Rời Bến - Sơn Từ

Chương 30

Trần Nghiễn là người đầu tiên nhận ra sự khác lạ của Lương Uyển. Khi nói chuyện, cô luôn chậm nửa nhịp, như đang có tâm sự.

Hỏi lý do, Lương Uyển chỉ đáp rằng ngủ không ngon.

Có những chuyện, dù nói ra với người không liên quan cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nên lúc này cô chọn cách im lặng.

Thói quen này không phải ngày một ngày hai mà thành.

Khi bị bệnh, trừ phi đến mức không thể cử động, cô sẽ không chủ động nhờ giúp đỡ, vì chẳng có ý nghĩa gì. Người khác không thể gánh thay cơn đau của cô, cũng không thể uống thuốc, tiêm chích hay phẫu thuật thay cô. Ngược lại, có khi cô còn nhận về một bài giáo huấn.

— Đã bảo đừng ăn mấy thứ không lành mạnh rồi mà.

— Ai bảo ngủ muộn như thế chứ!

Dù nguyên nhân cô bị bệnh vốn không phải vì những điều đó.

Còn về thứ gọi là "giá trị tinh thần" mà một số người cần khi ốm đau, Lương Uyển không mấy coi trọng.

Cô đối với bản thân như vậy, với người khác cũng thế, thế nên bị mang tiếng là lạnh lùng, vô tình. Giờ đây, cô đã biết cách quan tâm người khác bằng lời nói, nhưng những người từng trách cô vô tình cũng đã rời xa cô rồi.

Ở Trùng Khánh, giữa những cuộc vui chơi ăn uống, Tạ Vãn Hinh nhận được hai tin nhắn từ Lương Uyển.

Một tin là ảnh chụp kiện hàng đã lấy.

Tin còn lại viết: "Gặp Lý Dịch Trình rồi. Khi về đừng về nhà một mình, gọi công ty chuyển nhà đi cùng."

Vẫn là phong cách điềm tĩnh, ngắn gọn, súc tích của Lương Uyển.

Tạ Vãn Hinh không thể cảm nhận nỗi sợ còn đọng lại qua những dòng tin nhắn, mà Lương Uyển cũng không mong điều đó. Cô biết bản thân vốn kín đáo, khó đoán, cũng không ai có nghĩa vụ phải hiểu tâm trạng cô, rồi dỗ dành cô.

Trong phòng trà, Lương Uyển hít một hơi thật sâu.

Cô có chút ghét hướng cửa sổ của phòng trà—tòa nhà của Voss gần như là điểm nhấn của cả thành phố này. Mỗi khi cô đang suy nghĩ chuyện khác, nó lại như một loại virus xâm nhập vào đầu óc cô, khiến cô nhớ đến Chu Lịch. Phần lớn thời gian, cô chỉ nghĩ về sự nghiệp, tính cách của anh, nhưng đôi khi—cũng sẽ nhớ đến Lee.

Cô chưa từng phủ nhận mình rung động với Lee, nếu không thì chẳng khác gì tự lừa dối bản thân.

Nhưng cô cũng không đồng nhất Lee với Chu Lịch.

Khi đánh giá một người, không thể chỉ nhìn vào bản thân họ mà còn phải xét đến môi trường xung quanh, địa vị hiện tại, và cả thời điểm nữa.

Suy nghĩ ngày càng sâu, Lương Uyển bất giác bật cười.

Cô vẫn thấy đề nghị lần trước của anh thật hoang đường, không hiểu anh xuất phát từ ý định gì.

Nhưng những ngày qua, ngoài bóng ma mang tên Chu Lịch lởn vởn quanh đầu cô, còn có một con quỷ đáng sợ hơn nữa.

Tạ Vãn Hinh đã trở về từ Trùng Khánh được một tuần. Cô nghe theo lời khuyên của Lương Uyển, vung tiền thuê công ty chuyển nhà tốt nhất để lo trọn gói từ sắp xếp, đóng gói đến vận chuyển. Trong khoảng thời gian này, Lý Dịch Trình từng thử dùng tài khoản mới để kết bạn với cô trên WeChat, nhưng không thành công. Sau đó, hắn không có thêm bất kỳ động tĩnh nào khác.

