lường trước được điều này.

Thằng Đinh Lập chết tiệt này đúng là may mắn thật, hắn có thể đi theo bên cạnh anh Thiên thì đúng là phúc mấy đời.

Đinh Lập vô cùng đắc ý, mấy ngày này không chỉ có một mình Lưu Phong gọi điện cho hắn.

Cái đám không liên lạc được với Tiêu Thiên đều nhao nhao gọi điện cho hắn, chắc hẳn bọn họ đã coi hắn là người phát ngôn của Tiêu Thiên, thân phận và địa vị của hắn đã không còn như trước nữa, tất cả mọi người gọi điện thoại tới đều khách khí gọi hắn là anh Đinh.

Ban đầu Đinh Lập còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Hắn chạy tới hỏi Đầu Trọc, Đầu Trọc chỉ nở nụ cười ý vị sâu xa, nhưng điều này cũng đủ để hắn hiểu ý.

Hắn cảm thấy vừa kϊƈɦ động vừa vui sướиɠ, hắn gần như bị choáng váng bởi chuyện tốt siêu to khổng lồ này.

Người phát ngôn, không ngờ hắn lại trở thành người phát ngôn của Tiêu Thiên trong thế giới ngầm, dù có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

Đám anh em của hắn cũng vui tới nỗi cười không khép được miệng, đại ca lên như diều gặp gió thì đám đàn em như bọn gã đương nhiên cũng được hưởng phúc theo rồi.

Nhưng sau khi niềm vui qua đi, Đinh Lập lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn gọi toàn bộ đám đàn em lại mở cuộc họp.

"Từ hôm nay trở đi chúng ta phải nghiêm túc kiềm chế bản thân, anh Thiên bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm đó, phải bảo vệ an ninh khu ổ chuột tốt nhất có thể, phải chăm chỉ cống hiến cho Vân Thành, đã hiểu chưa?"

"Vâng đại ca, chúng em nghe rõ rồi!"

Vẻ mặt sáu gã đàn em nghiêm túc, trêи mặt bọn họ dường như còn phảng phất cảm giác sứ mệnh thần thánh.

Ở khu ổ chuột sáu người bọn họ cũng có một tên gọi thân mật, người ở nơi đó thân thiết gọi bọn họ là “sáu gã may mắn”.

Bọn họ cũng thích cảm giác làm việc tốt sẽ được tâng bốc tận trời, đồng thời việc này cũng vừa cứu rỗi lại vừa tẩy rửa linh hồn cho bọn họ.

Cùng lúc đó, ở Thế Gia Vân Đỉnh.

Được Tần Ngọc Liên chăm sóc cẩn thận nên Lilith đã dần thoát được khỏi bóng ma trong lòng.

Cô bé đã trở nên vui tươi sáng sủa, cũng rất hay cười, giờ cô bé đã đúng với tên gọi hạt dẻ cười của mình.

Mỗi tối Tiêu Thiên đều đến phòng của cô bé, rồi kể chuyện cho cô bé nghe, ngoài Tần Ngọc Liên ra thì người thân thiết với cô bé nhất chính là Tiêu Thiên.

Về điểm này thì ngay cả Trần Mộng Dao cũng không bằng.

Vì thế cô ấy đã ghen tị không thôi, cái con bé này đúng là không có lương tâm, chỉ cần kể cho nghe vài câu chuyện thì đã bị mua chuộc rồi?

Hôm nay lúc ăn cơm Tần Ngọc Liên còn quở trách Trần Mộng Dao lần nữa: "Đã bao lâu rồi hả, con còn muốn để mẹ đợi bao lâu nữa? Sao mãi mà không thấy có gì thế hả?"

Trần Mộng Dao cúi đầu ăn cơm không dám nói lời nào.

Cô còn tưởng rằng trong nhà đã có Lilith rồi thì Tần Ngọc Liên sẽ không thúc giục cô sinh con nữa, nhưng không ngờ sau khi con bé đến thì Tần Ngọc Liên còn hối thúc cô sinh con hơn nữa cơ.

Trước kia chỉ thỉnh thoảng mới nhắc tới, giờ thì hầu như ngày nào cũng nhắc, cô sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Tiêu Thiên cũng dở khóc dở cười, chuyện này cứ gấp gáp là được ngay sao.

