Rể Sang Đến Nhà

Chương 344

Tần Minh không nói gì mà quay đầu lại nhìn Trương Thu Bạch, dùng ánh mắt trách móc nhìn anh ta.

Sao lại huấn luyện ra binh lính không hiểu quy tắc như thế này chứ?

Anh Thiên từng khen ngợi nhiều lần, nói rằng bọn họ luyện tập rất chăm chỉ, sức chiến đấu không yếu hơn binh lính của đội Cảm Tử.

Chính là thế này sao?

Cảm nhận được ánh mắt của Tần Minh, Trương Thu Bạch sợ hãi.

Đầu Trọc cũng biết bản thân mình sai rồi nên vội vã nói: “Không phải…em vào đây là có việc!”

“Ra ngoài!”

Sắc mặt của Trương Thu Bạch càng đỏ hơn, ở trước mặt lãnh đạo cũ mà binh của mình lại thế này, mặt mũi của anh ta mất sạch rồi.

“Được rồi!”

Tiêu Thiên xua tay, anh nhìn Đầu Trọc: “Nói đi, có chuyện gì!”

“Anh…Chiến thần, em…anh em cũng muốn tham gia chiến dịch chặt đầu này!”

“Chỉ việc này thôi?”

“Đúng vậy, việc này thôi ạ!”

Đầu Trọc đứng thẳng người: “Chúng em cũng muốn góp một chút sức lực của mình!”

Trong lòng mỗi người đàn ông luôn có một trái tim trung thành muốn bảo vệ nước nhà.

Họ cũng không ngoại lệ!

“Không được, chiến dịch chặt đầu lần này các cậu không có tư cách tham gia!”

Tiêu Thiên không hề do dự, từ chối ngay.

“Tại sao?”

Đầu Trọc không hiểu.

“Nếu như các cậu rảnh quá thì đi tập luyện đi, theo cường độ của đội Cảm Tử mà huấn luyện gấp đôi!”

“Chiến thần, em…”

“Ra ngoài!”

“Em…”

Trương Thu Bạch không nhịn nổi nữa, anh ta đứng dậy, một chân đá vào ʍôиɠ của Đầu Trọc trực tiếp khiến gã bay ra ngoài.

Mấy người nghĩ rằng đây là đang chơi hả?

Bọn họ căn bản không biết đây có nghĩa là gì, cứ nghĩ trận chiến lần này cũng giống những trận trước, cả nhóm cứ xông lên là được?

Một khi bọn họ để lộ bản thân, cũng có nghĩa là chiến dịch chặt đầu thất bại, không những như vậy còn khiến đội khác rơi vào tình huống nguy hiểm.

“Anh Thiên, em… là em không dạy dỗ tốt bọn họ!”

Trương Thu Bạch vội vã nhận tội.

“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Tiêu Thiên vẫy vẫy tay, ý nói Trương Thu Bạch ra ngoài.

Sắc mặt Trương Thu Bạch xám xịt, anh ta căn bản không dám phản bác, nhanh chóng ra khỏi lều trại.

“Anh Thiên, tên nhóc Trương Thu Bạch này vẫn chưa đủ kinh nghiệm, hay là để cậu ta quay lại dưới trướng em đi, em rèn luyện thêm cho cậu ta?”

Tiêu Thiên liếc nhìn anh ta một cái: “Sao, nóng lòng bảo vệ nghé con rồi?”

Tần Minh cười hì hì gãi đầu: “Không có, tên nhóc này không làm người ta bớt lo được, em phải dạy dỗ nó đàng hoàng mới được”.

“Cái hay khác thì không học, nhưng cái tính bảo vệ nghé con lại học một biết mười đấy!”

Tiêu Thiên nói đùa.

“Đó là do anh Thiên chỉ dạy giỏi!”

Hai người là cấp trêи cấp dưới, nhưng thật ra lại thân như anh em ruột thịt, thậm chí còn thân hơn cả anh em ruột.

Mấy lời này cũng chỉ có Tần Minh dám nói.

“Cậu yên tâm đi, tôi cũng đâu có nhỏ mọn như vậy!”

Tiêu Thiên nói: “Ba mươi người này đều là nền móng tương lai của Bắc Cảnh, cũng có mấy người tôi đánh giá khá cao.”

Có thể được Tiêu Thiên coi là nền móng thì chắc chắn không phải tầm thường.

“Em thấy cũng không có gì!”

“Cậu không tin?”

Tiêu Thiên nhẹ nhàng nói: “Cậu đợi mà xem, không quá hai năm cậu sẽ phải ngưỡng mộ Tiểu Trương thôi”.

