Rể Sang Đến Nhà

Chương 33

“Dao Dao, vị này là...”

Tần Ngọc Liên nhìn Tần Tuyết mặc bộ đồng phục trêи người, đầu óc mơ hồ.

Lúc này Tần Tuyết nói: “Chào cô ạ, cháu là Tần Tuyết, nhân viên của đại lý ô tô 4s”

Người của đại lý ô tô 4s?

Tần Ngọc Liên ngạc nhiên nói: “Cô đến đây làm gì?”

Tần Tuyết hơi cười nói: “Tiêu tiên sinh đã mua chiếc xe này ở đại lý ô tô 4s của chúng cháu, cháu đặc biệt giúp anh ấy đưa xe điện này về nhà.”

Tần Ngọc Liên nhìn chiếc xe điện, đúng là chiếc xe điện mà bình thường con gái đi.

Nói cách khác, chiếc xe này không phải là của ông chủ Tiêu Thiên, mà đúng thật là Tiêu Thiên tự mua!

Nhưng cậu ta lấy đâu ra tiền?

“Cô gái, xe này bao nhiêu tiền?” Tần Ngọc Liên không nhịn được mở miệng hỏi.

Tần Tuyết mỉm cười, nói: “Giá xuất xưởng là một triệu rưỡi!”

Cái gì?

Một triệu rưỡi?

Nghe thấy vậy, trong đầu Tần Ngọc Liên ầm một cái, chốc lát trống rỗng.

Trần Cường cũng bắt đầu thở gấp.

Tiêu Thiên đi đến nói: “Quản lý Tần, cô vất vả rồi, cô cũng nên về sớm đi, buổi tối ở đây không an toàn lắm.”

“Không vất vả, đây là chuyện tôi nên làm.”

Tần Tuyết mỉm cười, nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, sáng mai nhớ lái xe đến lắp biển nhé.”

Nói xong, cô liền đi đôi giày cao gót rời đi.

Tần Ngọc Liên ở bên cạnh cũng đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt phức tạp nhìn Tiêu Thiên, hỏi nói: “Tiêu Thiên, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Tiêu Thiên nhìn Trần Mộng Dao một cái, Trần Mộng Dao ngầm hiểu, nói cho Tần Ngọc Liên hết trải nghiệm thông não trước đó của mình.

Nghe xong, Tần Ngọc Liên mặt đầy kinh ngạc nói: “Nói như vậy, cậu là lái xe của chủ tịch Trương bên tập đoàn Tử Kim?”

“Vâng.” Tiêu Thiên hơi gật đầu.

Thấy Tiêu Thiên thừa nhận, trong lòng Tần Ngọc Liên có một cảm giác không chân thực.

Vốn cho rằng con gái mình lấy phải một người chồng vô dụng, không ngờ chớp mắt người chồng vô dụng này đã trở thành tài xế cho một nhân vật lớn.

Mặc dù bản chất vẫn là tài xế, nhưng khác biệt rất lớn.

Tài xế taxi bình thường và tài xế của một ông lớn có thể so sánh sao?

“Vậy chiếc xe này thật sự giá một triệu rưỡi?”

“Mẹ, chỉ là một chiếc xe, không cần phải kinh ngạc.” Tiêu Thiên nhàn nhạt nói.

Câu nói này của anh khiến cho Tần Ngọc Liên cũng không biết nên nói gì nữa, tiếp đó kéo Trần Cường mặt đang đờ đẫn vào trong bếp xào rau.

Bảy giờ tối, Tần Ngọc Liên làm một bàn thức ăn.

Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Tiêu Thiên, trong lòng Tần Ngọc Liên lại cảm thấy vui vẻ vô cớ.

Lẽ nào đồ ăn bà làm thật sự ngon như vậy sao?

Thực ra tay nghề nấu ăn của bà chỉ có thể coi là bình thường, nhưng Tiêu Thiên lại cảm nhận được hương vị gia đình khi ăn.

Hơn mười năm, từ sau khi mẹ qua đời, anh chưa từng cảm nhận được mùi vị này khi ăn.

Vừa ăn cơm Tiêu Thiên vừa nói: “Mẹ, trong tay con vẫn còn ít tiền, hay là hai ngày tới chúng ta đi xem nhà đi, hoàn cảnh của nơi này kém quá.”

“Chú, nhà cháu sống ở đây đã nhiều năm, cũng đã quen rồi, đừng có lãng phí tiền nữa...”

