"Có…"
‘Ba!’ Chúng Diệu Tử đánh một cái rất vang, ánh mắt ngước lên nhìn trên lầu hai, sau đó hắn ta nở nụ cười quái dị, cuối cùng dời sự chú ý về lại trên người cô gái bị khống chế.
Lúc này, sức mạnh ý nghĩ trên người cô gái bị khống chế đột nhiên biến mất. Cô gái đang lơ lửng giữa không trung rớt xuống đất, rên lên đau đớn.
Chúng Diệu Tử đi đến phía sau cô gái, nắm lấy mái tóc dài của nàng kéo cả người của nàng lên.
Ngay sau đó, sức mạnh ý nghĩ xâm lấn vào trái tim cô gái, phóng xuất ra năng lượng như điện lực.
"Á! Á! Á!" Cô gái la lên đau đớn, nhưng ánh mắt của cô ta lại không giống như vừa mới ngất dậy, mà lại cực kỳ minh mẫn. Xem ra Chúng Diệu Tử muốn để cô gái duy trì trạng thái tỉnh táo.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cô gái thở hổn hển nói.
"Hì hì, để ta cho ngươi xem bộ não của mình như thế nào nhé…" Nói đến đây, Chúng Diệu Tử chĩa ngón trỏ ra, trên đầu ngón tay ẩn hiện những gợn sóng hư ảo.
Ngay sau đó, Chúng Diệu Tử dùng ngón tay phác họa trên đầu cô gái, nhìn thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng kết hợp với hoàn cảnh thì lại trông cực kỳ quái dị.
Ngón tay từ giữa trán cô gái bắt đầu vẽ một vòng tròn.
Khi ngón tay được thu hồi, hai bên trán cô gái đều chảy máu. Những vị trí ngón tay vẽ qua cũng có máu dần dần ứa ra.
Cô gái không thể nhúc nhích, cô ta đã bị một lực lượng vô hình khống chế.
"Cảm giác được không?!" Chúng Diệu Tử ngồi xổm xuống, để cả người cô gái dựa vào hắn, vẻ mặt cực kỳ thân thiết. Người ngoài nhìn thấy tư thế của hai người còn cho rằng hai người là một đôi.
"Ngươi… ngươi đã làm gì ta?" Cô gái cảm giác trên đầu có chất lỏng chảy ra. Da đầu cô ta run lên, giống như một bộ phận trên đầu đã không còn thuộc về mình, hay nói cách khác cô ta không còn cảm giác được một phần thân thể.
"Hì hì, ngươi đợi một chút rồi sẽ biết thôi, ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy nữa." Nói đến đây, Chúng Diệu Tử lấy điện thoại di động ra, mở chế độ chụp hình camera trước. Hắn giơ di động lên, trong màn hình là hình ảnh hai người.
Trong màn hình di động, thần thái của hai người vô cùng lạ. Cô gái phía trước cực kỳ sợ hãi, tóc hỗn độn miệng có vết máu, hơn nữa đầu còn liên tục chảy máu không có dấu hiệu dừng lại. Ngay phía sau cô gái là Chúng Diệu Tử. Chàng trai có diện mạo thanh tú, làn da trắng nõn. Hắn ta đang mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thoải mái tự nhiên…
Miệng Chúng Diệu Tử để gần vành tai cô gái, nỉ non như ác ma: "Đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi…"
Trong suốt quá trình, Chúng Diệu Tử luôn mỉm cười nhìn màn hình, còn cô gái vì bị khống chế không cử động được đầu nên cũng luôn nhìn màn hình. Nhờ chế độ ghi hình của điện thoại, cô ta mới nhìn thấy người đàn ông phía sau. Thậm chí, cô ta còn ngửi thấy mùi tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này.
Lúc này, Chúng Diệu Tử lại nắm lấy tóc trên đầu cô gái, nhưng nếu nhìn kỹ thì động tác rất dịu dàng.
Tuy nhiên, trên mặt cô gái lại hiện lên sự đau đớn, bởi vì cô ta cảm nhận cơn đau mãnh liệt. Đây không phải cơn đau do bị kéo tóc mà là sự đau đớn từ tận xương cốt!
