Rể Sang Đến Nhà

Chương 332

"Việc anh rút lui là giả sao?"

Sầm Kim chỉ vào Tiêu Thiên với

vẻ mặt sợ hãi.

"Cũng không đến nỗi ngu!"

"Tôi cho anh hai lựa chọn! Thứ nhất là giao đồ trong túi của anh ra đây rồi cút đi. Thứ hai, chính là chết!"

Giọng của Tiêu Thiên rất nhẹ nhàng, nhưng Sầm Kim nghe thấy thì chẳng khác gì âm thanh đòi mạng.

"Anh…tôi..."

Sầm Kim vẫn muốn ngụy biện nhưng Tiêu Thiên không kiên nhẫn, anh hừ lạnh một tiếng, không khí vốn ấm áp lập tức trở nên lạnh dần, Sầm Kim cũng cảm thấy nổi da gà khắp người.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới khóa chặt gã lại.

Sầm Kim trực tiếp quỳ cái bộp một cái xuống mặt đất.

Áp lực mạnh mẽ này khiến đầu gối của gã gián chặt xuống đất.

"Á..."

Cái quỳ này đã khiến xương bánh chè của gã vỡ nát!

"Anh...sao có thể như vậy!"

Sầm Kim chống hai tay xuống mặt đất, toàn thân gã run rẩy không ngừng.

"Bụp!"

Áp lực trêи người càng ngày càng nặng, giống như có ngọn núi lớn đè lên, gã không giữ vững được nữa, cả người nằm rạp trêи mặt đất, ngay cả mặt đất cũng trũng xuống.

Trong lòng gã chấn động, dù gì thì gã cũng đã đột phá cảnh giới tầng thứ ba, chẳng lẽ cảnh giới tầng thứ tư lại mạnh như vậy sao?

Không...không đúng, áp lực mà Tiêu Thiên tạo lên gã lớn hơn trước rất nhiều.

Ít nhất dựa vào khí thế lúc trước của gã thì chắc chắn Tiêu Thiên không thể áp chế được gã, nhưng bây giờ gã còn không có sức để phản kháng.

"Anh…anh…chẳng lẽ...đã đột phá..."

"Đúng vậy, tôi đã đột phá tầng thứ năm!"

Tiêu Thiên đứng đó chắp tay, cơ thể anh đã đột phá xiềng xích tầng thứ năm, phá vỡ giới hạn của cơ thể con người, lúc này anh chỉ thuận tay đấm một cú cũng đã tạo ra sức mạnh khổng lồ.

Anh có thể kiểm soát mọi ngóc ngách trong cơ thể, hơn nữa với khí lưu ổn định trong cơ thể này, anh có thể giết một con voi chỉ bằng một cú đấm ngẫu nhiên!

Cảnh giới thứ năm, cảnh giới cao nhất!

Sầm Kim như rơi xuống vực sâu, cảnh giới thứ năm...sao có thể chứ!

Đã hàng trăm năm không có người nào đột phá đến cảnh giới cao nhất, đây chính là đỉnh cao của nhân loại trong truyền thuyết.

Gã không muốn tin, nhưng nhìn cách Tiêu Thiên áp chế mình thì đây rõ ràng là cảnh giới mà chỉ có trong truyền thuyết, cảnh giới cao nhất.

Ở cảnh giới này Tiêu Thiên chính là thần, không ai có thể chống lại anh!

Giống như hiện giờ, gã chỉ có thể chịu đựng, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn!

Xong rồi, xong thật rồi!

Tất cả những thứ này là âm mưu do Tiêu Thiên bày ra, dù liên minh chinh phạt phía Bắc hay ba triệu quân thì trước mặt Tiêu Thiên cũng có là gì.

Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, âm mưu của bọn họ chẳng là gì với Tiêu Thiên cả.

"Tôi...tôi..."

"Ầm!"

Gã chưa kịp nói xong thì áp lực trêи người đột nhiên tăng lên gấp mười lần, xương cốt kinh mạch thậm chí nội tạng đều bị nghiền nát!

Cả người gã chìm xuống đất, lỗ chân lông khắp người đều rỉ máu, gã chết một cách vô cùng thảm.

Phương pháp giết người này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, đặc biệt là những người nằm trêи mặt đất.

Vẻ mặt đám Đầu Trọc đầy si mê!

Cảnh giới cao nhất, đây là cảnh giới cao nhất!

Trước đây gã không tin thế giới này có Thần, nhưng hôm nay gã đã tin!

Thần trêи thế giới này chính là người đã tu luyện đến cực hạn.

