Rể Sang Đến Nhà

Chương 277

Mấy chục nghìn nhân viên tề tựu tại tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thiên Hồng.

Hội trường lớn chật kín các nhân viên cấp trung và cấp cao của công ty.

Trêи sân khấu, một số vị lãnh đạo cấp cao lần lượt đọc điếu văn, toàn bộ hội trường cùng mặc niệm ba phút.

Sau khi hoàn thành các phần của buổi lễ, Độc Cô Bá tiến lên sân khấu, nhìn xuống mọi người và nói: "Để phát triển tập đoàn, toàn bộ ban lãnh đạo đã bỏ phiếu quyết định, bắt đầu từ hôm nay tập đoàn Thiên Hồng sẽ sáp nhập với tập đoàn tài chính Độc Cô và đổi tên thành tập đoàn Độc Cô, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc điều hành tập đoàn Độc Cô”.

Dứt lời, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên dưới sân khấu, sau vài phút mới dừng lại.

Độc Cô Bá tiếp tục nói: "Bên cạnh đó, chúng tôi đã mở một cuộc họp xuyên đêm vào tối hôm qua, trong đó toàn bộ một nghìn quản lí cấp trung và cấp cao của công ty đều tham gia bỏ phiếu để bầu ra ban lãnh đạo mới".

"Độc Cô Hàn đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc điều hành, Độc Cô Hiên đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc điều hành, Độc Cô Hiên phụ trách phòng nhân sự..."

Độc Cô Bá liên tục đọc ra những cái tên, tất cả đều là người dưới trướng Độc Cô Bá, còn những vị lãnh đạo có thâm niên cao hoặc những nhân viên không kéo bè kết cánh với bọn họ, người thì bị giáng chức, kẻ thì bị sa thải.

Tất cả mọi người đều hiểu rằng sau ngày hôm nay, Thiên Hồng, à không, tập đoàn Độc Cô sẽ nằm dưới sự kiểm soát độc tài của hắn ta, sẽ trở thành vương quốc của riêng mình hắn ta.

Có rất nhiều vị quản lý cấp trung và cấp cao ngồi dưới sân khấu tuy giận dữ nhưng không dám lên tiếng, bỏ phiếu sao, bỏ phiếu cái khỉ gì?

Trước hôm nay họ không hề nhận được bất kỳ thông báo nào, ai ngờ mới qua một đêm mà chức vụ của mình đã thay đổi.

Một số người có thái độ trung lập thì còn thấy không quá tệ, nhưng đối với những nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Thiên Hồng, lòng trung thành của họ không hướng về nhà họ Độc Cô hay Độc Cô Bá mà chỉ hướng về Tiêu Hồng đã qua đời.

Tập đoàn Thiên Hồng chứa đựng bao tâm huyết của họ, bây giờ ngay cả tên tập đoàn cũng phải sửa lại, điều này khiến trong lòng họ nảy sinh một suy nghĩ tiêu cực rằng những kẻ kia đều là loại ăn cháo đá bát.

Độc Cô Bá đọc xong liền hỏi: "Đây chính là quyết định bổ nhiệm mới của tập đoàn, mong mọi người..."

Hắn ta còn chưa dứt lời, trong đám đông đã vang lên một tiếng nói: "Tôi không đồng ý!"

Lao xao!

Tiếng nói vừa cất lên, mọi người lập tức xôn xao.

Tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía phát ra tiếng nói, ai cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào to gan dám lên tiếng phản đối vào lúc này.

Độc Cô Bá cũng ngẩn người, sắc mặt trầm xuống: "Ai có ý kiến thì hãy đứng ra đây, chỉ cần ý kiến đó hợp lý, chúng tôi sẽ ghi nhận..."

"Đương nhiên tôi có ý kiến!"

Trong đám đông, Lâm Thâm từng bước từng bước đi tới, Triệu tiên sinh cũng từng bước y hệt đi theo sau, ánh mắt của cả hội trường đều hội tụ trêи hai người họ.