Tạ Vãn Hinh ngồi trong căn nhà mới, nhâm nhi tách trà, thỏa mãn duỗi người: "Hắn cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi. Lúc yêu nhau mình tiêu bao nhiêu tiền vì hắn cũng chẳng đòi lại, thế mà hắn còn dám đến mượn tiền mình. Dù mình có là tỷ phú cũng không cho hắn vay! Đồ cặn bã, cuối cùng thế giới của mình cũng yên bình rồi. À, cục cưng, nói cho cậu nghe này, mình gặp được crush mới ở Trùng Khánh rồi! Đã kết bạn WeChat, anh ấy là người..."

Lương Uyển lơ đãng nhấp một ngụm Long Tỉnh.

Cô có lẽ hơi mắc chứng hoang tưởng bị hại, không tin rằng loại người như Lý Dịch Trình lại dễ dàng từ bỏ như thế.

Cô chia sẻ lo lắng của mình với Tạ Vãn Hinh.

"Cậu lo xa quá rồi. Đúng là hắn cặn bã thật, nhưng mình ở bên hắn bao lâu nay, mình dám chắc—bản chất hắn là kẻ nhát gan. Bảo hắn làm chuyện to tát gì đó, hắn không dám đâu."

Có lẽ để trêu chọc cho cô vui, Tạ Vãn Hinh nghiêng người ôm lấy tay cô, cười trêu: "Sao cậu đối với tình một đêm người Na Uy đó lại không có phòng bị thế? Mình chẳng dám dễ dãi lên giường với người lạ đâu, vậy mà người luôn bảo thủ, thận trọng như cậu lại dám! Đến giờ mình vẫn thấy khó tin đấy."

Câu nói đánh trúng điểm yếu của Lương Uyển.

Tóm lại chỉ có một lý do—

"Lúc đó đầu óc bị xung động."

Vì khát khao có con, và có lẽ cũng vì ngoại hình của Lee.

Xét cho cùng, Lương Uyển chưa bao giờ nghĩ mình đủ lý trí. Ngược lại, cô là một người rất bốc đồng. Những quyết định quan trọng trong đời cô phần lớn đều dựa vào bản năng, không màng hậu quả.

Tiết trời vào thu mát mẻ, từ phòng ngủ nhìn ra, những ngọn cây hòe trĩu nặng những chùm hoa đỏ rực như đèn lồng.

Nóng bức tan đi, lòng người cũng dần tĩnh lặng, không còn như gà chọi lúc nào cũng sẵn sàng lao vào chiến đấu.

Buổi tối, Lương Uyển không vội về nhà, mà cùng Phương Nguyện và Quan Nhã Tần đi dạo trong công viên gần công ty. Quan Nhã Tần năm nay lớp 12, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến giai đoạn thấp thỏm chờ giấy báo trúng tuyển.

Phương Nguyện dắt theo chú chó nhỏ, vừa vỗ về tâm trạng lo lắng của Quan Nhã Tần, vừa mua một cốc trà sữa mà bình thường Từ Phi Lâm không cho cô bé uống. Hai cô gái nhỏ chỉ trao đổi một ánh mắt, liền vui vẻ bật cười.

"Lén lút nhé, tuyệt đối không cho chị Alice biết đâu."

Phương Nguyện dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Lương Uyển: "Cấm méc đấy."

Lương Uyển giơ hai tay lên: "Chị hoàn toàn đứng về phía Nhã Tần."

Quan Nhã Tần uống một hơi hết một phần ba ly, mãn nguyện thở dài: "Đường ngọt đúng là khiến người ta hạnh phúc."

Chả trách người ta luôn hoài niệm về thanh xuân.

Sự tươi trẻ của tuổi trẻ là điều không gì sánh được, niềm vui đến thật đơn giản.

Nhưng Lương Uyển đã đánh mất cảm giác đó từ rất sớm. Cô giống như một con cá lật bụng dập dềnh theo dòng nước rồi thở d.ốc.

"Lương Uyển."

Ban đầu, cô không nghe thấy tiếng gọi giữa làn gió thu.

Cho đến khi có một bàn tay đặt lên vai cô.

Cô tưởng là Phương Nguyện hoặc Quan Nhã Tần, còn mỉm cười quay đầu lại. Nhưng khi nhìn rõ người đứng phía sau, một luồng ớn lạnh bỗng chạy dọc từ lòng bàn chân lên đ.ỉnh đầu.

Dây thần kinh vừa thư giãn mấy ngày nay lại căng chặt.

Như bị điện giật, cô lập tức giật người ra.

