Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1220 - Chương 1220. Đại Thống Lĩnh Tiểu Quân!

Chương 1220. Đại thống lĩnh Tiểu Quân! Chương 1220. Đại thống lĩnh Tiểu Quân!

Bởi vì lần trong xe ngựa trước đó, hắn đã kiểm tra thông tin của Thôi Noãn Quân, và quả thực nó rất mạnh mẽ.

Đội ngũ sinh vật giống cái do Thôi Noãn Quân lãnh đạo đã được củng cố và tăng cường lần nữa dựa trên cơ sở buff bổ trợ của pháo đài hùng mạnh ban đầu!

Sau khi hoàn thành việc bàn giao ủy quyền, tất cả các Chiến binh Ma Cơ đều đáp xuống mặt đất và cúi lạy với Thôi Noãn Quân, trong khi vị Tổng lãnh Thiên sứ Thần Thánh thì chỉ cúi đầu chào hỏi.

"U Dạ, ta vẫn cảm thấy hai đội quân có thuộc tính giống loài khác nhau, một là..." Nói tới đây, vẻ mặt hơi cau mày của Thôi Noãn Quân khiến Sở U cảm thấy rất đáng yêu.

"Một là Chiến binh Tà Cơ và một bên khác là phù thủy quyền năng."

"Đúng vậy, rất tuyệt."

Và chỉ thấy Thôi Noãn Quân nhắm mắt lại, thế là Sở U ngay lập tức biết rằng Tiểu Quân đang sử dụng kỹ năng triệu hồi thông linh.

Sau 2 giây, Thôi Noãn Quân đã ngồi xổm xuống và đưa tay vỗ xuống đất!

Ngay sau đó, một hình vẽ phù văn màu đen xuất hiện, và khoảnh khắc tiếp theo.

'Bốp!"

Trận pháp thông linh xuất hiện một lượng sương mù lớn, sương mù dày đặc nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Sau đó thì sao, sau đó có hai phù thủy xám bạc của hệ phù thủy cao cấp xuất hiện trong trận địa Thông linh này và được trực tiếp triệu hồi.

Hắn chớp mắt mấy cái và suy nghĩ một lúc, rồi sau đó lại đưa cho Thôi Noãn Quân một khoản tiền, 20 triệu đồng vàng! Bản thân hắn vẫn còn 620 triệu đồng vàng, và phần thưởng cuối cùng có thể là +1 triệu đồng vàng.

"Ngươi chờ ta." Nói xong Sở U liền biến mất.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở vòng phòng hộ tầng cao nhất tại Công hội Tiên.

Khi vừa xuất hiện ở Công hội Tiên, Sở U liền thấy toàn bộ Công hội Tiên to lớn có một bóng mờ khổng lồ, và bóng mờ mà người bình thường không thể nhìn thấy này đang ở trong trạng thái ngồi thiền, nàng là Nguyệt Thanh âm và bóng mờ đã bao phủ toàn bộ công hội.

"Sư tổ, ngài thật sự khiến đệ tử rất ngạc nhiên đấy, đệ tử không cảm thấy bất ngờ khi ngài bước vào cảnh giới Phục Nhật Mang mà chỉ thấy bất ngờ và kinh ngạc về việc sư tổ lại trực tiếp viên mãn.”

Khi Sở U xuất hiện ở đây thì giọng nói dễ nghe của Nguyệt Thanh Âm vang lên.

"Thật sự là điều đáng ăn mừng mà, sư tổ quả đúng là Thiên Vận Tử."

"Hả? Thiên Vận Tử là cái gì?" Hắn đưa mắt nhìn về phía Nguyệt Thanh Âm đã ngưng kết thành cơ thể thật và đồng thời mở cột bạn bè ra.

"Đây là đạo hiệu do Đại sư tỷ, cũng chính là Đại tông sư đời thứ một quyết định cho sư tổ, Thiên Vận Tử, chính là sư tổ."

"Ha ha, danh hiệu này thì phải đánh mới có thể sở hữu!!" Hắn vừa nói chuyện vừa nghe tin nhắn thoại của Triệu Phi phi, và đồng thời dùng ánh mắt nhìn toàn bộ Công hội.

Có thể thấy, khu vực sinh hoạt của Công hội Tiên thật sự rất ít, đá tảng trôi nổi trống không chỉ còn 4 tòa.

Thứ hai chính là công hội Tiên xuất hiện rất nhiều Thiên thần sa ngã!

Từng điểm đen, đâu đâu cũng có điểm đen.

Nhìn ra có khoảng hơn 300 tên đang bay lung tung ở đây.

Đây chỉ mới là Thiên thần sa ngã xuất hiện ở Công hội Tiên thôi, còn không biết có bao nhiêu tên đang bị một số người chơi của Công hội Tiên mang ra ngoài khoe khoang nữa.

Một trong những khu vực tập trung nhiều người chơi Công hội Tiên nhất là tổ binh chủng nơi chiêu mộ Thiên thần sa ngã, còn một nơi là phòng giao dịch, bây giờ lượng người chơi Công hội Tiên đã lên tới 102 người, tức là hơn 100.

"Sư tổ, đệ tử cảm nhận được Phép tắc trời đất ở trên người sư tổ sẽ sinh một sự biến hóa nào đó, loại biến hóa này có chút đáng sợ."

Cũng đúng vào lúc này, vẻ mặt của Sở U có chút không thể giải thích được, dường như mạch suy nghĩ của hắn đang rơi vào một nơi khác, sau khi nghe xong tin nhắn thoại của Triệu Phi Phi thì hắn lại nghe tin nhắn thoại của những người khác.

