Rể Sang Đến Nhà

Chương 31

"Rẹt rẹt rẹt!"

Trần Mộng Dao đuổi theo đang định lên tiếng ngăn cản thì cô đã nghe thấy tiếng máy xuất đơn POS hoạt động.

"Cô à, tổng cộng là một triệu rưỡi, bên chúng tôi sẽ tặng cô một năm bảo dưỡng miễn phí ạ!"

Tần Tuyết vui sướиɠ không thôi, cô chỉ mới đi làm được mấy ngày mà đã có được một đơn hàng lớn rồi.

Dòng xe GLC hơn một triệu, chỉ chiếc này thôi cũng ngang ngửa với mấy đơn hàng của người khác rồi.

Cô đưa hóa đơn và thẻ ngân hàng, cung kính dâng bằng hai tay cho Trần Mộng Dao: "Đây là hóa đơn quẹt thẻ của cô, tôi làm giấy phép tạm thời cho cô nhé, ngày mai là cô có thể đến lấy biển số."

Trần Mộng Dao sững sờ nhận hóa đơn quẹt thẻ.

Cô không ngờ cô nhân viên bán hàng này lại hành động nhanh như thế, mà càng không ngờ là, thẻ của Tiêu Thiên lại có nhiều tiền như vậy!

Một triệu rưỡi đó!

Quẹt thẳng luôn?

Cô làm việc khổ sở vất vả suốt ba năm mới dư được ba ngàn, không phải... Tiêu Thiên là lính đào ngũ sao, đâu ra nhiều tiền như thế?

Vẻ mặt của Trần Mộng Dao đầy phức tạp đi tới trước mặt Tiêu Thiên, đánh giá anh từ trêи xuống dưới.

Cô vẫn không dám tin, chiếc xe này đã được mua lại rồi.

Không chỉ có cô mà mấy cô nhân viên bán hàng ở đằng xa cũng đang rối bòng bong, rõ ràng họ nhìn thấy Tiêu Thiên đi tới trước nhưng lại không ra chào đón, để Tần Tuyết được món hời như vậy.

"Anh ta mua thật à?"

Một nhân viên bán hàng không nhịn được hỏi.

"Mua rồi! Trả toàn bộ!" Tần Tuyết kϊƈɦ động nói: "Tôi chưa từng thấy tấm thẻ đó bao giờ, chắc là thẻ hội viên cao cấp của ngân hàng."

Trong lòng mấy nhân viên bán hàng vừa ghen tị lại vừa hâm mộ, thầm nghĩ Tần Tuyết đúng là chó ngáp phải ruồi.

Lúc này đây, Trần Mộng Dao cắn môi, đôi mắt nhìn Tiêu Thiên chằm chặp.

"Chú à, rốt cuộc chú có bao nhiêu chuyện lừa cháu vậy?"

"Được rồi, tôi nói thật, thật ra tôi là người giàu nhất thế giới!"

Tiêu Thiên trêu cô.

"Thôi đi, chú nói nhanh, tiền này ở đâu ra?"

Tiêu Thiên nhếch miệng cười: "Được rồi, tôi nói còn không được à?"

"Em cũng biết tôi và Trương Thu Bạch là chiến hữu mà, tôi mượn cậu ta đấy!"

Cái gì?

Trần Mộng Dao không phản ứng kịp: "Chú mượn chủ tịch Trương à?"

"Ừm." Tiêu Thiên gật đầu.

"Có phải chú là lái xe riêng cho chủ tịch Trương không?" Vừa nói, Trần Mộng Dao bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cháu hiểu rồi, còn thắc mắc ông chủ nào hào phóng như vậy, mới ngày đầu phỏng vấn đã ứng trước tiền lương thì không nói, còn có cả ba ngày nghỉ, hóa ra là chủ tịch Trương!"

Tiêu Thiên khẽ giật mình, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà Trần Mộng Dao đã tưởng tượng nhiều đến thế rồi.

Anh làm lái xe cho Trương Thu Bạch?

Vậy cậu ta phải dám ngồi mới được!

Nhưng mà nói vậy cũng tốt, ít nhất cô sẽ không đoán mò.

Trần Mộng Dao hơi lo lắng: "Chú mượn chủ tịch Trương bao nhiêu? Nhiều tiền như vậy đến bao giờ chúng ta mới trả được?"

Cô bé này ngốc nghếch đáng yêu ghê.

Tiêu Thiên cưng chiều bóp mũi cô: "Yên tâm, không cần em trả."

