''Mặc dù nó nhỏ nhưng mà ấm áp.'' Chu Chỉ Quân bồi hồi nói, sau đó uống một hớp bia.
Trong mắt lộ rõ vẻ rầu rĩ, ''Mọi khi trong phòng ăn lúc nào cũng có nhiều người, nhưng mà bây giờ'' nói rồi cô lắc đầu.
''Cảm giác như bây giờ làm cái gì cũng giống như nhiệm vụ, mỗi một sai lầm cũng là một công việc, hồi đầu lúc mới vào nhà cậu Sở tôi cũng là làm việc với thái độ qua loa.''
''Từ từ rồi có lẽ cũng đã quen, tôi không nghĩ là đang làm việc nữa mà là một lòng một dạ chăm sóc cho họ, thật lòng nỗ lực.''
''Haha, bây giờ cảm giác giống như lúc trước lại quay về.''
Lời Chu Chỉ Quân nói lọt hết vào tai Sở U, hắn đứng ở ngoài cửa, không bước vào.
Sao lại phải vào?
Vì ở bên trong ngoài có Chu Chỉ Quân và người máy ra thì không có ai khác.
Sở U có thể cảm nhận được tình huống ở trong đó.
Tựa vào tường, nhắm mắt lại.
Đưa các người tới đây rốt cuộc là đúng hay là sai đây?!
Trên hành lang có một camera, nhưng camera này đã bị che đi, những gì hiển thị trong màn hình là màn che màu đen.
Người máy ở trong đó nói: ''Tôi nghĩ bây giờ chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ tốt hơn, cô cũng có thể tìm một thứ gì đó thuộc về cô ở nơi này, để dứt bỏ những lo âu hiện tại, ví dụ như vẽ tranh nè, lặn hoặc bắn súng.''
''Bằng tất cả những thứ đó, cô nên học cách để làm bản thân thấy vui vẻ.''
Nghe tới đó, Sở U rời đi, lặng lẽ không một tiếng động, đi lên lầu.
Đi tới phòng Lâm Lạc Nhi.
Trên giường không có ai.
Đi tới cabin trò chơi, quả nhiên là cabin trò chơi đang hoạt động.
Sau đó nhấn nút buộc hủy bỏ.
Cabin trò chơi mở ra, nhưng người ở trong thì không có phản ứng gì.
Sở U thấy vẻ mặt nhắm mắt nằm ở trong đó của Lâm Lạc Nhi, nhịp thở đều đều, cô đang ngủ.
Sao có thể như vậy?!
Cabin trò chơi mà cũng có trạng thái ngủ, có thể tự động bước vào trạng thái ngủ, người ở trong đó không thể nào ''thật sự đi ngủ'' được.
Sử dụng một ít sức mạnh ý nghĩ để đi vào trong cơ thể của Lâm Lạc Nhi, sau đó Sở U hơi mở to mắt, bởi vì sức mạnh ý nghĩ phản hồi giống hệt như trạng thái của Nami!
Điều này có nghĩa là Lâm Lạc Nhi đang tiến hóa.
Bởi vì năng lượng tiến hóa quá mạnh, biến hóa cơ thể và cấu tạo tinh thần quá sâu, nên chế độ ngủ của trò chơi bị gián đoạn, bước vào giấc ngủ thật.
Sở U biết Lâm Lạc Nhi được sinh ra với nguồn năng lực đặc biệt, không như Nami, dù cho Nami có mạnh mẽ cỡ nào, nó cũng phải có được năng lượng cơ thể của chính mình trong một khoảng thời gian nhất định để tồn tại.
Nhưng Lâm Lạc, Triệu Phi Phi hay thậm chí là Đạm Đài Tĩnh Ninh, ba người này thì khác, họ liên tục bị kích thích bởi các vật liệu sức mạnh siêu nhiên của chính họ và họ tự sinh ra nguồn năng lượng, họ có thể tiến hóa mà không cần vật liệu năng lượng của chính mình.
Dị năng của họ sẽ tự nhiên phát triển trong những hoàn cảnh nhất định.
Tuy nhiên, không có cách nào để bổ sung năng lượng siêu nhiên, nhất định phải khôi phục theo cách tự nhiên, hoặc nó sẽ được bổ sung bằng vật liệu cơ thể của chính mình.
Có thể nói bản thân có giá trị hấp dẫn di động, thịt Đường Tăng.
Thu lại sức mạnh ý nghĩ, Sở U lại quan sát Lâm Lạc Nhi thêm một lát, sau đó khởi động cabin trò chơi, cabin trò chơi lại từ từ tự động kết nối, ngủ trong cabin trò chơi là cực kỳ an toàn, ít nhất sẽ không bị sự thay đổi nhiệt độ tự nhiên ở bên ngoài ảnh hưởng làm cơ thể bị cảm.
Bước ra khỏi phòng của Lâm Lạc Nhi, lại vào phòng của Triệu Phi Phi, sau khi mở cabin trò chơi của Triệu Phi Phi, Sở U im lặng cả buổi.
Vì Triệu Phi Phi cũng thế, nhắm mắt, mặc quần áo thể thao bó sát, bộ ngực xinh đẹp phồng lên ở trên nặng trĩu, đẹp không gì tả được.
So với các cô gái xung quanh thì ngực của Triệu Phi Phi là lớn nhất, đương nhiên ngực của Triệu Phi Phi đẹp, nhưng cũng không hề bị nhão.
Điều này là Sở U tận mắt nhìn thấy, tự bản thân đã trải nghiệm qua.
Khởi động cabin trò chơi, rời khỏi nơi này, âm thầm lặng lẽ.
Đi vào phòng Bảo Nhi, phòng Bảo Nhi là gần phòng Sở U nhất, vì đối diện phòng Bảo Nhi là cửa phòng Sở U, nhưng phòng của Bảo Nhi cũng giống phòng của của mấy người Sở U, hướng ra biển, cấu trúc phòng cũng khác.
Đi tới, sau đó nhìn thấy điện thoại cháy đen, mặc dù điện thoại của mình cũng đen nhưng cái này còn đen hơn.
Rõ ràng, điện thoại của Bảo Nhi là bị nổ.
Dữ liệu trong điện thoại đều bị mất, cũng bị cháy rụi.
Có chuyện gì xảy ra?!
Sở U hơi sững sờ ngay tại chỗ.
Cabin trò chơi vẫn đang chạy, lúc này hắn lấy lại tinh thần.
Nhấn nút hủy bỏ, cabin trò chơi mở ra.
Bảo Nhi mặc áo ngắn và quần đùi đang nằm bên trong, vẻ mặt cau lại, giống như gặp ác mộng.
Đôi mắt hắn ngưng đọng, giải phóng sức mạnh ý nghĩ.
Bảo Nhi bị một năng lực nâng lên lơ lửng, bay ra ngoài cabin trò chơi.
Trên trán Sở U chảy mồ hôi, hôm nay tiêu tốn hơi nhiều sức mạnh ý nghĩ.
Nhẹ nhàng đặt Bảo Nhi lên giường, sức mạnh ý nghĩ lặng lẽ đi vào bên trong cơ thể Bảo Nhi.
Hả?
Sở U tỏ ra nghi ngờ, vì bên trong cơ thể Bảo Nhi bình thường, như một người bình thường, không phát hiện ra vật chất siêu năng lực.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn lên đầu Bảo Nhi.
Lúc này, trong mắt lóe lên một chút do dự.