Đáp xuống Bắc Kinh, Lương Uyển chưa kịp về nhà đã lập tức đến công ty. May mắn là hôm nay cô không phải tăng ca đến tận khuya, lúc bầu trời chuyển sang sắc lam của hoàng hôn, cô kéo vali về nhà.
Tạ Vãn Hinh chờ sẵn ở cửa, trông đáng thương như một chú mèo hoang—chỉ khác là một chú mèo Ragdoll lông lá bóng loáng.
Lương Uyển mở cửa, quay đầu lấy từ ngăn kéo một chiếc chìa khóa dự phòng đưa cho cô ấy. Căn nhà cũ này vẫn chưa đổi sang khóa điện tử.
"Lý Dịch Trình có thể sẽ tiếp tục tìm cậu, trước mắt cứ tạm lánh ở đây đã." Hai đêm liền ngủ không ngon, mí mắt Lương Uyển giật liên tục, đến cả việc mở ra cũng thấy tốn sức. "Cậu có muốn cân nhắc đổi chỗ thuê không? Hắn ta biết địa chỉ của cậu, thế thì không an toàn chút nào."
Tạ Vãn Hinh xách túi, ngã phịch xuống ghế sofa. "Nhưng hợp đồng thuê của mình vẫn chưa hết hạn mà."
"Thử thương lượng với chủ nhà xem. Nếu không được, thà chịu thiệt một ít tiền còn hơn mất an toàn."
Lương Uyển nói vậy vì xét theo tình hình của Tạ Vãn Hinh—cô ấy có tài chính ổn định, cùng lắm vẫn có bố mẹ giàu chống lưng. Đã không phải vì miếng cơm manh áo mà liều mạng, thì tránh rủi ro vẫn quan trọng hơn tiền bạc.
"Ừm... cũng đúng, hay là mình chuyển đến ở chung với cậu luôn đi?"
Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách, tạm thời chỉ có một chiếc giường nhưng mua thêm cũng chẳng phải chuyện khó.
Lương Uyển không lên tiếng, có vẻ lưỡng lự, mãi lâu sau mới nói: "Chúng ta có thói quen sinh hoạt khác nhau."
Cô ngủ rất nông, trước đó ngủ cùng phòng với Giang Chi Kỳ đã không tài nào chợp mắt vì tiếng nghiến răng của cô ấy. Dù Tạ Vãn Hinh không có thói quen đó, nhưng cô ấy là một "cú đêm" chính hiệu, có thể cày phim đến ba giờ sáng.
Ngoài ra, Lương Uyển thực sự không thích chia sẻ không gian riêng tư lâu dài với người khác, dù người đó là Tạ Vãn Hinh.
"Được rồi được rồi, mình biết mà." Tạ Vãn Hinh bĩu môi. "Vậy mình tìm một chỗ gần nhà cậu, thế là được chứ gì?"
Lương Uyển khẽ cười, "Tất nhiên rồi."
"Thế tối nay ngủ kiểu gì đây?"
"Cậu ngủ phòng ngủ, mình ngủ phòng khách." Lương Uyển không do dự, vừa nói vừa ôm một chiếc chăn điều hòa ra ghế sofa.
"Ngủ chung đi, mình không ngáy cũng không nghiến răng đâu."
Tạ Vãn Hinh biết giấc ngủ của Lương Uyển không tốt, nhưng cũng không thể để chủ nhà ra ngủ sofa được.
Lương Uyển lắc đầu. "Mình còn phải trả lời email, sửa kế hoạch của Voss nữa, nhiều việc lắm, ở phòng khách đi lại tiện hơn."
Tạ Vãn Hinh không ép nữa, sau một trận loạt soạt dọn dẹp, cô ấy tắm rửa xong xuôi rồi vào phòng, khép cửa lại, để phòng khách trở về sự yên tĩnh.
Tắm xong, Lương Uyển pha một ly cà phê, hít sâu một hơi rồi ngồi vào làm việc. Sau khi xử lý xong những công việc khác, cô bắt tay vào chỉnh sửa đề án của Voss.
