Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng, Chúng Diệu Tử mở cột bạn tốt và nói vài điều với một số người.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, hắn ta nghe thấy một tiếng hét kinh ngạc của người chơi vang lên.
Mà lúc này, không có chút hào quang nào, Chúng Diệu Tử đang hoảng sợ vội vàng nhìn lại, hắn ta thoáng thấy hai bóng người bay về phía bên này.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy ‘hồi hộp’, cả người lập tức tê dại.
U Dạ, U Dạ thực sự tới rồi!
Làm sao hắn có thể tìm tới nơi này được? Diệu Cửu Nhi? Nhất định không phải! Chúng Diệu Tử ngay lập tức phủ định.
Sau đó đồng tử khẽ co lại, chẳng lẽ là An Lạc Ly Dạ sao? !
Bất kể Chúng Diệu Tử nghĩ gì, Sở U đã đến và không chút chần chờ ra lệnh cho Thánh Lahtia phá hủy tất cả mọi thứ.
Chỉ nhìn thấy một vài đạo kiếm khí khổng lồ từ thân kiếm của Thánh Lahtia phát ra, trong nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh đánh mạnh vào phía trong, bộc phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ mang hơi thở hủy diệt.
Chúng Diệu Tử chỉ nghe thấy tiếng cười to truyền tới từ phía xa, sau đó hắn bị một luồng kiếm khí lan tới mà chết.
Không tốn nhiều sức, thị trấn nhỏ này đã bị Thánh Lahtia phá hủy, bất kỳ kẻ nào trong thị trấn nhỏ đều trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của nàng.
Với việc phá hủy thị trấn nhỏ, không gian sống của triều Đại Chu càng bị giảm bớt, chỉ còn lại 8 thị trấn nhỏ.
Chúng Diệu Tử và những người khác xuất hiện ở một thị trấn nhỏ khác ...
Như Sở U quyết tâm tiến hành đến cùng, thời gian trôi qua, lại thêm sự giúp đỡ của An Lạc Ly Dạ.
Một giờ sau, triều Đại Chu chỉ còn lại một thị trấn cuối cùng.
Không phải Chúng Diệu Tử không nghĩ đến việc offline, lý do khiến hắn ta không offline là vì hắn ta đang tiến hành sự giãy dụa sau cùng.
Đồng thời, hắn ta cũng biết rằng ngay cả khi hắn ta offline, chỉ cần tất cả các thị trấn trong Vương triều bị phá hủy, những thứ mà hắn ta quan tâm nhất sẽ bị tuôn ra hết, mà từ quỹ tích hành động của U Dạ, thì bên kia hoàn toàn nắm được bố cục của các thị trấn trong triều Đại Chu. Không chỉ vậy, còn có một thế lực khác tham gia, đẩy nhanh tiến trình sụp đổ của Vương triều Đại Chu.
Tất cả mọi thứ đều dẫn tới một kết quả, sự diệt vong của Vương triều Đại Chu dường như không có cách nào tránh khỏi.
“Gọi cho Thương Mang Bán Tử và để con gái ông ấy thuyết phục Ừ Dạ càng sớm càng tốt !!” Chúng Diệu Tử gần như gầm lên câu này.
Thương Mang Bán Tử cũng không dễ chịu, lúc này mồ hôi tuôn rơi như mưa.
“Cửu Nhi, năng lực của Chúng Diệu Tử không đủ để bảo vệ căn cơ, tất cả đều trông cậy vào con.”
“Chúng Diệu Tử sắp mất đi lý trí, nếu như con không thể thuyết phục được U Dạ thì hai cha con chúng ta chỉ sợ…. Chỉ sợ, tóm lại con mau nhanh lên đi!”
Lúc Diệu Cửu Nhi online lần nữa, cô ấy xuất hiện ở trong thị trấn mà cô đã khóa điểm hồi sinh, sau đó cô ấy trở về Công hội, đi tới nhà trọ của mình.
Nghe giọng điệu lo lắng của cha, Diệu Cửu Nhi vô cùng khổ sở.
“Sư phụ, đồ đệ cầu xin ngài một chuyện được hay không, mong ngài để lại một tòa thành cho triều Đại Chu.”
“Nếu hôm nay sư phụ diệt trừ triều Đại Chu, thì có lẽ sau này đệ tử sẽ không gặp được sư phụ nữa.”
Đợi một lúc lâu, Diệu Cửu Nhi thấy tài khoản của hắn không có sáng lên.
Là do sư phụ không mở cột bạn tốt để xem, hay là nhìn thấy nhưng chưa mở, hoặc xem mà không muốn trả lời? ?
Lúc này, Sở U không mở cột bạn tốt ra xem, bởi vì trong lòng hắn có một chút bực bội, cộng thêm An Lạc Ly Dạ ở bên kia đã tiêu diệt 9 thị trấn của triều Đại Chu mà vẫn không có kết quả!
