Rể Sang Đến Nhà

Chương 45

Viên Dạ Minh Châu mấy triệu tệ cứ vậy mà vỡ tan tành, bà Trần cảm thấy tim mình như đang rỉ từng giọt máu vậy.

Người đi đường đều dừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy người bọn họ.

“Mau nhặt đồ lên, chúng ta về thôi!”

Bà Trần cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào nữa.

Cả đám người chật vật trở về nhà họ Trần, tất cả đều lặng im như tờ.

“Bà nội, tập đoàn Thiên Hồng khinh người quá đáng, chúng ta tặng quà không nhận thì cũng thôi đi, lại còn làm hỏng quả quà của chúng ta nữa.” Trần Văn Siêu tức giận nói: “Chúng ta hãy đi kiện họ, đệ đơn kiện với họ!”

Nghe những điều này, Trần Dũng chỉ biết nhắm mắt một cách bất lực.

Tại sao ông ta lại có một thằng con trai ngu ngốc như vậy.

“Đủ rồi, im đi!”

Trần Dũng giận dữ nói: "Mày có muốn cả nhà họ Trần chúng ta ra đường ngủ không?Mày có biết là tập đoàn Thiên Hồng có gia tộc Độc Cô chống lưng không? Cứ cho là chúng ta thắng kiện đi, rồi sẽ làm gì được chứ? Đưa cho mày tiền mày có dám nhận không? Chỉ trong vài phút cũng đủ để người ta làm nhà mày thân bại danh liệt rồi! "

Nghe xong, Trần Văn Siêu run rẩy, hắn nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Được rồi, Văn Siêu cũng vì quá tức giận nên mới nói vậy thôi.”

Bà Trần thở một hơi dài rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi, tới nhà thằng hai xem xem.”

Thằng hai?

Đó chẳng phải là nhà của Trần Mộng Dao sao?

Trần Dũng và Trần Văn Siêu bốn mắt nhìn nhau.

…...

Cùng lúc đó, tại công trường nhà máy vùng ngoại thành.

Hôm qua, các vật liệu xây dựng đã được vận chuyển tới một cách suôn sẻ. Để đẩy nhanh tiến độ xây dựng, Từ Tấn đã bắt đầu một hệ thống thi công hai ca.

Nếu theo cách này, tiến độ bị chậm trễ hai ngày trước có thể được bổ sung thêm.

Cũng may đây là vùng ngoại thành, xung quanh không có người sinh sống, nên cho dù có tiến hành xây dựng vào ban đêm cũng không làm ồn đến việc nghỉ ngơi của người dân xung quanh.

Nhìn thấy xe của Tiêu Thiên đến, Từ Tấn vội vàng chạy ra đón anh.

“Từ Công, việc thi công thuận lợi chứ?” Trần Mộng Dao vừa nói vừa nở một nụ cười.

“Giám đốc Trần, để bắt kịp tiến độ của hai ngày trước, tôi đã sắp xếp hai ca làm việc thay phiên nhau, nhất định có thể giao hàng đúng hẹn.”

Trần Mộng Dao gật đầu, nói: “Ừm, tiền lương ngoài giờ của công nhân phải được trả đầy đủ, không được cắt xén ăn bớt!”

Nghe xong, Từ Tấn cười lớn: “Vâng, giám đốc Trần!”

Thành thực mà nói, được làm việc dưới trướng của một lãnh đạo nhân từ như Trần Mộng Dao thực sự là điều tuyệt vời.

Nói xong, anh ta đưa mũ bảo hộ đang cầm trong tay đưa cho Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên: “Giám đốc Trần, anh Thiên, để tôi đưa hai người tới công trường xem tiến độ.”

Nói thật lòng, khi nhìn thấy Tiêu Thiên đánh bại mười mấy tên xã hội đen, lúc đó anh ta cảm thấy sốc toàn tập.

Thực sự quá lợi hại rồi, đây đúng là một cao thủ chỉ có trong phim với tiểu thuyết.

Sau này còn tên khốn nào bịa đặt lung tung rằng giám đốc Trần gả cho một ông chồng phế vật, anh ta sẽ là người phản đối đầu tiên.

Lúc nhận mũ bảo hộ, Tiêu Thiên đã mỉm cười với anh ta, người này nhân cách cũng như tác phong làm việc đều không tồi, đáng để đào tạo!

Sau đó là một cuộc kiểm tra tiến độ thi công dài dằng dặc và vô cùng nhàm chán. Đối với Trần Mộng Dao, việc quan trọng nhất chính là có thể giao hàng đúng hạn, nhưng sự an toàn của công nhân cũng quan trọng không kém.

Sau khi kiểm tra một vài chỗ có thể tiềm tàng mối nguy hiểm ngầm, Trần Mộng Dao mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu sự hài lòng với công việc của Từ Tấn.