Gương mặt mỗi người một vẻ, cười nhạo có, châm chọc có, thậm chí thương hại cũng có!

"Đây không phải là phó tổng giám đốc bù nhìn hay sao!”

"Anh ta có ý kiến thì được tích sự gì, anh ta cũng chỉ là một kẻ không quan trọng mà thôi!"

"Nhất định là do danh sách lãnh đạo cấp cao lần này không có tên anh ta, nên anh ta mới ôm hận mà cố tình tới phá rối”.

Lâm Thâm không thèm để tâm đến lời xì xào bàn tán của người ngoài.

"A, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là phó giám đốc Lâm!"

Con ngươi Độc Cô Bá hơi nheo lại, gương mặt thoáng nét kinh ngạc, sao anh ta vẫn còn sống?

Không lẽ Độc Cô Hoài đã thất bại rồi?

Không đúng... Kể cả Độc Cô Hoài có thất bại, còn... Vô Ảnh thì sao?

Lúc này hắn ta mới nhớ ra, hình như hôm qua sau khi Vô Ảnh ra ngoài thì chưa trở về!

Cả đêm hôm qua hắn ta đều túc trực bên linh cữu lão gia nên không để y.

Bây giờ nghĩ lại thì quả thực rất bất thường, mọi khi cho dù có được việc hay không thì Vô Ảnh chắc chắn đều sẽ báo cáo với mình, ít nhất cũng sẽ gửi một cái tin nhắn.

Không lẽ... Vô Ảnh xảy ra chuyện gì rồi?

Một ý nghĩ đáng sợ thoáng lóe lên trong lòng Độc Cô Bá.

Hắn ta đè xuống cảm giác bất an, mặt mày tỉnh bơ đáp: "Đây là ý kiến thống nhất của ban lãnh đạo cấp cao của công ty chúng tôi, không biết giám đốc Lâm có ý kiến gì không!"

"Ý kiến thống nhất của lãnh đạo cấp cao?"

Lâm Thâm giễu cợt nói: "Thế tại sao đến phó giám đốc như tôi cũng không biết? Trong các anh đã có ai thèm thông báo cho tôi chưa?"

Anh ta quay đầu nhìn xuống mọi người dưới sân khấu: "Tối qua Độc Cô lão gia vừa mất, giám đốc Bá không túc trực bên linh cữu mà lại dốc sức quan tâm đến chuyện công ty, thật là yêu nghề!"

Sắc mặt Độc Cô Bá thay đổi, tên khốn kiếp này dám châm chọc hắn ta trước mặt nhiều người như vậy.

"Anh có ý gì?"

"Không có ý gì, tôi chỉ kính nể lòng yêu nghề của tổng giám đốc Bá mà thôi”.

Lâm Thâm nói: "Tôi được tổng giám đốc bổ nhiệm làm phó giám đốc, phụ trách quản lí mảng tài chính kế toán và điều phối nhân sự của công ty, việc anh thăng chức cho những người này đã có sự đồng ý của tôi chưa? Đã báo cáo với tôi chưa?"

"Giám đốc Bá, anh có coi tổng giám đốc ra gì không?"

Ba vấn đề liên tiếp được nêu lên, ánh mắt Độc Cô Bá sa sầm xuống: "Anh có biết mình đang nói cái gì không?"

"Biết, tôi biết quá đi chứ!"

Lâm Thâm cười nói: "Không phải muốn gạt tôi sang một bên rồi phái người ám sát tôi sao?"

"Xin lỗi đã khiến anh thất vọng rồi, tôi vẫn đang sống rất tốt!"

Giọng nói của hai người không to, những người ở dưới không biết hai người họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Độc Cô Bá không còn khí thế hăng hái như lúc đầu, sắc mặt đã có chút khó coi.

"Hai người các anh mau cút xuống cho tôi, đó không phải là chỗ hai anh có thể đứng!"

Đám người Độc Cô Hàn, Độc Cô Hiên bước tới, vẻ mặt hung dữ: "Nếu các anh còn không xuống sân khấu, tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ các anh ra ngoài!"