Mãi đến khi bên ngoài trăng thanh sao thưa, cô mới dừng tay gõ phím, lúc này mới nhận ra đã quá nửa đêm.
Cô gửi tài liệu đến địa chỉ email của Kim Nghị, vốn không nghĩ sẽ nhận được hồi âm vào giờ này, nhưng chưa đầy năm phút sau, đối phương đã trả lời.
"03:12. Đây không phải giờ làm việc, cô không nên gửi email vào thời gian này. Tôi nghĩ công ty các cô cũng chẳng trả tiền tăng ca cho cô đâu."
Lương Uyển ngạc nhiên. Trước đây, email cô gửi đều nhận được phản hồi rất chính thống, sau đó Kim Nghị mới bàn bạc chi tiết hơn qua WeChat hoặc trong cuộc họp. Nhưng ngữ điệu trong bức thư này lại có chút không vui.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là, muộn thế này rồi, anh ta vẫn chưa ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Uyển quyết định coi như chưa nhìn thấy, để sáng mai trực tiếp trao đổi với Kim Nghị.
Cô nằm xuống sofa, không thay đồ mà ngủ luôn.
Tí tách...
Tiếng nước nhỏ từng giọt từ vòi rửa mặt vang lên rõ mồn một.
Lương Uyển bất đắc dĩ ngáp dài, đứng dậy vặn chặt lại.
Phòng khách gần đường cao tốc trên cao hơn phòng ngủ, tiếng bánh xe lướt nhanh trên mặt đường nhựa như văng vẳng ngay bên tai.
Tiếng gió rít từ máy điều hòa, thậm chí cả những rung động nhỏ từ dưới tầng truyền lên cũng khiến cô khó ngủ.
Ba ngày hai đêm làm việc liên tục, cộng thêm giấc ngủ chập chờn, khiến thần trí cô lúc này đặc biệt mong manh.
Cơ thể và đầu óc cô đang gào thét đòi nghỉ ngơi, nhưng lại không sao ngủ được.
Lúc này, dù chỉ một chiếc lông vũ rơi xuống, có lẽ cô cũng nghe thấy.
Trong cơn mơ màng đứt quãng, trời đã sáng.
Chưa đến giờ báo thức, Lương Uyển đã uống xong một ly cà phê, trên đường đến công ty.
Sáng sớm và bình minh cũng có sự khác biệt.
Khi mặt trời chưa hoàn toàn ló rạng, dù là giữa mùa hè, gió vẫn mang theo hơi lạnh.
Mắt cô cay cay, đau nhức đến nỗi không thể mở ra hoàn toàn, lồng ng.ực cũng tức nặng.
Cơn gió thổi qua làm lá cây xào xạc—cũng đẩy cô bước tiếp.
Sống trong một xã hội nơi có người quen biết mình, cũng chẳng khác gì một con côn trùng bị nấm ký sinh hút cạn linh hồn.
Cô bị dẫn dắt từng bước, đi trên con đường tự hủy hoại bản thân một cách chậm rãi.
Mệt mỏi vô cùng.
Cô biết mình có thể buông bỏ tất cả.
Chỉ cần cô không bận tâm đến đánh giá của bạn bè, chỉ cần không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh về công việc của mình—chỉ cần cô ngừng cố chứng minh với ai đó rằng lựa chọn của mình không hề sai.
Nhưng cô nghĩ mà không dám làm, chẳng thể bước qua rào cản trong lòng.
Vậy nên, quãng thời gian ở Na Uy đối với cô chẳng khác nào một thế giới không tưởng.
Không ai biết cô là ai, cô ngủ ngon giấc, hiếm hoi có lúc không vì công việc mà bận lòng.
Cô cũng không cần phải tích góp từng đồng, mà có thể thoải mái tiêu pha không chút kiêng nể.
Điều đó thật sự rất vui.
