Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, MachinatorRebecca vẫn cảm thấy chút hơi ấm của Steve còn vương lại trong bàn tay khi David, John và Karen đi qua góc hành lang, John ngoác miệng cười:
“Xin lỗi vì ngắt ngang, nhưng bọn tôi đã tính là cho cậu đi kèm một chốc thôi”.Anh ta nói. “Một mối tình chớm nở thì không thể nhầm vào đâu được, đúng không ta?”.
Rebecca cố che dấu vẻ thẹn thùng khi ba người bước vào phòng, bỗng dưng cô thấy mình cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Mặc dù tất cả những gì họ làm chỉ là nắm tay nhau, và chỉ trong có một giây thôi, nhưng họ đang thi hành nhiệm vụ kia mà, trong cái khu vực nguy hiểm này thì mỗi phút giây mất tập trung đều có thể phải đánh đổi bằng mạng sống.
John có vẻ như được khích lệ thêm bởi sự bối rối của cô.
“A, đừng để ý đến tôi”,John nói, cười đầy giả dối. “Tôi chỉ tính... ơ… bắt chẹt Steve thôi, chẳng có ý gì khác đâu.”
David ngắt lời, bắn cho John một cái nhìn sắc lẻm.
“Tôi nghĩ chúng ta có nhiều thứ hơn để bàn tán”.Anh công bằng nói. “Chúng ta cần cập nhật tình hình, và tôi có vài thứ cần rà soát lại đây.”
Anh gật gật về phía tập báo cáo hằng ngày mà Rebecca vẫn đang cầm:
“Họ đã tìm ra căn phòng, nhưng chưa hề đụng vào cái gì cả. Cô có tìm thấy gì hữu ích không?”
Cô gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin mới đó và vui vẻ vì đã chuyển được chủ đề:
“Có vẻ ở đây chỉ có bốn nhóm Trisquad, căn cứ theo những ghi chép từ sáu tháng trước.”
David trông có vẻ khuây khỏa:
“Thật là tuyệt vời. John và Karen đã có một cuộc đụng độ ở ngoài khu D, và đã xoay sở hạ được năm đứa – điều đó có nghĩa là chỉ còn lại có một nhóm.”
Họ kéo ghế từ quanh chiếc bàn nhỏ xếp cạnh tường, xếp thành hình bán nguyệt rời rạc ở giữa phòng. David vẫn đứng, nói chuyện với họ một cách nghiêm nghị.
“Tôi muốn tóm tắt nhanh tình huống, để chắc chắn rằng chúng ta đều ở cùng một xuất phát điểm trước khi tiếp tục tìm hiểu sâu hơn. Rất ngắn gọn thôi, khu nghiên cứu này được sử dụng cho các thí nghiệm về T-virus và đã bị tiếp quản bởi một trong những nhà nghiên cứu cho một mục đích không rõ ràng. Căn cứ theo dấu vết để lại thì các công nhân đều đã bị giết và những nhân viên thì bị thanh trừng. Rebecca tin rằng nhà sinh học Nicolas Griffith là kẻ chủ mưu mọi chuyện, việc khu đất vẫn được canh giữ nói lên rằng hắn ta vẫn còn sống, ở đâu đó bên trong này – tôi không cảm thấy chúng ta nên tự làm bận tâm tới việc tìm hắn. Chúng ta đã giải quyết hai bài kiểm tra đang chắn lối vào cái Ammon để lại, nhờ có Trent, và tôi hy vọng cái ‘tài liệu’ ông ấy dấu cho chúng ta sẽ là bằng chứng đủ để chính thức buộc tội Umbrella về những hành động vô đạo đức.”