Tiêu Thiên hất tay, nói: “Em nghĩ đi, nếu hôm nay chúng ta về muộn một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trần Mộng Dao hơi ngẩn người, nếu như hôm nay về muộn một chút, bố mẹ nhất định đã bị bọn chúng ức hϊế͙p͙.

“Chúng ta đều phải đi làm, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra chuyện như hôm nay, chúng ta lại không kịp về nhà, em phải làm sao?”

Trần Mộng Dao không nói, Trần Cường và Tần Ngọc Liên cũng không nói.

Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, Trần Cường và Tần Ngọc Liên nghĩ lại trong lòng còn cảm thấy rùng mình. Đám người đó thích dẫm đạp lên người nghèo hơn chúng và cũng không thuận mắt với người sống tốt hơn chúng.

Thứ không giành được đều muốn hủy hoại, từ một góc độ nào đấy, khu dân nghèo thật sự rất tàn khốc.

“Chuyện này cứ quyết như vậy đi, ngày mai lắp biển xe xong, con sẽ về đón mọi người, chúng ta cùng đi xem nhà.”

Sau bữa tối, Trần Cường đã quay về phòng, Trần Mộng Dao về phòng chuẩn bị tài liệu cần dùng ngày mai, còn Tiêu Thiên giúp Tần Ngọc Liên dọn bàn.

Sau khi cho đĩa bát vào trong hồ nước, Tiêu Thiên nói: “Mẹ để con dọn, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

Tiêu Thiên và con gái đã kết hôn gần một tuần, sự kháng cự lúc ban đầu của Tần Ngọc Liên từ từ biến mất, đương nhiên không kháng cự không có nghĩa là có thể tiếp nhận Tiêu Thiên.

Bà nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, nghiêm túc nói: “Cậu rốt cuộc là người thế nào? Tiếp cận Dao Dao có mục đích gì? Con gái tôi rất đơn thuần, nếu cậu muốn làm hại nó, tôi có chết cũng không tha cho cậu.”

Tần Ngọc Liên không ngốc, biểu hiện của Tiêu Thiên hoàn toàn không giống lính đào ngũ.

Cậu ta ngang ngược, bạo lực, giỏi võ, còn quen biết Trương Thu Bạch.

Một hai triệu, anh ta ngay đến tờ giấy vay tiền cũng không viết đã cho Tiêu Thiên mượn.

Cho dù anh ta rất có tiền, cho dù bọn họ từng là chiến hữu, cũng không thể nói tốt đến mức như vậy chứ?

Tiêu Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Mẹ, con có thể bảo đảm với mẹ, con là thật lòng với Dao Dao, không có bất kỳ ý đồ gì cả, ý đồ duy nhất của con là muốn ở bên cạnh em ấy, không để người khác bắt nạt em ấy. Đương nhiên còn có mẹ và bố, con sẽ chịu trách nhiệm của một người con rể, hiếu thuận và chăm sóc hai người đến già.”

Trêи mặt Tiêu Thiên đầy thành ý, Tần Ngọc Liên chằm chằm nhìn anh rất lâu, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào từ trêи mặt anh.

“Vì sao?”

Tần Ngọc Liên không hiểu nói.

Tiêu Thiên hít sâu một hơi, nói: “Bởi vì con là chồng cô ấy!”

Tần Ngọc Liên không nghĩ Tiêu Thiên sẽ nói như vậy.

Rõ ràng cậu ta kết hôn với con gái bà chưa đến một tuần, lại còn quan tâm chăm sóc đối phương hơn cả người đã kết hôn mười mấy năm, chỉ bảy từ ngắn ngủi, lại khiến Tần Ngọc Liên hết sức lay động.

“Nhưng mong là lời cậu nói đều là thật.”

Nhìn Tiêu Thiên một cái sâu sắc, sau đó Tần Ngọc Liên quay về phòng.

Hôm sau, sau khi Tiêu Thiên đưa Trần Mộng Dao đến công trường nhà xưởng đang thi công thì đi thẳng đến đại lý ô tô 4s.

Lúc này, Tần Tuyết cung kính đứng ở trước cửa, đã đợi từ lâu.

“Tiêu tiên sinh.” Tần Tuyết cung kính cúi người về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên hơi gật đầu: “Lên xe đi.”

Trêи đường đến sở quản lý xe cộ, Tiêu Thiên hỏi: “Quản lý Tần, cô có biết tiểu khu nào ở Vân Thành hoàn cảnh tốt không?”

