Rể Sang Đến Nhà

Chương 94

Hít!

Nghe nói như thế, mọi người ở chỗ này đều hít một ngụm khí lạnh.

Trêи chiếc váy của Trần Mộng Dao nói ít cũng phải có mấy trăm viên kim cương, đây chẳng phải là nói, chiếc váy trêи người cô có giá trị mấy triệu sao?

Trong mắt không ít người cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

Đặc biệt là một vài cô gái, cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, trêи mặt lại càng thêm ngưỡng mộ.

"Ông là ai? Làm sao ông biết được đồ mà bọn họ mặc trêи người không phải là hàng vỉa hè?" Trần Văn Siêu ngoan cố nói.

"Tôi là ai?"

Thái Song Đao ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu một cái: "Tôi họ Thái, là một thợ may, người khác đều gọi tôi là Thái Song Đao!"

"Ha ha, hóa ra là một thợ may!"

Trần Văn Siêu chế nhạo cười một tiếng: "Một thợ may nho nhỏ như ông thì biết cái quái gì chứ?"

Hắn cho là mọi người bên cạnh cũng sẽ cười theo, thế nhưng mọi người lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn hắn.

"Làm sao?"

Trần Văn Siêu sửng sốt: "Tại sao mấy người lại nhìn tôi như vậy, trêи mặt tôi có thứ gì sao?"

Bọn họ không nói gì, bình tĩnh kéo dãn khoảng cách ra với hắn, ngay cả trêи mặt Bạch Hải cũng là vẻ lúng túng.

"Ngọc Lan, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Lúc này, trong đám người có người nói: "Thái Song Đao, chẳng lẽ ngài chính là sư phụ Thái nổi tiếng trong và ngoài nước?"

Giọng nói vừa dứt, lúc này mọi người mới rối rít phản ứng lại.

Đúng rồi, vị này chính là sư phụ Thái, không nghĩ tới là hôm nay có thể chạm mặt ở nhà họ Bạch.

Có một một vài người không rõ ràng lắm, tiện tay lấy điện thoại ra tra, vừa tra được, ngay lập tức bị người đàn ông trung niên có gương mặt xấu xí trước mắt này làm cho kinh hãi.

Thái Song Đao, đệ tử đóng cửa của sư phụ Triệu Nhất Tiễn, một bậc thầy về trang phục cấp bảo vật quốc gia, nổi tiếng toàn cầu, nữ hoàng nước Anh cũng từng gửi lời mời nhiều lần để thiết kế trang phục cho bà.

Hơn nữa, nữ hoàng nước Anh cũng từng có mấy lần tạo điều kiện công khai, muốn mời Thái Song Đao phục vụ cho hoàng gia.

Vậy mà, vị này không chút do dự từ chối!

Phần bên dưới bách khoa, là hàng loạt lời mời của lãnh đạo các nước, có thể nói, người có quan hệ với Thái Song Đao đều là nhân vật lớn trêи quốc tế.

Đại gia nổi tiếng trong nước Mã Vân Đằng, Vương Kiện Kiện từng chi ra tới hai mươi triệu đô la để mời Thái Song Đao thiết kế một bộ trang phục còn không được.

Xã hội thượng lưu lấy việc được mặc bộ trang phục do Thái Song Đao làm vinh dự.

Lúc mà mấy người họ đặt điện thoại di động xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng.

Trời ơi, người này cũng quá ngầu đi.

Sau khi Trần Văn Siêu lấy điện thoại di động ra tra, bị dọa sợ đến mức cả người phát run!

Mẹ kiếp, hắn còn tưởng Thái Song Đao chỉ là một thợ may nhỏ, không ngờ tới lại là nhân vật lớn kinh thiên động địa như thế này.

Trong lòng hắn liên tục cười khổ, ngài xấu xa như vậy, ngài sớm nói ra không phải là tốt hơn sao!

Trong lòng hắn run sợ nói: "Sư phụ Thái, tôi... Tôi trẻ tuổi kiến thức nông cạn, ngài trăm lần đừng chấp nhặt với tôi!"

Kẻ nịnh bợ như Trần Văn Siêu này, Thái Song Đao căn bản sẽ không để ý tới.

Ông không nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn vào âu phục trêи người Tiêu Thiên.

Âu phục trêи người Tiêu Thiên, hình như là... Hàng dùng một lần.

Hơn nữa ông còn nhìn thấy được một lỗ nhỏ trêи vạt áo của bộ âu phục khiến cho ông kinh ngạc!

Đây... Đây...

Vẻ mặt của ông đột nhiên trở nên kϊƈɦ động.