Lâm Thâm chỉ là một tay phó giám đốc bị cho ra rìa mà thôi, ai nấy đều biết anh ta chỉ là một con hổ giấy, không có quyền lực thực sự gì ở tập đoàn.

"Két!”

Kiếm rời khỏi vỏ, lóe lên sắc bén, khí thế bùng nổ, chém một đường lanh lảnh trêи đất cứng: "Kẻ nào dám bước lên, kẻ đó chết!"

Soạt!

Vài người lập tức đóng băng tại chỗ, trong nháy mắt quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Khí... khí thế thanh kiếm phóng ra ngoài, đây là đại cao thủ phá vỡ xiềng xích tầng thứ hai!"

Là gia tộc đứng đầu Yến Kinh, trong lớp con cháu nhà họ Độc Cô có không ít người luyện võ, nhưng tất cả chỉ là gà mờ, chỉ đủ để bắt nạt người bình thường thôi, còn ở trước mặt một cao thủ chân chính thì bọn họ chẳng là gì cả.

Tất nhiên, bọn họ vẫn có con mắt nhìn người.

Nên sau khi người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt chém xuống nhát kiếm đó, bọn họ không dám nhúc nhích nữa.

Trong lòng Độc Cô Bá hơi kinh hãi, hóa ra bên cạnh Lâm Thâm còn có một đại cao thủ như vậy!

Đến giờ phút này hắn ta mới chắc chắn Vô Ảnh đã lành ít dữ nhiều.

Đó chính là người mà mình đã trải qua trăm nghìn cay đắng mới đào tạo nên được, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền của, bây giờ tất cả đã đổ sông đổ bể.

"Giám đốc Bá, mọi người đều là người thông minh, tổng giám đốc phái tôi tới với ý định gì, chắc mọi người đều hiểu rõ”.

Gương mặt Lâm Thâm lạnh lùng vô cảm nói: "Công ty này thuộc về tổng giám đốc, không một ai có thể cướp đi, anh... cũng không được phép!"

"Anh đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?"

Độc Cô Bá nheo mắt, trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn ta là người thừa kể tương lai của nhà họ Độc Cô, vậy mà hôm nay lại bị một con chó người ta nuôi trong nhà uy hϊế͙p͙.

"Là anh uy hϊế͙p͙ tôi trước”.

Một lời nói của Lâm Thâm có hai tầng ý nghĩa.

Mới đầu khi tới đây, anh ta chỉ định dùng biện pháp ôn hòa để giành lấy quyền lực, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngây thơ.

Tranh đoạt quyền lực là một cuộc chiến tàn khốc, lấy đâu ra ôn hòa!

Dứt lời, anh ta quay đầu hướng về mọi người dưới sân khấu: "Tôi tin rằng ở đây có nhiều người không nhận ra tôi, vậy thì tôi xin tự giới thiệu trước một chút!"

"Tôi tên là Lâm Thâm, nguyên tổng giám đốc chi nhánh Vân Thành của tập đoàn Thiên Hồng, sau đó được tổng giám đốc điều chuyển công tác tới trụ sở chính, đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc phụ trách nhân sự và tài chính”.

"Tôi không đồng ý với lần bổ nhiệm này, công ty hãy tiếp tục vận hành theo quy trình cũ trước kia. Nếu không có sự đồng ý và chữ ký của tổng giám đốc thì mọi quyết định điều chuyển công tác của lãnh đạo cấp trung và cấp cao đều vô hiệu!"

Nói xong, anh ta hít một hơi: "Bắt đầu từ hôm nay sẽ có Tổ Thanh tra tới công ty để điều tra, mong mọi người cùng phối hợp điều tra”.

"Ai không chịu phối hợp, ai có ý kiến thì hãy tự tới phòng nhân sự xin nghỉ việc!"

Lúc này, khí thế của Lâm Thâm vô cùng trấn áp ngang ngạnh, lời nói của anh ta như nã pháo khiến mọi người không hít thở nổi.

Hội trường rộng lớn yên tĩnh chết lặng, ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.