Anh khoanh tay lại, và chầm chậm vừa đi vừa nói, nhìn vào từng người trong số họ:
“Đã có những bằng chứng rõ ràng về những thứ bất hợp pháp diễn ra ở đây; chúng ta có thể rời khỏi đây bây giờ và chuyển những cái đó lên chính quyền liên bang. Nhưng mối lo âu của tôi là ta chưa có những bằng chứng đủ mạnh về sự liên quan của Umbrella, ngoài những dữ liệu máy tính và tập báo cáo do Steve và Rebecca tìm thấy, nên nhớ tên của Umbrella không hề có trong đó, nên cả hai chứng cớ này đều có thể bị giải thích khác đi. Đề xuất của tôi là chúng ta nên tiếp tục các bài kiểm tra, và tìm ra thứ mà bác sĩ Ammon để lại cho ta trước khi rút lui, nhưng tôi muốn nghe ý kiến từng người trước. Nhiệm vụ lần này là không hợp pháp ngay từ đầu, chúng ta vốn không được phép thực hiện nó, cho nên nếu mọi người nghĩ là nên chấm dứt thì chúng ta sẽ đi ngay.”
Rebecca ngạc nhiên, và cô có thể thấy mọi người cũng giống như cô, căn cứ theo dáng vẻ của họ. Trước đó David có vẻ rất chắc chắn và hăng hái về cơ hội của họ. Còn cái nhìn lúc này của anh lại biểu lộ khác hẳn. Anh trông có vẻ rất hối tiếc vì muốn tiếp tục, cứ như anh muốn ai đó trong số họ có đề nghị khác.
“ Sao lại có thay đổi như thế? Chuyện gì đã xảy ra?”
John nói trước tiên, anh nhìn những người còn lại trước khi chuyển sang David:
“Xem nào, chúng ta đã tiến quá xa rồi, và nếu chỉ còn một nhóm zombie nữa ngoài kia, tôi cho là chúng ta nên kết liễu nó luôn.”
Rebecca gật đầu:
“Phải, và chúng ta vẫn chưa tìm ra phòng thí nghiệm chính, chúng ta không biết tại sao Griffith lại làm vậy - bởi hắn bị loạn thần kinh hay là đang thực sự giấu diếm thứ gì. Chúng ta có thể không khám phá ra được, nhưng cũng đáng để mắt tới nó lắm chứ. Hơn nữa, nếu hắn thủ tiêu thêm nhiều chứng cớ hơn khi chúng ta đã bỏ đi thì sau?“
“Tôi đồng ý”,Steve nói. “Nếu S.T.A.R.S. có dính líu sâu xa với Umbrella như đã thấy, chúng ta sẽ không có cơ hội nào nữa đâu. Có thể đây sẽ là cơ hội duy nhất để chặt đứt mối liên kết này. Và chúng ta đã đến rất gần nó rồi, bài kiểm tra số ba ở ngay đây – chúng ta sẽ làm nó, chúng ta chỉ còn cách đoạn kết một bước chân thôi.”
“Tôi cũng đang nghĩ thế”,Karen nhẹ nhàng nói.
Giọng cô đượm vẻ mệt mỏi, Rebecca quay ra nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên cô thấy Karen có vẻ không ổn. Mắt cô ta đỏ ngầu, còn làn da thì gần như tái nhợt.
“Chị ổn chứ?”,Rebecca hỏi
Karen gật đầu, thở dài:“Phải, trừ việc đau đầu.”
Ắt hẳn đây là chứng đau nửa đầu, trông cô ta hết sức khổ sở.
“Chuyện gì vậy, David?”,John bất ngờ hỏi. “Cái gì làm anh bứt rứt vậy? Hay anh biết gì đó mà không kể cho chúng tôi?“
David nhìn họ một thoáng, sau đó lắc đầu:
“Không, không có gì. Tôi chỉ - tôi có linh cảm xấu. Nói đúng hơn, linh cảm về một chuyện tồi tệ sắp xảy ra.”
“Giờ này mới linh cảm thì hơì bị muộn”,John nói, nhe răng cười. “Vậy chứ anh ở đâu lúc chúng ta đi bè?”