Khi cô gái đau đến sắp la lên theo bản năng, Chúng Diệu Tử cũng kéo mạnh tóc cô ta lên!
Ngay sau đó liền xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp!
Chúng Diệu Tử kéo hẳn ra lớp vỏ bao lấy sọ cô gái, để lộ toàn bộ não bộ đang hoạt động bên trong!
Tất cả quá trinh này đều được di dộng ghi hình lại.
Cô gái đã tận mắt nhìn thấy… não bộ của mình!
Vẻ mặt trong khoảnh khắc kia quả thực kinh hãi đến mức không thể tưởng tượng được. Cô ta nhìn thấy cảnh tượng mà hoàn toàn tê liệt nỗi đau da thịt khi bị mất đi lớp da đầu!
Máu loãng lúc này túa ra như nước, trên mặt cô gái đều là máu chảy!
Cùng với cảnh tượng khủng khiếp này là tiếng cười quái dị của chàng trai phía sau: "Hì hì… Thật hấp dẫn."
"Thừa dịp ngươi còn sống, hãy tận mắt chứng kiến não mình bị ăn đi, ha ha ha ha ~~"
"Thế nào? Trình độ thủ thuật của ta cũng không tệ đúng không… Ai nha, ta không đợi được nữa rồi, não ngươi thật sự quá hấp dẫn…"
Tuy đôi mắt cô gái đã nhuốm đầy máu, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy qua kẽ hở tất cả mọi chuyện đang xảy ra thông qua màn hình di động…
"A!!!!!" Rốt cục, cô gái đã có phản ứng, trong đại sảnh vang lên tiếng thét chói tai cực kỳ hoảng sợ.
"Ha ha ha!!! Dao động cảm xúc của ngươi làm ta rất hài lòng!!!"
Trong đại sảnh, không chỉ có tiếng thét chói tai của cô gái mà còn cả tiếng cười to càn rỡ của người đàn ông.
Vẻ mặt Chúng Diệu Tử đột nhiên trở nên dữ tợn. Hắn ta điều chỉnh tư thế khiến người ta sợ hãi, sau đó hắn ta há miệng, cúi người quan sát não cô gái, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Theo sau, cả khuôn mặt Chúng Diệu Tử đều dựa sát vào đầu cô gái đã bị xé lớp da đầu…
Cuối cùng, trong đại sảnh vang lên tiếng cắn xé khủng bố…
Trong suốt quá trình, cô gái không hề la hét, chỉ vô thức phát ra tiếng ‘khậc khậc’ và tiếng nấc. Điều này đã cho thấy trong tình trạng cực kỳ khủng khiếp, cô ta vẫn còn sống!
Tiếng cắn xé xác thịt, theo sau là tiếng nhai, cuối cùng… cuối cùng dĩ nhiên là tiếng nuốt!
Sau đó, cô gái chỉ còn phát ra những tiếng nấc nghẹn…
Nhưng, Chúng Diệu Tử vẫn không dừng lại, tiếp tục ăn…
Điều quỷ dị chính là, di động mở chế độ ghi hình vẫn đang quay lại, Chúng Diệu Tử cầm di động không hề bị rung, vì vậy video nhìn rất rõ nét!
Cuối cùng, Chúng Diệu Tử đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toàn máu!
Thậm chí, khóe miệng hắn ta còn vương miếng tế bào não.
Hắn ta đứng lên, thi thể cô gái đã không còn kiểm soát được dựa vào chân người đàn ông. Chúng Diệu Tử đứng dậy, nhắm mắt lại, khóe miệng phác họa nên đường cung, vẻ mặt trông cực kỳ hài lòng.
"Hì hì, quả là tuyệt vời. Dị năng tiêu hao khi chiến đấu đã được bổ sung, người tiến hóa thật sự là thuốc bổ mà."
"Mấu chốt là, lượng dị năng càng nhiều hơn nữa…" Lầm bầm trong miệng, Chúng Diệu Tử mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú lầu hai, theo sau là nụ cười quỷ dị, nụ cười mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sởn gai ốc.