Sau khi xây xong nhà máy, lại áp dụng thêm kỹ thuật mà Trương Thu Bạch đã giới thiệu để đào tạo công nhân, dự án lần này nhất định sẽ thành công.

Đến lúc đó, nhà họ Trần sẽ chuyển từ kinh doanh bất động sản sang phát triển đồng thời kinh doanh bất động sản và xí nghiệp kinh doanh.

Bùm bùm!

Vào lúc này, bên ngoài nhà máy có tiếng âm thanh đập phá dữ dội, sắc mặt Trần Mộng Dao lập tức thay đổi, cô vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ thấy vài chiếc xe con dừng ở trước cửa, có năm sáu người bước từ trêи xe xuống!

Người nào cũng cầm dao rựa gậy gộc trong tay, trông vô cùng hung dữ và đáng sợ. Vừa nhìn là biết đến để gây rắc rối rồi.

“Lũ khốn kiếp này, không mua nguyên liệu chỗ bọn tao mà dám xây dựng sao?”

“Tất cả dừng lại! Dừng lại hết cho ta, không được phép xây dựng!”

Đám người hét lên giận dữ, khiến các công nhân bị dọa đến mức mặt mày tái mét, không ai dám tiếp tục làm việc nữa.

Một công nhân dừng lại chầm chậm, ngay lập tức có người dùng cây gậy bóng chày hung hăn đập vào tay anh ta.

Rắc rắc!

Tay của người công nhân đó bị đập đến gãy luôn rồi.

“Á….”

Người công nhân đó thốt ra một tiếng kêu nghe thật thảm thiết, những người công nhân đứng bên cạnh nhìn thấy vậy đều bị dọa đến nỗi tay chân mềm nhũn.

"Ông đây đã bảo dừng rồi còn dám không dừng sao? Đánh chết ngươi!” Một tên nhuộm tóc đỏ hét lên.

“Các người đang làm cái gì vậy!”

Cơ thể mỏng manh của Trần Mộng Dao run rẩy, những người này từ đâu tới vậy?

Lại dám ra tay tàn bạo, làm bị thương người của cô.

Tiêu Thiên kéo cô ra đằng sau lưng, liếc nhìn một lượt, đôi mắt dần trở nên lạnh tanh, dường như lời cảnh báo của anh không có tác dụng.

“Chú, chú làm gì vậy?”

Trần Mộng Dao lo lắng: “Đừng nói là chú muốn động thủ nhé?”

Tiêu Thiên cười toe toét, nói: “Vẫn là vợ hiểu anh nhất!”

Vừa dứt lời, Tiêu Thiên bắt đầu di chuyển!

Anh ta dậm chân một cái, lao người về đám người kia.

“Cái gì, muốn chết à? Chúng mày giúp hắn ta hoàn thành tâm nguyện đi!”

“Xử lý hắn!”

“Lên cho ta!”

Mười mấy người tay cầm gậy gộc, mặt mày dữ tợn lao thẳng về phía Tiêu Thiên.

Bọn họ chưa từng gặp qua dáng vẻ không sợ chết này bao giờ, một tên dám lao vào nhưng không giết anh ta, sau đó cũng không lăn lội trong đám lộn xộn đó.

“Chú!”

Trần Mộng Dao bị dọa đến nỗi hồn lìa khỏi khác, cô không ngờ lời nói của mình đã thành sự thật, Tiêu Thiên thực sự lao vào một mình!

Phía trước hình như có tận mười mấy người!

Anh ta dù có giỏi đến mấy cũng không thể một mình đánh lại họ.

“Giám đốc Trần, chúng ta báo cảnh sát đi!”

Từ Tấn cũng bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, anh ta rất sùng bái Tiêu Thiên, nhưng anh ta không thể ngờ rằng Tiêu Thiên lại liều lĩnh như vậy.

Thật sự cho rằng đây là đóng phim sao? Nếu làm không ổn, có thể mất mạng đó!

Anh ta rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát, nhưng đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết ngay gần đó đã khiến anh ta không cầm nổi cả điện thoại.

Sau đó, anh ta nhìn thấy cảnh tượng không nói nên lời nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời.

Một cú đấm!

Tiêu Thiên tung ra một cú đấm, tên khốn chịu cú đấm của anh bị đánh bay ra ngoài, sau đó lại hạ gục ba bốn tên đang lao lên.

“Bụp!”

Tiêu Thiên không dùng bất cứ chiêu trò mánh khóe nào cả, chỉ dựa vào mỗi nắm đấm mà đánh xa tận hai mét.

Nhưng mới thở có vài phút mà mười mấy tên đã nằm la liệt trêи đất rồi!