Tần Tuyết nghĩ một lúc, hỏi nói: “Anh muốn mua biệt thự hay là chung cư ở đô thị cao cấp?”

“Đều được.”

Nhìn xem, đây mới là khí chất nên có của một đại gia.

Người bình thường cực nhọc cả đời mới mua được một căn nhà, người có tiền thì buồn phiền mua biệt thự hay chung cư cao cấp.

“Nếu như mua biệt thự thì sơn trang Phú Quý ở phía đông Vân Thành khá tốt, một mét vuông khoảng 18 nghìn tệ, trang thiết bị đều đã đầy đủ.”

“Nếu khu dân cư thì Thế Gia Vân Đỉnh ở khu phía nam cũng rất tốt, có hai tòa, còn có khu nhà ở loại to ba bốn mươi mét vuông, các cơ sở sinh hoạt xung quanh cũng rất đầy đủ, Bệnh viện Nhân dân số hai, siêu thị WalMart ở dưới tầng. Quan trọng nhất là các thiết bị lắp đặt đều đã hoàn thiện, có thể lập tức vào ở sau khi mua nhà, đỡ phải lo nghĩ.”

“Quản lý Tần, cô hình như rất am hiểu về khu dân cư?” Tiêu Thiên nhìn cô một cái, cười nói.

Mặt Tần Tuyết đỏ lên, nói: “Bởi vì tôi muốn mua nhà, vì thế rất quan tâm đến những cái này, nhưng hiện tại giá nhà quá cao, dựa vào thu nhập hiện tại của tôi, muốn mua nhà vẫn còn xa lắc xa lơ.”

“Bán thêm mấy cái xe là có rồi.” Tiêu Thiên cười nói: “Vừa rồi nghe cô nói Thế Gia Vân Đỉnh không tồi, cô có người quen làm ở đó không?”

Tần Tuyết ngẩn ra, rất nhanh cô đã hiểu, lập tức kϊƈɦ động nói: “Có, tôi có một người bạn thân làm việc ở đó.”

Dựa vào tài chính của Tiêu Thiên, mua một căn nhà ở Thế Gia Vân Đỉnh là chuyện dễ như lật bàn tay, anh đây là đang muốn giúp cô kiếm thêm tiền hoa hồng.

Một nhà hai tầng, giá thấp cũng phải hai triệu tệ, tiền hoa hồng là ba nghìn tệ, chia năm năm với bạn thân, vậy là có mười năm nghìn.

“Tiêu tiên sinh, giờ tôi gọi điện cho cô ấy.”

Tiêu Thiên cười hơi gật đầu, đổi lại là người bình thường khác, anh sẽ chẳng để ý đến.

Con người Tần Tuyết không tồi, rất chịu khó làm việc, người nỗ lực đáng được hưởng sự đối xử nhẹ nhàng.

Rất nhanh, Tần Tuyết đã gọi điện thoại cho bạn thân, nhưng không nói nhiều, dẫu sao trước mặt Tiêu Thiên, cô khó nói chuyện quá rõ ràng, chỉ nói chút nữa sẽ dẫn bạn đến xem nhà.”

Tắt điện thoại, Tần Tuyết nói: “Tiêu tiên sinh, bạn thân tôi nói cô ấy đang ở cửa hàng, lúc nào chúng ta đến cũng được.”

“Không vội, lấy biển số xe trước đã rồi nói sau.”

Tiêu Thiên dừng xe lại, Tần Tuyết cầm một đống tài liệu chạy đi, sau khi ghi xong tư liệu, Tần Tuyết đi đến nói: “Tiêu tiên sinh, đến lượt anh quay số rồi.”

“Cô giúp tôi quay đi, số nào cũng được.”

Hiện giờ người quay biển số thường thích cát lợi, Tiêu Thiên hoàn toàn không để ý, chỉ cần anh bằng lòng, có biển số nào là không lấy được chứ?

“Được, vậy anh đợi một chút.”

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Tiêu Thiên không dài, nhưng Tần Tuyết biết, người có tiền giống như anh, thường không thích nói lần thứ hai.

Đi đến trước máy quay số.

Tích.

Ấn nút quay, con số trêи màn hình chuyển động.

“Làm ơn làm ơn, quay được một con số may mắn.” Tần Tuyết nhắm mắt, trong lòng cầu nguyện nói.

Sau ba giây, số hiệu hiện ra.

Tần Tuyết mở mắt nhìn, lập tức ngẩn ra.
Bình Luận (0)
Comment