Tần Minh bước tới, anh ta lấy một ống tre nhỏ từ trong túi áo của Sầm Kim ra, bên trong giấu một tờ giấy trắng.

Anh ta mỉm cười bước sang một bên rồi cầm chén trà trêи bàn đổ vào.

Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, chữ viết Nữ Chân dày đặc xuất hiện trêи giấy.

Anh ta xem thử rồi dịch nội dung ra, quả nhiên đó là tin tức gửi đến Long Thành.

Gã muốn lợi dụng trước khi Tiêu Thiên trở về sẽ nội ứng ngoại hợp đánh hạ cửa thành.

Tiêu Thiên nói: "Tương kế tựu kế, đêm nay chúng ta phải ra tay trước họn họ một bước!"

"Vâng, anh Thiên!"

Tần Minh vội vàng gọi cao thủ bắt chước của đội Cảm Tử, bắt chước theo chữ ký của Sầm Kim, sau đó moi thông tin quan trọng từ trong miệng của Thạch Cổ ra, đồng thời lại dùng đại bàng truyền tin đi.

Trong vòng chưa đầy một giờ, Long Thành bên kia đã nhận được tin giả từ Tiêu Thiên gửi tới.

Sau khi làm xong những việc này thì Tiêu Thiên nói với Trương Thu Bạch: "Tiếp tục thu lưới, không được bỏ sót ai cả!"

"Vâng, Chiến Thần!"

Anh ta lập tức dẫn theo đám người Đầu Trọc rời đi.

"Đi, chúng ta đi qua bên kia xem thử!"

Anh nói xong thì dẫn Tần Minh đến một doanh trại lớn khác.

...

"Bố nuôi, sao bố lại tới đây!"

Đao Phong vội vàng chào hỏi!

Long Vương một mình đến doanh trại Đao Phong, ông ấy không hề mang theo binh lính!

"Tới tìm con tâm sự!"

Long Vương mỉm cười, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng, một bữa phải ăn tới hai lạng thịt bò, rất có phong thái của Liêm Pha.

"Mời bố ngồi!"

Long Vương ngồi ở ghế trêи, Đao Phong vội vàng rót trà cho Long Vương!

"Bố nuôi, mời uống trà!"

Long Vương mỉm cười, ông cầm lấy tách trà vừa định kề lên miệng thì lại thở dài rồi đặt chén trà xuống: "Con có trách bố không?"

Đao Phong khẽ giật mình: "Bố nuôi, bố nói gì vậy?"

"Con có trách ta không cho con làm tiên phong không?"

Long Vương lặp lại một lần nữa.

Đao Phong cười khổ một tiếng rồi lắc đầu: "Bố nuôi, con làm sao dám trách bố".

"Không dám chứ không phải không có, như vậy là đang trách rồi!"

Long Vương nói: "Đao Phong, trong lòng con có tức giận".

Đao Phong vội vàng lắc đầu: "Bố nuôi, con..."

Long Vương xua tay ngắt lời anh ta: "Thôi, dù sao con cũng là con của ta gần ba mươi năm rồi, tính cách con như thế nào ta vẫn hiểu rất rõ".

"Ta đã già rồi, cũng không còn sống được mấy năm. Bây giờ điều duy nhất ta muốn là không phải lo về Bắc Cảnh nữa, quốc thái dân an, ta không biết liệu mình có thể nhìn thấy ngày đó không!"

"Nếu Tiêu Thiên không rời đi thì tốt rồi!"

Ông ấy thở dài.

Nói đến Tiêu Thiên thì khuôn mặt Đao Phong thoáng tức giận: "Bố nuôi, bố dạy võ cho cậu ta, đưa cậu ta nhập quân, thằng bé này làm ra được chút thành tích thì đã đắc chí. Bố đã hơn bảy mươi tuổi nhưng chưa xuất ngũ. Tại sao cậu ta lại xuất ngũ trước chứ?"

"Không phải do cậu ta rời đi thì đám chó chết kia sao dám liên minh với nhau chứ?"

Trong lời nói của Đao Phong tràn đầy sự trách móc, ngay từ đầu anh ta đã không đối phó với Tiêu Thiên, lý do rất đơn giản, bản thân với tư cách là con trai của Long Vương thì sớm muộn gì Bắc Cảnh cũng là của anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ rằng từ sau khi Tiêu Thiên xuất hiện thì đã cướp đi hết danh tiếng của anh ta, khiến anh từ người thừa kế Bắc Cảnh trở thành một kẻ tầm thường.

