Rể Sang Đến Nhà

Chương 71

Tiêu Thiên lướt quanh một vòng rồi thản nhiên nói: “Không phải các cậu cứ ở lại thì tôi nhất định sẽ cần!”

“Nếu mọi người không thể vượt qua huấn luyện của tôi vậy thì cút khỏi đây cho tôi, chỗ của tôi không nhận mấy thứ vô dụng! Các cậu bây giờ chính là đồ vô dụng nhưng cũng may vẫn còn có thể cứu chữa được, là vô dụng hay tinh anh thì phải dựa vào chính bản thân các cậu.”

Lời nói của Tiêu Thiên như một lưỡi dao cứa vào tim mọi người, khuôn mặt bọn họ đều đỏ bừng lên nhưng lại không dám nói gì.

Hôm qua Tiêu Thiên đã dùng thực lực nói cho họ biết thế nào mới là kẻ mạnh thật sự, kẻ yếu chỉ có thể ngước nhìn kẻ mạnh thôi!

“Tám giờ sáng mai tập hợp tại nhà xưởng ngoại thành!”

Dứt lời, Tiêu Thiên xoay người rời đi.

Tại văn phòng trưởng bảo vệ, Trương Thu Bạch đang báo cáo tiến độ thu mua tòa cao ốc Thiên Long cho Tiêu Thiên.

“Anh Thiên, em đã liên hệ với chủ đầu tư bên tòa cao ốc Thiên Long rồi, trước mắt họ không có ý định bán lại tòa nhà.”

“Ồ?”

Tiêu Thiên sờ cằm: “Vậy cậu hãy để lộ tin tức tập đoàn Trần Thị muốn mua tòa nhà thương mại tiêu chuẩn đi!”

“Vâng! Anh Thiên!”

Trương Thu Bạch gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

“Chú, cháu không hiểu sao chú lại không làm quản lý cấp cao mà phải đi làm một trưởng bảo vệ vậy chứ?” Hai ngày nay Tần Ngọc Liên và Trần Cường đã nói với Tiêu Thiên rất nhiều lần về việc này.

Tiêu Thiên cười: “Thực lực của các nhân viên bảo vệ công ty chúng ta quá kém!”

Trần Mộng Dao liếc nhìn anh: “Không phải để đánh nhau thì cũng để bảo vệ an toàn, vậy thực lực mạnh có tác dụng gì chứ?”

“Em đã quên chuyện ở nhà xưởng ngoại thành rồi sao?”

Tiêu Thiên mỉm cười, từ trước đến giờ tư bản không phải là người trong sạch gì, nhất là người bên ngành bất động sản càng vô cùng tàn khốc.

Không thể vì một chút chuyện nhỏ mà khiến mình thua thiệt được.

Đó cũng hạ thấp mình quá.

Hơn nữa, những người này sẽ là trụ cột trong tương lai của Trần gia!

Sau khi những người này trở nên mạnh mẽ, anh còn phải thành lập một tập đoàn an ninh, chí ít cũng không kém hơn công ty Blackwater của nước M!

Trần gia nhất định phải vượt qua gia tộc Độc Cô ở Yến Kinh!

Tiêu Thiên phải để bọn họ biết anh muốn đánh bại một gia tộc có quyền có thế là chuyện dễ như trở bàn tay!

Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Trần Mộng Dao cũng gật đầu.

Hai lần trước quả thật quá nguy hiểm, nếu không có Tiêu Thiên, cô không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì!

“Chú, vất vả cho chú rồi!”

Trần Mộng Dao chủ động chạy đến phía sau Tiêu Thiên, xoa vào hai bên thái dương cho anh.

Bàn tay mềm mại đặt lên thái dương, mùi hương cơ thể riêng biệt của thiếu nữ khiến lòng người thoải mái.

“Vất vả gì chứ, không đâu, vợ chồng như một, tôi đương nhiên phải bảo vệ tài sản chung của chúng ta!” Tiêu Thiên nắm bàn tay như ngọc của Trần Mộng Dao nghiêm túc nói.

Gương mặt Trần Mộng Dao đỏ ửng, nhanh chóng rút tay về: “Ở đây là công ty, bị nhiều người thấy sẽ không tốt đâu!”

Nghe thấy vậy, Tiêu Thiên nhướn mày nói: “Ý em có phải không có người thì có thể được đúng không?”

“Chú… Mặc kệ chú.”

Tâm hồn thiếu nữ trở nên lúng túng, cô xấu hổ rời khỏi văn phòng.



Một nơi khác, văn phòng tổng giám đốc bất động sản Phú Hoa!