"Ăn cơm ăn cơm thôi.", Trần Cường vội vàng nói sang chuyện khác: "Lilith về nước đã nửa tháng rồi, bố quyết định sẽ để con bé mau chóng quay lại trường học".

“Có phải gấp quá không?”

Tần Ngọc Liên nhíu mày.

"Mẹ à, giờ cũng đã tháng 11 rồi, nếu không nhập học thì chỉ có thể đợi đến sang năm thôi".

Trần Mộng Dao đặt đũa xuống: "Sang năm con bé đã chín tuổi, ở tuổi này con đã đi học tới lớp ba rồi đấy".

Trường Lilith học ở nước Mễ là trường công lập tương đối kém, chủ yếu là người Mễ gốc Hoa và người Mễ gốc Phi, cơ sở vật chất ở trường cũng rất kém, cơ bản học sinh cũng chỉ chú ý chơi bời.

Còn kém hơn rất nhiều so với mấy đứa bé học trong nước.

Tần Ngọc Liên suy nghĩ một lúc: "Vậy được, nhưng mà nhất định phải tìm một trường học tốt nhất".

"Đương nhiên rồi!"

Trần Cường nói: "Cháu gái tôi đương nhiên phải học trường tốt nhất rồi".

Chuyện học tập của Lilith đã được quyết định xong.

Với sức ảnh hưởng hiện giờ của nhà họ Trần, thì muốn học ở đâu cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Tần Ngọc Liên cũng không lo lắng.

Cơm nước xong xuôi bà ấy cũng không thu dọn bát đĩa, mà bảo Tiêu Thiên lái xe chở mình đi cửa hàng chọn đồ dùng học tập cho Lilith.

Lúc về đến nhà đã là chín giờ tối, Tiêu Thiên dỗ cô bé ngủ xong thì mới trở về phòng.

Mấy ngày này anh cũng coi như được thử cảm giác làm "bố", loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Anh tiến lại gần Trần Mộng Dao rồi nói nhỏ: "Vợ ơi, chúng...chúng ta cũng sinh một đứa đi?"

Khuôn mặt Trần Mộng Dao lập tức đỏ bừng: "Hả...sinh một đứa? Có…có nhanh quá không!"

Cô nắm chặt lấy nệm, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Lúc trước còn có thể lấy cớ Tiêu Thiên chưa chính thức qua ải, nhưng hai ngày trước chính miệng cô đã duyệt rồi, cô thật sự không nghĩ ra được lý do gì để từ chối.

“Giờ anh đã là chồng chính thức của em rồi, anh nhịn cực khổ tới ngày hôm nay, vậy mà em còn nói quá nhanh hả?”

Tiêu Thiên cọ người vào cô, Trần Mộng Dao cũng cảm nhận được sự to lớn của anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

"Vậy...vậy...vậy anh nhẹ chút nhé, em...em sợ!"

Trần Mộng Dao cắn môi, cô nằm ở trêи giường tỏ vẻ mặc anh làm gì cũng được.

Yết hầu Tiêu Thiên di chuyển, lửa nóng trong người anh nháy mắt bùng cháy.

Anh cởi quần áo ra, sau đó nhẹ nhàng kéo người trong lòng lại, tinh tế nhấm nháp đôi môi anh đào ngọt ngào, anh tỉ mẩn hấp thụ vị ngọt của nó.

Bàn tay to lớn chai sần cũng không nhàn rỗi, anh uyển chuyển dạo chơi một vòng trêи cơ thể cô.

Tay của anh giống như đang bốc cháy, vô cùng nóng hổi, Trần Mộng Dao bị nhiệt độ này khiến cho không ngừng run rẩy.

Cô không chịu nổi mà rêи lên mấy tiếng.

Anh nhẹ nhàng cởi dây váy của cô.

Một hình ảnh vô cùng xinh đẹp không hề che đậy dần hiện ra trước mắt anh.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống, răng môi lưu luyến không ngừng, mùi thơm của sữa thấm vào ruột gan khiến cho hơi thở anh nặng nề.