David hơi cười đáp lại, xoa xoa sau gáy:
“Cảm ơn John, tôi gần như quên mất. Vậy quyết định xong rồi nhé. Giải quyết câu đố tiếp theo thôi. Ồ, Rebecca, hãy kiểm tra mắt cho Karen trong khi bọn tôi giải đố, coi bộ nó gây nhiều rắc rối cho cô ấy đấy.”
Họ đứng dậy và đi ra phía sau căn phòng, tới chiếc bàn được đánh số chín màu xanh dương ở góc tây bắc. Steve và Rebecca đã kiểm tra nó khi họ tìm thấy căn phòng, chả có manh mối nào cho biết bài kiểm tra tiếp theo là gì – một màn hình nhỏ trống trơn với mười chiếc khóa được móc vào nó, đặt trên một cái bàn kim loại, một bí ẩn.
Rebecca ra hiệu cho Karen ngồi xuống chiếc ghế đằng trước bài kiểm tra số mười, mục đích để làm gì cũng chẳng biết – nó gồm có một bảng hình tròn gắn vào một miếng ván, kết nối với thứ gì đó giống như một cặp nhíp thông qua sợi dây sắt đen thui. Cô quì xuống để nhìn cho rõ, cau mày. Mắt phải của Karen trông rất tệ. Niêm mạc màu xanh lục như nổi trên một biển màu đỏ. Mí mắt cô ta có vẻ bị thâm tím và phồng rộp lên.
Cô quay ra để mượn David chiếc đèn nháy thì thấy anh ta đã ngồi xuống trước bài kiểm tra được chuẩn bị sẵn, màn hình xanh bật sáng, nhiều dòng chữ đánh máy xuất hiện ở giữa màn hình.
“Một kiểu cảm ứng chuyển động…”,Steve bắt đầu nói, nhưng David bất ngờ giơ tay cản lại, đọc to những gì xuất hiện trên màn hình rất nhanh với giọng lo lắng.
“Khi tôi đi đến Saint Ives, tôi gặp một người đàn ông với 7 bà vợ, 7 bà vợ có 7 cái bao tải, 7 bao tải chứa 7 con mèo, 7 con mèo có 7 bộ hành lí; những bộ hành lí, những con mèo, những cái bao tải, những bà vợ, có bao nhiêu tới Saint Ives?“
Có một dãy số chạy trên màn hình, chỉ 00:49 và đang đếm lùi. Trong lúc David đọc câu hỏi, 11 giây đã được đếm lùi trên chiếc đồng hồ.
David nhìn vào chiếc màn hình, những ý tưởng cứ lướt qua dữ dội trong lúc mọi người ngẫm nghĩ sau lưng anh. Sự căng thẳng lan tỏa ra từ họ, và David chợt thấy có cảm giác nhói đau như kim châm và mồ hôi túa ra đầy trán.
Đừng đếm, đó là một manh mối. Nhưng nó có ý nghĩa gì đây?
“Hai mươi tám”,John nói nhanh. “Không, đợi đã, hai mươi chín, kể cả người đàn ông …”
Steve cắt lời John, nói nhanh:
“Nhưng nếu mỗi bà vợ có 7 con mèo con, nó sẽ là 49 cộng với 21, 70, 71 nếu kể thêm người đàn ông nữa.“
“Nhưng cái thông điệp kia nói là đừng có đếm”,Karen nói. “Nếu bạn không định đếm – có nghĩa là không phải làm phép cộng, hoặc … đợi đã, ở đây có người đàn ông với những bà vợ và thêm người đang đọc câu đố, đó là một người nữa …”
32 giây đã trôi qua. Bàn tay của David cứ khua khua trên cái bàn phím.
“ Nghĩ đi nào! Đừng đếm, đừng đếm, đừng …”
“Một”,Rebecca nói nhanh. “Khi tôi đến Saint Ives – nó không hề nói đó là nơi mà người đàn ông và các bà vợ đi tới. Đó chính là ý nghĩa của nó, câu đố - đừng đếm bất cứ ai ngoại trừ người duy nhất đi tới Saint Ives!”
