Vào ngày Giáng Sinh, trời vẫn tiếp tục mưa. Trên mạng có không ít người than phiền về kiểu thời tiết quái quỷ này. Họ mong chờ một trận tuyết lớn, một màn tuyết trắng xóa phủ kín mọi thứ. Tệ lắm thì cũng không nên là mưa—thời tiết như thế này khiến việc dạo phố, hẹn hò trở nên vô cùng bất tiện.
Tuy nhiên, cơn mưa hôm nay không còn dữ dội như ngày hôm qua nữa.
Liên tiếp bốn ngày, bao gồm cả cuối tuần, Lương Uyển phải đến công ty báo danh.
Công ty họ không phải doanh nghiệp nước ngoài, nên không nghỉ lễ Giáng Sinh. Huống hồ, cô vừa từ Thâm Quyến trở về, còn cả khối việc phải làm.
Lúc nghỉ trưa, Phương Nguyện hẹn cô xuống quán ăn nhanh mới mở dưới tầng ăn cơm. Họ tình cờ gặp Jane đang ăn dở bữa trưa, thế là nhập bàn ngồi chung.
Lương Uyển lấy một bát thịt kho tàu, một bát bắp cải xé tay xào, cùng một phần canh dưa muối miễn phí. Cô không lấy nhiều cơm, không có khẩu vị. Quán này mỗi suất ăn đều là phần cá nhân, bát nhỏ, không sợ lãng phí, nhưng giá cả thì chẳng rẻ chút nào.
"Còn hơn là ngày nào cũng ăn đồ đặt ngoài," Phương Nguyện nói, "Ăn xong lại phải dọn dẹp đống hộp đựng, phiền chết đi được. Mà quán này nấu cũng ngon phết."
Jane nhận xét: "Có thể là đồ chế biến sẵn."
"Chế biến sẵn thì sao, đâu có chết người được." Phương Nguyện là người ăn uống vô cùng dễ tính, có thể một bữa ăn tận năm nghìn calo, cũng có thể ăn mì gói liên tục cả tuần. "Chị Uyển, tối nay đi ăn buffet hải sản với em không?"
Lương Uyển vừa mở miệng định nói gì đó, Jane đã nhấp ngụm hồng trà đá rồi buột miệng: "Denise chắc có hẹn với ai khác rồi."
"...?"
Lương Uyển sững lại một chút, Phương Nguyện cũng vậy.
Jane chợt nhận ra mình vừa nói gì, má ửng đỏ: "Hôm nọ tôi thấy cô đi cùng một người đàn ông, nghĩ là cô chắc có bạn trai rồi."
Cô nhìn nhầm rồi.
Lương Uyển định trả lời như thế.
"Ừm, tôi có hẹn với người ta rồi."
Cô không trả lời trực tiếp.
Đã hẹn với Chu Lịch thì không thể cho anh leo cây được.
Phương Nguyện mở to mắt, lắc lắc tay cô: "Thật sự có bạn trai rồi hả?"
Lương Uyển khựng lại một chút, rồi gật đầu: "Ừ."
"Có phải cậu bạn cùng lớp mà Jessi nói đang theo đuổi cô không?" Jane tò mò hỏi.
"Không phải."
"Vậy là ai?"
"Hai người không quen đâu."
Hai mươi chín tuổi rồi, thừa nhận có bạn trai cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ bị trêu chọc vài câu.
Nhưng Lương Uyển không biết cô và Chu Lịch có thể đi xa đến đâu, càng không muốn để lộ mối quan hệ này trong khi Fingerprint vẫn là đối tác của Voss. Vậy nên, danh tính bạn trai cô tạm thời vẫn là bí mật.
Cô ghét phiền phức.
Như vậy, nếu sau này có chia tay, cô cũng có thể bình thản mà thông báo với mọi người. Yêu đương, chia tay, kết hôn, ly hôn—những chuyện này ngày càng trở nên phổ biến, không đáng để trở thành chủ đề bàn tán.
*
Hai ngày sau, khi Lương Uyển về đến nhà, Lương Liên Thấm đã không còn ở đó nữa.
Trước khi về nhà, cô ghé tiệm cắt tóc và cắt ngắn mái tóc của mình. Từ độ dài ngang xương bả vai, giờ nó chỉ còn lửng lơ trên vai, chỉ đủ để buộc một cái đuôi nhỏ.
Lương Liên Thấm từng nói, tóc là phiền não.