"Ưm…”

Trần Mộng Dao ôm đầu anh, cả người cô trở nên tê dại, giống như có thứ gì đó muốn chui khỏi cơ thể cô.

Cô bỗng dưng mở bừng mắt: “Không hay rồi, cái kia…cái kia tới rồi!”

Tiêu Thiên cũng ngơ ngác: "Cái gì đến?"

Trần Mộng Dao cắn môi, cô xấu hổ muốn chết, cô nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói một câu, sắc mặt Tiêu Thiên xám xịt trong nháy mắt.

“Mẹ kiếp, đừng nói lại đen thế chứ!”

"Thật sự đến rồi, em không lừa anh đâu, không tin thì anh tự sờ đi!"

Tiêu Thiên: "..."

Trần Mộng Dao nhìn thấy vẻ mặt đần thối của Tiêu Thiên thì không nhịn được bật cười, cô hôn lên mặt anh một cái rồi cẩn thận đi vào phòng vệ sinh.

Tiêu Thiên nhìn thấy một vệt màu hồng trêи giường thì khóc không ra nước mắt, anh nghi ngờ không biết có phải mình đã đắc tội với sao chổi rồi không, thảm thương quá đi.

Anh cũng không đếm được đây là lần thứ mấy rồi nữa, lần này hiếm lắm mới không bị người khác tới quấy rầy, nhưng kết quả "đèn đỏ" của Trần Mộng Dao lại tới.

Chả lẽ nó đến muộn hai tiếng cũng không được sao?

Anh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên điện thoại rung lên, anh cầm lên nhìn thì thấy là Bạch Ngọc Lan gọi tới.

Cô ấy vẫn chưa từ bỏ sao?

Tiêu Thiên suy nghĩ một lát rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng không được bao lâu thì điện thoại lại vang lên.

Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho anh, nếu Trần Mộng Dao mà biết thì không phải là toang rồi sao?

Anh cúp máy lần nữa.

Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn tới: "Sáng mai tới nhà em lấy đồ đi, nếu anh không đến thì em ném hỏng luôn đấy!"

Lúc này Tiêu Thiên mới ra bản thân đã nhờ cô ấy làm cho một bộ trang sức phỉ thúy, đã làm xong rồi nhưng lần trước vội quá nên anh quên cầm.

Anh tắt điện thoại đi, Trần Mộng Dao đi từ phòng tắm ra: "Em mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại, có người gọi điện cho em hả?"

"Không có, vừa rồi anh chỉnh tiếng chuông thôi".

Trần Mộng Dao không suy nghĩ nhiều, cô cẩn thận nằm lên giường.

Tiêu Thiên vứt di động qua một bên rồi sáp lại gần.

“Chồng à, tối hôm nay anh đừng động vào em…”

Trần Mộng Dao nói: "Em sợ bị chảy ra..."

Tiêu Thiên cười khổ một tiếng: "Được rồi!"

Đúng là xui xẻo mà!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, hôm sau Tiêu Thiên chở Trần Mộng Dao đến công ty rồi lái xe đến biệt thự của Bạch Ngọc Lan.

Tiêu Thiên đứng ngoài cửa nhấn chuông.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Bạch Ngọc Lan mặc một bộ váy dài màu đen xuất hiện trước mặt anh.

Hình như cô ấy vừa tỉnh ngủ, nét mặt cực kỳ lười biếng.

Hơn nữa có vẻ cô ấy còn không mặc đồ lót, Tiêu Thiên có thể nhìn thấy rõ thứ nhô lên.

Hít!

Hô hấp của anh lập tức trở nên dồn dập.

"Vào đi".

Vẻ mặt Bạch Ngọc Lan vẫn bình thường: "Em rót cho anh một ly nước nhé!"

"Không cần, tôi lấy đồ xong thì đi luôn!"

Tiêu Thiên sờ lên mũi, anh không dám nhìn cô ấy.

Cô nàng này không có tý đề phòng nào với anh cả.

Bạch Ngọc Lan cười một tiếng: "Anh sợ em như vậy hả?"

Tiêu Thiên cười gượng không nói gì.

Sau đó cô ấy vươn tay ra: "Nhìn xem, em đeo chiếc vòng tay phỉ thúy này có đẹp không?"