“Được như vậy thì tốt quá, tóm lại cậu ta là binh dưới quyền em, tính ra binh dưới quyền của cậu ta cũng là dưới quyền em rồi!”

“Cậu thật là!”

Tiêu Thiên lắc đầu: “Được rồi, vẫn nên bàn chuyện chính!”

“Sau khi chiến dịch chặt đầu lần này hoàn thành, cuộc chiến chắn chắn sẽ thay đổi lớn, tôi cần cậu ngăn chặn các thế lực muốn gây rối trong giai đoạn then chốt!”

“Nhiệm vụ gian khổ này cậu có làm được không?”

Nét mặt Tần Minh trở nên nghiêm túc: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Ngoài các thế lực bên trong Long Thành thì sau khi kết thúc chiến dịch chặt đầu, nước Cực Bắc Hùng và Vương Xà bên cạnh chắc chắn sẽ không đứng nhìn.

Cũng có một vài thế lực bên ngoài có thực lực khá cao!

“Lần này không cần giết địch, chỉ cần giữ chúng lại, đợi lúc tôi rảnh tay thì tôi sẽ giết sạch bọn chúng không sót tên nào!”

Ánh mắt Tiêu Thiên hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, cuộc chiến kéo dài lâu như vậy đã đến lúc kết thúc rồi.

Lần này anh phải dừng chiến tranh bằng chiến tranh, giết cho kẻ địch kinh hồn bạt vía, giết cho kẻ địch không dám đến xâm phạm nữa.

Nếu chúng nó ngu xuẩn không đi, anh cũng không ngại tự mình dạy cho chúng một bài học!

“Vâng, anh Thiên!”

Tần Minh hiểu được chí lớn trong lòng Tiêu Thiên, anh ta cũng hi vọng Bắc Cảnh không còn chiến sự.

Sau khi Trương Thu Bạch bị đuổi ra ngoài thì vô cùng phẫn nộ, anh ta gọi người của chiến đội Thiên Lang ra một bên, đá cho mỗi người một cái.

“Tôi dạy các cậu như thế nào, các cậu thật sự làm mất hết mặt mũi tôi rồi!”

Người của chiến đội Thiên Lang ấm ức không thôi, ai nấy đều che ʍôиɠ không dám lên tiếng.

Bọn họ trước giờ chưa từng thấy Trương Thu Bạch nổi giận như vậy.

“Đầu Trọc, bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm!”

Đầu Trọc đứng ra, Trương Thu Bạch nói: “Chống đẩy năm nghìn lần!”

Đầu Trọc cắn răng trực tiếp nằm xuống đất chống đẩy.

“Các cậu cảm thấy thực lực của mình rất lợi hại có phải không? Các cậu cảm thấy mình đã vô địch thiên hạ rồi đúng không? Quy tắc mà tôi đã dạy các cậu đâu?”

Trương Thu Bạch giận dữ hét: “Ở Bắc Cảnh các cậu không là cái gì hết, người mạnh hơn các cậu có cả đống”.

“Có phải các cậu nghĩ rằng anh Thiên nên cho các cậu tham gia chiến dịch chặt đầu không?”

“Vốn dĩ là vậy mà!”

Không biết ai trong đám đông không đã nói câu này!

“Những ai cảm thấy không phục có thể cút ngay bây giờ!”

Trương Thu Bạch lạnh lùng chỉ về người đó!

“Bây giờ, lập tức cút ngay cho tôi! Ở Bắc Cảnh không ai có thể chống lại mệnh lệnh của anh Thiên!”

Đội viên đó lập tức bị doạ hoảng sợ.

“Em…em…”

“Tôi cảnh cáo cậu, tất cả mọi thứ của các cậu bây giờ đều do anh Thiên cho, không có anh Thiên các cậu không là gì cả!”

“Các cậu có biết huấn luyện của lính bản địa Bắc Cảnh còn khắc khổ hơn các cậu không, vậy tại sao trình độ lại không cao hơn các cậu bao nhiêu?”

“Đó là bởi vì tài nguyên cho bọn họ thực sự rất ít, các cậu nghĩ rằng các cậu đạt được trình độ này trong thời gian nửa năm là do thiên phú, do các cậu nỗ lực hả?”

Trương Thu Bạch tức giận nói: “Tôi nói cho các cậu biết, không phải, tài nguyên dùng trêи người các cậu đủ để nuôi sống một đội năm trăm người đấy đã biết chưa?”

“Tài nguyên mà các cậu dùng gấp mười lần người ta, thu được thành tựu như ngày hôm nay thì đã tự cao tự đại rồi, vậy được rồi, bắt đầu từ hôm nay…tất cả tài nguyên của các cậu sẽ không còn cung cấp vô điều kiện nữa, các cậu sẽ bị đối xử bình đẳng như những người khác!”

