Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1257 - Chương 1257. 1 Lần Login Đau Đớn!

Chương 1257. 1 lần login đau đớn! Chương 1257. 1 lần login đau đớn!

Khôi Hậu không nhìn Bảo Nhi, mà chỉ nhìn Sở U ở bên dưới, rồi mới nói: "Mạnh hơn? Haha, Thiên Thế không thể làm cho hắn mạnh hơn nữa rồi."

"Không, chính xác thì, Huyễn giới cuối cùng vẫn có thể khiến hắn mạnh hơn, chẳng qua là.."

"Chẳng qua là có cái gì, thì cứ để cho hắn ta trực tiếp đi đến Huyễn giới cuối cùng đi, sao phải kiếm thêm rắc rối cho hắn chứ."

"Hắn là như thế, Bảo Nhi, tâm cảnh của hắn không thích hợp với sức mạnh mà hắn đang nắm giữ, một mình hắn đến Huyễn giới cuối cùng, sẽ chỉ khiến hắn cận kề với cái chết thôi!"

"Cái gì!! Nguy hiểm như vậy sao!!" Bảo Nhi kinh hãi, "Ngay cả ngươi cũng không làm gì được sao, không phải ngươi là chúa tể của Thiên Thế sao?!"

Khôi Hậu mỉm cười, nhìn cô nhóc tiếp tục nói một cách trìu mến: "Dữ liệu số như chúng ta không thể vượt ra khỏi Thiên Thế, phải dùng thân xác thực sự, đơn giản là chỉ có người chơi mới có thể tiến vào nơi đó, Bảo Nhi, vị trí đi tới thế giới kia, đã không thuộc Thiên Thế nữa rồi."

""Trên mạng nói rằng chủ nhân Thiên Thế đã thức tỉnh, đúng vậy, ta thực sự thức tỉnh rồi!"

"Nhưng ta không phải Hồng Hậu, mọi người nhận sai rồi!"

Bảo Nhi bắt được chi tiết mơ hồ nào đó: "Vậy Hồng Hậu được đồn đại trên mạng là ai? Tại sao các ngươi lại muốn U Dạ đến một nơi nguy hiểm như vậy?"

"Bởi vì dị năng tiến hóa của Sở U là độc nhất vô nhị, tìm khắp thế gian này, chỉ có sức mạnh ý nghĩ của hắn mới thực sự là thứ sức mạnh ý nghĩ ta cần!” Về thân phận của Hồng Hậu, Khôi Hậu vẫn không trả lời.

"Tục ngữ nói, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, hắn đã trở thành người được chọn, dù có là thù hay bạn, đây đó là cách duy nhất."

*Chú thích: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

"Vậy ai sẽ đi cùng anh ấy, người đó có mạnh không, là Lạc Nhi hay Phi Phi?"

"Ha ha ha" Khôi Hậu lại tiếp tục cười, lắc đầu vẫn không đưa ra câu trả lời: "Nhân loại làm sao có thể làm được chuyện này."

"Nhưng không phải ngươi nói là người chơi có thể sao?!"

"Đi thôi." dứt lời, Khôi Hậu và Bảo Nhi liền biến mất.

Bởi vì ở bên dưới, trên sân thượng Âm Thiên Cung, Sở U đã ngẩng đầu lên quan sát vị trí vừa nãy các nàng đứng.

Sở U rốt cuộc cảm giác được ở trên không trung, dường như có cái gì đó đang theo dõi hắn, vì vậy trong lòng vừa có cảm giác hắn đã lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn một hồi, loại cảm giác đó lại biến mất.

Nhưng Sở U cũng không tỏ vẻ nghi ngờ,

Ngược lại, hắn còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này hắn mới nói: "Khôi Hậu, sao ngươi không trực tiếp biến ta thành thần, ngươi muốn ta làm cái gì, cho ta đồng vàng vô hạn đi, ta sẽ bán chính ta cho ngươi!"

Nói xong mới đưa mắt nhìn xung quanh, bởi vì mọi người đều đang nhìn hắn.

"Khôi Hậu, các ngươi không biết sao, đó mới thực sự là Đại đạo, còn ta chỉ là một thành tựu."

"Quên đi, trò chơi này thật con mẹ nó thú vị!" Trước mặt mọi người, Sở U thẳng thừng nói mấy từ thô tục, mà các tông sư đang ngồi vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Ngài có biết tại sao ta lại chọn nơi này không?"

Lúc này, Kim Thùy Đóa đi tới, đến sau lưng Sở U ngồi xuống, không nói hai lời hai tay liền xuất hiện ánh sáng, trực tiếp chạm vào lưng chàng trai.

Hệ thống: Kim Thùy Đóa đang chữa trị cho bạn, lượng máu của bạn đang hồi phục, vị thần ẩn chứa vết thương bên trong của bạn đang hồi phục sau vết thương ẩn.

Chu Quý phi lúc này mặt đầy máu, trận chiến khiến hắn mất đi 500 triệu HP, dựa vào tự nhiên sẽ phục hồi bao lâu, đồng thời nội thương ở cảnh giới Thần Tàng của bạn đang dần hồi phục.

Tình trạng của Sở U lúc này cũng không phải full máu, trận chiến khiến hắn mất đi 500 triệu máu, để tự hồi máu không biết đến bao giờ? Hơn nữa cảnh giới thần tàng còn có nội thương.

