Hoa Hạ thông báo: Người chơi ‘U Dạ’ thừa kế dòng dõi hoàng gia nước Yến thất bại!
Nước Yến thông báo: Người chơi ‘U Dạ’ thừa kế dòng dõi hoàng gia nước Yến thất bại!
Vào lúc này, bất kỳ thị trấn hay con dân đã từng xác nhận lòng trung với U Dạ đều bị cảm ứng u tối trong lòng cắt đứt.
Một lần nữa, các thị trấn và thành phố ở nước Yến lại trở thành vùng đất vô chủ!
Xung quanh thủ đô của nước Yến vẫn còn người chơi, đặc biệt là sau khi công hội Tiên của U Dạ ra đi, rất nhiều người chơi đã lũ lượt kéo đến đây nên họ cũng thấy được hiện tượng này.
Gần như cùng lúc, tin tức này đã được truyền đi.
Chưởng tôn Sáng Thế nghe được tin đó, đột nhiên đứng lên, ánh mắt lấp lánh có thần, "Ta hình như hiểu ra được gì đó!"
Về phần công hội Tiên, khi thời gian vừa đến thời điểm U Dạ thiết lập, toàn bộ công hội Tiên và căn cứ cầm quyền lại một lần nữa biến mất!
Điều này cũng có nghĩa là cả 3 lần truyền tống định vị không gian đều đã được dùng hết.
Thiên Thế, trên bầu trời hư vô đầy sao, ở đây có rất nhiều tảng đá vụn di chuyển trong không trung. Mà lúc này, căn cứ cầm quyền của Hoa Hạ và công hội Tiên cũng xuất hiện ở đây.
Mặc dù cả căn cứ cầm quyền và công hội Tiên đều có diện tích rất lớn, nhưng nếu so với môi trường xung quanh thì vẫn còn rất nhỏ!
Có thể thấy, tại đây có nhiều tảng đá đang trôi nổi trên không với nhiều kích cỡ khác nhau.
Việc công hội Tiên đổ bộ đến đây cũng kinh động người bảo vệ ở đây.
Ngồi trên một tảng đá nổi không lớn lắm là một người mặc áo đạo sĩ, người này mở mắt, toàn là màu đỏ tươi, đây là một đạo sĩ cổ đại bị ma hóa! Sơ kì 12 sao!
Y đứng dậy, nhìn kẻ đột nhập vừa xuất hiện, ngay sau đó biến mất ngay tại đây.
Không chỉ như vậy, còn có một nhà tù trên phiến đá nổi khác, lúc này trên cánh cổng màu đen xuất hiện hai con mắt đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm căn cứ cầm quyền.
Chỉ vì động tĩnh này mà cuối cùng lại khiến cho mọi sinh vật ở đây đều rút lui.
Chẳng hạn như vị đạo sĩ cổ đại kia dừng lại đột ngột khi đến sát bên công hội Tiên, dường như toàn thân đều cứng đờ, tuy đôi mắt đỏ rực nhưng không tàn khốc, chỉ sợ hãi!
Không dám nhìn thêm một lần nữa, đạo sĩ cổ đại lặng lẽ rời khỏi đây.
Các tình huống trên hầu như đều xảy ra mỗi khi điều tra bất cứ tồn tại nào của công hội Tiên.
Lúc này, trong công hội Tiên vẫn còn một số người chơi nhưng vẻ mặt đều rất sững sờ, chỉ khi công hội Tiên đột ngột đến thủ đô của nước Yến, họ mới trở tay không kịp, không biết nên làm gì. Dạ Nghê Toàn nói với họ đây chính là việc của Công hội trưởng. Nếu họ muốn giúp thì cứ giúp, không có hứng thú thì cũng chẳng sao, cứ chơi phần của mình.
Cho tới bây giờ, họ cũng không biết phải làm sao, có vẻ như mọi thứ xảy ra đều cách họ rất xa, bởi vì họ không thể tham gia vào những việc thuộc cấp bậc này.
Lúc này trận truyền tống sáng lên, Kim Thùy Đóa xuất hiện tại đây, cô ta vừa xuất hiện thì thấy một cô gái đang đứng trước mặt, cô gái này tay cầm kiếm, mặc áo lông màu lam, sau lưng là một mái tóc đen mượt buông thõng, khí chất buốt nhưng không lạnh. Người này chính là Tông sư đời thứ hai của Đạo thống cấm bí mật: Tô Băng Mị.