Những người lúc trước muốn đến gây chuyện đều bị dọa hết cả rồi.

Anh ta có chỗ nào giống con người chứ?

Mẹ kiếp, hắn thực sự là người máy biến hình đấy!

Thực sự quá khủng khϊế͙p͙ rồi.

Mặc dù sợ hãi, nhưng bọn họ đông như vậy, hoàn toàn có thể kéo chết anh ta.

Chính vào lúc này!

Tiêu Thiên đột nhiên dừng tay, anh nghiêng đầu một chút, khóe miệng khẽ nở một nụ cười: “Làm nóng người đủ rồi!”

Cái gì?

Anh ta…anh ta vừa rồi là làm nóng người sao?

Ông trời ơi, anh ta có phải là người không?

Vừa dứt lời, Tiêu Thiên hành động.

Phù!

Tiêu Thiên vung nắm đấm.

Bụp!

Cú đấm này thực sự đã xé tan bầu không khí yên tĩnh.

Rầm!

Một cú đấm nhanh như gió lao thẳng về phía bọn họ!

Rầm rầm!

Chỉ một cú đấm, mười mấy tên côn đồ đã bị thổi bay!

Bốp!

Lại một cú đấm nữa!

Nắm đấm của Tiêu Thiên ma sát với không khí, dường như có những tia lửa sinh ra từ lớp không khí đó.

Rầm rầm!

Cú đấm này mạnh hơn cú đấm trước.

Chỉ một cú đấm mà đánh bay hơn hai mươi người!

Lúc này, xung quanh Tiêu Thiên chỉ còn lác đác vài tên.

Những người này cũng biết sợ, người đàn ông trước mặt đã thức tỉnh nhận thức của bọn họ.

Làm gì có chỗ nào giống con người chứ, đây rõ ràng là ác quỷ mà.

Nắm đấm còn chưa chạm đến người, bọn họ đã bĩ bắn ra ngoài, bọn họ không gãy tay thì cũng gãy chân, còn ai dám tiến lên nữa!

“Lên! Lên hết cho ta!”

“Hắn ta chỉ có một mình! Đánh chết hắn!”

Tên tóc đỏ cầm đầu nói với giọng run rẩy, hắn liều mạng hét, những người còn lại bị dọa tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha mạng!

“Mau tiến lên….A…”

Hắn còn muốn hét nữa, nhưng bất chợt cảm nhận thấy một luồng gió cực mạnh phả vào mặt.

“Đại hiệp tha mạng!”

Hắn thở phù phù, quỳ gối xuống đất! Cả người đang run lẩy bẩy, không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng!

Xì!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều hít một hơi.

Chuyện này…chuyện này sao có thể chứ?

Tâm hồn thiếu nữ của Trần Mộng Dao bị kinh động dữ dội, người đàn ông này….sao lại lợi hại đến vậy?

Từ Tấn đứng bên cạnh càng phục sát đất hơn, hắn hận không thể quỳ ngay xuống vái lạy Tiêu Thiên.

“Đại hiệp, tôi biết sai rồi, hãy tha mạng cho tôi.”

Tên tóc đỏ quỳ dưới đất, nước mắt đầm đìa, trán bị đánh đến nỗi máu chảy khắp xuống mặt, nhưng hắn ta vẫn không dám dừng lại.

“Bốp!”

Tiêu Thiên bước đến trước mặt hắn ta với vẻ mặt không chút cảm xúc, giơ tay tát hắn một cái khiến hắn bay ra ngoài.

“Ai cho bọn mày cái gan đến đây làm loạn?”

Một nửa khuôn mặt của tên tóc đỏ bị đánh sưng vù lên, anh ta hoàn toàn mất cảm giác rồi.

“Đại hiệp…..tha mạng cho tôi, chúng tôi cũng bị người ta xúi giục mà thôi.”

“Ai?”

Tiêu Thiên nheo mắt, trong phút chốc, một nguồn sát khí mãnh mẽ toát ra từ cơ thể anh.

Tên tóc đỏ dường như nhìn thấy vô số hồn ma đang gào thét phía sau Tiêu Thiên.

Đôi mắt hắn ta tràn ngập sự sợ hãi, nói lắp ba lắp bắp: “Là, là….Đao….Đao sẹo!”

Đao sẹo?

Tiêu Thiên nhíu mày, anh ta chưa từng nghe qua cái tên này!

“Đại hiệp…có thể…có thể tha cho tôi…”

Chưa nói hết câu, Tiêu Thiên giơ chân đá vào ngực hắn ta, làm hắn ta bắn ra xa.

Sau đó rơi mạnh xuống đất, không biết sống hay chết!

Trần Mộng Dao sững sờ, tất cả mọi người ở đó đều chết lặng.
Bình Luận (0)
Comment