Cơn đau thân thể này không phải là cơn đau do biến chứng của bệnh, nó chỉ là cơn đau ‘đơn thuần’. Dây thần kinh trong cơ thể bị thiết bị trò chơi kích thích, tạo thành hiện tượng này. Đương nhiên cơn đau cũng gây nên các phản ứng khác của cơ thể, từ đó làm cơ thể xuất hiện khác thường, điều này cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên, hầu hết các người chơi sẽ không tiếp xúc được đến tầng này, cảm giác đau từ trò chơi luôn ở 10%.
Sở U ngẫm lại khoảnh khắc bị thiên kiếp dùng sét đánh trong trò chơi, hắn cảm giác lúc đó cảm giác đau đớn đạt tới khoảng 150%!
Lúc này, Sở U đã hồi phục tinh thần, lập tức nhướng mày nhưng lại nhanh chóng giãn ra, bởi vì hắn phát hiện có người đến.
Hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và một số tin nhắn, ngoại trừ cuộc gọi của Bảo Nhi, còn lại đều là của người của công ty gọi đến, trong đó có một cuộc điện thoại của Sở Thần Vi.
Sở U gọi cho Bảo Nhi trước, sau đó xuống giường, vừa gọi vừa đi đến cửa phòng, lúc đi còn nhìn qua máy chiếu một cái.
Khi cửa phòng được mở ra, Bảo Nhi cũng nhận điện thoại.
"Anh, anh ra rồi." Giọng nói trong vang của Bảo Nhi làm lệ khí (1) trong lòng Sở U vơi đi rất nhiều, trong đầu tạm thời vứt đi chuyện có liên quan đến trò chơi.
(1) Lệ khí: Sự u ám, độc ác.
"Đúng vậy." Nói xong, Sở U liền quay đầu nhìn về phía phòng Bảo Nhi, cửa phòng cô đang mở, nhưng bên trong không có ai.
“A, hồi nãy chị Phi Phi vừa mới đến đây, chúng em hiện đang ở bên ngoài, anh có muốn đến đây không?"
"A?" Nghe Bảo Nhi nói vậy ánh mắt Sở U bỗng ngơ ra.
Sao lại thế này? Triệu Phi Yến đến đây?!
"Phi Phi đến đây sao? À, em hiện đang ở cùng cô ấy à, đang làm gì vậy?" Nói xong, hắn đi đến hàng rào, một tay nâng hàng rào lên, cong lưng.
"Chị Phi Phi nói đi mua thức ăn, trưa nay chị ấy xuống bếp."
"A, phòng bếp không phải có sẵn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi sao?"
"Chị ấy nói chị ấy không thích ăn mấy món kia, hì hì." Cuối cùng còn vang lên tiếng cười thanh thúy của Bảo Nhi, xem ra cô bé vừa nhớ đến một câu chuyện cười nào đó.
"À, em bảo chị ấy nghe điện thoại đi."
"Dạ."
"A lô, cậu chủ!" Bất thình lình, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thay đổi, vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Nghe thấy câu nói đó, Sở U liền không biết nói gì, tôi sống ‘bần cùng’ đến vậy rồi, cậu chủ gì nữa chứ?
"Phi Yến, sao em lại đến đây, cũng không nói cho tôi biết một tiếng."
"À, lúc đó em có nói với anh, nhưng hệ thống chỗ anh lại báo em không thể gửi tin nhắn thoại cho anh được." Triệu Phi Yến giải thích.
Không thể gửi tin nhắn cho hắn? Sở U nhướng mày, chẳng lẽ là khoảng thời gian hắn tiến vào thông đạo sao? Hoặc cũng có thể là hố bên trái không thể nhận tin nhắn thoại?!
"Ừm, giờ em đang dẫn Bảo Nhi đi mua đồ ăn à? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?"
"Sao vậy, cậu chủ đói bụng rồi sao?"
"Hơi hơi."
"Bảo Nhi đã chuẩn bị giúp anh bữa sáng, anh cứ ăn tạm trước đi. Quả là một cô bé hiểu chuyện! Em nói với anh này, anh đừng suốt ngày cứ ru rú trong
Ngay khi Sở U chuẩn bị đáp lời, hắn chợt nghe thấy tiếng Bảo Nhi phát ra từ trong điện thoại, chỉ có điều tiếng rất nhỏ, chắc là cô bé cách điện thoại khá xa.
"Chị Phi Phi, chị đừng nói vậy." Đây là tiếng của Bảo Nhi.
"Hai chị em khi nào thì về?" Sở U không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
"Khoảng một tiếng nữa, chúng tôi đang ở siêu thị Tinh Nhạc."
"Được rồi, đi đường cẩn thận, dạo này không được an toàn lắm." Nói đến đây, trong mắt Sở U chợt hiện lên tia sầu lo, hắn đang suy nghĩ xem có nên phái nhân viên vệ sĩ của công ty đi bảo vệ các cô không.
"Tôi thấy vẫn ổn mà, rất yên bình. Ừ, tôi biết rồi, chúng tôi không ở ngoài lâu nữa đâu."
"Được rồi, tôi cúp đây."
"Ey, Sở U, giọng của anh hơi lạ, làm sao vậy?" Triệu Phi Yến rốt cuộc cũng phát hiện khác thường, bình thường giọng đối phương khá trầm thấp.
