Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Aqua
- ---------------------
- Lão đại, em phát hiện ra một người chơi siêu khủng.
Lúc này, một thích khách đang ngồi xổm giữa bụi cỏ, cả thân thể biến thành trong suốt. Cậu đang sử dụng kỹ năng ẩn thân, cho dù đứng ở trước mặt người chơi, người ta cũng không thể phát hiện ra cậu.
- Cậu là đứa nào?
- ...Em là Văn Hương của đội 7.
Gương mặt thích khách vô cùng bình tĩnh, như thể việc người khác không nhớ ra cậu mới là chuyện bình thường.
- Nói đi, anh đây đang bận đánh quái.
- Em phát hiện một người chơi đã đạt cấp 7.
Văn Hương nhả ra từng chữ thật rõ ràng, đem thông tin khiến người ta hoảng hốt này truyền đạt lại cho lão đại của công hội nhà mình.
- Cái gì? Ai da..
Đối phương hình như bị quái đánh bị thương rồi.
Văn Hương không nhắc lại. Cậu tin là lão đại đã nghe thấy rõ ràng. Nhìn bóng lưng cao lớn tỏa ra làn khói đỏ ngồi trên tảng đá cách đó không xa, vẻ mặt Văn Hương thoáng hiện một nét suy tư. Trong hòm thư vẫn không có tiếng nhắn lại, có vẻ là đang bận giết quái, mà cũng chẳng biết có phải là bị tin tức này làm cho choáng váng không.
Hồi lâu đối phương mới gửi tin thoại tới:
- Đội 7 hả? Mấy đứa ở thôn nào của thành Vọng Sơn?
- Thôn Lưu Huỳnh.
Văn Hương nhàn nhạt đáp. Nhìn thử thời gian ẩn thân của mình, cũng không còn lại bao nhiêu, nên rút lui rồi. Vì thế Văn Hương lặng lẽ xoay người, khom lưng đi về phía sau. Chẳng qua còn chưa đi được mấy bước, Văn Hương đã dừng lại. Bởi vì cậu cảm nhận được sự bất an khiến sống lưng gai hết cả lên.
Văn Hương thình lình ngoái đầu lại, đôi mắt cậu chợt mở to, trong lòng nhất thời vang lên một tiếng "ta đa".
Bởi vì Văn Hương phát hiện, người chơi có bóng lưng cao lớn kia, lúc này đang nghiêng đầu lạnh lùng nhìn mình chăm chú.
- Bị phát hiện rồi?
Trong lòng Văn Hương kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng đè nén lại, vì cậu phát hiện ra đối phương không hề target ai.
Văn Hương hít ngược vào một hơi khí lạnh, người đàn ông này, đúng là quá đáng sợ. Mình chẳng qua chỉ thoáng cử động một xíu, hắn ở xa như vậy vẫn có thể phát hiện được.
- Ồ, thôn Lưu Huỳnh hả? Thế để anh báo với Phi Yến, bất kể thế nào cũng phải bảo nó lôi kéo người về.
Đúng lúc này, trên kênh tin tức truyền đến giọng lão đại.
Nhưng mà Văn Hương giờ nói không thành câu rồi. Cậu gần như không nhận ra được trên trán mình đang lấm tấm mồ hôi lạnh. Bởi vì, người đàn ông phía đối diện kia đã nhảy xuống khỏi mỏm đá, đang từng bước từng bước tới gần chỗ mình.
- Báo vị trí tọa độ của cậu cho anh.
Văn Hương không trả lời, chỉ ngây ra mà nhìn Sở U như nhìn Ma Vương giáng thế.
- Văn Hương, cậu đang làm gì thế? Nói chuyện đi!
"Chạy!" Trong đầu vừa hiện ra ý này, Văn Hương lập tức không nói thêm lời nào, mở hình thức chạy ra nhanh chóng vọt về phía sau. Trạng thái ẩn thân của cậu lập tức biến mất, hình dáng nguyên bản hiện rõ.
Văn Hương chạy một lèo như bay. Tên đối phương màu đỏ, lại đáng sợ như vậy, nếu bắt được chắc chắn sẽ bị giết. Cũng may mà mình phản ứng lẹ, lại có sẵn khoảng cách nhất định, đối phương chắc không đuổi kịp mình được đâu.
Trong đầu vừa nghĩ thế, phía sau lưng đã có một mũi nhọn khua tới.
- 116. Lượng máu lập tức giảm đi một đoạn, sức tấn công cao quá! Vội vàng liếc về phía sau, lòng thầm kêu không ổn, vì đối phương đã chĩa kiếm về phía mình lần nữa.
- Văn Hương, chú sao rồi?
Phía bên kia truyền tới giọng điệu nhẹ mà nghi hoặc, dường như đã phát hiện ra Văn Hương đang không ổn.
- 124. Lượng máu giờ chỉ còn lại ba phần năm. Văn Hương hoảng rồi. Bóng dáng cái chết thoáng lướt qua trong lòng, chỉ là bước chân cậu vẫn không dừng lại.
Sau đó lại lập tức dính một đòn. -121, -266!
"Không thoát được rồi!" Nội tâm gào lên, Văn Hương dừng bước. Cậu đứng yên, nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Nhưng mà cái chết lại không tới. Văn Hương mở mắt, điều đầu tiên làm là nhìn lượng máu của mình, sau đó cậu hết hồn nhận ra. Máu của mình, chỉ còn lại một đơn vị. Thật sự chỉ còn có một đơn vị...