Nhưng bà ấy lại để phiền não của mình dài ra, còn Lương Uyển thì muốn đi ngược lại bà ấy, muốn cắt bỏ chúng.
Nhiều thứ trong nhà đã thay đổi.
Bức tượng voi trắng nhỏ trên kệ sách bị vứt vào ngăn kéo; chiếc áo khoác treo trên giá đã được cất vào tủ quần áo; các gói hàng chưa mở bị bóc ra, nhưng đồ bên trong chẳng biết đã bị đặt đi đâu.
Chiếc hộp trang sức vốn để trên bàn trang điểm, Lương Uyển lục tung cả căn nhà, cuối cùng mới tìm thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Còn rất nhiều món đồ khác bị di chuyển.
Như những mảnh vụn còn sót lại sau cơn cuồng phong quét qua. Điểm khác biệt duy nhất là căn phòng trở nên gọn gàng, sạch sẽ hơn so với trước khi cơn bão tới.
Chỉ có tâm trạng của Lương Uyển là trở nên vô cùng tồi tệ, tan hoang không khác gì đống đổ nát.
Cô cố chấp một chút một chút dọn dẹp lại mọi thứ về vị trí cũ.
Lương Liên Thấm có thói quen vứt bỏ đồ đạc. Chỉ cần bà ấy xếp thứ gì vào danh mục "rác vô giá trị," nó sẽ bị vứt đi không chút do dự, thậm chí không thèm thông báo.
Cô thì lại quá thích những món đồ "vô dụng nhưng đẹp đẽ," hoàn toàn trái ngược với tính cách của bà ấy.
Tám mươi phần trăm đồ đạc trong nhà, trong mắt Lương Liên Thấm, có lẽ đều là rác.
Lương Uyển lục tung từng ngóc ngách, sợ có gì đó bị bỏ sót.
Những món đồ trang trí nhìn có vẻ đắt tiền thì may mắn thoát nạn, nhưng không phải tất cả đều may mắn như vậy. Hai hộp quà bất ngờ Phương Nguyện tặng cô thì không thấy đâu nữa, chiếc chuông gió mà cô mua bằng tiền làm thêm hồi đại học cũng mất tích.
Chuông gió đã cũ, có vài vết nứt nhỏ.
Cô giữ nó chỉ là để lưu lại một kỷ niệm. Mỗi kỳ nghỉ khi thức dậy trong căn phòng thuê ngắn hạn, cô luôn chạm vào chiếc chuông treo đầu giường. Nó ngân lên mấy tiếng trong trẻo dưới ánh mặt trời, truyền cho cô một chút sức mạnh.
Đã lâu rồi cô không thấy nó nữa, chỉ cất trong ngăn kéo. Không đến mức coi như báu vật, nhưng khi thực sự mất đi, vẫn cảm thấy trống rỗng.
Cô tiếp tục tìm, rồi sững lại.
Lần trước khi chuyển nhà, cô đã sắp xếp ảnh chụp vào hai cuốn album. Không có nhiều ảnh, chỉ vỏn vẹn hai cuốn. Một cuốn là những bức ảnh chụp khi cô ở Na Uy. Cả hai vốn được đặt trong ngăn kéo dưới kệ tivi.
Nhưng giờ chúng đều biến mất.
Lương Liên Thấm chắc sẽ không vứt album đi. Vậy thì chúng đã bị để đâu?
Lương Uyển lục tung tất cả các ngăn kéo vẫn không tìm thấy.
Đang đau đầu suy nghĩ, thì xe của Trần Tri Nguyên đã đến dưới lầu. Tạ Vãn Hinh gọi điện giục cô xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng dù sao đi nữa, album chắc chắn vẫn còn trong căn nhà này, lát nữa tìm tiếp cũng được.
Nghĩ vậy, cô vội khoác áo khoác rồi xuống lầu.
Việc cô cắt tóc ngắn đi là điều ai cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Tạ Vãn Hinh "oa" một tiếng, sờ trái sờ phải mái tóc của cô. Trần Tri Nguyên từ ghế lái quay lại, lặng lẽ quan sát một lúc lâu, mỉm cười hỏi: "Sao lại cắt tóc ngắn vậy?"
Lương Uyển chạm vào phần tóc ngắn sau gáy, "Cũng không phải quá ngắn đâu nhỉ. Ban đầu mình còn định cắt ngắn hơn, nhưng nghĩ lại thỉnh thoảng vẫn cần buộc tóc, nên chọn một độ dài trung hòa."
Tạ Vãn Hinh nói: "Nhìn cũng đẹp đấy."