Được được được, tao trái lại muốn xem xem chúng bây còn bao nhiêu thị trấn nữa, hôm nay có bao nhiêu thì tao diệt bấy nhiêu!
Chỉ là trong quá trình bay, hắn rốt cuộc mở cột bạn tốt ra, nhìn qua một tí, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, Diệu Cửu Nhi online rồi? !
Thế là hắn mở tin nhắn thoại của Diệu Cửu Nhi ra.
Nghe thấy giọng nói sợ hãi của Diệu Cửu Nhi, Sở U tỏ vẻ không hiểu.
Mà lúc này, một giọng nói khác truyền đến, trực tiếp lọt vào tai.
"Sư phụ, cha em nói cho em biết, khi triều Đại Chu bị người tiêu diệt, thì cha con em sẽ không có kết cục tốt đẹp."
"Không biết chạy trốn à?" Sở U dò xét.
Nhìn thấy ảnh chân dung sư phụ U Dạ nhảy lên, Diệu Cửu Nhi vui mừng khôn xiết, cuối cùng hắn cũng đáp lại.
"Chạy trốn? Không thể chạy trốn được. Các lính canh ở đây rất chặt chẽ và hoàn toàn không thể chạy trốn."
Sở U nhìn về phía trước và thản nhiên nói: "Như vậy, cô muốn chạy không?"
"Cô có bằng lòng bỏ lại cha mình và chạy trốn một mình không!"
Nghe vậy, Diệu Cửu Nhi không biết phải thế nào cho đúng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ảnh chân dung.
"Em… em không biết."
"Cô không cần phải gấp gáp trả lời tôi, khi nào cô quyết tâm muốn chạy ra ngoài thì hãy nói cho tôi biết, đương nhiên tôi sẽ cho cô chạy trốn!"
"Sư phụ... có sắp xếp nằm vùng ở chỗ chúng tôi không?" Diệu Cửu Nhi nói một cách thận trọng, đồng thời ánh mắt của cô cũng thay đổi trở nên có chút kỳ quái, trong lòng như có cái gì đó đang nảy mầm.
"Có người nằm vùng hay không, đến lúc đó cô sẽ biết."
"Cửu Nhi, chắc chắn tôi sẽ tiêu diệt vương triều Đại Chu, cô hãy nói cho cha cô biết, lòng tôi đã quyết rồi!"
...
Khi Chúng Diệu Tử nhận được tin tức này, thì cọng rơm cứu mạng cầu nguyện cuối cùng trong lòng hắn ta đã bị bẻ gãy như thế.
Ánh mắt hắn ta ngơ ngác nhìn lên bầu trời, cũng không nói chuyện và không làm gì, chỉ nhìn bầu trời như thế, không ai biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
Sở U đã đến, hắn đến cùng với cái chết và sự hủy diệt.
Dựa vào cảm ứng trong nội tâm của hắn, Chúng Diệu Tử đang ở trong thị trấn này.
Và thị trấn này khác với những thị trấn trước, điều này không nói lên rằng thị trấn này có quy mô thế nào, mà ngược lại thị trấn này có vẻ sơ cấp hơn một chút.
Sự khác biệt ở đây là người chơi trong thị trấn này... vô cùng nhiều!
Đương nhiên, cái này tương đối mà nói, tóm lại có không dưới 2,3 ngàn người chơi trong thị trấn này!
Hiện tượng này mơ hồ nói cho Sở U biết rằng sau khi trấn bị phá hủy, có thể sẽ xảy ra những điều bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý.
Mà ở trong mắt Chúng Diệu Tử, cấp bậc của 2,3 ngàn người chơi này đều là cấp 0...
Chúng Diệu Tử thấy Sở U xuất hiện, hai mắt đột nhiên mở to, trên mặt lộ ra một tia dữ tợn, chỉ thấy hắn ta giương cánh lên, và bay về phía người trong tầm mắt của hắn...
Là một người hơn cấp 50, tại thời điểm này, Chúng Diệu Tử thuộc về sự tồn tại không tồi trong những người chơi của triều Đại Chu, mọi người đều ở cấp 0, chỉ một mình cấp độ của hắn là không thay đổi.
Ánh mắt Sở U ngưng tụ, hắn nhìn thấy một người chơi bay ra khỏi thị trấn đó, và dựa theo những gì hắn nhìn thấy lúc trước, thì có vẻ như chỉ có một mình Chúng Diệu Tử là biết bay.
Ngay sau đó hắn không cần phải xác nhận nữa, cảm ứng trong lòng nói cho hắn biết rằng người chơi đang bay kia là Chúng Diệu Tử.
Hành động như thế vào lúc này, có nhiều người chơi như vậy xuất hiện trong thị trấn kết hợp, có vẻ như đây là thị trấn cuối cùng trong Vương triều Đại Chu?!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thân thể vẫn bay đi, lúc này hắn mới nói: "Lahtia, ta sẽ đối phó với người kia, bây giờ ngươi có thể trở về."