Rể Sang Đến Nhà

Chương 256

“Ném ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy hắn”, Tiêu Thiên thản nhiên nói.

“Vâng”, nhóm bảo vệ đều đồng loạt gật đầu. Hai bảo vệ kéo chân ông ta ra ngoài như kéo một con chó chết.

Tiền Hữu Đức lúc này mới phản ứng lại, không ngờ… Không ngờ bọn họ lại nghe lời Tiêu Thiên. Làm sao… Làm sao có thể như thế được?

“Chúng mày mau bỏ tao ra, tao nhận lời mời đến tham gia, chúng mày đánh tao thành ra thế này, tao phải tìm lãnh đạo của chúng mày, tao phải tố cáo chúng mày…”, đội trưởng bảo vệ nghe thấy lời này, sắc mặt tái mét, lớn bước lại trực tiếp đá một cái, giọng nói vang vọng khiến cả thế giới đều nghe thấy: “Mau kéo ra”.

“Ông… Ông chủ, chúng… Chúng tôi…”, đội trưởng bảo vệ với vẻ mặt hoảng sợ bước lại, Tiêu Thiên vỗ vai của y nói: “Tốt lắm, anh làm rất tốt”, nói xong Tiêu Thiên liền xoay người rời đi.

“Vâng”, đội trưởng bảo vệ đứng thẳng người, trong lòng kϊƈɦ động không ngừng. Thật không ngờ Tiêu Thiên lại dễ nói chuyện như vậy, thậm chí y đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi việc rồi. Nhưng Tiêu Thiên không chỉ không phạt y mà còn khích lệ y nữa. Điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm và cũng hưng phấn lên nhiều. Phụ nữ sợ nhất là lấy nhầm chồng, đàn ông sợ nhất là chọn nhầm nghề. Tiêu Thiên trả cho họ lương cao, cho họ cuộc sống đầy thể diện khiến cuộc sống của nhà họ vô ưu vô lo, đây là cái ân. Mình động phải Tiêu Thiên, Tiêu Thiên không phạt mà còn khen, đây là cái tình. Theo ông chủ như này, họ thấy vô cùng xứng đáng.

Ở phòng bên cạnh, có một bóng hình đang thầm nuốt nước bọt, ánh mắt của hắn tràn đầy khϊế͙p͙ sợ và may mắn. Kẻ này không phải là Vương Thiếu Du thì còn là ai nữa!

Chuyện xảy ra ban nãy hắn đều nhìn thấy hết rồi. Trong lúc hắn đang chế giễu Tiền Hữu Đức đúng là không có đầu óc thì hắn lại có cái nhìn mới về Tiêu Thiên. Buổi giao lưu theo kiểu nửa quan liêu như này mà Tiêu Thiên không kiêng nể gì, điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ Tiêu Thiên không hề sợ hãi bất cứ chuyện gì. Nghĩ đến đây Vương Thiếu Du nhanh chân bước vào phòng giao lưu.

Nói đến buổi giao lưu, thật ra càng giống buổi tiệc hơn, hội trường giao lưu đông người, nam nữ cầm ly rượu trêи tay rồi túm lại trò chuyện. Nhưng có sự phân biệt rõ ràng giữa các doanh nhân từ miền bắc và miền nam, những người chào hỏi với Trần Mộng Dao đều là doanh nhân địa phương đến từ tỉnh Quảng. Cứ coi như không quen thì cũng lên trước để thành quen mặt. Nhưng những người phía bắc đó thì khác, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộng Dao với ánh mắt khác thường.

“Tổng giám đốc Trần! Mấy ngày không gặp, càng ngày càng xinh lên đấy”.

“Tổng giám đốc Trần, lần này đến tỉnh thành, không phải lại có hành động gì đó chứ?”, những doanh nghiệp lớn của tỉnh thành đều lên tiếng.

Trần Mộng Dao nâng chén rượu vang lên và nói chuyện giữa đám đông, tuyệt đối là sự hiện diện bắt mắt nhất trong hội trường khiến những người phụ nữ khác đố kỵ không ngừng.

“Lâu như vậy rồi, sao ông chú này vẫn chưa đến nhỉ?”, Trần Mộng Dao nhìn đồng hồ Patek Philippe. Đúng lúc này, một bóng dáng đứng phía sau cô. Cảm nhận được có người đến, Trần Mộng Dao theo ý thức tưởng rằng đó là Tiêu Thiên. Quay người lại nhìn thì nụ cười trêи mặt cô như biến mất. Phía sau cô là một người đàn ông tuấn tú, rất lạ lẫm, trước đây chưa từng nói chuyện.