Trước ánh mắt nghi hoặc của Phương Nguyện và Quan Nhã Tần, Lý Dịch Trình mỉm cười, nói: "Chào mọi người."

Dưới tán cây xanh sẫm, hắn khoác lên mình bộ đồ trắng, trông như một người lịch thiệp, nhã nhặn.

Nếu đây là lần đầu gặp, chắc hẳn ai cũng nghĩ hắn là một chàng trai phong độ, dễ mến. Nếu không, Tạ Vãn Hinh cũng đã chẳng sa vào hắn nhiều năm như vậy.

Bỗng nhiên có một người lạ chào hỏi mình, Phương Nguyện cảm thấy khó hiểu, nhưng đối phương dường như quen biết Lương Uyển.

Lý Dịch Trình tiến lại gần Lương Uyển, hạ giọng nói: "Cho tôi mượn năm mươi nghìn tệ, ba tháng sau tôi trả cô. Cô và Tạ Vãn Hinh đâu có thiếu tiền, lần trước cô ấy mua đồ của thương hiệu thời trang đó, cũng đâu có rẻ. Cô ấy chuyển nhà chắc cũng là do cô bày cho, đã thích lo chuyện bao đồng thì lo cho trót đi chứ."

Sắc mặt Lương Uyển trở nên khó coi, bàn tay siết chặt quai túi, ánh mắt lạnh lùng ngước lên. "Không đời nào." Cô gằn từng chữ, "Chúng tôi không có quan hệ gì với anh, dựa vào đâu mà phải cho anh vay tiền?"

Lý Dịch Trình cười nhạt: "Sao lại không có quan hệ? Cô là bạn thân nhất của bạn gái tôi mà."

Giọng điệu cố tình trầm thấp như tiếng dã thú gầm nhẹ trước khi săn mồi, khiến người ta cảm thấy bức bối.

Chưa đợi Lương Uyển phản ứng, Lý Dịch Trình bỗng choàng tay qua vai cô, như thể hai người là bạn thân thiết, cười lớn nâng giọng hỏi: "Phải không nào?"

"Anh làm cái gì vậy?!"

Lương Uyển hoảng hốt như chim sợ cành cong, lập tức giãy mạnh, lảo đảo lùi về sau hai bước, mắt trừng lớn nhìn hắn, lồng ng.ực không ngừng phập phồng vì thở gấp.

Phương Nguyện và Quan Nhã Tần thấy vậy liền vội đỡ lấy cô, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lý Dịch Trình nhìn qua hai người bảo vệ Lương Uyển, bĩu môi: "Tôi sẽ còn tìm cô nữa."

Nói xong, hắn xoay người lẫn vào đám đông đông đúc.

"Chị Uyển, người vừa rồi... là ai vậy? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?"

Lương Uyển lấy lại bình tĩnh, ánh mắt quét qua hướng hắn biến mất, thoáng trầm tư, rồi thản nhiên trả lời: "Một tên thần kinh."

Lời đồn chính là như thế mà ra.

Mọi chuyện bắt đầu từ sự lo lắng của Phương Nguyện.

— "Chị Uyển gặp một gã điên, còn kéo qua kéo lại nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy hoảng sợ như vậy. Anh ta có còn đến làm phiền chị ấy nữa không?"

Sau đó là sự chủ động của Trần Nghiễn.

— "Hay là để em đưa chị Uyển đi làm và tan làm nhé! Dù sao em cũng có thời gian, tuyệt đối không để cặn bã tiếp cận chị ấy."

Nhưng khi qua miệng nhiều người, sự việc đã bị bóp méo.

— "Không phải là bạn trai cũ của cô ấy sao?"

— "Nghe nói là đến đòi tiền đó."

— "Không đâu, tôi đoán là hắn không chịu từ bỏ."

— "Cô không biết à? Phương Nguyện bên bộ phận sáng tạo và con gái của chị Alice chính mắt nhìn thấy đó! Denise và gã đàn ông kia kéo qua kéo lại trong công viên, quan hệ chắc chắn không bình thường. Trước giờ tôi cứ thắc mắc tại sao cô ấy không chấp nhận anh chàng ưu tú bên Thượng Hải theo đuổi, hóa ra là đã có người trong lòng rồi."