"Không được, một mình chú thì..."

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, nhanh lên xe thử xem nào."

Tiêu Thiên mở cửa xe ra, để Trần Mộng Dao lên xe.

Ngồi lên chiếc ghế mềm mại, Trần Mộng Dao vẫn có cảm giác giống như mơ, không chân thật chút nào.

"Tiên sinh, giấy phép tạm thời đã làm xong, mai tôi sẽ làm giấy phép chính thức cho anh, đến lúc đó chỉ cần quay lại cửa hàng lấy là được, nếu có gì cần thì bất cứ lúc nào tiên sinh cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Tần Tuyết cong người, lịch sự đưa danh thϊế͙p͙ cho Tiêu Thiên.

Nhận nó xong, anh hỏi: "Tôi có thể lái đi chứ?"

"Đương nhiên là được ạ!" Tần Tuyết cung kính nói.

"Vậy xe điện của cháu thì sao đây?"

"Không cần nữa."

"Không được." Trần Mộng Dao bĩu môi: "Không thể lãng phí như vậy được, mặc dù nó hơi cũ rồi nhưng mang về cho mẹ cháu lái đi mua thức ăn thay vì đi bộ cũng được."

Tiêu Thiên gật đầu, đúng vậy, mỗi ngày bố mẹ vợ đều đi bộ đến chợ mua thức ăn, vậy thì không tiện: "Thôi được, em lái xe đi, tôi đi xe điện về."

Vừa nói, anh vừa xuống xe.

Tần Tuyết đứng bên cạnh nghe hai người nói vậy cũng suy nghĩ, chắc phải đây là cơ hội tốt để lấy lòng khách hàng đó sao? Mặc dù cô là người mới nhưng cô không hề ngốc. Thế là cô tiến lên đề nghị: "Tiên sinh, tôi có thể đưa xe của anh về."

Trần Mộng Dao nói: "Vậy có phiền cô quá không?"

Tần Tuyết cười nói: "Không phiền ạ, đây đều là việc tôi phải làm."

"Đưa chìa khóa cho cô ấy đi." Tiêu Thiên hài lòng liếc nhìn Tần Tuyết, cô nhân viên bán hàng này không tệ, sau này có thể nâng đỡ hơn.

Trần Mộng Dao gật đầu thông báo địa chỉ cho cô ấy, sau khi Tần Tuyết nghe nói nhà của Trần Mộng Dao ở khu ngoại ô phía bắc thì cũng ngây cả người!

Đó không phải là xóm nghèo nổi danh sao?

Lẽ nào họ đang ở đó?

Mặc dù có phần kinh ngạc nhưng ngoài mặt cô không thể hiện gì, sau khi cầm chìa khóa, Tần Tuyết hỏi số điện thoại của Tiêu Thiên: "Tiêu tiên sinh cứ đi trước, tôi báo cáo với ông chủ một tiếng rồi đưa xe anh về!"

Tiêu Thiên gật đầu rồi khởi động lái xe đi.

Trêи đường đi, Trần Mộng Dao ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve nội thất bằng da, nhìn đồng hồ đo hào nhoáng thì nghĩ thầm, lúc về nên giải thích với bố mẹ sao đây.

Lúc ra ngoài đi bằng xe điện, sao khi về lại đổi thành xe sang?

"Chú à, quan hệ của chú và chủ tịch Trương tốt lắm sao?"

Trần Mộng Dao ngây thơ nhưng không ngốc, có thể mượn được một hai triệu chứng tỏ quan hệ này đâu phải bình thường?

"Nếu không phải vì chú thì chủ tịch Trương đâu thể chỉ định ký hợp đồng với cháu được?"

"Quan hệ của chú với anh ta tốt như vậy, sao lại muốn đến nhà cháu ở rể?"

Cô nghĩ không ra, rốt cuộc là vì lý do gì, điều kiện của mình chú ấy cũng biết, họ chỉ ở mức trung bình giữa gia đình khá giả và nghèo khó mà thôi.

Rốt cuộc chú ấy muốn gì?

"Em nghĩ nhiều quá rồi đấy? Trước khi ở rể nhà em, tôi còn không biết em và cậu ta có hạng mục muốn hợp tác kia mà?" Tiêu Thiên khẽ cười nói: "Còn nữa, em cũng xem thường mình quá, đúng, tôi thừa nhận có một phần là do tôi, nhưng phần nhiều là vì Trương Thu Bạch quý em mà, cho nên mới yêu cầu phải ký hợp đồng với em."