“ Đúng rồi, nó dựa vào khả năng phán đoán, một câu đố mẹo…”
Họ chỉ còn hai mươi giây nữa.
“Có ai phản đối không?”,David hỏi nhanh.
Không ai trả lời. David lấy chìa khóa, cắm nó vào … và dòng số đếm lùi dừng lại, chỉ còn 16 giây nữa. Màn hình tự động tắt. Ở đâu đó phía trên đầu họ, một tiếng chuông quen thuộc vang lên. David thở dài nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế.
“ Cám ơn, Rebecca!”
Anh quay ra định nói với cô như vậy, nhưng cô đã cúi xuống xem xét mắt của Karen, dồn mọi chú ý vào bệnh nhân của mình.
“Em cần chiếc đèn nháy”.Cô nói, nhìn quanh khi John đưa đèn cho cô. Cô bật nó lên, soi vào mắt của Karen trong khi mọi người còn lại lặng lẽ quan sát. Karen trông không ổn; có những quầng đen ở dưới mắt của cô, và da cô thì đã chuyển từ tái nhợt sang gần như màu xanh tái.
“Nó sưng tấy lên đáng kể… nào nhìn lên, xuống, sang trái, sang phải. Có phải chị có cảm giác như cái gì chà vào mắt, hoặc như là một vết bỏng không?”
“Thực sự là giống như một cơn ngứa hơn”,Karen nói. “Như thể bị một con muỗi đốt tới chục lần vậy. Tôi đã cào nó, vì thế nên nó mới đỏ ối lên.”
Rebecca tắt đèn, cau mày:
“Em không thấy có gì cả. Mắt bên kia cũng tấy lên như vậy … nó tự nhiên bị ngứa à, hay là chị đã sờ vào nó trước?”
Karen lắc đầu:“Không nhớ rõ lắm. Nó chỉ tự dưng ngứa thôi, chị đoán vậy.”
Một vẻ nghiêm trọng thấy rõ lóe lên trên khuôn mặt của Rebecca.
“Trước hay sau khi chị vào phòng 101?”
David cảm thấy như có một bàn tay lạnh giá bóp nghẹt tim anh. Karen chợt trông rất lo lắng.
“Sau đó.”
“Chị có chạm vào cái gì lúc ở trong phòng đó không, bất cứ một cái gì?”
“Chị không…”
Đôi mắt đỏ của Karen chợt trợn lên đầy vẻ sợ hãi, và khi cô nói, giọng cô như thể không còn hơi, run run, thì thào.
“Cái giường đẩy. Có một vệt máu khô ở trên đó và tôi thậm chí chẳng nghĩ gì cả. Tôi đã chạm vào nó. Ôi, lạy Chúa, tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó nữa, nó đã khô và tôi, tay tôi không hề bị trầy và ôi Chúa tôi, tôi bị đau đầu ngay sau khi mắt tôi bắt đầu bị ngứa.”
Rebecca đặt tay lên vai của Karen, siết chặt lấy:
“Karen, hãy thở sâu. Thở sâu nào, được không? Có thể là mắt cô chỉ bị ngứa thôi, và cô bị đau đầu nữa, vì vậy đừng vội vã kết luận vội, chúng ta chẳng biết cái gì chắc chắn ở đây cả.”
Giọng của cô thật chậm rãi và ấm áp, cử chỉ của cô rất thẳng thắn. Karen thở hắt ra run run và gật đầu.
“Nếu tay của cô ấy không bị cắt…”,John bắt đầu lo lắng.
Karen trả lời anh, nét mặt nhợt nhạt của cô có vẻ trấn tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng là đang run:
“Virus có thể xâm nhập vào cơ thể thông qua các niêm mạc có chất nhầy. Mũi, tai, … mắt. Tôi cũng biết vậy, tôi biết vậy nhưng tôi đã chẳng nghĩ tới chúng, tôi … không nghĩ tới chúng.”