"Không có gì."
"À, vậy không nói nữa."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, Sở U dựa người vào lan can, cảm giác đau đớn đã vơi dần, hắn đang gọi điện cho Sở Thần Vi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Chị!"
"Tiểu U, em đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà, sao vậy?"
"Là như vậy, uhm… cô gái lần trước em gặp, tên Đỗ Na, em biết không?."
"A, biết."
"Cô ấy… rất thích em."
Nghe đến đó, Sở U nở một nụ cười kỳ lạ, hắn chỉ nói: "Chị, về chuyện này, em đã nói rõ thái độ của em với chị rồi. Em đã có cô gái của mình, còn về cô gái kia, chị cứ nói em đã có người mình thích, chúng em không có duyên phận."
"Tiểu U, em biết không, chuyện của em chị cũng có nói đôi chút cho cô ấy. Cô ấy biết em có người trong lòng, nhưng cô ấy vẫn đồng ý với người nhà, hơn nữa… mà thôi, em sẽ sớm biết thôi."
"Không thể nào, sao lại thế được? Cô ấy cam nguyện làm thiếp sao?" Sở U cảm thấy khá hoang đường. Lối nghĩ của mấy gia tộc quyền thế chính trị đúng thật khiến người ta không hiểu nổi. Đối với câu nhử cuối cùng của Sở Thần Vi, Sở U không hề thấy tò mò.
"Ha ha." Sở Thần Vi dường như đang cười chế giễu?!
"Tiểu U, chỉ cần em đồng ý kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ tạo nên sự liên kết chặt chẽ giữa nhà họ Sở và nhà họ Đỗ, tất cả chúng ta đều sẽ được lợi, nhất là tập đoàn công ty của em."
"Chị, em không thể nào đồng ý được."
Sau khi Sở U nói xong, đối phương liền im lặng, Sở U cũng không nói nữa, mắt nhìn nơi nào đó.
Chị, mặc dù kiếp trước chị luôn quan tâm chăm sóc em, nhưng chuyện hôn nhân em không thể thỏa hiệp, có thể đừng ép em được không?
"Tiểu U, chừng nào em thăm ông nội vậy? Ông thật sự sắp không còn cầm cự được lâu nữa đâu." Sở Thần Vi chuyển đề tài.
"…Em sẽ đi thăm, em hứa trước khi ông nhắm mắt ông sẽ nhìn thấy em."
‘Ba!’
Sở Thần Vi dứt khoát cúp điện thoại.
Sở U chỉ lắc đầu, không cảm thấy tức giận; có một số việc, cuộc đời của em, ở kiếp này nhất định phải nắm chặt trong lòng bàn tay!
Hơn nữa chị à, trên người em có rất nhiều bí mật, giận em vì chuyện đại sự này em cũng không thể làm theo ý chị được.
Xuất thần suy nghĩ thêm một lúc thì Sở U đi vào nhà, nhanh chóng đi xuống lầu, vào phòng bếp ăn bữa sáng do Bảo Nhi làm.
Ai!!!
Rốt cuộc là mình chăm sóc Bảo Nhi, hay là Bảo Nhi chăm sóc mình vậy nhỉ?! Vừa ăn Sở U không khỏi nghĩ đến điều này.
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân ở lầu một, Sở U lại đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
"Tiểu Kiều." Hắn khẽ gọi một tiếng.
Máy chiếu nhất thời sáng lên, Tiểu Kiều Hồng Hậu lại xuất hiện bên trong, vẫn gương mặt này, vẫn là bộ quần áo như vậy, nó không có gì thay đổi cả.
"Sở U!" Giọng Tiểu Kiều nghe có chút không thật, nó đang mỉm cười.
"Mày biết tập đoàn Hoàng Thiên không?"
"Tập đoàn Hoàng Thiên? Công ty sinh vật Hoàng Thiên Hoa Hạ!" Tiểu Kiều nói nửa câu sau với giọng điệu khẳng định.
"Đúng vậy, con trai ông chủ công ty này tên là Hoàng Thiên Lâu, mày có thể tra hiện tại hắn ta đang ở đâu không?"
"Cậu muốn giết hắn ta?"
"Ừ."
"Sở U, kẻ thù của cậu ẩn giấu rất tốt. Trên người họ có hệ thống chắn, đây là sản phẩm mà các chính phủ quốc gia nghiên cứu phát minh ra để đối phó với tôi. Tập đoàn Hoàng Thiên có hợp tác chặt chẽ cùng chính phủ, bọn họ đều có phòng thí nghiệm sinh vật riêng. Tôi nghĩ Hoàng Thiên Lâu chắc đang ở phòng thí nghiệm sinh vật, địa chỉ cậu và tôi đều biết. Tôi cũng có thể ẩn tín hiệu giới hạn." Nói đến đây, Tiểu Kiều Hồng Hậu mỉm cười rồi thoáng lo lắng.
"Chỉ có điều Sở U, cậu có chắc một người có thể phá hủy cả phòng thí nghiệm sinh vật không? Phòng thí nghiệm sinh vật có đội bảo vệ của quốc gia đó."
"Chẳng lẽ hắn ta không ra ngoài? Chẳng lẽ hắn ta biết có nguy hiểm?"