Jane nhíu mày, giọng nghiêm nghị nhắc nhở Giang Chi Kỳ: "Dành thời gian vào những việc đúng đắn đi, đừng nói xấu đồng nghiệp sau lưng. Trước tiên hãy nghĩ xem mình có thể được nhận chính thức sau kỳ thực tập không đã."

Giang Chi Kỳ uống một ngụm cà phê, bĩu môi: "Tôi chỉ nói vậy thôi mà. Denise lúc nào cũng có vẻ kiêu kỳ, lạnh lùng xa cách, hóa ra cũng vướng vào chuyện tình cảm rắc rối."

"Thôi đi, nhà nào chẳng có chuyện khó nói, mấy ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được? Một lát nữa gặp sếp Chu, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, cô tự cân nhắc trước khi mở miệng."

Hai người đến trụ sở của Voss trước thời gian hẹn, đợi trong khu nghỉ ngơi trước phòng họp.

Đến giờ, Kim Nghị đi tới, niềm nở mỉm cười.

"Jane, vào đi, chúng ta bắt đầu được rồi."

Giang Chi Kỳ vừa đứng dậy đi theo Jane thì nghe thấy Kim Nghị quay sang cô nói: "Jessica không cần vào đâu."

Cô ngẩn ra: "Tại sao?"

"Sếp Chu nói, sau này cô không cần tham gia vào bất kỳ dự án nào của Voss nữa. Nếu Fingerprint cứ khăng khăng để cô tham gia, vậy thì tính chuyên nghiệp của công ty các cô đáng bị nghi ngờ."

Tay ôm laptop, tay cầm túi xách, Giang Chi Kỳ sững sờ tại chỗ.

"Tôi đã làm sai chuyện gì?"

Sự bối rối và nhục nhã khi đột ngột bị gạt bỏ khiến mặt cô đỏ bừng lên.

Kim Nghị vẫn giữ nụ cười, không đáp lại.

Jane liếc nhìn cô, lấy laptop từ tay cô rồi nói: "Em về công ty trước đi."

Rồi dùng khẩu hình bảo cô: "Đừng nói gì cả."

Đứng ở vị trí hiện tại, Jane đã nhìn thấu bản chất của những mối quan hệ trong xã hội.

Tính cách của Chu Lịch tuyệt đối là nói một là một, một khi phán quyết được đưa ra thì không còn chỗ để xoay chuyển.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, tin đồn cuối cùng cũng đến tai Phương Nguyện, đồng nghĩa với việc lọt vào tai Lương Uyển.

Phương Nguyện phẫn nộ, muốn đi giải thích với từng người một.

"Không cần."

Lương Uyển phất tay, kéo cô ấy về.

Một đám người bận rộn, chỉ có chút thời gian rảnh rỗi để tám chuyện, cũng không kéo dài được lâu.

Cô quan tâm đến lời đồn, nhưng bây giờ có chuyện khác khiến cô phân tâm.

Cô tự nhủ, những người đó chẳng qua chỉ là đồng nghiệp, cô không cần và cũng không nên đặt quá nhiều tình cảm vào họ.

Cửa văn phòng bất chợt bị đẩy ra.

Giang Chi Kỳ sải bước đến bàn làm việc của mình, ngồi phịch xuống ghế, lực mạnh đến mức làm ghế tụt xuống vài phân, toàn thân đầy oán khí.

"Jessi, chẳng phải cô đang ở Voss sao? Sao về sớm vậy? Jane không đi cùng cô à?" Có người hỏi.

Cô khoanh tay, thờ ơ liếc nhìn Lương Uyển, giọng đầy khó chịu: "Sếp Chu bên Voss bị bệnh hay gì ấy!"

Lương Uyển khẽ nhíu mày, không kìm được mà ngẩng đầu lên.

Cô không nghĩ ra giữa Chu Lịch và Giang Chi Kỳ có thể có mâu thuẫn gì.

Trước sự tò mò của mọi người, họ mới biết sếp Chu lại tiếp tục đá người khỏi dự án, mà lý do thì không ai rõ.

Lương Uyển đang nghe thì chợt cảm thấy mấy ánh mắt đổ dồn về phía mình. Trùng hợp thay, cô cũng từng bị Chu Lịch đích thân yêu cầu rời khỏi dự án.

Có lẽ trong những ánh mắt ấy còn có cả chút thương hại.

Giang Chi Kỳ vẫn đang tìm kiếm sự công nhận từ người khác. "Chưa từng thấy bên nào khó chiều như vậy! Nói trở mặt là trở mặt ngay. Tôi làm sai ở đâu nào?"