Cô nhìn lên Rebecca, và David có thể thấy rằng cô đang vật lộn để giữ được sự điềm tĩnh:
“Nếu tôi bị nhiễm, bao lâu? Bao lâu cho tới khi tôi trở nên … mất khả năng kiểm soát?”
Rebecca lắc đầu:“Em không biết nữa” Cô nói một cách yếu ớt.
David cảm thấy một sự tối tăm cùng cực đang trùm lên mình, một áng mây khổng lồ chứa đầy sợ hãi và lo lắng lẫn tội lỗi, nó đe dọa và áp đảo anh đến mức anh không sao cử động nổi, thậm chí suy nghĩ cũng không.
“ Lỗi của tôi. Trách nhiệm của tôi.”
“Ở đây có vắc xin chứ, đúng không?”,John hỏi, ánh mắt thất thần của anh hướng đâu đó giữa Rebecca và Karen. “Chắc hẳn có thuốc chữa chứ, họ hẳn phải có một hay cái gì đó phòng khi ai đó bị mắc bệnh do tai nạn? Họ chắc đã có, đúng không?”
David chợt cảm thấy một tia hi vọng dâng trào.
“Có thể như vậy không?”,anh hỏi nhanh Rebecca.
Nhà sinh học trẻ gật đầu, lúc đầu chậm chạp nhưng sau đó có vẻ hăng hái hơn. “Phải, có thể thế, chắc hẳn như thế rồi, họ đã tạo ra nó mà.”
Cô nhìn David một cách nghiêm trọng và khẩn cấp:
“Chúng ta phải tìm phòng thí nghiệm chính, nơi mà họ tổng hợp virus, phải nhanh lên. Nếu họ đã phát triển thuốc giải, đó sẽ là nơi các thông tin có thể…”
Rebecca ngập ngừng, và David có thể hiểu phần còn lại của câu nói căn cứ theo ánh mắt băn khoăn của cô; nếu ở đó có thuốc giải, nếu lão Griffith chưa lấy những thông tin đó đi, nếu chúng ta có thể tìm ra chúng kịp thời.
“Thông điệp của Ammon”,Steve nói. “Trong cái bản ghi chú đó, anh ta nói chúng ta cần phải phá hủy phòng thí nghiệm chính, có lẽ anh ta muốn để lại cho chúng ta một cái bản đồ, hay những chỉ dẫn.”
David đứng lên, niềm hi vọng được củng cố thêm:“Karen, cô có cảm thấy đủ khỏe để…”
“Có”,cô nói và gạt anh ra, đứng dậy.
“Phải, đi nào.”
Đôi mắt đỏ của cô bừng lên một cảm xúc sôi sục mãnh liệt, một sự sự pha trộn giữa nỗi tuyệt vọng và hi vọng hoang dại khiến cho tim David đau nhói.
“ Chúa ơi, Karen, tôi rất, rất xin lỗi!”
“Chúng ta phải nhanh gấp đôi”.Anh nói, quay ra phía cửa. “Đi thôi.”
Họ tiến nhanh về phía trước khu nhà, hàm răng của John nghiến chặt, thâm tâm anh giờ đây chỉ chứa toàn những ý nghĩ điên cuồng.