"Vị tiên sinh này, bộ âu phục trêи người cậu là do ai thiết kế?" Thái Song Đao không thể chờ đợi hỏi.

"Là ai thiết kế sao?"

Tiêu Thiên suy nghĩ một chút, anh nhớ là Trương Thu Bạch có nói với anh, hình như gọi là: "Triệu... Nhất Tiễn."

Cái gì?

"Cậu xác định là Triệu Nhất Tiễn làm?" Thái Song Đao kϊƈɦ động nắm lấy tay của Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhăn mặt cau mày, bình tĩnh rút tay về được: "Đúng vậy."

"Thầy... thầy ấy lại sử dụng kéo lần nữa!"

Trong đôi mắt Thái Song Đao lại rịn ra nước mắt.

"Tiêu Thiên, cậu đã làm gì với sư phụ Thái vậy? Lại khiến sư phụ Thái khóc?" Trần Văn Siêu thấy thế, vội vàng nói.

Mới vừa đắc tội với Thái Song Đao, bây giờ chính là cơ hội biểu hiện tốt!

Tiêu Thiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

"Cậu mau câm miệng lại!"

Thái Song Đao lau lau nước mắt: "Tôi đây là vui mừng, kể từ ba năm trước đây khi thầy rửa tay gác kiếm, tôi cứ nghĩ là mình sẽ không bao giờ có thể được nhìn thấy tác phẩm của ông ấy lần nào nữa, không nghĩ tới là hôm nay có thể nhìn thấy được ở chỗ này."

"Có thể mời được thầy, nói vậy thân phận của tiên sinh cũng cao quý vô cùng!" Thái Song Đao nhìn bộ trang phục trêи người của hai người, vẻ mặt sùng bái, thầy chính là thầy, tay nghề vẫn như năm đó không giảm chút nào.

"Sư phụ Thái, ngài hiểu lầm rồi, hắn chính là người con rể ở rể nhà họ Trần chúng tôi, chắc chắn bộ trang phục này là do hắn trộm được." Trần Văn Siêu khẽ cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói.

"Đủ rồi!"

Bạch Ngọc Lan nghe không nổi nữa, chỉ vào cửa nói: "Mời đi ra ngoài!"

Trang phục trêи người họ vừa vặn như thế, hiển nhiên là được làm theo yêu cầu, làm sao có thể là đồ trộm được?

Cái tên Trần Văn Siêu, lần trước đưa Dạ Minh Châu giả cho bà cụ Trần, đã để lại trong lòng cô ấn tượng rất xấu, bây giờ lại cãi chày cãi cối, cô càng cảm thấy người trước mắt thật đáng ghét.

"Ngọc Lan..."

Bạch Hải cũng là nhíu mày không nói một lời.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Trần Văn Siêu xấu hổ muốn chết.

Đúng lúc này, Trần Dũng cầm ly rượu đi tới, thấy Trần Văn Siêu đỏ bừng mặt, hỏi: "Con làm sao vậy?"

"Bố, con đi trước!"

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi đại sảnh nhà họ Bạch.

Nhìn bóng lưng của Trần Văn Siêu, Trần Dũng cũng bối rối, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ người mà mình sắp xếp trước đó bị phát hiện?

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Dũng sợ hãi: "Tôi đi xem xảy ra chuyện gì."

Sau đó, đuổi theo.

Hai người rời đi hoàn toàn không dẫn tới quá nhiều chú ý, hiện tại để cho bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là Thái Song Đao.

Chỉ thấy, Thái Song Đao lấy ra một cái danh thϊế͙p͙ màu vàng từ trong túi: "Tiên sinh, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, nếu như sau này cậu có nhu cầu, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Tiêu Thiên cười cười, nhận lấy danh thϊế͙p͙, phía trêи chỉ có họ và số điện thoại.

"Tôi tên là Tiêu Thiên, gọi thẳng tên tôi là được rồi."

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ngọc Lan nhìn thẳng vào Tiêu Thiên, chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn người đàn ông trước mắt này, đều sẽ cho cô bất ngờ khác nhau.

Liếc mắt một cái là nhận ra Dạ Minh Châu giả, lúc ở Tĩnh Hiên Trai, vì một nụ cười của người đẹp mà hào phóng tiêu hai triệu, vào lúc mà tất cả mọi người tin rằng bức tranh Thị Nữ đồ của Đường Dần là đồ thật, anh lại dựa vào học thức hơn người, tìm ra dấu vết, tranh luận cùng mọi người.