"Bởi vì sự tồn tại của cảnh giới Phục Nhật Mang trở lên không thể thoát khỏi mối quan hệ nhân quả này, nên ta chưa từng nghe thấy bao giờ."

"Không cần nghĩ đến những thứ này, đúng rồi Thanh Âm à, trước đó ta nhìn thấy vũ khí của ngươi chính là: đàn tranh, trình độ âm nhạc của ngươi như thế nào?"

Nghe thấy Sở U nói như vậy, Nguyệt Thanh Âm sửng sốt, sau đó biến thành một nụ cười rung động lòng người: "Đạo về âm thanh chính là con đường của đệ tử, dùng âm thanh để chứng minh Đạo."

"Nói như vậy, bất kỳ âm nhạc nào ngươi cũng biết?"

"Ý của sư tổ là gì?”

"Ta đang nghĩ nếu ngươi biểu diễn âm điện của chúng ta thì sẽ có hiệu quả gì, ha ha."

"Âm điện? Chỉ cần có bản nhạc, không, chỉ cần ta nghe một lần thì ta sẽ có thể bắt chước được, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy." Nguyệt Thanh Âm tự tin nói, đây chính là điểm mạnh lớn nhất của nàng!

"Có thật không?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi ở đây chờ ta." Nói xong, Sở U gửi giọng nói cho Triệu Phi Phi: "Sau một tiếng, chuẩn bị tuyên chiến!!"

"Tuy nhiên, đừng công khai, chỉ cần em biết là được, tôi sẽ offline một lúc." Nói xong hắn cũng offline.

Ở ngoài thế giới thực, sau khi giải quyết một số việc vệ sinh cá nhân, Sở U mở điện thoại lên và trong đầu nghĩ về một số bản nhạc mà hắn rất thích, sau đó bật phần mềm phát lại, rồi sử dụng trí thông minh nhân tạo của Đại Kiều hỗ trợ, ngay cả khi hắn không biết tên ca khúc, nhưng chỉ cần hắn bắt chước ngâm nga mấy câu và bắt kịp giai điệu, thì sẽ sớm tìm được bản nhạc mình muốn.

Sau khi chọn phát lại, Sở U liền chăm chú lắng nghe, lắng nghe với sức mạnh của tâm trí và cũng ghi lại bằng sức mạnh của tâm trí.

Khi phát xong một khúc, Sở U nhắm mắt lại một hồi, sau đó mở mắt ra và trong mắt lóe lên một tia sáng!

Sau nửa giờ, Sở U lại lên mạng.

Nguyệt Thanh Âm vẫn ở đây, nhìn bản thân mình với ánh mắt có hơi vì những thứ khác.

"Thanh Âm, ngươi hãy cảm nhận nó xem." Sau khi nói xong, hắn đã truyền một bản nhạc hoàn chỉnh đã được 'ghi âm' trong hiện thực cho Nguyệt Thanh Âm theo phương pháp sức mạnh của suy nghĩ.

Tốc độ truyền rất nhanh, và Nguyệt Thanh Âm hoàn toàn chấp nhận phần 'ký ức' này trong vòng gần 3 giây.

Khi có được nội dung của ký ức này, trong mắt Nguyệt Thanh Âm xuất hiện một vẻ kỳ lạ, và sau đó có một nụ cười hàm xúc hiện lên trên khuôn mặt của nàng.

Sở U nhìn biểu hiện của Nguyệt Thanh Âm thì lập tức biết rằng mình không có gì phải hồi hộp nữa, phương pháp này quả thực có thể cho phép Nguyệt Thanh Âm có được thông tin về thế giới chính.

"Thanh Âm à, ngươi có thể biểu diễn hoàn chỉnh ca khúc này không?"

Nguyệt Thanh Âm mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là có thể, trong ca khúc này có rất nhiều nhạc cụ, thậm chí có những nốt nhạc mà ta chưa từng nghe qua, nhưng điều đó không quan trọng. Có ít người có thể so sánh với ta về trình độ âm nhạc."

"Sư phụ, hiện tại muốn đệ tử biểu diễn sao?"

Nghe vậy, Sở U trực tiếp nở nụ cười và ngồi xuống: "Tới tới tới, mau đánh một khúc cho sư tổ."

Trong lòng hắn vẫn đang khá hào hứng và mong chờ, đối phương là đạo sĩ Phục Nhật Mang Đại viên mãn, là một đạo sĩ, một đạo sĩ Đại viên mãn có sức mạnh vô song, cảnh này rất khiến người ta chờ mong, đặc biệt là ca khúc này có cả phần hát.

Có thể để một sự tồn tại cao cấp ở Cảnh giới Phục Nhật Mang Đại viên mãn biểu diễn riêng cho một người chơi, thì trong "Thiên giới", cũng chỉ có một mình U Dạ!!

"Bắt đầu." Nguyệt Thanh Âm cũng ngồi xuống và đặt cây đàn tranh trước mặt nàng.

Sở U đang mong đợi trong trí tưởng tượng rằng cây đàn tranh này thực sự có thể đàn tấu tất cả các nốt nhạc khác nhau, thậm chí cả âm phụ và âm phụ biến đổi, cũng như tất cả các loại phong cách đặc trưng toàn diện của âm nhạc?!

"Ừ." Sở mỉm cười gật đầu.

Mặc dù Nguyệt Thanh Âm mặc đạo bào, nhưng đó là đạo bào vũ y, lúc này nàng thuận theo mỉm cười một tiếng rồi cuối cùng cũng duỗi bàn tay ngọc ngà lên dây đàn.

"Ting." Bắt đầu khúc nhạc dạo của ca khúc này, giờ khắc này ánh mắt của Sở U lóe lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, và nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Nhịp điệu và âm điệu mà đàn tranh kia gảy ra, rõ ràng đều giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment