Hai người ôm nhau mấy phút ở ngoài hành lang, sau đó vẫn là Diệu Cửu Nhi ý thức được điều gì đó, liền rút ra khỏi lòng người đàn ông, ánh mắt có chút mơ hồ bởi vì vẫn còn nước mắt, lúc này đau khổ động lòng người, khiến người ta thấy thương xót.
Cô ấy nhìn khuôn mặt người đàn ông, vô cùng nghiêm túc, chính là không nói lời nào.
Mà Sở U cũng cắt đứt sức mạnh ý nghĩ, nói thẳng: “Đỡ nhiều rồi?
“Ừm.” Cái mũi nhỏ của Diệu Cửu Nhi khẽ động, hít một hơi, sau đó nước mắt lưng tròng nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn sư phụ, đồ đệ đỡ nhiều rồi.” Chỉ là giọng điệu vẫn là giọng khóc.
“Rửa mặt đi, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này.”
“Được.”
Ngực Diệu Cửu Nhi không lớn, Sở U cảm nhận được, bởi vì đối phương không mặc áo lót, cũng phải, vẫn luôn ở bên trong Thiên Thế sao có thể biết chú ý những chuyện này, một mình cô gái tắm rửa mặc một chiếc áo tay ngắn tiến vào trò chơi, đây là rất bình thường.
Căn phòng đã được Diệu Cửu Nhi dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn thấy lộn xộn và đồ dùng cá nhân, Sở U đánh giá.
Mà âm thanh nhặt nhạnh phát ra từ phòng vệ sinh, đoán chừng đối phương đang mặc áo lót.
Sau khi đi ra, Diệu Cửu Nhi kéo cánh tay Sở U bằng động tác nhẹ nhàng, mà Sở U cũng không từ chối, nhịp chân cũng trở nên chậm lại, vô cùng quan tâm.
Điều này khiến sự căng thẳng và sự ngăn cách trong lòng Diệu Cửu Nhi tiến thêm một bước xóa bỏ, lúc vừa đi cô ấy len lén quan sát người đàn ông bên cạnh lần nữa.
“Nhìn gì chứ, trong lòng em, tôi là dáng vẻ gì.” Động tác Diệu Cửu Nhi không gạt được Sở U, lúc này mới lên tiếng.
“Không quá xa so với những gì đồ đệ tưởng tượng, sư phụ rất có khí chất.” Cô gái bên cạnh nói chuyện rất dịu dàng.
“Chúng ta ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong chúng ta trở về, có một số chuyện em phải biết một chút.”
“Ừm, đồ đệ nghe sư phụ.”
.....
Thiên Thế, ngoài cánh cửa lớn thế giới ảo ảnh cuối cùng.
Đây là một cánh cửa ánh sáng kỳ lạ, vô cùng lớn, đứng song song trước cánh cửa này là hai người phụ nữ một lớn một nhỏ.
Một là Khôi Hậu, người kia dĩ nhiên là Bảo Nhi.
Lúc này cánh cửa ánh sáng mở ra, nơi thu hút vô số người muốn bước vào, mở ra như vậy, bên trong đúng là ánh sáng rực rỡ, nhưng không hề chói mắt.
Khôi Hậu nắm tay Bảo Nhi bước vào trong, sau đó cánh cửa ánh sáng đóng lại.
“Bảo Nhi, những lời ta nói với ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.” Hai người ở trong một đường hầm không - thời gian.
Khôi Hậu nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nghiêm túc nói: “Sau khi có được năng lượng tinh thần, ngươi có thể sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, sau khi tỉnh lại, nhớ kỹ, nhất định phải lấy được vật chất thân thể Sở U, nó sẽ làm cho ngươi tiến hóa, mà một khi ngươi tiến hóa, những năng lượng tinh thần này sẽ hóa thành năng lượng tiến hóa.”
“Hơn nữa còn sẽ cải tạo siêu năng lực tiến hóa của ngươi sâu hơn nữa.”
“Ừm.” Bảo Nhi gật đầu nghiêm túc, mắt to chớp chớp.
Vật chất thân thể....
Bất giác nhớ lại đêm hôm đó trong tâm trí.
Đối thoại vừa nói xong, đường hầm không - thời gian liền biến mất, nơi hai người vừa xuất hiện khiến cho Bảo Nhi mở to hai mắt hơn, bởi vì cô nhìn thấy một lỗ đen không cảm nhận được khoảng cách ở phía trước!
Bên cạnh lỗ đen này có các vùng phát sáng màu đen dao động có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà xung quanh lỗ đen đều là màu trắng, do đó vô cùng dễ thấy.
Điểm khác biệt so với lần trước chính là, bên trong lỗ đen không phát ra những âm thanh kỳ lạ.
“Chúng ta chính là phải tiến vào lỗ đen này sao?” Giọng điệu Bảo Nhi có chút bất an.
Khôi Hậu nắm chặt tay Bảo Nhi, “Đúng vậy, đừng sợ, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi.”
“Ừm.” Bảo Nhi gật đầu lần nữa.
Sau đó Khôi Hậu khẽ động dắt Bảo Nhi cùng bay về phía lỗ đen, lỗ đen không cảm nhận được khoảng cách kia càng ngày càng gần, lỗ đen càng ngày càng lớn, mãi cho đến khi không nhìn thấy giới tuyến....
Bằng cách này, bóng dáng hai người trôi vào trong, bị lỗ đen nuốt chửng.
Trong không gian tối tăm này, Bảo Nhi thấy cô không cảm nhận được bất cứ thứ gì, thứ này thậm chí bao gồm thời gian, hơn nữa cũng không cảm nhận được bàn tay của Khôi Hậu, khi cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngoại trừ bóng tối, nào có Khôi Hâu.
Đều không nhìn thấy gì....
Thậm chí ngay cả bay trước đó cũng không cảm nhận được, dường như vẫn luôn đứng yên tại chỗ này không di chuyển.
Trong lòng Bảo Nhi dần dần dâng lên sự bất an, nhưng cô kìm nén lên tiếng.
Cũng không đợi quá lâu, phía trước sáng lên một khe hở, lần này khiến Bảo Nhi cảm nhận được bản thân cô thực ra vẫn đang bay, bởi vì cô đang di chuyển, bởi vì đang đến gần khe hở.
Còn bên cạnh, Khôi Hậu thực sự không ở đây.
Gần rồi, sau đó tiến vào.
Ngay sau khi tiến vào, một cảm giác rơi xuống đột nhiên ập đến!
“Ah!” Bảo Nhi không kịp chuẩn bị, trong lòng hoảng sợ, sau đó....đó chính là âm thanh rơi xuống đất vang lên!
Bảo Nhi mở to mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên mặt đất là cát đá....
Cô có chút chật vật ngẩng đầu lên, sau đó nhìn xem quang cảnh nơi này, nơi này một mảnh hoang vu, ngoại trừ cát đá đều không nhìn thấy gì.
Trên người cô cũng không có vật thể gì, nhưng chỉ là hành động không đổi, mọi thứ đều....nặng!
Đúng vậy, lực hấp dẫn nơi này không giống như Thiên Thế và các hành tinh sống khác, nơi này.....nặng hơn!
Lúc này một quang ảnh Thất Thái xuất hiện bên cạnh Bảo Nhi, xem hình dáng bên ngoài vẫn có bóng dáng của Khôi Hậu.
“Bảo Nhi, nơi này là thế giới vĩ độ cao với trọng lực gấp năm lần!” Một giọng nói vang lên trong đầu Bảo Nhi, đó là giọng của Khôi Hậu.
“Dựa theo thông tin ta có được, dịch sang chữ Trung Quốc chúng ta, vậy thì thế giới này tên là: La Thiên!”
Trọng lực gấp năm lần?! Chẳng trách như thế!
Bảo Nhi đứng lên rất khó khăn, trên mặt dính một chút bụi.
Cùng lúc Bảo Nhi hoảng sợ phát hiện, toàn bộ mặt biên Thiên Thế đã biến mất rồi, lượng máu, giá trị ma lực gì gì đó cũng không có, cũng không gọi ra được, toàn bộ kỹ năng gì gì đó đều không thể thi triển, bởi vì không có ‘kỹ năng’ để thi triển.
“Đừng thử, nơi này chính là một thế giới thực!”
“Thế giới thực?!” Bảo Nhi lẩm bẩm nói, trong mắt trở nên có chút mơ màng lên.
“Ừm, cũng là một thế giới vô cùng nguy hiểm, thời gian của chúng ta không nhiều, ngươi đi theo ta.”
Rất rõ ràng Bảo Nhi đi rất chậm, Khôi Hậu cũng không thúc giục, hang người đang đi trong hoang mạc.
“Ngươi rất quen thuộc nơi này.”
“Ta từng thăm dò nơi này.” Quang ảnh Thất Thái Khôi Hậu đáp như thế.
“Có thể hỏi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu như chết ở đây, sẽ xảy ra điều gì?”
Thất Thái Khôi Hậu trầm mặc một chút, sau đó nói: “Bản thể của ngươi sẽ xuất hiện cơn sốc! Đạo não sẽ suy kiệt nhanh!”
“Nếu bị giết chết ở đây, vậy là cái chết thực sự.”....