Tô Băng Mị nhìn Kim Thùy Đóa và nói, "Đệ tử của Đạo thống Xiển Thiên, ta thật lòng mời ngươi tham gia vào Đạo thống cấm bí mật chúng ta, ngươi nghĩ thế nào?"
Vẻ mặt của Kim Thùy Đóa không có gì bất thường, "Giọng nói trong đầu ta, có phải của ngươi không? "
"Đúng vậy, hồn đạo của ngươi có số mệnh của Sư tổ. Việc ngươi rời khỏi Đạo thống Xiển Thiên rất không an toàn, nên ta mới gọi ngươi trở lại."
"Ừ, ta đồng ý tham gia Đạo thống Cấm bí mật!"
"Tốt, vậy thì xin mời ngươi đến Âm Thiên Cung với ta."
Đêm nay, Sở U thực sự đã có một giấc mơ.
Hắn mơ thấy khoảng thời gian tuyệt vời trong năm cuối cùng của kiếp trước, lúc hắn ở bên cạnh Bảo Nhi.
Vào lúc này, trong giấc mơ của hắn, hiện ra một giọng nói, một mẩu chuyện, một bóng dáng.
“Em đã lớn rồi, nên em đến gặp anh đây.” Trong mơ, Bảo Nhi vui vẻ nói, đó là khuôn mặt của Bảo Nhi trưởng thành.
"Em 19 tuổi rồi."
"Haha, tiện thể làm một cô gái bí ẩn."
"Sở U, anh quá tàn bạo rồi, chúng ta đi du lịch được không?"
"Nếu anh không đồng ý…. Em muốn khóc rồi này."
"Đây là nụ hôn đầu tiên của em… Ôi trời, cũng chẳng có gì đáng nói."
"Hôm nay, em đã kiếm được 3.700 đồng vàng, tháng này không cần lo rồi."
"Anh không vui sao?"
“Sao anh khóc vậy?” Bảo Nhi cũng khóc theo.
"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"
"Nếu em chết, từ nay về sau mỗi ngày anh đều phải mơ đến em đó!!"
"Mơ em đang nói chuyện với anh"
"Anh nghe được giọng của em"
"….G iọng của em "
Trong phòng ngủ tối đen, Bảo Nhi vẫn mở to mắt, đôi mắt rất sáng, nhìn Sở U bên cạnh đang nhắm mắt.
Chỉ là Bảo Nhi cảm thấy hai má nóng bừng, tim đập nhanh!
Bởi vì Sở U đang ôm chặt cô, và lúc này bàn tay kia đang vuốt ve cô!
Phỏng quá nha!
Má của Bảo Nhi áp vào tấm ngực trần của chàng trai, có thể cảm thấy được nhiệt độ của người kia rất nóng, nhịp tim cũng rất nhanh. Sở U đã ấm lên từ cơn bệnh trước đó, nhưng …
Bảo Nhi ngẩng lên nhìn khuôn mặt của chàng trai.
Sở U vẫn cứ nhắm mắt, nhìn ra là đang ngủ say, hành vi của anh bây giờ là vô thức.
Không, làm ra hành vi vô thức như vậy thì nhất định có liên quan mật thiết đến cuộc sống hàng ngày, từ giấc mơ mà tiềm thức tuôn trở ra! Tất nhiên, kích hoạt điều kiện này, tinh thần của chính chủ nhân cũng đang ở trạng thái đặc biệt.
Chỉ có ở trạng thái kiểu này, có nghĩa là lúc này Sở U đã ‘thức’, và chính tiềm thức đang điều khiển cơ thể hắn!
Một chàng trai không thể vô duyên vô cớ lại làm chuyện này với một cô gái ngủ chung giường mà trong tình trạng say giấc nồng! Hơn nữa, lại còn tuổi của Bảo Nhi.
Chuyện lạ thì ắt có quỷ! Bảo Nhi chợt nhớ ra câu này.
"Bảo Nhi" Lúc này, Sở U nói như thì thầm.
Đó là lần đầu tiên Bảo Nhi nghe thấy giọng nói dịu dàng đó!
Giọng nói dịu dàng đó làm hạt giống nào đó đang ở sâu trong lòng Bảo Nhi hơi run rẩy nảy mầm.