Đây là chiếc vòng mà Tiêu Thiên đã đưa cho cô ấy, khi đó mặc dù Bạch Ngọc Lan không muốn tiền, nhưng cô đã xin một ít vật liệu để khắc cho mình chiếc vòng ngọc này.

"Đẹp lắm!"

"Khen cho có vậy!"

Bạch Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, cô ấy đi vào phòng, không bao lâu thì cầm một hộp gỗ đàn hương đi ra.

“Bộ trang sức của anh đây!”

"Cảm ơn!"

Tiêu Thiên cầm lấy cái hộp rồi mở ra, khi hộp vừa mở ra thì một mùi hương gỗ tử đàn thơm ngát xông vào mũi, thấm vào ruột gan anh.

Bên trong có đặt một đôi vòng tay, một chuỗi mặt dây chuyền, một đôi nhẫn ngọc, một đôi bông tai và một chuỗi vòng tay dây vàng.

Những món đồ trang sức này kiểu dáng đẹp đẽ, chạm trổ tinh tế, nhìn qua đã biết được chuyên gia lành nghề làm ra, nếu đưa tới buổi đấu giá quốc tế thì sợ rằng sẽ được bán với cái giá cao ngất trời.

"Cảm ơn, cô có lòng rồi!"

Tiêu Thiên nói cảm ơn lần nữa, anh nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bạch Ngọc Lan ngồi ở trêи ghế sa lon, cô thở dài rồi nói khẽ: "Em sắp phải tới gia tộc chính rồi, có thể về sau không được gặp lại nhau nữa”.

“Cô sắp tới Kinh Thành?”

Tiêu Thiên kinh ngạc.

"Vâng!"

Bạch Ngọc Lan nói: "Hai ngày trước bên gia tộc chính có cử người tới đánh giá, bên bọn em không đạt tiêu chuẩn, theo quy định thì chi chúng em sẽ phải quay trở về đó".

“Nhưng mà bố em đã tặng bọn họ một bình sứ Sài Dao, bọn họ nói sẽ nói chuyện giúp nhà em, hôm qua có tin tức tới nói chi chúng em không cần rút về, nhưng mà gia quy vẫn là gia quy, nhất định phải có người trở về".

"Thế nên bọn họ bảo cô trở về đúng không?"

"Vâng!"

Bạch Ngọc Lan gật đầu, trêи mặt cô xuất hiện vẻ buồn rầu: "Đây chính là số mệnh của con cháu gia tộc lớn, sinh ra trong gia đình quyền quý, nhìn thì thấy sang chảnh sung sướиɠ, nhưng thật ra lại không làm chủ được cuộc sống của mình".

Để thoát khỏi gia tộc, cô vẫn luôn không ngừng nỗ lực, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi nơi đó, nhưng kết quả vẫn còn có chủ nhà, còn có gia tộc chính và gia quy.

Ba ngọn núi này đè nặng lên người cô, ngoài việc phải chịu đựng thì cô không còn cách nào khác.

Tiêu Thiên yên lặng một lúc lâu: "Nếu như cô không muốn đi thì tôi có thể giúp cô!"

“Anh giúp em?”

Bạch Ngọc Lan nở nụ cười nghiền ngẫm: "Anh lấy gì để giúp em? Chẳng lẽ anh thật sự có quen biết với tộc trưởng của gia tộc chính chúng em sao?"

"Đúng thế, đúng là tôi có quen biết Bạch Vô Cực!"

"Được rồi, em nhận ý tốt của anh.", Bạch Ngọc Lan xua tay, cô hoàn toàn không tin anh.

“Tôi thật sự…”

Tiêu Thiên vừa định mở miệng nói thì đã cảm thấy khắp người trở lên khô nóng, một luồng nhiệt nóng lan ra khắp người anh.

Tim anh đập rộn ràng, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng máu đang sục sôi trong huyết quản anh.

Bạch Ngọc Lan thấy Tiêu Thiên mặt đỏ tim đập thì nhẹ nhàng cười: "Lần này xem anh thoát khỏi lòng bàn tay em thế nào!"
Bình Luận (0)
Comment