Bây giờ ngay cả đồ mà anh mặc trêи người, cũng là tác phẩm của thầy của sư phụ Thái, quả thật là toàn thân người đàn ông này tràn đầy sương mù, làm cho người ta không nhịn được mà muốn vạch sương mù ra tìm hiểu đến tận cùng.

Nhưng mà, nhìn thấy Trần Mộng Dao đứng bên cạnh cô, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ sùng bái, cô lại cười khổ lắc đầu một cái, nghĩ gì thế, người ta cũng là hoa đã có chủ.

Thái Song Đao gật đầu một cái, mặc dù tò mò với thân phận thật của Tiêu Thiên, nhưng ông cũng không hỏi nhiều, chỉ là dựa theo lời thầy khuyên bảo ông, kết thêm nhiều bạn.

Trực giác của ông nói cho ông biết, người trẻ tuổi trước mắt này, chắc chắn là có lai lịch lớn, tuyệt đối không phải là người ông có thể đắc tội.

"Đang nói chuyện gì mà tán gẫu vui vẻ như vậy đây?"

Bạch Viễn đi tới, nói: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, Ngọc Lan, con còn không mau đi thay lễ phục?"

Bạch Ngọc Lan cười khổ một tiếng: "Bố, con..."

"Đây là quyết định của ông nội con, bố... Cũng không thể không nghe lời ông nội con mà!" Bạch Viễn thở dài, với với mọi người: "Tối hôm nay tôi có một việc lớn muốn tuyên bố..."

...

Bên kia, Trần Dũng đuổi theo kéo Trần Văn Siêu lại: "Con đứng lại đó cho bố, đang yên đang lành mà con rời đi làm gì?"

Vẻ mặt của Trần Văn Siêu như vẻ mặt đưa đám, kể lại chuyện vừa mới xảy ra một lần nữa, Trần Dũng nghe được vừa giận vừa sợ, tâm trạng giống như một chiếc tàu lượn vậy.

"Bốp!"

Trần Dũng hung hăng tát một cái lên mặt Trần Văn Siêu: "Tao làm sao lại sinh ra cái loại thành sự chưa đủ bại sự có thừa như mày chứ?"

"Thái Song Đao là người mày có thể đắc tội được hả?"

Trần Dũng càng nghĩ càng giận: "Người ta động miệng lưỡi, là có thể làm cho nhà họ Trần chết không có chỗ chôn, con mẹ nó mày lại còn nói người ta biết cái đếch gì?"

"Bốp!"

Cái tát vừa đánh lên mặt hắn, trực tiếp khiến cho mắt Trần Văn Siêu nổ đom đóm.

"Bây giờ mày nhanh chóng quay lại cùng tao, nói xin lỗi với sư phụ Thái."

Trần Dũng không nói hai lời lôi kéo Trần Văn Siêu đi vào trong.

Mới vừa đi tới cửa, người canh cửa ngay lập tức ngăn bọn họ lại: "Mấy người định đi đâu?"

"Em trai này, chúng tôi vừa mới ra ngoài hóng mát một chút, để cho chúng tôi vào đi."

"Đi vào? Không được?"

"Bây giờ yến hội sắp bắt đầu, những người không có nhiệm vụ không thể vào!"

Người làm kia hoàn toàn không nể mặt ông.

"Chúng tôi cũng là được mời tới, tại sao cậu lại ngăn cản tôi?" Trần Dũng cũng nổi giận.

"Xin lỗi, chúng tôi chỉ nhìn thiệp mời không nhìn người."

"Cậu..."

Trần Dũng đánh một quyền vào không khí tức giận nói không ra lời, bọn họ đi đâu để tìm thêm một tấm thiệp mời đây?

Thấy thái độ kiên quyết của người làm Bạch phủ, trong lòng Trần Dũng thầm hận, hung tợn trợn mắt nhìn Trần Văn Siêu một cái, trở lại trêи xe, Trần Dũng hung hăng đập vào tay lái: "Đều do cái tên phế vật là mày, khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc!"

Trần Văn Siêu cúi đầu, vẻ mặt không nhịn được: "Việc đã đến nước này, mắng con thì có ích gì?"

"Mày... Mày đứa bất hiếu này!"

Trần Dũng thở dài một tiếng, nói: "Con nói xem có phải cô chủ nhà họ Bạch và cái tên phế vật Tiêu Thiên đó rất thân thiết hay không?"

"Bố biết nên làm gì bây giờ!"

Vừa nói, ông vừa cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, trong mắt Trần Dũng lóe lên vẻ âm hiểm, hừ lạnh một tiếng: "Lát nữa sẽ có trò hay để xem!"
Bình Luận (0)
Comment