Trần Tri Nguyên cũng đưa ra nhận xét của mình: "Mình cảm thấy tóc dài vẫn hợp với cậu hơn. Hồi cấp ba, tóc cậu dài gần đến eo rồi, rất đẹp."
Lương Uyển khẽ cười, không nói gì.
WeChat vang lên.
Lương Liên Thấm: "Mẹ về Hàng Châu một chuyến, mấy ngày nữa sẽ lên Bắc Kinh thăm con."
Lướt qua, mở tin nhắn thứ hai.
Chu Lịch: "Tới ăn tối không?"
Lương Uyển bặm môi, không nhịn được cười.
Cô trả lời: "Không, em có hẹn với bạn rồi."
Trên màn hình hiện lên dòng trạng thái "đang nhập".
Lương Uyển cong môi, bổ sung thêm một câu: "Nhưng có thể đến ngủ."
Dòng trạng thái "đang nhập" biến mất trong giây lát.
Tạ Vãn Hinh vỗ nhẹ vai cô: "Sao cười tươi rạng rỡ thế?"
Lương Uyển úp màn hình điện thoại xuống đùi, hắng giọng, tỏ vẻ bình tĩnh: "Chứng khoán tăng giá."
"Cậu có mua đâu mà vui?"
"..." Lương Uyển chớp mắt, "Cả thiên hạ vui thì mình cũng vui."
Điện thoại rung nhẹ trong lòng bàn tay.
Chu Lịch: "Ăn xong thì báo anh, anh đến đón em."
Lương Uyển không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Buồn cười chỗ nào?
Có lẽ vì cô hình dung ra vẻ mặt nghiêm túc của Chu Lịch, dường như có thể thấy đôi tay thon dài của anh đang gõ những dòng chữ này.
Cứ như thể cô đến chỉ để ngủ với anh vậy.
Mà cũng không sai lắm.
Lương Uyển thu lại nụ cười.
Cô thực sự đang dùng Chu Lịch để làm tê liệt bản thân, ngăn những cảm xúc u ám len lỏi vào mình.
Cô cúi mắt, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.
Đây nào có phải không phải một sự lợi dụng đối với anh?
Cô trả lời anh: "Không cần đâu, em tự đến. Pha giúp em một ly Margarita nhé."
*
Tiệc đón gió tẩy trần được tổ chức tại một nhà hàng Pháp mà Trần Tri Nguyên thích. Lương Uyển và Tạ Vãn Hinh cùng mời khách.
Trần Tri Nguyên rảnh rỗi là thích nghiên cứu ẩm thực Pháp, nên đơn giản để anh chọn món. Mỗi món ăn được mang ra, anh đều giới thiệu vô cùng kỹ lưỡng.
Lương Uyển vừa nghe vừa ăn, không đưa ra nhận xét gì.
Tạ Vãn Hinh cười trêu chọc: "Không biết lại tưởng cậu đi du học Pháp đấy."
"Món ăn Mỹ chẳng có gì nhiều, mình đành phải nghiên cứu cái khác thôi." Anh chỉ vào món mới được dọn lên, "Đây là cá phi lê áp chảo kiểu Pháp, một món ăn kinh điển. Một số nhà hàng Pháp ở trong nước còn không có món này. Chất lượng cá rất quan trọng, theo mình biết thì nhà hàng này dùng cá nhập khẩu bảo quản lạnh bằng đường hàng không..."
Một tràng giới thiệu dài dằng dặc.
Lương Uyển lại nhớ đến lần Chu Lịch tự làm món này.
Lớp vỏ vàng óng mà anh làm trông càng kí.ch th.ích vị giác hơn, thịt cá cũng tươi ngon hơn.
"Tiểu Lương Uyển, có phải dì đã về nước rồi không?"
Nhận ra cô đang thất thần, Trần Tri Nguyên đổi chủ đề.
Lương Uyển hoàn hồn, nhướng mày: "Ừ."
"Hôm nào chúng ta mời dì ăn một bữa nhé?"
"Bà về Hàng Châu rồi, chắc không có thời gian. Hơn nữa bà sắp trở lại Mỹ."
"Nhanh vậy sao? Kỳ nghỉ Giáng Sinh bên Mỹ cũng dài mà."
Lương Uyển cười nhạt, không nói thêm gì, gọi cho mình một ly rượu.
Tạ Vãn Hinh tiếp lời, bắt đầu giới thiệu bạn trai của mình – Thẩm Gia – với Trần Tri Nguyên.
"Đây là người yêu thứ mấy của cậu rồi?" Trần Tri Nguyên đùa, đếm đếm, "Người thứ tư?"
"Thứ ba thôi."
"Mới ba à? Mình nhớ mình có bạn trai từ lúc mới vào đại học rồi mà."
Tạ Vãn Hinh bĩu môi: "Quen lâu quá, lãng phí thời gian."
Trần Tri Nguyên thở dài: "Người ta vẫn nói, những cặp yêu nhau lâu mà chưa có ý định kết hôn thì cả đời này cũng không kết được đâu."
"Cậu với bạn gái cũ cũng vậy hả?" Tạ Vãn Hinh trêu chọc anh.
Anh ngước mắt nhìn Lương Uyển đang uống rượu, "Cậu đúng là chuyên nhắc đến chuyện khó nói nhất đấy. Hai năm cuối bọn mình đã sớm chán nản, cả hai đều biết không thể đi tiếp được nữa."
"Không thể đi tiếp thì chia tay luôn đi, kéo dài hai năm làm gì cho tàn nhẫn?"
Đây là lần đầu tiên Lương Uyển đưa ra suy nghĩ của mình.
Cô lại nói tiếp: "Kéo dài hai năm, quá tàn nhẫn."
Trần Tri Nguyên khựng lại, ngón tay kẹp lấy dĩa, một lúc sau mới đáp: "Cả hai đều không đủ can đảm để mở lời."
Lương Uyển lắc lắc ly rượu: "Vậy cuối cùng ai là người nói ra?"
"Cô ấy."
"Nói thế nào?"
Tạ Vãn Hinh đùa: "Sao cậu quan tâm đến chuyện tình cảm của Trần Tri Nguyên vậy?"
Lương Uyển mím môi cười: "Muốn học hỏi chút, xem khi chia tay thì nên nói thế nào để không gây khó xử."
Câu này nghe có chút vô lý.
Còn chưa yêu mà đã nghĩ đến chuyện chia tay? Ai lại đi nghĩ đến việc chia tay khi đang hạnh phúc?
"Cô ấy nói không thấy được tương lai của cả hai. Có một đoạn ký ức đẹp để giữ lại là đủ rồi. Đến đây thôi, không cần tiếp tục nữa."
Lương Uyển nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn chưa rơi. Trong đêm đen, chỉ có ánh đèn neon làm điểm xuyết.
Đủ rồi, đến mức nào mới gọi là đủ?
Đến đây thôi, lúc nào thì mới thích hợp để chia tay?
"Theo mình thấy, cậu đừng nghe mấy lời này nữa, tự mình yêu một lần đi." Tạ Vãn Hinh nói với Lương Uyển, rồi quay sang Trần Tri Nguyên, "Cậu ấy ấy à, lý thuyết điểm tuyệt đối. Minh lần nào yêu cũng tìm cậu ấy làm quân sư, cậu ấy còn giỏi phân tích hơn cả mấy người yêu năm sáu lần ấy."
Lương Uyển không khách sáo: "Quân sư tình yêu có tác dụng gì đâu? Cậu có lần nào chịu nghe theo đâu? Lần nào cũng phải tự mình đâm đầu vào tường rồi mới chịu tỉnh."
"Chứ biết làm sao? Yêu vào là mù quáng mà! Cậu đừng nói lý lẽ với mình nữa, đến lúc cậu yêu thì cũng vậy thôi."
Tạ Vãn Hinh bực bội nói.
"Yêu rồi."
Ba người lập tức im lặng.
Đôi mắt to sáng ngời của Lương Uyển nhìn Tạ Vãn Hinh, rồi lại nhìn Trần Tri Nguyên, bật cười: "Phản ứng gì vậy?"
"Cậu... cậu vừa nói gì?"
"Mình nói là mình đang yêu."
Tạ Vãn Hinh hít sâu một hơi: "Với ai?"
"Người mà các cậu không biết."
Ngày Trần Tri Nguyên đến Bắc Kinh, Lương Uyển đã nghĩ kỹ, cô cần nói cho họ biết chuyện này.
Ở cùng một thành phố, không còn như trước đây, Bắc Kinh và Thượng Hải xa cách, một số mối quan hệ có thể trở nên thường xuyên hơn, cũng có thể trở nên phiền phức hơn. Cô không giỏi xử lý những mối quan hệ mập mờ như vậy.
Chỉ cần một câu "đang yêu" là có thể ngăn chặn được rất nhiều chuyện.