Hắn đi lên lầu hai, mở cửa một căn phòng ngủ ra.
"Ngươi… ngươi đừng qua đây!!" Giữa căn phòng, một ông lão bụng phệ cầm súng lục chĩa vào Chúng Diệu Tử đang đứng ở cửa, chỉ có điều tay cầm súng lại đang run lẩy bẩy!
Tay còn lại thì cầm di động.
Ánh mắt ông ta đầy sợ hãi. Ông ta rất sợ. Từ trước đến nay ông ta chưa từng sợ một người đến như vậy!
"Có phải ngươi đang gọi cầu cứu không? Hì hì, nơi này đã bị chắn lại, bất cứ tín hiệu nào đều không thể nhận cũng không thể phát ra ngoài được…"
"Anh… Anh rốt cuộc muốn cái gì? Tôi… tôi đồng ý hết!!"
"Nghe nói ông lén lút thành lập một căn cứ người tiến hóa, ai chà chà, thật sự phải cảm ơn ông, ông quả là nơi tôi có thể dựa dẫm mà. Nói cho tôi biết, căn cứ người tiến hóa ở đâu?"
"Thôi, bỏ đi, ông gọi điện bảo bọn chúng đến đây đi…" Nói xong, Chúng Diệu Tử ma xui quỷ khiến thoáng nhìn di động.
Di động đã tắt chức năng ghi hình hiện lên màn hình chính, trên đó là một khuôn mặt loli cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái loli này chính là Hồng Hậu!
. . . . . .
Khi Sở U chậm rãi mở mắt, hắn đã cảm giác có gì đó không đúng…
Khẽ nhíu mày, cảnh trong mắt lập tức trở nên rõ ràng, đập vào mắt hắn là Bảo Nhi đang ngủ say. Một tay hắn đang ôm vai đối phương, còn Bảo Nhi thì nghiêng người ngủ trong lòng hắn.
Lông mi Bảo Nhi rất dài, hai má hơi ửng đỏ, thần thái vô cùng an bình, hô hấp có quy luật, là một cô nhóc hoạt bát.
Chỉ có điều, việc khiến Sở U cảm thấy không đúng chính là trong chăn lại có một bàn tay không biết từ lúc nào đang cầm “cậu em” bành trướng của hắn!
Làm hắn giật cả mình!
Sở U lập tức trở nên tỉnh táo, tuy nhiên hắn không có hành động gì, biểu cảm cổ quái nhưng cẩn trọng, thân thể thoạt trông hơi cứng ngắc.
Bởi vì, hắn còn cảm nhận bên trái có một thân thể mềm mại đang dựa sát hắn.
Hơi nghiêng đầu nhìn sang trái, Lâm Lạc Nhi đặt một tay lên ngực hắn, hô hấp cũng vô cùng có quy luật, mắt đang nhắm lại ngủ say…
Nội tâm hơi bình tĩnh trở lại, hắn lại nhìn sang Bảo Nhi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin…
Bởi vì hắn đã biết, chủ nhân cái tay đó là ai, hóa ra lại chính là Bảo Nhi!
Nhìn khuôn mặt ngủ say của đối phương, trong đầu Sở U bỗng xuất hiện giấc mơ tối hôm qua.
Tối qua, hắn đã mơ thấy Bảo Nhi của kiếp trước…
Mỗi mẩu chuyện xưa đã xảy ra đều là thật, đều để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn.
Đến bây giờ, Sở U mơ hồ ý thức được, tối hôm qua cơ thể hắn đã dựa theo cảnh tượng trong mơ mà làm một số hành động cực kỳ cổ quái.
Ngay sau đó, Sở U phát hiện đèn tín hiệu của thiết bị trưng bày đã sáng lên, chứng tỏ đã có điện.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại trở nên buồn bực.
Nếu không bị cúp điện thì làm sao chơi stud (1), làm sao có thể bị động như thế, làm sao sẽ xảy ra những chuyện sau đó.
(1) Stud: Một thể loại bài poker.
Ví dụ như cái tay hiện tại của Bảo Nhi…