Anh ta nói xong thì tất cả đều im lặng.

Không có tài nguyên, không có những vật tư bổ dưỡng kia thì dưới sự huấn luyện cao độ như thế này, bọn họ căn bản không thể kiên trì nổi, đừng nói đến nâng cao thực lực, giữ cho cơ thể khỏi thân tàn ma dại đã là tốt rồi.

Bọn họ đã từng nhìn thấy binh lính ở Bắc Cạm huấn luyện, điều kiện gian khổ như vậy mà cường độ huấn luyện còn cao hơn bọn họ, tài nguyên nhận được cũng kém hơn bọn họ mười lần.

“Sao không nói gì, không phải các cậu rất mạnh sao, nói gì đi, câm hết rồi à?”

Đầu Trọc không ngừng chống đẩy, trong lòng gã rất hổ thẹn.

“Có phải các cậu thấy kinh nghiệm bản thân phong phú rồi không?”

“Đó là Long Thành, bên trong có mấy trăm vạn kẻ địch, một người sơ suất để lộ ra mục tiêu đồng nghĩa với việc làm lộ ra tất cả mọi người, các cậu muốn làm gì? Muốn để mọi người cùng chết với các cậu hả?”

Nghe đến đây thì tất cả bọn họ đều cúi đầu xuống!

Thì ra… lí do mà Tiêu Thiên không cho bọn họ đi là như vậy.

“Các cậu dám chất vấn quyết định của Tiêu Thiên, các cậu lấy quyền đó ở đâu?”

“Mười vạn binh lính Bắc Cảnh chẳng lẽ không ai thông minh bằng các cậu?”

Không… không phải như vậy, đội Cảm Tử mạnh hơn họ quá nhiều, cứ lấy Đầu Trọc ra nói, thân là đội trưởng của chiến đội Thiên Lang nhưng nếu đối đầu với một trung đội trưởng của đội Cảm Tử thì cũng không đỡ nổi trăm chiêu.

Đây đã tính là gì, đó là người ta còn nương tay rồi đấy.

Bọn họ chiến đấu với kẻ địch trong một hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy nên sự hung hăng trong lòng họ không phải thứ mà đám người Đầu Trọc có thể so sánh được

“Bây giờ còn ai nghi ngờ nữa thì lập tức cút ngay cho tôi!”

Bọn họ đều sai rồi, hơn nữa là sai một cách ngu ngốc.

Đầu Trọc nghiến răng nói: “Hôm nay em sẽ tập luyện gấp ba lần, từ hôm nay trở đi tài nguyên của bọn em đều giống với những người ở đây, để bọn em cũng nếm thử khổ cực của việc thiếu hụt tài nguyên!”

Gã nói xong thì hai mươi chín thành viên của chiến đội cùng lúc nằm xuống đất, bắt đầu chống đẩy.

Năm ngàn cái chống đẩy chỉ là bắt đầu!

“Không có ai muốn đi đúng không?”

Trương Thu Bạch liếc nhìn bọn họ: “Vậy các cậu nhớ rõ đó, hôm này là lần đầu tiên, các cậu phải luôn nhớ rằng mình là một quân nhân, nhiệm vụ của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh!”

“Thứ hai, ở Bắc Cảnh không thể nghi ngờ anh Thiên, không ai được phép!”

“Nếu như tái phạm trực tiếp xử lí theo quân pháp, tuyệt đối không bỏ qua!”

“Đã nghe rõ chưa!”

“Nghe rõ rồi!”

Mọi người đồng thanh hét lên!

Lúc này tất cả mọi người đều bỏ đi thói xấu mà họ hình thành ở bên ngoài, bọn họ thật sự chuyên tâm rèn luyện, dáng vẻ và hành động cũng bắt đầu giống bộ đội.

Từ lúc này trở đi họ mới thật sự được gọi là quân nhân!

Trương Thu Bạch gật đầu, anh ta hiểu ra ý của Tiêu Thiên, để anh ta ra ngoài dạy dỗ cho đám nhóc không biết trời cao đất dày này một bài học!

Anh ta nhớ Tiêu Thiên có nói với anh ta một câu, ba mươi người này là chỗ dựa sau này của Trương Thu Bạch.

Ý của Tiêu Thiên là gì giờ anh ta hiểu rõ rồi!

“Anh Thiên, anh yên tâm, em nhất định không phụ kỳ vọng của anh!”

Nghĩ đến đây thì Trương Thu Bạch cũng gia nhập vào đội ngũ tập luyện!
Bình Luận (0)
Comment