“ Căn bệnh khốn kiếp, mày đừng hòng hạ gục được Karen. Và nếu tao tìm ra thằng khốn nào đã bày ra cái cơn ác mộng này thì hắn sẽ biến thành một đống thịt Chết, Chết. Không phải Karen, không phải theo cách này…”
Họ tới được cửa trước và nhẹ nhàng rút vũ khí ra, kiểm tra chúng, căng thẳng kiên nhẫn đợi David ra dấu hiệu. Karen, người luôn luôn bình thản và điềm tĩnh trong những lúc căng thẳng, có vẻ đã bị sốc, như thể cô bị giáng một đòn chí tử vào lòng can đảm và vẫn chưa hoàn hồn. Nó trông như cái nhìn mà John thấy trên khuôn mặt của những người sống sót sau một thảm họa – sự hoài nghi hằn lên trong mắt, nét mặt hoàn toàn trống rỗng và uể oải phản ánh đúng những gì đang diễn ra bên trong. Thật đau lòng khi thấy cô trở thành như vậy, đau xót và thịnh nộ. Karen Driver không đáng bị biến thành như vậy.
“Tôi sẽ dẫn đầu, John sau cùng, thẳng một hàng”,David nói khẽ.
John nhìn thấy David trông có vẻ xanh xao như Karen vậy, có điều theo một cách khác. Cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm người đội trưởng của họ, anh có thể thấy được nó từ cái nhìn miễn cưỡng của David, từ cặp môi mím chặt của anh ta. John ước gì có thể bảo anh ta rằng không nên tự trách bản thân, nhưng bây giờ không có thời gian và anh cũng không biết phải nói gì. Tốt hơn là David phải tự lo lấy mình, như tất cả mọi người.
“Sẵn sàng chưa? Tiến lên.”
David đẩy cánh cửa mở ra, lướt vào trong, lưng quay về phía những con sóng rì rào và ánh sáng trăng màu lục nhạt. David, sau đó là Karen, Steve, Rebecca và cuối cùng là John, khom người chạy xuyên qua bãi đất bẩn thỉu của toà nhà.
Có bóng tối, mùi của thông, của muối, nhưng lúc này lý trí người lính lại không mách cho John những gì mà anh cần biết trong lúc họ đang chạy huỳnh huỵch qua màn đêm. Chỉ có sự giận dữ và sợ hãi cho Karen … vì vậy mà tiếng nổ bất ngờ của súng M-16 làm anh bị sửng sốt.
“ Chết tiệt!”
John quì xuống mặt đất khi những tiếng kêu lạch cạnh vọng lên ngay phía bên phải, nhận ra rằng họ mới đi được nửa đường tới khối nhà E, anh lăn tròn và bắt đầu bắn. Không gian tràn ngập tiếng nổ của đạn cỡ 9 ly, xen lẫn với âm thanh đều đều của súng trường tự động.
“ Chẳng thấy gì cả, không định vị được…”
Anh thấy một nòng súng lóe sáng ở góc ba giờ và xốc khẩu Beretta lên, siết cò sáu, bảy, tám lần. Ánh đèn trắng-cam leo lét đã che khuất tầm nhìn của người bắn, nhưng anh vẫn thấy một trong những vệt sáng lóe ấy biến mất, tiếng loảng xoảng giảm bớt và cơn thịnh nộ của anh bùng lên dữ dội chưa từng thấy, bây giờ không còn ‘lý trí người lính’ gì nữa hết, chỉ còn cơn giận điên cuồng đang lồng lộn gào thét vào những kẻ tấn công bệnh hoạn. Chúng muốn Karen chết, cái lũ lờ đờ, những cơn ác mộng vô ý thức ấy muốn ngăn họ cứu Karen.
“ Không phải Karen, KHÔNG PHẢI KAREN.”
Một tiếng gào thét lạ lùng và hoang dại đập vào màng tai khi anh nhổm lên khỏi mặt đất đầy bụi bặm, sau đó đứng dậy, chạy và bắn. Chỉ đến lúc nghe thấy âm thanh của những người khác và những khẩu Beretta, không kể tiếng nổ do anh gây ra, anh mới nhận ra tiếng gào thét ấy là của chính mình.