“Choang!”

Trần Dũng đập vỡ hết mọi thứ trong tầm mắt của ông ta, trêи nền nhà toàn là mảnh thủy tinh, người bên ngoài nghe thấy âm thanh vang vọng, bước chân không khỏi thận trọng hơn.

Bọn họ biết tổng giám đốc đang tức giận.

Hai ngày nay tập đoàn Trần Thị đã trở nên nổi tiếng khắp cả Vân Thành, trước đây Vân Thành chỉ có một Trần gia, nhưng bây giờ mỗi lần mọi người nhắc đến Trần gia, đầu tiên sẽ nghĩ đến tập đoàn Trần Thị!

Hôm nay ông ta đến tham dự Hiệp hội phát triển thương nghiệp ở Vân Thành, có hơn một trăm hội viên có mặt ở đó. Thế mà có đến hơn một nửa hội viên nhắc đến tập đoàn Trần Thị, lại còn có người đề nghị nên để tập đoàn Trần Thị gia nhập hiệp hội, bổ nhiệm chức Phó hội trưởng cho bọn họ!

Trần Dũng gần như không thể nhẫn nhịn được, Trần gia họ đã lăn lộn ở Vân Thành qua ba thế hệ, khó khăn lắm mới trở thành một trong những hội viên của hiệp hội. Thế mà tập đoàn Trần Thị mới khai trương được ba ngày dựa vào cái gì mà lại trao chức Phó hội trưởng cho bọn cơ chứ?

Điều đó khiến ông ta đố kị đến phát điên!

“Bố à, bố bớt giận!”

Trần Văn Siêu đẩy cửa bước vào, nhìn nền nhà đầy mảnh vỡ thủy tinh: “Con mới nhận được tin tức, công ty của Trần Mộng Dao để lộ tin, tập đoàn Trần Thị muốn thu mua một tòa cao ốc tiêu chuẩn!”

“Cái gì?”

Trần Dũng vô thức cao giọng: “Chúng muốn thu mua tòa cao ốc?”

Trần Văn Siêu gật đầu.

“Chúng lấy đâu ra tiền mà mua?”

Trần Dũng nhíu mày: “Tòa cao ốc đạt tiêu chuẩn của Vân Thành giá thấp nhất là tòa Kim Vân ở khu ngoại ô phía Bắc, nhưng người ta báo giá cũng hơn hai tỷ! Còn phía Đông và phía Nam, nếu trong tay không có ba, bốn tỷ thì cũng đừng nghĩ có thể mua được!”

Trần Văn Siêu lắc đầu: “Con cũng không biết.”

“Bố à, bố nói xem có phải Trần Mộng Dao lại bám víu vào Cố Minh Huy không? Nếu không sao tập đoàn Cao Minh lại giao bất động sản khu phía Tây cho chúng chứ?”

“Con tiện nhân này.”

Trần Dũng cười mỉa nói: “Chỉ vì lợi ích mà có thể trèo lên giường của bất kì người đàn ông nào.”

“Tin tức của con đến cũng đúng lúc lắm, bố đã có cách đối phó với chúng rồi!”

“Bố, cách gì thế?”

Trần Dũng nói: “Thạch Kim Vinh, Phó hội trưởng Hiệp hội phát triển thương nghiệp Vân Thành có ý định bán tòa cao ốc Kim Vinh ở khu phía Nam, chúng ta nói tin tức này cho ông ta biết, sau đó…”



Lúc này, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên

“Mời vào.”

Trần Mộng Dao đang xem bản vẽ quy hoạch khu dân cư phía Tây thì trợ lý đi đến nói: “Tổng giám đốc, Hiệp hội phát triển thương nghiệp Vân Thành gọi đến mời chị dùng bữa tối ở khách sạn Vân Thành.”

“Họ có nói là chuyện gì không?”

Trợ lý gật đầu: “Hình như họ nói muốn mời tập đoàn Trần Thị chúng ta gia nhập Hiệp hội phát triển thương nghiệp!”

Trần Mộng Dao cau mày, cô biết hiệp hội này, đây là hiệp hội không thuộc quyền của nhà nước. Nhưng hội viên bên trong đều là các nhà đầu tư nổi tiếng của Vân Thành, năng lực hơn ngưởi!

“Được, cô trả lời lại bên đó nói tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!”

“Vâng!”

Trợ lý vội vã ra khỏi văn phòng.

Suy nghĩ một lát, Trần Mộng Dao lại đến văn phòng trưởng bảo vệ để nói chuyện này với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nói: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ công ty của chúng ta đã được các nhà đầu tư công nhận, nếu không họ cũng không thể đích thân gọi đến mời chúng ta.”