"Có thật không?" Trần Mộng Dao hơi nghi ngờ.

"Nếu như tôi nói dối thì phạt tôi bám váy phụ nữ nhé!"

"Kệ chú đấy, không đứng đắn gì cả." Khuôn mặt Trần Mộng Dao đỏ lên, cô biết là anh đang trêu mình: "Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"

"Được được được, tôi không dám nữa." Tiêu Thiên nháy mắt đưa tình với Trần Mộng Dao: "Còn vì sao tôi lại tới nhà em ở rể, đương nhiên là vì ham muốn vẻ đẹp của em rồi."

Dứt lời, khuôn mặt cô đỏ bừng trong nháy mắt.

Cô quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn Tiêu Thiên, tim đập thình thịch.

Cũng không hiểu tại sao, hai ngày nay ở chung với Tiêu Thiên nhịp tim của cô tăng lên nhiều lần so với hơn hai mươi năm trước.

Cô như này là sao?

Lẽ nào cô thích ông chú này sao?

Nhưng chú ấy lớn hơn cô nhiều như vậy, cũng không phải là kiểu mà cô thích, chắc chắn là ảo giác rồi.

Trần Mộng Dao tự nhắc nhở trong lòng mình.

...

Cùng lúc đó, trong khu ổ chuột ở khu ngoại ô phía bắc Vân Thành.

Trước cửa nhà Trần Mộng Dao tụ tập không ít người.

Họ đều là hàng xóm ở quê, từ khi bác gái nhà đối diện biết chuyện con rể Tần Ngọc Liên làm tài xế với mức lương hơn mười ngàn, chuyện này đã lan truyền khắp chốn.

Bởi vì Tần Ngọc Liên hại bà mất một ngàn tiền bà mối, còn không chịu giới thiệu công việc cho con trai của bà.

Cho nên bà ta mới ghi hận, sau khi về nhà thì loan tin, nói con rể Tần Ngọc Liên được nhận làm tài xế ở công ty, tiền lương hơn mười ngàn.

Điều này thật phi thường.

Cả xóm nghèo chấn động.

Tiền lương hơn mười ngàn là sao, có nghĩa đây là một công việc tốt hàng đầu ở Vân Thành rồi.

Không cần quan tâm là làm cái gì, có đi hốt phân họ cũng không chùn bước xông lên.

Chỉ cần cố gắng đi làm hai năm thì có thể thoát nghèo rồi, rời khỏi được cái nơi bần cùng này đây.

"Chú Cường à, rốt cuộc chú có đồng ý không, chúng tôi chờ ở đây đã hai giờ rồi, đến ly nước cũng không rót cho."

"Đúng đó, có gì thì nói thẳng, bà con xa không bằng láng giềng gần, con rể chú có công việc tốt thì dẫn bọn tôi theo với."

"Chỉ cần bọn tôi phát tài thì chú chính là ân nhân của chúng tôi rồi, mọi người đều nhớ ơn của nhà chú."

Mỗi người góp một câu, làm Tần Ngọc Liên nghe cũng nhức cả đầu.

Không biết ai huyên thuyên gì ngoài kia, nếu để cho bà biết, bà không rút lưỡi người đó mới lạ.

Thấy mọi người kϊƈɦ động như vậy, Tần Ngọc Liên vội vàng giải thích: "Mọi người yên lặng đã, tôi không biết mọi người nghe ai nói, nhưng công ty của con rể tôi không tuyển người, mọi người về đi. Đợi con rể tôi về tôi sẽ hỏi giúp mọi người."

"Ngọc Liên à, bà nói vậy thì đừng nói nữa." Lúc này đây, bà Vương ở cách vách nói: "Mọi người đều chân thành đến xin nhờ bà, mấy câu khách sáo đó thì không nên nói làm gì."

"Đúng đó, bà còn nhớ lúc nhà bà mới đến đây không? Không phải đều nhờ hàng xóm bọn tôi giúp đỡ à?"

"Nhà mấy người không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, chỉ lo nhà mình phát đạt mà quên mấy hàng xóm nghèo khó bọn tôi."

Lúc này, một người mặc áo may ô, trông có vẻ lưu manh, đầu nhuộm tóc vàng hoe đứng ra nói: "Nếu bà không quyết định được thì tôi đi tìm con gái bà nói chuyện, cô ta sẽ quyết định được chứ?"

Lời vừa thốt lên, Trần Cường và Tần Ngọc Liên biến sắc.
Bình Luận (0)
Comment