“Chào anh”, để thể hiện sự lịch sự, Trần Mộng Dao vẫn chào lại một tiếng, sau đó không biểu cảm mà lui về sau hai bước. Người đến không phải ai khác mà chính là Ngụy Vô Danh. Hắn ta nhìn khắp một lượt lên người Trần Mộng Dao, trong ánh mắt đầy vẻ khác thường nói: “Đẹp, quả thật là quá đẹp, đúng là cực phẩm trong cực phẩm”.

Hắn ‘xơi’ bao nhiêu phụ nữ rồi nhưng chưa từng gặp người đẹp nào như Trần Mộng Dao. Nhất thời hắn ta hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải tán bằng được Trần Mộng Dao. Lái xe ở phía sau hắn thì càng đứng hình luôn, mắt trợn tròn, nấp ở phía sau nuốt nước bọt ừng ực. Trời ơi, cô gái này đẹp quá đi, chỉ nhìn thấy mà đã khiến con người ta toàn thân nóng bừng lên.

“Xin chào Tổng giám đốc Trần”, Ngụy Vô Danh lộ ra vẻ mặt hiền từ, giơ tay ra nói: “Tôi tên là Ngụy Vô Danh, là đại thiếu gia nhà họ Ngụy ở Tân Đô, có thể kết bạn với người đẹp không?”

Trần Mộng Dao khẽ nhau mày, cô vô cùng không thích ánh mắt của người này, hơn nữa kiểu vừa đến nói chuyện đã khoe gia môn nhà mình, nói bản thân là đại thiếu gia của gia tộc nào đó khiến cô không muốn tiếp chuyện nữa. Loại người này cô thật sự gặp quá nhiều rồi.

“Xin lỗi”, Trần Mộng Dao áy náy cười một tiếng rồi trực tiếp rời đi.

Gì cơ? Mình bị từ chối á? Không những thế còn bị từ chối trước mặt bao nhiêu người như vậy? Đến cái bắt tay cũng không muốn nữa?

Không ít người đổ dồn ánh mắt về đây, họ đều lộ ra biểu cảm cười như không cười, điều này khiến sắc mặt Ngụy Vô Danh trở nên khó coi. Hắn ta đường đường là người kế thừa số một của nhà họ Ngụy, không ngờ bị một người con gái từ chối trước mặt. Nhưng ở trong hoàn cảnh như này thì hắn ta không thể nổi giận được.

“Thiếu gia! Cậu nhìn sang bên kia, sao tên kia lại vào được rồi?”, lái xe đến gần, chỉ vào bên cạnh nói.

Ngụy Vô Danh lạnh mặt quay lại nhìn, phát hiện Tiêu Thiên đang ăn trong khu vực tự phục vụ, tôm hùm đỏ, bào ngư hai đầu, cua hoàng đế, thịt bò ... đĩa trước mặt anh đầy thức ăn. Chuyện gì vậy, Tiền Hữu Đức không phải đi dạy dỗ thằng nhóc này rồi sao? Sao nó vẫn có thể vào được?

“Tên vô dụng đó, xem ra là không bắt được nó rồi”, Ngụy Vô Danh vốn có tâm trạng không tốt, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Thiên thì tâm trạng càng không tốt: “Ở cạnh loại người như này thì chỉ hạ thấp mình xuống thôi”.

“Thiếu gia, hay là tôi đi gọi bảo vệ đuổi hắn ra ngoài?”, lái xe chuyển chủ đề nói, đây là cơ hội tốt để gã báo thù mà.

“Tôi cần anh dạy dỗ à?”, Ngụy Vô Danh hừ lạnh nói: “Loại nhân vật nhỏ bé như này đáng để chúng ta ra tay sao? Anh muốn người ta chê cười tôi sao?”. Hắn ta đường đường là thiếu gia nhà họ Ngụy, sao có thể đi làm khó một nhân vật nhỏ bé như con kiến vậy?

“Thiếu gia! Tôi sai rồi”, lái xe vội cúi đầu nhận lỗi, thấy thiếu gia ngữ khí không vui nên vội tránh xa hắn.

……………………….

“Nhìn người đó thật nực cười, cũng không biết là người của doanh nghiệp nào mà dáng vẻ lại khó coi thế”.

“Ha ha, tên đó không phải là quỷ đói đầu thai đấy chứ?”

“Sao buổi tiệc như này mà hắn lại ăn mặc như thế, không phải là nhân viên dọn vệ sinh đấy chứ?”, nghe thấy người bên cạnh nói năng rì rầm, Trần Mộng Dao ngây người ra, quay đầu nhìn về phía khu tự phục vụ thì phát hiện Tiêu Thiên ngồi ở đó ăn uống.

Cô sắp tức đến bật cười: “Đồ khốn này, vào mà không đến tìm mình trước?”, uổng công cô còn lo lắng cho anh lâu như vậy, hóa ra là đến sớm rồi trốn ở một bên ăn vụng thế. Cô đi đến trước mặt Tiêu Thiên, cố ý hắng giọng nói: “Ngon không?”