Anh ta đã cố gắng trong ba mươi năm, giết chết biết bao nhiêu kẻ thù, làm Đao Phong của Bắc Cảnh bao năm trời, không oán hận một lời.

Ngoài miệng thì anh ta phẫn nộ với việc Tiêu Thiên rời đi, nhưng trong lòng thì rất vui mừng, Tiêu Thiên đã rời khỏi Bắc Cảnh nên sớm muộn gì Bắc Cảnh cũng thuộc về anh ta.

"Bố nuôi, con có lời này không biết có nên nói hay không".

Long Vương nói: "Nói đi!"

“Con nguyện ý san sẻ gánh nặng trông coi Bắc Cảnh với bố".

Một câu nói này đã phơi bày mọi tham vọng của anh ta ra ngoài.

Long Vương nghe thấy vậy thì trêи mặt lộ ra vẻ do dự, sau đó ông ấy nặng nề thở dài nói: "Không phải bố không muốn, nhưng do con đã nói quá muộn!"

Đao Phong cau mày, anh ta không hiểu ý của Long Vương.

"Xin bố hãy giải thích cho con!"

"Nếu con nói sớm hơn một ngày thì bố đã đồng ý với con, nhưng ngày mai Tiêu Thiên sẽ trở lại Bắc Cảnh!"

Long Vương nói: "Lần này Hậu Hung Nô và Hậu Kim liên minh lại, quân đội phải lên tới ba trăm vạn quân, biên giới Bắc Cảnh khó phòng thủ. Nên bố đã mời Tiêu Thiên trở về!"

Đao Phong cúi đầu, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có cả phẫn hận.

Ông già chết tiệt này thật bất công, vào thời điểm này người đầu tiên ông ấy nghĩ tới lại là Tiêu Thiên, tại sao chứ? Tại sao!

Tiêu Thiên của ông ấy xuất ngũ, ngay cả chức vụ cũng bị bãi miễn, đây là do chính Tiêu Thiên từ bỏ, tại sao giờ muốn trở lại là trở lại, đã thế vừa trở lại đã giành được chức vị cao như thế?

Lòng đố kỵ của Đao Phong bùng nổ, vậy là chức vị người thừa kế Bắc Cảnh vẫn không phải là của anh ta.

Xem ra bọn họ nói đúng, nếu không phải cùng tổ tiên thì chắc chắn sẽ có tâm tư khác!

Đối với người ngoài anh ta là con trai nuôi của Long Vương, nhưng trong lòng Đao Phong biết rõ anh ta chỉ là một con chó dưới chân Long Vương, tiếng con nuôi này chẳng qua chỉ để gọi cho êm tai mà thôi.

Đội Đao Phong do anh ta lãnh đạo chỉ là để tuyên dương những bài giảng dạy khoan dung độ lượng của Long Vương, nhưng thật ra nó chính là đạo đức giả.

Là do ông bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa!

Đao Phong nghĩ vậy thì nói: "Đây đúng là cách xử lý an toàn nhất. Tiêu Thiên có uy thế cao, thực lực lại mạnh mẽ, hơn nữa một mình đã áp đảo rất nhiều bộ tộc. Ở phía bắc sông Bắc Lương, tên của Tiêu Thiên đã có thể làm lũ trẻ ngừng khóc mỗi đêm!"

Anh ta nói chuyện một cách hùng hồn, trong lời nói không thể nghe thấy lời oán trách.

Long Vương vui mừng gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy thì bố thật sự rất vui, một ngày nào đó nếu bố không có ở đây thì hy vọng người làm anh như con có thể phụ giúp Tiêu Thiên thật tốt, giúp Tiêu Thiên canh giữ Bắc Cảnh, khiến kẻ địch có hùng mạnh thì cũng không dám bước vào nửa bước!"

"Vâng, bố nuôi, bố đừng lo lắng, con sẽ dốc hết sức bảo vệ biên cương Bắc Cảnh".

Đao Phong đứng thẳng người, ánh mắt kiên định.

Long Vương bật cười rồi nâng chén trà lên định uống.

Con ngươi của Đao Phong khẽ co lại: "Uống đi, mau uống ...uống xong chén trà này ông có thể đi gặp Diêm Vương rồi!"

Anh ta nhìn thấy tách trà sắp chạm vào môi Long Vương, nhưng ngay lúc này Long Vương lại để tách trà xuống bàn.

"Bố nuôi, bố làm sao thế?"

Trong lòng Đao Phong run lên, anh ta vội vàng nói: "Bố thấy trà bị nguội rồi sao? Để con rót cho bố chén khác!"
Bình Luận (0)
Comment