Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 5.1

Trời trong xanh gió mát lành, như thường lệ, trên tảng đá quen thuộc luôn có một bóng dáng nằm dài người phơi nắng. Hôm nay Song Linh bị phụ thân nàng phạt quỳ ba canh giờ, ước chừng lúc này cũng là giữa trưa, có lẽ nhóc con đang ấm ức lết thân về phòng rồi.

Rết tinh chắc mẩm hôm nay sẽ là một ngày thảnh thơi, chân nọ gác lên chân kia rung rung, hoàn toàn khoan khoái phơi mình dưới ánh nắng bỏng rát. Hắn còn đang tính xem lần tới nên mua món ngọt gì cho nhóc con, bánh con thỏ lần trước nàng ăn rất vui vẻ, hắn cũng muốn nàng được vui vẻ nhiều hơn.

Có lẽ lần sau hắn sẽ thử mua bánh hoa hồng, bánh hoa quế, cả bánh đậu đỏ nữa. Bánh bột lọc thủy tinh thì hơi khó… nhưng nếu hắn gia tăng tốc độ trở về một chút liệu có thể bảo toàn được nhiệt độ nước dùng không nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ, hắn lại vô tình bắt được tiên khí quen thuộc.

“Không phải vừa bị phạt quỳ ba canh giờ sao? Sao không trở về nghỉ ngơi lại tới đây?” Hắn không vui ngồi dậy, hướng đến bóng dáng màu hồng đang bước đi cà nhắc về phía mình.

“Ta không có yếu đuối như vậy.” Song Linh bĩu môi, nếu không phải phụ thân bắt được nàng lúc nàng lén dò sổ sách cấm thì nàng cũng không bị phạt.

“Được rồi được rồi!” Hắn không kiên nhẫn nhìn nàng lết từng bước nữa, trực tiếp đứng dậy xách ngang người nàng nhấc lên. Song Linh mặc dù đã cao hơn thắt lưng hắn, nhưng bị hắn xách lên vẫn không thể phản kháng, nàng bị hắn mang đi rất dễ dàng.

Rết tinh đặt Song Linh ngồi trên tảng đá, lông mày nhíu chặt, không khách khí vén ống quần trong của Song Linh lên tới bắp đùi, đôi chân bạch ngọc nho nhỏ thẳng tắp hiện ra, cảm giác chạm vào cũng không tồi, tựa như tơ lụa thượng hạng.

Song Linh ngượng ngùng nhìn qua, còn hắn thì bực bội nhìn vào hai điểm tím bầm trên đầu gối nàng.

“Ngươi làm ra cái tội gì mà khiến phụ thân ngươi tức giận như vậy?”

“Không sao mà…”

“Hừ, sớm biết ngươi luôn thích đi gây họa.”

Mặc dù lời nói đặc biệt tức giận nhưng hắn đã lấy ra trong người một lọ nhỏ, đổ thứ nước đặc sệt đó ra tay, sau đó trực tiếp thoa lên chỗ bầm tím cho nàng. Song Linh hít một ngụm khí lạnh khi thứ thuốc lành lạnh chạm vào da thịt, nhìn đôi bàn tay thô ráp đầy vết sạm của hắn xoa bóp trên đầu gối của mình đặc biệt nhẹ nhàng, tâm tình phức tạp không thể diễn tả nổi.

Rết tinh hắn vốn là loài có độc, sở trường đương nhiên là dùng độc, nhưng mà hắn lại càng am hiểu hơn về các loại thuốc trị thương, hắn xoa bóp một hồi, tụ máu bầm trên chân Song Linh lập tức khỏi hẳn.

“Cám ơn thúc, Rết thúc thúc.” Song Linh không tiếng động kéo ống quần xuống che lại chân mình.

“Hừm, hôm nay lại bị làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“…”

Im lặng hồi lâu, Song Linh lén lút hít một hơi thật sâu, khi thở ra, đôi mắt tinh anh lại tràn đầy ánh sáng.

“Rết thúc! Chúng ta tới chỗ này đi!”

“Hở?”

“Đi theo ta!” Nàng dứt khoát đứng lên, không nói hai lời liền cầm tay hắn kéo đi.

“Ê ê ê ê! Từ từ…”

Hắn có chút không thích ứng kịp, nhưng cũng không giằng tay nàng ra, một nhỏ kéo một lớn băng qua rừng, nhìn chung cũng khá kì cục.

Gần đỉnh núi có một cái hồ, nước hồ ở đó quanh năm đặc biệt trong vắt, bởi vì diện tích không lớn, xung quang lại là núi đá sừng sững kín đáo nên chỗ này là nơi tắm rửa yêu thích của các đồ đệ phái Thanh Thanh.

Aizz….

Trong một cái động phía trên vách đá, Rết tinh ôm trán trầm mặc, cái thông động này nằm ở góc khuất, bên ngoài cửa còn có một đám rễ cây phủ xuống, người bên dưới hoàn toàn không thể phát hiện bên trên này có một chỗ như vậy. Còn ở bên trong…

Đây là tình huống gì?

Cái mông nhỏ của Song Linh đưa lên trước mặt hắn, nàng khom người bò trên vách động, xuyên qua đám lá cây nhìn xuống bên ngoài. Tiếng cười nói cùng tiếng rẽ nước vọng lên cho thấy bên dưới phải có đến hơn mười nữ tử đang đùa nước.