“Ngon lắm, mùi vị cũng ngon, em có muốn…”, Tiêu Thiên ngẩng đầu lên thì thấy Trần Mộng Dao với vẻ mặt tức giận nhìn mình. Sau đó anh cười rồi xé con tôm trong tay rồi đưa cho cô nói: “Em có muốn thử…”.

“Không”, Trần Mộng Dao bĩu môi nói.

“Vậy thì em nếm thử thịt bò đi, mùi vị rất ngon”, nói xong Tiêu Thiên lấy dao dĩa ra kẹp miếng thịt bò nhỏ nhét vào miệng Trần Mộng Dao. Lúc món ăn vào đến miệng, mùi vị thật sự rất ngon.

Trần Mộng Dao liếc mắt nhìn Tiêu Thiên nói: “Anh cứ ngồi đây mà ăn từ từ đi”.

“Được, anh sẽ ở đây. Em cứ yên tâm đi giải quyết việc đi, có chuyện gì anh sẽ lao tới ngay”, nghe thấy những lời này của Tiêu Thiên thì nỗi căng thẳng trong lòng Trần Mộng Dao cũng giảm đi rất nhiều.

Thật ra cô không quen với những buổi giao lưu như này lắm, nhưng vì tập đoàn Trần Thị muốn phát triển thì có thể thấy sau này sẽ có rất nhiều những buổi như này. Nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần có Tiêu Thiên bên cạnh thì cô không sợ gì hết.

“Nào, ăn thêm miếng nữa”.

“Không cần nữa đâu…”, Trần Mộng Dao lấy khăn giấy ra lau miệng rồi nhanh bước rời đi. Cô không muốn trong lúc mình đang đàm phán với người khác thì khóe miệng lại dính dầu.

Ngụy Vô Danh đứng trong đám đông không xa luôn theo dõi Trần Mộng Dao. Vì cô đứng quay lưng lại với hắn ta nên che đi được cảnh Tiêu Thiên bón cho cô ăn ban nãy. Lúc đó Ngụy Vô Danh chỉ nhìn thấy Tiêu Thiên nói cười gì đó với cô mà thôi. Hắn ta như tỉnh ngộ, thầm nói: “Chẳng trách lại ngông cuồng như thế, hóa ra là lái xe của Trần Mộng Dao. Đúng là chủ nào tớ nấy”. Nhưng người con gái mà hắn ta muốn có được thì không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của hắn ta được. Cô ấy càng kiêu ngạo càng bá đạo thì hắn ta lại càng thích. Kiểu con gái như này mà chinh phục được mới ‘phê’.

Cảm thấy mình đoán đúng thân phận thật sự của Tiêu Thiên nên nỗi hận trong lòng Ngụy Vô Danh cũng vơi đi phần nào, thầm nghĩ: “Nể mặt Trần Mộng Dao nên tao tha cho mày lần này”. Nếu hắn ta mà tán được Trần Mộng Dao thì chính là người một nhà rồi. Đã là người nhà thì không cần chấp nhặt nữa.

“Có lẽ hắn ta chính là chỗ cần ra tay trước”, Ngụy Vô Danh vuốt cằm rồi cầm chén rượu lên đi về phía Tiêu Thiên.

“Chào anh, chuyện ban nãy có chút hiểu nhầm”, Ngụy Vô Danh giơ tay ra nói: “Tôi đã mắng lái xe của mình rồi”.

Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái nhưng không nói gì mà cứ tập trung ăn. Một thiếu gia nhà giàu như hắn ta lại đi xin lỗi mình ư? Đừng đùa nữa, chắc chắn là có ý đồ.

Ngụy Vô Danh như nắm tay trêи không, có chút ngượng ngùng. Hắn ta hít một hơi thật sâu, cố đè nén lửa giận trong lòng cười nói: “Có cá tính! Quả không hổ danh là người của Tổng giám đốc Trần”.

“Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, nếu như Tiền Hữu Đức đến làm phiền anh thì cứ gọi điện cho tôi”, nói xong hắn ta lấy ra một danh thϊế͙p͙ màu vàng rồi tùy ý ném về trước mặt Tiêu Thiên mà không có ý tôn trọng gì.

Nhìn thấy số điện thoại và thân phận bên trêи, Tiêu Thiên không kìm nổi mà cười thành tiếng, có ai lại đi in thân phận của mình lên danh thϊế͙p͙ không?

Ngụy Vô Danh, đại thiếu gia của nhà họ Ngụy ở Tân Đô… Hôm trước lão Mục mới nhắc mình, không ngờ hôm nay lại gặp được chính chủ. Thú vị thật, đúng là thú vị quá đi!
Bình Luận (0)
Comment