“Vậy sao?”

Trần Mộng Dao nói: “Nhưng cháu cứ thấy có gì đó kì lạ.”

Tiêu Thiên an ủi: “Mặc kệ họ có vấn đề gì, lát nữa tôi đi với em!”

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm.

Tiêu Thiên lái xe đưa Trần Mộng Dao đến khách sạn Vân Thành.

Cửa chính khách sạn Vân Thành!

Những người đến đây ăn tối không phải nhà giàu thì cũng là người có quyền thế, bãi đỗ xe của khách sạn toàn là xe sang trọng hoặc là xe thể thao cao cấp.

Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên một trước một sau đi vào phòng Vip số 68.

“Xin lỗi, tôi đến muộn!” Đẩy cửa vào, Trần Mộng Dao nói.

Nhưng khi nhìn rõ người ngồi trong phòng, sắc mặt cô thay đổi.

Tiêu Thiên cũng nhíu mày.

Có tám người đang ngồi trong phòng, trong đó có bố con Trần Dũng, Trần Văn Siêu.

“Hội trưởng Thạch, đây là cháu gái của tôi, Trần Mộng Dao, tập đoàn Trần Thị của nó được tách ra từ công ty bất động sản Phú Hoa chúng tôi.”

Trần Dũng nói với người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa.

Người đàn ông này không ai khác chính là Thạch Kim Vinh, Phó hội trưởng Hiệp hội phát triển thương nghiệp Vân Thành.

Người này là người Địa Trung Hải, mũi giống củ tỏi, mắt khá nhỏ, môi dày.

Bụng béo ục ịch, bề ngoài vô cùng thô tục.

Ngồi bên cạnh là Thạch Lỗi, con trai của ông ta, cũng công tử ăn chơi có tiếng ở Vân Thành.

Trần Mộng Dao vừa bước vào phòng, ánh mắt hai bố con nhà này lập tức rực sáng.

Chết tiệt, người phụ nữ này đẹp quá!

“Trần tổng, từng nghe nói Trần gia các ông có một mỹ nhân đẹp tuyệt trần từ lâu, mà nay mới được gặp, đúng là danh xứng với thực!” Thạch Kim Vinh cười ha ha, chỉ tay vào Trần Mộng Dao nói: “Nào người đẹp, đến ngồi chỗ tôi này!”

Giữa Thạch Kim Vinh và Thạch Lỗi vẫn còn một ghế trống, nhưng sao Trần Mộng Dao có thể ngồi ở đó chứ?

Cô miễn cưỡng cười: “Hội trưởng Thạch à, không cần đâu, tôi ngồi đây là được rồi!”

Nói rồi cô kéo Tiêu Thiên ngồi xuống đối diện ông ta.

“Trần Mộng Dao, sao cô lại không giữ chút thể diện nào cho hội trưởng Thạch thế chứ?”

Trần Văn Siêu đột nhiên lên tiếng.

“Ở đây có chuyện của anh sao?”

Tiêu Thiên bình thản đáp lời.

“Này, chuyện này vẫn có liên quan đến chúng tôi đấy!”

Trần Văn Siêu cười khẩy nói: “Nếu không phải chúng tôi giới thiệu với hội trưởng Thạch thì hai người làm gì có tư cách ngồi đây?”

Hắn vừa dứt lời, những người khác đều gật đầu.

“Trần tổng, vị này là…”

“Hội trưởng Thạch, nói ra lại sợ ông chê cười.”

Trần Dũng cố ý để lộ sắc mặt xấu hổ nói: “Thật ra cậu ta là lính đào ngũ, Trần gia tôi thấy cậu ta đáng thương mới nhận cậu ta làm người ở rể.”

Cái gì?

Chỉ là một người ở rể mà cũng dám nói như vậy à?

Thạch Lỗi khinh thường nói: “Mắt nhìn người của Trần gia các ông có phải có vấn đề không? Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại nhận lính đào ngũ vô dụng làm con rể, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”

Hắn ta vừa dứt lời, người trong phòng không khỏi bật cười.

“Thì ra chồng của tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị lại là một người ở rể.”

“Không có mắt nhìn người à.”

“Đúng vậy, tìm một tên trai bao còn tốt hơn anh ta!”

Nghe mọi người bàn luận như vậy, sắc mặt Trần Mộng Dao càng u ám: “Hội trưởng Thạch, hôm nay ông mời tôi đến đây không phải để chế nhạo chúng tôi chứ?”
Bình Luận (0)
Comment