Mà chỗ này là chỗ nào? Đương nhiên là chỗ họ đang tắm!

“Tới đây tới đây, thúc cũng nhìn một cái đi.”

Người ở đằng trước còn rất không giữ hình tượng vẫy tay với hắn, muốn biến hắn thành đồng phạm rình trộm.

“Hôm nay các đại sư tỷ cùng nhau tụ họp để tắm đó! Là trăm năm có một đó! Có Nhan Linh đại sư tỷ đồ đệ của Cao Linh trưởng môn nè, Y Linh sư tỷ đồ đệ của Mạc Linh trưởng lão nè, Nguyệt Linh sư tỷ, Phi Linh sư tỷ, Trúc Linh sư tỷ, Vân Linh sư t…”

“Dừng dừng dừng dừng!” Hắn không kiên nhẫn gầm lên. “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Gọi hắn đến chỗ này chỉ để rình trộm các đại sư tỷ tắm, hắn mới không điên!

“… Ta chỉ là… Hôm qua các tỷ ấy tranh cãi, ai cũng muốn nhận mình là người đẹp nhất Thanh Sơn… cho nên…”

“Nên sao?”

“Ta cảm thấy… cùng là nữ nhân sẽ khó có thể phân định ai hơn ai, cho nên ta muốn nhờ thúc phân xử dùm.”

“Phụ thân ngươi không phải nam nhân sao?”

“Ặc…”

“Hử?”

“Nói chung là! Trong mắt phụ thân chỉ có mẫu thân thôi, người sẽ không rảnh rỗi đi làm mấy loại chuyện vô bổ này.”

“Còn ta thì rảnh rỗi để làm loại chuyện vô bổ đó sao?”

“…Cũng không phải… Aiya! Nói chung là thúc chỉ cần nhìn một cái rồi phân xử một câu là được mà!!!”

“Không thích!” Hắn cho dù là yêu tinh thì cũng đường đường là một quân tử, làm sao lại làm ba cái chuyện vô sỉ như rình trộm nữ tử tắm được!

“Đi mà…” Song Linh kéo tay áo hắn nài nỉ.

“Không muốn!” Hắn giằng tay khỏi ma trảo của nàng.

“Chỉ một lần này thôi!!!”

"Không là không!"

"Năn nỉ thúc mà..."

“…”

“Nha nha nha!”

“…”



“Cái người ở bên đó là Nhan Linh đại sư tỷ, có phải rất đầy đặn nữ tính không?”

“…” Hắn nhìn nữ tử diễm lệ đang đầm mình trong làn nước trong xanh, dáng người quả thật rất đẹp, ngực nở eo thon, mỗi tội nhìn thế nào cũng không bằng Tiểu Mị, nên hắn nhàn nhạt đáp một tiếng: “Bình thường.”

"..."

“Vậy còn người kia thì sao? Đó là Trúc Linh tỷ tỷ, có phải là thanh nhã như trúc hay không?”

“Nhạt nhẽo.”

“…”

Song Linh mím môi, tiếp tục chỉ về hướng một nữ tử khác đang hào sảng cười lớn.

“Bên đó là Phi Linh tỷ tỷ, là một người rất phóng khoáng!”

“Không phải rất giống nam nhân sao?”

“!!!!!”

“Không đúng sao?”

“Còn có Vân Linh tỷ tỷ, là một người hết sức thiện lương lại ngây thơ đáng yêu, rất kích thích lòng bảo vệ có phải hay không?”

“Giả tạo.”

“…”

Song Linh nghẹn lời, định tiếp tục chỉ về một nữ tử nữa đang té nước đùa nghịch, nhưng hiển nhiên người bên cạnh đã sớm mất sạch kiên nhẫn. Hẵn cương quyết phủi tay, mặc cho nàng níu kéo thế nào.

“Aiya ya ya! Chẳng lẽ mấy người đó không có người nào vừa ý thúc sao?”

“Hả?”

Hắn nheo mắt khiến Song Linh chột dạ, tự giác thả tay áo mình đang nắm ra, giọng nói lí nhí tựa như muỗi kêu…

“Ta chỉ là… muốn tìm hiểu một chút, xem thúc thích kiểu người như thế nào…”

Ai mà ngờ hắn đối với một đàn mĩ nhân khỏa thân như vậy… ngay cả một điểm đỏ mặt cũng không có chứ!

Giỏi lắm! Hóa ra nàng lừa hắn chỉ vì chuyện này!?

Tiểu cô nương cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, hai bàn tay giấu sau lưng không ngừng vò góc tay áo, tóc mai khẽ rủ xuống, che đi một mạt ửng hồng trên má, bộ dạng lúng túng khiến người khác chỉ hận không thể tiến lại gần mà yêu thương…

“Đứa nhỏ ngốc.”

Hắn thở dài xoa đầu nàng, bàn tay hắn rất lớn, khi đặt lên có thể che hết cả đầu người bên dưới, vò loạn một cái liền khiến mái tóc mềm mại rối lên.

“Ở trên Thanh Sơn này… còn có ai đẹp hơn phụ thân ngươi sao?”
Bình Luận (0)
Comment