John chạy về phía trước, thét lên trong khi vẫn bắn và bắn vào những thứ muốn cản đường họ, để giết chúng, để ngăn Karen biến thành một trong số chúng. Không có từ nào để diễn tả suy nghĩ của anh lúc này, nó chỉ còn là sự cự tuyệt bất tận không ra hình thù gì nữa – ý muốn chối bỏ sự tồn tại của những sinh vật kia và cả cái đã tạo ra chúng.
Anh xông lên phía trước mà chẳng thèm nhận ra là chúng đã ngừng bắn, chúng đã ngã gục, những bóng ma đó đã nằm im mặc cho tiếng nổ ầm ầm từ khẩu bán tự động và tiếng gào thét phát ra từ cơ thể đang rung lên của anh. Sau đó anh đứng ngay phía trên chúng, khẩu Beretta đã ngừng nổ và giật, mặc dù anh vẫn bóp cò liên tục.
Ba tên, trắng bệch thay vì đầy máu đỏ, mùi phân hủy xộc lên từ cơ thể đáng kinh tởm và bệnh hoạn của chúng.
Cạch. Cạch.Cạch.
Một trong số chúng có bộ mặt đầy những mô sẹo méo mó, những mẩu da dựng đứng xoắn bết lại mặc cho những lỗ đạn mới đầy máu vừa đục thủng trán chúng. Đứa khác, một con mắt vỡ toét ra trên gò má khô quắt, vũng dịch lỏng nhầy đọng lại trong đôi tai của nó.
Cạch. Cạch.
Thằng thứ ba vẫn còn sống. Một nửa cái cổ họng của nó đã bay mất, rách bươm tới tận tủy xương, mồm nó cứ ngáp ngáp không ra tiếng, đóng vào rồi lại mở ra, đôi mắt phủ một lớp màng đen của nó chậm chạp chớp chớp nhìn anh.
Cạch.
Anh hết đạn, tiếng thét dần lịm đi trong cổ họng rách nát của nó. Tiếng của cò súng nện vào kim loại một cách vô dụng giải thoát anh khỏi cơn giận dữ - cái thứ đó, và ánh mắt chậm chạp, yếu ớt của sinh vật bất hạnh đang nằm dưới chân anh.
“ Nó chẳng biết nó là gì nữa. Nó cũng chẳng biết họ là ai nữa. Đã từng là một con người, và giờ đây nó là một đống rác rưởi đang mục rữa với một khẩu súng và một cái nhiệm vụ mà nó chẳng thể hiểu.
Bọn chúng đã lấy mất linh hồn của nó …”
“John?”
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, giọng nói suy nhược của Karen cất lên ngay bên cạnh. Steve và David bước vào trong tầm mắt, nhìn xuống cái thứ đội lốt người đang chớp mắt và hác hốc mồm dưới ánh trăng, chứng tích cuối cùng của một thí nghiệm điên rồ.
“Ừ”,anh thì thào. “Ừ, tôi đây.”
David nhắm khẩu Beretta của anh vào sọ của con quái vật, khẽ nói. “Lùi lại.”
John quay đi và bắt đầu hướng tới đích đến cuối cùng với Karen bên cạnh, phía trước anh là bóng dáng mảnh khảnh của Rebecca. Tiếng súng to tới khó tin, tiếng nổ rền vang như thể làm rung chuyển đất dưới chân họ.
“ Không phải Karen, xin làm ơn không phải một trong chúng ta. Không thể thoát khỏi, không thể chết …”
Sau đó David và Steve bắt kịp họ, không nói lời nào, tiến thẳng tới khu nhà E, di chuyển nhanh qua sự trống rỗng phủ đầy bóng tối. Không còn bọn Trisquad nào nữa, nhưng cái dịch bệnh tạo nên chúng đang diễn ra trong người Karen, biến cô thành một sinh vật không có ý thức, không có linh hồn, bắt cô phải chịu số phận còn tồi tệ hơn là chết. John chạy nhanh hơn, thầm thề với mình rằng nếu tìm ra Griffith, họ sẽ làm cho lão phải vô cùng khốn khổ.