VIPTruyenGG.com
VIPTruyenGG.com, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------------------
Sở U dần dần phát hiện ra rằng, những biểu cảm Bảo Nhi biểu hiện trên mặt thường thường không phù hợp với độ tuổi bây giờ của cô bé lắm.
Dù sao tuổi thật của cô bé mới có 11, chẳng qua Bảo Nhi che giấu rất giỏi, không quan sát kỹ hay nói chuyện với con bé thì cơ bản không phát hiện ra được.
Bước qua cổng phó bản, hai người tiến thẳng vào trong.
Độ khó dĩ nhiên là hình thức Ác Mộng rồi!
Sau khi tiến vào, Bảo Nhi vừa hồi hộp lại không nén nổi tò mò hết ngó trái lại ngó phải, người cứ bám sát Sở U.
"Bảo Nhi, em nhìn những con quái phía trước đi, thực ra không có gì phải sợ cả, chúng đều là một đám số liệu mà thôi, em xem anh miểu sát bọn chúng đây." Hắn nắm tay Bảo Nhi, hai người đi xuống bậc thang. Nơi đây là một tòa đại điện, trong đó có không ít quái Tinh Anh.
Ha ha, phó bản rác rưởi, quái rác rưởi!
"Em đứng cho vững, nhìn anh đây." Sở U buông tay Bảo Nhi ra, đi thẳng tới, quét mắt nhìn qua những con quái hình người trong đại điện.
Sau khi Sở U đứng lại, hắn nhắm mắt, ngay lập tức sức mạnh ý nghĩ phóng ra ngoài.
Sức mạnh ý nghĩ vô hình rất nhanh đã khuếch tán đến đủ mọi ngóc ngách trong đại điện, điều này cũng giúp sức mạnh ý nghĩ của hắn cảm giác được tất cả quái kinh nghiệm trong này, bất kể bọn chúng đang đứng im hay di chuyển, tất cả đều bị khóa chặt trong phạm vi của sức mạnh ý nghĩ, đây cũng là thử nghiệm của Sở U.
Bây giờ, tất cả quái kinh nghiệm cảm giác được đều hiện ra trong đầu hắn, không thể ẩn núp được.
Cùng lúc đó, Sở U nhếch miệng cười vui vẻ.
Sức mạnh ý nghĩ khóa chặt đám quái kinh nghiệm cũng đồng thời phát động.
Kế tiếp Bảo Nhi liền thấy tất cả quái trong đại điện đều đổ gục xuống! Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị, không hề có tiếng động nào phát ra mà tất cả bọn chúng đã đổ gục hết.
Lập tức Sở U đã giết chết 32 con quái Tinh Anh! Điểm kinh nghiệm của cả hai tăng một khoảng lớn.
Bảo Nhi trừng mắt nhìn, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên chưa từng có, cô bé không hiểu hết mọi vấn đề trong
"Anh ơi, anh đánh kiểu gì vậy, em không nhìn thấy kỹ năng gì cả."
"Kỹ năng của anh là tấn công tâm linh, em dĩ nhiên không thấy được rồi."
"Bảo Nhi không nên nói ra chuyện không nhìn thấy."
"Vâng."
Lúc này, trên thi thể quái kinh nghiệm đều hiện lên ánh xanh lấp lánh, quái phó bản không giống với quái dã ngoại, chết là rớt đồ mà phải mò thi thể nó mới được.
"Thứ phát sáng trên những thi thể này là gì vậy anh?" Bảo Nhi nhìn thi thể mà không thấy sợ hãi gì, sức mạnh ý nghĩ tấn công của Sở U không hề gây ra vết thương nào trên cơ thể quái.
"Nó có nghĩa là trong thi thể có đồ rớt xuống, chẳng qua đều là thứ không đáng tiền. Chúng ta đi thôi."
"Vâng ạ."
Sau đó hai người bước vào hành lang cung điện.
"Anh ơi, em nghe người bên ngoài nói nơi này rất khó qua, anh không sợ ạ?" Nhìn vẻ mặt Sở U chẳng có tí phòng bị nào, cứ bình tĩnh đi về phía trước, Bảo Nhi tò mò hỏi.
"Không phải em mới nhìn thấy anh miểu sát bọn chúng sao? Đối với người khác mà nói chuyện này rất khó, nhưng với anh khó khăn không tồn tại."
"Bảo Nhi này, em cứ coi như mình đến đây du lịch vui chơi là được rồi, ở đây chẳng có gì đáng sợ cả, tất cả khó khăn cứ để anh giải quyết."
"Ặc, vậy kỹ năng trị liệu của em coi như không dùng đến à?"
"Ha ha, còn muốn thêm máu cho anh hả, đợi sau này đi." Nói tới đây, ánh mắt Sở U lóe lên, nhìn về một nơi vô định, nhưng hắn biết nơi đó có quái tàng hình.
Sức mạnh ý nghĩ ngầu như vậy đấy, có thể cảm nhận được toàn bộ!
Cho dù chúng mày tàng hình thì đã sao?
Bấy giờ trong lòng Sở U hơi động, kế đó Bảo Nhi liền thấy một con quái đạo tặc thình lình xuất hiện giữa hư không, nó vừa lộ ra đã ngã xuống, chẳng qua trên thi thể không có ánh sáng màu xanh, nói rõ nó không rớt ra thứ gì cả, đồng thời điểm kinh nghiệm cũng tăng lên một khoảng.
