Chu Chỉ Quân cười cũng không được tự nhiên, hơi lắc đầu, "Làm… làm tam quan của tôi thay đổi rồi."
"À, Bảo Nhi đâu?" Theo lý thuyết, Bảo Nhi hẳn sẽ cùng đi ra với Chu Chỉ Quân, nhưng lại không thấy cô bé đâu.
"Sau khi tôi nói với Bảo Nhi cậu lên xe thì cô bé liền vào trò chơi rồi."
"Cậu Sở, Bảo Nhi hình như hơi có điều bất thường."
Sở U trừng mắt nhìn, trong đầu chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó.
Hình như từ tối hôm đó, Bảo Nhi đã lặng lẽ thay đổi.
Có lẽ nên tìm thời gian cùng Bảo Nhi nói chuyện, hình thành tư tưởng đúng đắn cho cô bé?!
Chu Chỉ Quân suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra tình trạng của Bảo Nhi khi vừa mới logout. Dù sao quá trình đó rất ngắn ngủi, Bảo Nhi vẫn còn nhỏ, đang chơi hăng say hoặc đến thời khắc quan trọng thì bị ép thoát khỏi trò chơi, đổi lại là ai phỏng chừng cũng không có sắc mặt tốt được.
Nhưng mà, lần đầu tiên Chu Chỉ Quân nhìn thấy Bảo Nhi lộ vẻ mặt này, hơn nữa còn không giống như một cô bé tuổi này nên có.
Vẻ mặt này làm ngay cả người lớn cũng cảm thấy kinh hãi, điều này đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu đối với Chu Chỉ Quân. Tuy nhiên, cô không nói chuyện này với Sở U, vì cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, nhiều lắm cũng chỉ giống như lúc nãy, nói có điều bất thường…
"Ừm, cô bé bắt đầu lớn rồi, sự thay đổi này… có thể hiểu, có thời gian tôi sẽ trao đổi cùng em ấy."
"Cậu Sở, Bảo Nhi rất quan tâm cậu. Tuy cô bé biểu hiện hơi hướng nội, nhưng tính cách cô bé không phải là người hướng nội. Mấy ngày cậu không ở nhà, chỉ cần tôi nhắc đến cậu, vẻ mặt cô bé đều trở nên bừng sáng."
"Việc cậu là người dẫn dắt cô bé, kỳ thật là sự lựa chọn tốt nhất. Sau này Bảo Nhi trở thành con người thế nào, thái độ của cậu đối với cô bé là quan trọng nhất." Chu Chỉ Quân không nói thẳng. Dù sao Sở U và Bảo Nhi không có quan hệ huyết thống, cô không rõ thái độ thật sự của Sở U lắm.
Dựa theo một số chi tiết vừa mới phát hiện trước mắt, thái độ của Sở U đối với Bảo Nhi khá ‘mơ hồ’, sự mơ hồ thậm chí có thể hình dung là ‘tối’. Có lẽ mấy từ này cũng không chuẩn xác. Tóm lại, Sở U có đôi khi đối với Bảo Nhi có một sự ‘mâu thuẫn’!
Xe dã ngoại đi tới trạm dừng chân, lúc này có thể cảnh hừng đông. Đèn tại trạm dừng chân sáng trưng, trên bãi dừng chân toàn là người đông đúc!
Tuy nhiệt độ hiện tại chính là -7 độ!
Đồng thời Sở U cũng phát hiện con đường phía trước đã hoàn toàn bị kẹt cứng, xe hơi xếp hàng dài đông nghìn nghịt như nước lũ.
Lạ một điều, làn xe cao tốc còn lại lại hoàn toàn vắng vẻ, không hề thấy có chiếc xe nào chạy qua.
Lúc này, rất nhiều người đều nhìn thấy xe dã ngoại đang chạy lảo đảo đến, trông chiếc xe rất khí phách.
Theo sau, rất nhiều người đều mở to mắt, bởi vì xe dã ngoại đã đụng vào con lươn, lực cực kỳ mạnh. Cho dù vừa nhìn xe là biết không phải loại bình thường, nhưng lúc này trông cực kỳ khủng khiếp…
Bọn họ nhìn thấy xe dã ngoại thế nhưng lại… lại chuyển sang lan đường cao tốc còn lại. Phải biết rằng, hướng của làn đường cao tốc đó ngược với hướng xe đi!