Trạng thái này thực sự khiến Sở U vừa login vào đã cảm thụ được cơn đau mãnh liệt, điều này khiến hắn có chút cáu kỉnh, Sở U chưa bao giờ nghĩ rằng trong lần dịch chuyển thứ hai, cảnh giới thần tàng bị tổn hại cũng là lúc hắn bị nội thương, lúc login lại lần nữa, sẽ có cảm giác đau đớn truyền đến!

Tóm lại là, cảm giác của Sở U sau khi login lại: Đau nhức!

"Đóa Đóa, cảm ơn ngươi, Thanh Âm, lại đây!"

"Vâng." Nguyệt Thanh Âm nhẹ giọng đáp, đồng thời lấy đàn ra, hai tay đặt trên dây đàn: "Sư tổ muốn đệ tử chơi bài gì?"

"Sleepyhead đi."

"Vâng."

Đây là một bài hát có lời, thuộc thể loại dân ca hiện đại, của nhạc sĩ: Galen Crew (Tác giả đã rời sân khấu âm nhạc Trung Quốc N năm rồi, hầu hết những bài hát xuất hiện ở đây, đều là tiếng Anh.)

Kim Thùy Đóa đang truyền nội công cho Sở U.

Sở U quay đầu lại nói: "Đóa Đóa, có thể đổi tư thế chữa trị không?"

"Sư tổ muốn thế nào?"

"Chẳng hạn như sư tổ dựa vào người ngươi nhé?"

Kim Thùy Đóa lộ ra vẻ tươi cười, có vẻ như đã bị chọc cười, buông hai tay đang đăt trên lưng Sở U xuống, mặc dù không nói gì nhưng xem ra đã ngầm đồng ý.

Thế là Sở U thuận tiện nằm trong lòng Kim Thùy Đóa.

"Sư tổ thấy thế nào?" Kim Thùy Đóa nhìn chàng trai đang điều chỉnh tư thế trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi.

"Tốt lắm." Lúc đó, tiếng đàn của Nguyệt Thanh Âm cũng vang lên, cảm giác còn hay hơn cắm tai nghe nghe nhạc!

Lòng bàn tay Kim Thùy Đóa bắt đầu nổi lên ánh sáng xanh lục, nàng hơi hơi nghiêng người đặt tay lên ngực Sở U, trị liệu bắt đầu.

“Thật sự rất thoải mái, ta cảm thấy được cả người rơi vào sự sa ngã!” Sở U nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ nói.

Nhưng phải thôi, dù sao cũng là cảnh giới Phục Nhật Mang, hơn thế nữa còn đạt tới cảnh giới đại viên mãn rồi, mọi người có mặt đều thông minh hơn người! Nếu đổi thành những người chơi khác, e rằng tất cả đều nghĩ mấy người này đối với hắn giống như ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt.

"Sư tổ làm sao sa ngã được."

“Các ngươi chiều ta quá ta sẽ sa ngã.” Nói tới đây lại chuyển đề tài: “Ngươi có biết vì sao ta dời pháo đài tới đây không?

Tô Băng Mị đang trong trạng thái thiền định, nhưng nàng vẫn lên tiếng: "Sư tổ muốn mỏm đá nổi này trở thành đất thuộc sở hữu của căn cứ."

"Đúng vậy! Công hội không đủ đất."

Nam Cung Thiển Tuyết mở mắt đôi mắt lạnh lùng ra và nhìn Sở U, nhìn vẻ mặt đau đớn nhưng hưởng thụ của hắn, "Sư phụ, để đệ tử làm chuyện này."

"Thiển Tuyết, sư phụ cảm ơn ngươi."

"Ha ha, lời sư phụ nói thật xuôi tai, đệ tử đi đây." Nói xong Nam Cung Thiển Tuyết liền rời đi.

"Ôi, ở cùng các ngươi thật thoải mái quá, không bị áp lực, thông minh hiểu ý như vậy, sư tổ chỉ thích ở đây thôi."

Tịnh La Hàn mỉm cười: "Chúng ta vẫn luôn làm bạn bên cạnh sư tổ, sư tổ có điểm khúc mắc nào có thể nói cho đệ tử nghe, chúng đệ tử sẽ giúp sư tổ giải quyết."

Nam Cung Thiển Tuyết phi tới công hội Tiên, nhìn vào hòn đảo nổi to lớn kia, sau đó ánh mắt lóe lên khí tức mạnh mẽ.

Nhanh chóng kết ấn, chỉ tay về phía hòn đảo nổi!

Toàn bộ hòn đảo nổi bắt đầu rung chuyển, sau đó từ từ di chuyển, rồi bắt đầu hướng tới công hội Tiên.

Tốc độ di chuyển của hòn đảo nổi càng ngày càng nhanh, cuối cùng sát nhập vào công hội Tiên!

Hệ thống: Công hội nghênh đón vùng đất mới!

Thông báo của hệ thống hiện lên trước mặt Sở U và Triệu Phi Phi, hai người liền bật kênh trò chuyện.

"U Dạ, thu nạp mảnh đất này, chúng ta có thể kết hợp đảo nổi này với các đảo khác, hoặc để nó trở thành đảo đơn lẻ, giống như mấy hòn đảo khác."

Sở U đáp lại:"Ừ, em thấy cái nào hợp lý thì làm, bây giờ anh sẽ kêu đại viên mãn 12 sao đi tăng cường đất cho công hội, nếu thấy ổn thì báo với anh."

"Được lắm, đại viên mãn 12 sao đều bị anh dùng để dịch chuyển đất đai."

"Ha ha, chúng ta có thể lợi dụng tài nguyên để vận chuyển mà."

Bình Luận (0)
Comment