Một nhân viên lâu năm an ủi cô: "Em mới vào nghề, sau này em sẽ hiểu. Khách hàng còn khó chiều hơn Voss có rất nhiều. Voss thuộc dạng có tâm đấy, ngân sách dư dả và yêu cầu cũng rõ ràng đã là may lắm rồi. Còn chuyện họ khó tính, thì cứ kệ họ đi."

Lương Uyển cúi đầu, môi chạm vào thành ly nước nhưng mãi không uống.

*

Tan làm, Phương Nguyện hẹn Lương Uyển ăn tối tại một quán ăn Quảng Đông gần công ty.

Cô nói vài câu an ủi, nhưng Lương Uyển chỉ bảo cô không để bụng.

Giữa bữa ăn, Trần Tri Nguyên lại nhắn tin đến.

Gần đây, tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của anh đã tiến hóa thành "Chào buổi sáng, chào buổi trưa, chúc ngủ ngon". Thỉnh thoảng còn kèm theo câu: "Ăn cơm chưa?"

"Lại là cậu bạn đó à?" Phương Nguyện cười, vừa gắp thức ăn vừa hỏi.

Cô và Lương Uyển chơi thân, nên không ít lần thấy cô trả lời tin nhắn của Trần Tri Nguyên.

"Ừ." Lương Uyển gõ mấy chữ rồi đặt điện thoại xuống. "Món này nhạt quá."

Phương Nguyện gật đầu: "Em cũng thấy vậy."

Quán Quảng Đông này có đánh giá rất cao, trước đây Lương Uyển cũng đến vài lần. Giờ này, trong quán đã chật kín khách, khu vực chờ bên ngoài cũng đông nghẹt, thậm chí còn có phe vé chợ đen bán số thứ tự vào ăn.

Họ coi như may mắn, chỉ đợi hai mươi phút đã có bàn.

Điểm trừ duy nhất là nhà hàng cố nhồi thêm bàn ghế, khiến lối đi vô cùng chật hẹp. Ngồi ăn cũng dễ bị quẹt phải bởi vạt áo người đi qua.

Trần Tri Nguyên lại nhắn tin, hỏi cô Quốc khánh này có về Hàng Châu thăm thầy chủ nhiệm cấp ba không.

Lương Uyển mải mê gặm đầu đũa, không để ý có người đang tiến lại phía sau.

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô.

Không kịp chuẩn bị, hình ảnh gặp Lý Dịch Trình mấy hôm trước bất giác ùa về, cơ thể cô gần như phản ứng theo bản năng.

Cô lập tức hất mạnh bàn tay đó ra, cơ thể theo quán tính trượt vào trong ghế sofa vài phân, quay phắt lại với ánh mắt giận dữ.

Nhưng không phải là Lý Dịch Trình.

Cô sững sờ.

Là chủ của bé chó mập mạp mà cô từng gặp một lần.

Và bên cạnh anh ta là một người không thể không chú ý đến — Chu Lịch.

Hách Dịch Phi bị phản ứng của cô làm cho hoảng sợ, bối rối xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý làm cô hoảng. Chỉ là tình cờ thấy người quen nên muốn chào hỏi một tiếng."

Lương Uyển đặt đũa xuống, vuốt lại mái tóc rối, cụp mắt đáp lời: "Không phải lỗi của anh, là tôi quá nhạy cảm. Xin lỗi."

Phương Nguyện tốt bụng giải thích giúp: "Chị Uyển gặp một tên điên quấy rối mấy hôm trước, nên vẫn còn chút PTSD."

"Hả? Chuyện gì vậy?" Hách Dịch Phi ngạc nhiên hỏi.

"Ngay tại công viên bên cạnh, có một gã đàn ông bất ngờ lao ra..."

Câu chuyện của họ hòa vào những âm thanh ồn ào của nhà hàng.

Lương Uyển vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt người mà bấy lâu không gặp, đang chăm chú dừng lại trên mình.

Qua khóe mắt, cô thấy Chu Lịch mặc sơ mi trắng, áo khoác mỏng vắt qua khuỷu tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô.

Một lúc sau, giọng nói của anh vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia.

"Đã báo cảnh sát chưa?"

Anh hỏi Lương Uyển.

Bình Luận (0)
Comment