Sau đó, có người kịp phản ứng, chạy theo chiếc xe dã ngoại đang làm hành động kinh người, vừa chạy vừa kêu to.
"Quay lại! Quay lại đi!!"
"Cho chúng tôi đi chung với, chúng tôi có tiền!!"
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Chu Chỉ Quân hỏi.
"Cướp xe." Sở U đơn giản đáp lại. Xe dã ngoại lại chạy sang một làn đường cao tốc khác, tiếp tục chạy theo đường cũ!
Xe bắt đầu chạy với tốc độ mã lực, đồng thời mở tất cả đèn xe.
Trong trời đêm tối, xe dã ngoại giống như một hành tinh sáng di động. Nếu trên bầu trời có máy bay cứu trợ đang bay nhất định sẽ phát hiện chiếc xe này.
. . . . . . .
Nước Việt Già ở Nam Á, vị trí cũng là trên đường quốc lộ.
Giờ này, mượn đèn đường có thể nhìn thấy trên đường quốc lộ đều là người đang chạy…
Những người này chạy với tốc độ rất nhanh, dường như luôn giữ tốc độ tối đa. Điều kỳ lạ chính là, ai cũng như vậy…
Lại gần hơn một chút hình như có thể nghe thấy những người này phát ra âm thanh rất lạ. Tiếng líu ríu giống như ai cũng đang nói. Âm thanh khá quen, làm gợi nhớ đến tang thi trong các bộ phim điện ảnh. Khá bất ngờ, hai âm thanh này quả thật không có sự khác biệt!
Không sai! Tất cả những người đang chạy không ngừng nghỉ với tốc độ cao trên đường quốc lộ đều bị nhiễm virus!
Bọn họ khàn giọng gào thét, dáng vẻ khủng khiếp dữ tợn cùng tư thế chạy kỳ quái. Nếu ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ run cả da đầu.
Chỉ có điều, sao họ lại chạy như vậy? Không phải nói tang thi ở trạng thái không nhìn thấy mục tiêu sẽ làm hành động vô thức sao?!
Rõ ràng, chuyện xảy ra ngay trước mắt còn khiến người ta phải suy nghĩ hơn những cảnh trên màn ảnh…
Lấy ở đây làm trung tâm, kéo tầm mắt ra xa một khoảng cách nhất định sẽ nhìn thấy, ‘phía cuối’ đường quốc lộ này chính là một thành phố lớn phồn hoa!
Thật ra không chỉ có vậy, trong trấn nhỏ bị virus tấn công có thể nhìn thấy rất nhiều người không chỉ nhập vào đoàn người chết trên đường quốc lộ, mà còn có một bộ phận đi quanh núi. Dựa theo lộ trình đi của đám người bi nhiễm virus này, điểm ‘cuối’ của họ sẽ đến nơi sinh sống của con người, hơn nữa khoảng cách cũng không phải quá xa!
Giống như những người bị nhiễm virus này biết chỗ nào có người sống vậy.
Trên quảng trường trong trấn có thể nhìn thấy tay chân của con người, cũng có xác người, chỉ có điều không thể gọi là xác nữa, bởi vì chúng không còn hình dạng nguyên vẹn. Tình trạng này thật ra có rất nhiều…
Trong một tòa nhà thương mại chọc trời, bốn người đàn ông nhiễm virus đang điên cuồng phá một cánh cửa phòng đang khóa!
Cửa phòng nhanh chóng bị bốn người đàn ông nhiễm virus phá ra. Tiếp theo, bọn họ gào thét xâm nhập vào. Trên cửa phòng đều là dấu tay của bọn họ, đầy những vết máu.
Tiến vào phòng, lại phá cửa phòng ngủ chính, họ nhìn thấy hai cabin trò chơi.
Đôi mắt người đàn ông nhiễm virus toàn màu đen, đích xác không giống cấu tạo mắt của con người.