Ba giây sau, hội trường lại xôn xao ầm ĩ.

Những nhân viên kỳ cựu trong đám đông kϊƈɦ động nhảy cẫng lên: "Làm tốt lắm, nên làm như vậy từ lâu rồi!"

"Những người này thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?"

"Tập đoàn Thiên Hồng được cứu rồi!"

"Mọi người hãy trật tự!"

Lâm Thâm lại mở miệng nói: "Độc Cô Bá tự ý ban hành lệnh bổ nhiệm giả mạo, tự ý sửa tên công ty, kể từ bây giờ tạm thời cách chức tổng giám đốc, đợi Tổ Thanh tra tới điều tra!"

Một câu nói dường như đã khiến tất cả mọi người chấn động.

Ai nấy đều ngây người nhìn Lâm Thâm, không lẽ người này điên rồi sao?

Anh ta có biết mình đang nói cái gì không?

Đây chính là đại thiếu gia của gia tộc chi nhánh nhà họ Độc Cô, được kỳ vọng trở thành người thừa kế chức gia chủ nhà họ Độc Cô, hơn một nửa tầng lớp lãnh đạo cấp trung và cấp cao của tập đoàn Thiên Hồng đều là người của hắn ta, chỉ với một câu nói mà đã muốn cách chức hắn ta ư?

Hơn nữa lại chỉ dựa vào một mình phó giám đốc là anh ta?

Anh ta có quyền lực lớn đến vậy sao?

"Lâm Thâm, anh có biết mình đang nói cái gì không?"

Độc Cô Hàn căm tức nhìn anh ta: "Chỉ dựa vào một mình phó giám đốc anh, ai cho anh quyền lực lớn như thế?"

"Tất nhiên là tổng giám đốc đã cho tôi quyền lực này”.

Lâm Thâm hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi sẽ báo cáo toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay với tổng giám đốc, đến lúc đó thử xem xem đầu các anh cứng hơn hay thanh đao trong tay tổng giám đốc nhanh hơn!"

Cho dù anh ta có quyền hay không, cho dù Tiêu Thiên có tiếng nói hay không, nhưng... chỉ cần một ngày Tiêu Thiên còn là tổng giám đốc, anh ấy vẫn có quyền cách chức bất kỳ ai!

Trước khi tới đây Tiêu Thiên đã nói rồi, cho dù người của tập đoàn Thiên Hồng có bỏ đi hết sạch anh ấy cũng chẳng quan tâm.

Cuối cùng còn cho anh ta bốn chữ "Tùy cơ ứng biến”.

Chỉ cần chiếm ưu thế và kiểm soát được cục diện, ai có thể làm gì được anh ta?

Dù sao cũng chỉ là xé rách da thịt, đao kiếm đều như nhau, có gì mà phải kiêng dè.

Lâm Thâm trước giờ chưa từng là kẻ chỉ biết ngồi chờ chết.

"Nói rất hay, phó giám đốc Lâm, tôi ủng hộ cậu!"

"Không sai, phó giám đốc Lâm, bọn họ chỉ đang làm bậy thôi, quyết định bổ nhiệm của họ là vô hiệu”.

"Không có sự cho phép và ủy quyền của tổng giám đốc, không ai có quyền tiếp nhận những vị trí cấp cao như cấp phó giám đốc, đây là quy định của công ty!"

Lúc này, trong đám đông không ít người lên tiếng ủng hộ Lâm Thâm.

Nghe thấy lời nói của những người ở dưới, Độc Cô Bá cười gằn một tiếng: "Được... Tốt lắm, ẩn nấp một tháng khiến tôi xem thường, rồi nhằm lúc quan trọng nhất giáng một đòn trí mạng, bản lĩnh của anh cũng gớm đấy!"

"Nhưng anh đừng quên, Yến Kinh... là địa bàn của ai, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho cao thủ bên cạnh mình bảo vệ anh 24/24 đi, bằng không... đến lúc chết rồi anh cũng không biết mình chết thế nào đâu”.
Bình Luận (0)
Comment