Cô thậm chí đã từng làm một kẻ xấu, một kẻ lừa gạt.
Nhưng ở đây, cô—người vẫn gắng sức duy trì tiêu chuẩn đạo đức cao ngất—tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhưng ngay cả Utopia đó cũng phải trả giá.
Lee bước ra từ câu chuyện cổ tích, tìm đến mụ phù thủy để đòi mạng.
Lương Uyển ngồi dưới bóng râm ở góc công ty, chim buổi sớm hót vang trên cành cây.
Chẳng bao lâu sau, não bộ cô như tắt máy giữa bóng cây lay động và làn gió mát. Cúi đầu xuống, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Âm thanh của đám đông đi qua không thể xâm nhập vào thế giới của cô lúc này. Ở đó, tất cả trở nên trống rỗng và yên tĩnh.
Cô bỏ lỡ thời gian chấm công, lỡ cuộc họp sáng, lỡ vô số cuộc gọi.
Chiếc điện thoại rơi từ túi áo xuống ghế dài, chỉ còn lại những rung động im lặng bên cạnh. Cái đầu chực chờ gục xuống bao lần, mồ hôi túa ra, nhưng rồi cô lại thiếp đi. Ngoài ngủ ra, cơ thể cô không thể làm gì khác.
Trong tòa cao ốc văn phòng gần đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn bình thường.
"Vâng, tôi rất xin lỗi, hôm nay Denise vẫn chưa đến công ty. Tôi đảm bảo rằng cô ấy không phải người vô trách nhiệm, nhất định có chuyện gì đó xảy ra... Không không, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm cô ấy, xin hãy yên tâm."
Từ sau cuộc họp, Từ Phi Lâm bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Chỉ riêng sự biến mất của Lương Uyển đã làm mọi thứ rối tung. Trên vai cô gánh quá nhiều trách nhiệm.
Giữa những cuộc trao đổi với khách hàng, Từ Phi Lâm cũng không khỏi lo lắng.
Mọi người đều biết con người của Lương Uyển. Cô tuyệt đối không phải kiểu người sẽ tùy tiện bỏ đi chỉ vì gặp chút chuyện. Trách nhiệm – đó gần như là hình ảnh của cô.
Lẽ nào cô gặp tai nạn? Hoặc đột nhiên mắc bệnh gì đó?
Không chỉ khách hàng mà ngay cả cuộc họp trực tuyến với Kim Nghị, Lương Uyển cũng lỡ hẹn.
"Sếp Chu, hôm nay Denise không đến công ty."
Chu Lịch dừng tay: "Xin nghỉ sao?"
"Không, cô ấy không xin nghỉ, có lẽ gặp chuyện khẩn cấp."
Trong hòm thư vẫn còn email mà cô gửi lúc hơn ba giờ sáng.
Chu Lịch khẽ nhíu mày.
"Sếp Chu? Có cần để Fingerprint cử người khác đến trao đổi với chúng ta không?"
Chu Lịch hoàn hồn, đứng dậy: "Không cần, cậu xử lý những việc khác trước, tôi ra ngoài một chút."
Đài phát thanh báo hôm nay thời tiết mát mẻ hơn mấy ngày trước.
Nhưng tình hình giao thông lại như phát điên, còn tắc nghẽn hơn cả giờ cao điểm. Một tài xế nhiệt tình thò đầu ra khỏi cửa xe, chẳng biết đang hét với ai: "Nghe nói phía trước có tai nạn nên mới tắc như thế đấy!"
Chu Lịch hít sâu một hơi, lòng bàn tay đập mạnh vào vô lăng.
Anh không biết mình rời công ty để làm gì.
Cũng không biết phải tìm Lương Uyển ở đâu.
Bắc Kinh có số dân đông gấp vô số lần so với Munich hay Oslo.
Cô bị nhấn chìm trong biển người, không tài nào tìm được.
Giống như khi nhìn từ trên cao xuống, hàng ngàn mái nhà cũng chỉ là những khối vuông giống hệt nhau.