Chầm chậm quay đầu lại, ngẩng lên, nhìn người đàn ông cao hơn mình không ít. Mà trên gương mặt đối phương lúc này, tràn đầy sự khôi hài.!
- Sao lại không chạy?
Sở U mang vẻ khinh thường quan sát thích khách chỉ còn có 1 máu trước mặt. Thực ra Sở U không trực tiếp giết chết, là bởi vì nghĩ đến cái tên đỏ treo trên đầu còn đang cold down. Nếu còn giết người nữa, không biết bao lâu tên đỏ mới biến mất được.
- Hừ, muốn giết thì cứ giết.
Văn Hương lập tức gửi tin tức cho lão đại.
"Tọa độ là 456, 789, 123."
- Hờ hờ, thế cậu đi đi.
Biểu cảm của Sở U hoàn toàn là vẻ "tùy thôi".
- Được, anh bảo Phi Yến tới ngay.
Lão đại của Văn Hương trả lời.
Văn Hương không nhúc nhích, vẫn lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào Sở U như trước. Hai người cứ giằng co như thế mãi. Cuối cùng, Văn Hương lấy hết dũng khí, sắc mặt vô cùng u ám mà bước về phía trước.
Nhìn Văn Hương rời đi, gương mặt Sở U vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Văn Hương vẫn một mực target Sở U. Khoảng cách giữa hai người dần dần rộng ra. Tới khi thấy đã cách hơn mười mét, mà đối phương vẫn không làm gì, trái tim treo lơ lửng của Văn Hương mới thật sự hạ xuống. Xem ra là đối phương tha cho mình thật.
"Trảm Thủ" Bỗng nhiên, từ sau lưng vang lên một tiếng hét lớn!
Văn Hương hồn vía lên mây, một luồng dự cảm xấu ào ạt dâng lên.
Trong lúc mặt còn chưa kịp hình thành biểu cảm hung dữ, Văn Hương đã bị một thanh đao đột nhiên hiện ra từ không trung treo ngay trên đầu, chém cho một đường tàn nhẫn.
"Oa" Mang theo một tiếng kêu kỳ quái, Văn Hương lập tức bị giết chết trong nháy mắt.
Đậu xanh rau má!!! Linh hồn của Văn Hương nổi giận đùng đùng. Nhưng lại cũng không biết phải làm sao, chỉ đành mang theo oán hận ngút trời kèm khuất nhục quay về điểm hồi sinh.
Đậu má! Cái quái gì thế. Sở U nhìn thi thể biến mất, khẽ gắt một tiến. Vừa rồi Sở U lại hô luôn cả tên của kỹ năng vừa sử dụng ra miệng. Chỉ là muốn phát tiết sự khó chịu trong lòng một chút. Nếu như đối phương không chạy mà giải thích tử tế một lần, có lẽ Sở U cũng chẳng làm khó đối phương. Nhưng đối phương lại cứ thế bỏ chạy, chuyện này cho thấy điều gì? Sở U kiếp trước đã phải nếm quá nhiều sự dạy dỗ sâu sắc. Dạng thích khách chẳng nói hai câu đã bỏ chạy này, nhất định là kẻ tọc mạch. Hơn nữa còn là loại mang ác ý nào đó đi dòm ngó người khác!
Người trùng sinh thì sao? Người trùng sinh thì không được muốn gì làm nấy à?
Sở U ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt thoáng qua một tia ác liệt, vẻ mặt hết sức lông bông lại dần dần hiện ra. Kẻ trùng sinh nhất định phải muốn - gì - làm - nấy!
Sở U ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu ăn mật ong. Phải nhanh chóng ăn cho xong, sắp lên tới cấp 8 rồi. Nhìn thanh kinh nghiệm càng lúc càng gần với cấp 8, trong lòng Sở U cũng vui mừng.
- Cái gì? Cậu bảo là cậu bị người chơi tên U Dạ kia giết rồi?
- Đúng thế. Không nói hai lời, trực tiếp đánh giết. Đối phương rất mạnh. Cấp 7, trang bị không tệ.
Văn Hương vừa về điểm hồi sinh lập tức báo tin cho lão đại.
- Hầy, Phi Yến đã mang theo người qua bên đó rồi. Cậu chắc chắn đối phương chỉ có một mình chứ?
- Em chắc chắn mà. Đối phương chỉ có một thân một mình.
- Tốt. Nếu như người này không biết điều mà từ chối gia nhập với chúng ta. Phi Yến sẽ báo thù cho cậu. Nếu như gia nhập thì, Văn Hương, chỉ đành để cậu chịu thiệt thòi chút vậy.
- Em biết. Cám ơn lão đại nhiều.
Văn Hương thở ra một hơi. Lòng âm thầm cầu nguyện mong Sở U có chút khí phách. Đừng có vừa mới gặp Phi Yến đã nhũn cả chân mà đồng ý gia nhập. Đối với người con gái tên Phi Yến đó, Văn Hương có rất nhiều cảm xúc sâu sắc. Người này không chỉ chơi trò chơi hết sức xuất sắc, là một người chơi cao cấp hàng đầu trong nghề. Quan trọng nhất chính là, dáng vẻ xinh đẹp của đối phương tuyệt đối thuộc hàng đầu. Đó gọi là rung động lòng người, hút hồn người khác!