“Tôi không mong có thể sống mãi mãi”
“Tôi chỉ muốn lúc tôi sống có thể nghiêm túc sống!”
( Đây là cuộc sống của tôi)
“Trái tim tôi như chim bay cao trên đường”
“Giống như triết gia đã nói như vậy, tôi đi con đường của chính tôi”
“Tôi chỉ muốn lúc tôi sống có thể nghiêm túc sống”
“Đây là cuộc sống của tôi”
……
“Đây là bài ca dành cho người có niềm tin”
“Tặng cho những người dũng cảm chưa bao giờ lùi bước”
“Không hề nghi ngờ, tương lai càng gian khổ”
“Nữ thần may mắn sẽ không giúp đỡ hai lần”
“Bạn phải tìm kiếm sự đột phá của bản thân”
Tiếng trống nặng nề lại vang lên theo từng khoảng tiết tấu, tiếng đàn tỳ bà cùng Sở U vang lên.
“Đây là cuộc sống của tôi”
“Nắm chắc hiện tại, cơ hội mặc sức lướt qua”
“Tôi không thể sống mãi mãi”
Hát đến đây, dường như bị bầu không khí cuốn hút, trong mắt Sở U có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh bị ánh sáng rực rỡ thay thế.
“Bất luận có khó khăn gì, đều phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu”
“Không khuất phục”
“Không buông bỏ”
“Bảo bối”
“Không cần nao núng!”
“Đây là cuộc sống của tôi!”
“Nắm chắc hiện tại, cơ hội mặc sức lướt qua”
“Tôi không mong có thể được sống mãi mãi”
Buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới.
Sở U dậy sớm đứng trên ban công nhìn về một hướng, trong lòng cảm thấy có một luồng khí cực lớn tỏa ra ở một nơi xa mà mắt không thấy, không phải do một người làm, mà là nhiều người, hơi thở hỗn hợp.
Mà lúc này, Hồng Hậu xuất hiện bên cạnh.
“Sở U, ở quảng trường phía nam Thiên Á, đã có rất nhiều người tụ tập kính trọng người tiến hoá anh.”
Hồng Hậu đứng phía sau nói.
“Cô nói cho bọn họ tôi sẽ ở đó sao?”
“Không, thực tế thì bọn họ đang hành hương!”
“Hành hương?” Sở U kinh ngạc.
“Đúng vậy, đây là địa vị của cậu ở trong thế giới tiến hoá!”
“Sự tuyên truyền và quảng bá của tôi rất mạnh mẽ, họ tin những gì tôi nói, mà thực tế cũng chính là như thế, Sở U, cậu đã là thần của hành tinh này rồi.”
Sở U nghe chỉ cười.
“Kẻ yếu tôn thờ kẻ mạnh, chưa kể cậu còn tiếp cận với thần cấp cao nữa, trong thế giới tiến hoá, rất nhiều người nguyện ý đi theo cậu.”
“Trong số những người tiến hóa được tập hợp, họ đều đến từ khắp nơi trên thế giới, một số thuộc về chúng ta, số còn lại là những người phục vụ Liên bang, tóm lại mọi thành phần đều có, họ hy vọng được nhìn thấy cậu.”
“Không dưới 3.000 người.” Câu nói cuối cùng của Hồng Hậu trở nên mạnh mẽ.
“Nhiều người vậy sao? Trên thế giới có ít người tiến hoá lắm mà?”
“Đúng vậy, chỉ có 8.000 người tiến hóa trên thế giới.”
“Ha ha, vậy tốt, tôi đi gặp họ vậy.”
“Sở U, sau khi cậu đi, tôi nghĩ nên lập một triều đình trong “Thiên Thế”, đây là mô phỏng, bất kỳ chế độ hoàn thiện nào của triều đình sẽ được phóng chiếu thành hiện thực.”
Sở U ngẩn ra, sau đó nói: “Cô đừng làm loạn, tôi thật sự không muốn tranh giành bá chủ.”
Hồng Hậu lắc đầu thuyết phục: “Chính cậu cũng đã nghe rồi, những người tiến hóa kia tôn sùng cậu, mà không có tổ chức nào cả, Sở U, rất nhiều hướng trên thế giới đều tập trung vào cậu, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.”
“Các quốc gia có rất nhiều thế lực,
Rất nhiều người tiến hoá đều muốn theo cậu, mà ở đây lại thiếu một tổ chức, chúng ta phải đưa tài nguyên này hợp lại với nhau.”
“39 năm không hơn không kém, nhưng cũng khó để vào ngôi sao neutron, con người trên trái đất phải đoàn kết phục vụ cậu thì mới có thể cho cậu vào sao neutron trong thời gian ngắn, điều này về lâu về dài rất có lợi, con người phải có một điểm kỳ dị của lực hướng tâm và sự gắn kết khi đối mặt với thảm họa.”