Rõ ràng cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.
Anh cũng không đời nào phá bỏ nguyên tắc vì một người.
Sau dự án này, họ vốn dĩ sẽ trở thành hai đường thẳng song song.
Nhưng lúc này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ –
Người gặp tai nạn tuyệt đối không thể là cô ấy.
Tiếp tục di chuyển trong dòng xe đông đúc, tòa nhà của Fingerprint dần xuất hiện trước mặt Chu Lịch.
Dòng xe kẹt cứng không thể đưa anh đến bất cứ đâu.
Mất kiên nhẫn, anh xoay vô lăng, rẽ vào bãi đỗ xe gần đó.
Giờ đã trưa.
Lương Uyển biến mất suốt cả buổi sáng.
Trước đó, cô từng gọi điện cho anh vì Hổ Béo.
Chu Lịch mở danh bạ tìm số của "Mia" và gọi.
Cô không bắt máy.
Tất nhiên cô sẽ không nghe.
Cô đang nghĩ làm sao để không bao giờ gặp lại anh.
Mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu rọi xuống mặt đường, hơi nóng bốc lên. Chu Lịch cố gắng đè nén tâm trạng đang dâng trào, tiếp tục nghe tiếng tút tút đơn điệu từ điện thoại.
Cô thậm chí còn không cài nhạc chuông.
Anh sốt ruột đi đi lại lại, bước đến góc râm – rồi đột nhiên dừng lại.
Đứng yên hồi lâu, anh tắt điện thoại.
Dưới tán dương, ánh sáng vỡ vụn phủ lên bờ vai của một người. Khi gió thổi qua, những mảng sáng tối lay động như gợn nước trên mặt biển.
Cô cúi đầu, cơ thể ngả nghiêng dựa vào ghế dài, cánh tay buông thõng trên hai chân, mái tóc đuôi ngựa hờ hững rủ xuống bờ vai phải. Cô trông như một chiếc lá rụng mất đi bộ khung, mong manh tựa vào ghế.
Chu Lịch vô thức cắn chặt răng sau, cụp mắt, lông mi khẽ run, rồi thu điện thoại về túi, bước về phía cô.
"Lương Uyển."
Anh gọi cô bằng giọng rất nhẹ.
Cô không tỉnh, đầu đột nhiên gục xuống, hít một hơi lạnh, nhưng rồi lại trở về tư thế cũ, vẫn chìm trong giấc ngủ.
Thình thịch, thình thịch.
Chu Lịch nghe rõ nhịp tim của mình.
Nhanh một cách bất thường, mạnh đến mức khác thường.
Anh cúi xuống, đôi quầng thâm dưới mắt cô nặng nề đến mức lớp phấn cũng không che được.
Anh khẽ co ngón tay lại: "Mia, chúng ta đi bệnh viện."
Lương Uyển không nghe thấy, cũng không thể từ chối, chỉ mơ hồ cảm nhận mình được ai đó bế lên.
Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, đầy thắc mắc thoát ra từ môi cô.
Mở mắt ra, ánh sáng quá chói không thể nhìn, cô chỉ có thể nheo một bên mắt, thở gấp, nhìn người trước mặt.
"...Lee?"
Chu Lịch khựng lại, ánh mắt từ từ di chuyển xuống hàng mi cô.
Như cát lăn qua đồi, anh khẽ đáp: "Ừ."
"... Ồ... em mệt quá... buồn ngủ quá..."
"Ừ, ngủ đi."
Chu Lịch siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.
So với khoảng thời gian ở Na Uy, tóc cô dài ra một chút, nhưng cân nặng lại giảm đi không ít.
"Cá voi sát thủ xuất hiện... nhớ gọi em dậy nhé."
Sau câu nói nhẹ bẫng đó, hơi thở của cô dần trở nên chậm rãi và ổn định.
Chu Lịch không trả lời, chỉ siết chặt ngón tay, tiếp tục bước đi.