"Này…" Bảo Nhi càng ngày càng khó tin trước kỹ năng tâm linh kia của Sở U, quá lợi hại và quá mạnh!
Bảo Nhi không biết, nếu như đổi lại là bất cứ người chơi nào nhìn thấy tình huống này nhất định trong lòng sẽ nổi lên sóng biển ngập trời. Thật là đáng sợ, quá quỷ dị, chuyện này làm sao mà làm được.
Con mịa nó, trông như thần tiên vậy!
Cứ như vậy Sở U chưa từng sử dụng Hỏa Cầu Thuật lần nào, hắn toàn dựa vào Vụ Hư Chân Huyễn để dọn quái, tốc độ siêu nhanh, trên cơ bản hai người đi đến đâu, trong phạm vi đó bất kể là quái loại nào, quái trùm hay tàng hình, tất cả đều đổ gục xuống trong chớp mắt.
Không có thứ gì có thể ngăn cản bước chân của Sở U!
Trong quá trình đó, Sở U và Bảo Nhi cùng lên tới cấp 6.
Sở U mở bản đồ địa hình, liếc mắt nhìn rồi nói: "Bảo Nhi, chúng ta dọn sạch sẽ nơi này đi." Giọng điệu tràn đầy nhẹ nhàng, vẻ mặt rất tự nhiên.
"Dạ, anh nói sao thì cứ làm vậy ạ."
Thế là Sở U thanh lý sạch nơi này, không hề bỏ qua một ngóc ngách nào, cả quá trình tràn đầy bất thường và đáng sợ.
Ví dụ như trong một mật thất có hai con quái, Sở U mới đi ngang qua, liếc nhìn con quái, sau đó nó cứ thế ngã gục xuống.
Tốc độ này, coi như Triệu Phi Yến có cầm vũ khí Thần Thánh cấp 40 không yêu cầu cấp bậc với thuộc tính tương đương, mỗi đao vung ra miểu sát một con thì tốc độ tiến triển tuyệt đối vẫn kém Sở U.
Người khác qua phó bản Ác Mộng này đều cần một giờ, Sở U chỉ mất 10 phút.
Thật sự là rất nhanh! Hai người đi tới gian phòng có Boss cuối, lúc nó đang nói vài lời thoại, chưa kịp nói hết đã ngã gục, chưa đánh được chiêu nào.
Cả hai lại thăng cấp lần nữa, lên tới cấp 7.
Trước khi bắt đầu chiến đấu, Sở U đổi lại hình thức, từ nhặt đồ theo thứ tự thành nhặt đồ tự do, tức là bất kỳ con quái nào ngã xuống không cần nhặt theo thứ tự tổ đội, tất cả mọi người đều có thể làm điều đó, kế tiếp dùng vòng quay may mắn mà lấy trang bị. Có nhu cầu thì lấy, không nhu cầu thì bỏ.
Sau đó thì sao? Sở U đổi nhặt tự do thành: thu toàn bộ! Có nghĩa là không cần quay, người chơi có thể trực tiếp thu toàn bộ vật phẩm trang bị trên người quái.
Quá trình đơn giản như vậy đó!
"Bảo Nhi, em sờ xem trên người nó rớt ra thứ gì."
"Dạ? Vâng, được ạ." Bảo Nhi mang theo chút hưng phấn chạy tới, sau đó cô bé ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên người Boss.
"Anh ơi, em thấy một món đồ Bạch Kim."
"Tay em may mắn ghê nhỉ, sau này mở cái gì cứ gọi Bảo Nhi nhà chúng ta vậy." Phó bản cấp 9 mò ra đồ Bạch Kim, đây chính là trang bị tốt nhất, thật sự rất hên!
"Hì hì." Bảo Nhi cười lấy đồ trong xác quái ra, bỏ vào không gian trong túi của cô bé.
Sau khi thăng thêm hai cấp ở phó bản này, Sở U và Bảo Nhi rời khỏi đó, ra phó bản thì đi thẳng đến nơi khác, làm ngơ với những tiếng hô gọi PT (cần tổ đội) của người chơi xung quanh.
Dựa theo tư liệu tình báo của Vệ Hồng, Sở U ở đây đối chiếu, lập tức lựa chọn một chỗ gần nhất để cày quái.
Thời gian thấm thoát trôi, Sở U và Bảo Nhi đã đi tới hang động, sau đó cả hai tiến vào.
Tình hình bên trong hoàn toàn đồng nhất với phó bản trước, điểm khác biệt duy nhất là Bảo Nhi có căng thẳng hơn chút, bởi vì hang động đen như mực, xem như không có quái cũng làm cô bé cảm thấy sợ hãi.
May mà Sở U không chơi liều, nhìn thấy quái liền giết ngay lập tức.
"Anh ơi, vì sao ở đây không có người chơi?" Bảo Nhi nói đến đây lại nghe thấy tiếng vọng lại, cực kỳ lạnh lẽo.
"Em cứ nhìn bản thân em là biết vì sao không có người ở đây, ha ha, nơi này khiến người ta cảm thấy rất kinh khủng, những nơi giống vậy người chơi đều không muốn tới."
"À." Bảo Nhi xấu hổ cười nhẹ một tiếng.
Khi hai người từ đây đi ra ngoài, bọn họ đã lên cấp 8, họ ở trong này cày 4 quái trùm, nhưng lại không hề có Boss.