Hơn nữa...
Lương Uyển không ngại để mối tình này để lại dấu vết trong cuộc đời mình thêm một chút, còn hơn là cuối cùng chỉ có mỗi cô nhớ đến nó.
Dù rằng, chẳng ai biết người cô yêu là ai.
"Không thể nào! Mình với cậu thân nhau như vậy, làm gì có chuyện mình không biết? Là đồng nghiệp của cậu à? Người mới đến?"
Thánh hóng hớt Tạ Vãn Hinh cảm thấy bản thân vừa bị đả kích nặng nề.
"Cậu thực sự không biết mà."
"Hình đâu? Để mình xem thử."
"Không cho xem." Lương Uyển nháy mắt với cô ấy.
Thực ra trong điện thoại cô chỉ có đúng một tấm ảnh của Chu Lịch do một người bạn ở Thâm Quyến chụp.
"Tại sao không cho xem! Cậu bịa chuyện đúng không?"
"Là thật." Lương Uyển nói, "Chờ tình cảm ổn định rồi mình cho xem."
Tạ Vãn Hinh hỏi ngược lại: "Cậu thay đổi suy nghĩ, muốn kết hôn rồi à?"
"Mình chưa bao giờ nói là nhất định không kết hôn." Lương Uyển chỉnh lại lời cô ấy, "Nhưng ở giai đoạn hiện tại, mình vẫn không muốn kết hôn."
"Vậy cậu đang yêu đương chơi đùa à?"
"Cũng không hẳn." Lương Uyển dừng lại một chút, "Mình thích anh ấy."
Tạ Vãn Hinh cảm thấy bốn chữ này từ miệng Lương Uyển thốt ra đặc biệt nặng nề.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô ấy nói vậy.
Hồi cấp ba, khi thầm thích Trần Tri Nguyên, Lương Uyển chưa bao giờ nói thẳng, tất cả chỉ là do những người xung quanh trêu chọc mà đoán ra.
Một lúc sau, Trần Tri Nguyên lên tiếng: "Chênh lệch điều kiện gia đình giữa hai người rất nhiều sao?"
Ánh mắt Lương Uyển di chuyển sang phía anh.
Anh quả thực rất nhạy bén.
"Cũng tạm coi là vậy."
Lương Uyển cúi đầu uống cạn ly rượu, dùng giọng điệu thoải mái nói: "Đừng cố moi thêm thông tin gì từ mình nữa. Mình nói với các cậu chỉ là để các cậu đừng nghĩ đến chuyện giới thiệu người này người kia cho mình nữa, tha cho mình đi. Đừng làm bà mai nữa."
Tạ Vãn Hinh sau đó vẫn ồn ào đòi biết là ai, Lương Uyển dùng bánh mì chặn miệng cô ấy lại.
Sau bữa ăn, Trần Tri Nguyên đi thanh toán hóa đơn, sắc mặt không còn tươi tỉnh như lúc đến.
Tạ Vãn Hinh nói anh khách sáo quá, rõ ràng đã nói là để hai cô mời.
Anh chỉ nói: "Để mình đưa hai cậu về."
Lương Uyển uống đến hơi say, hai má hơi ửng đỏ, nhưng cô vẫn khá tỉnh táo, đặc biệt là sau khi hứng gió đêm.
Cô nói: "Hai cậu cứ đi đi, mình muốn ghé siêu thị mua chút đồ, từ đây về nhà mình cũng không xa, mình gọi xe về."
Trần Tri Nguyên muốn châm một điếu thuốc.
Nhưng anh biết Lương Uyển không thích mùi thuốc lá.
Mái tóc mới cắt ngắn của cô không bị buộc lại mà bay bay trong gió, thỉnh thoảng che khuất đi nụ cười rạng rỡ của cô.
Cô đang cố ý tạo khoảng cách, hoặc có thể nói là đang tránh hiềm nghi.
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn rút điếu thuốc ra, "Xin lỗi, mình hút một điếu."
Lương Uyển liếc nhìn, làm động tác "tùy cậu", tự mình bôi lại son môi.
Gió thổi về phía cô mang theo mùi thuốc lá, vương lên mái tóc vừa gội chưa lâu của cô.
Trần Tri Nguyên cúi đầu đứng bên đường, cơ thể hơi tựa vào cột đèn.
Có lẽ cô đang nói dối, với tính cách của cô, không thể nào im hơi lặng tiếng mà có bạn trai được.
Nhưng dù là thật hay giả, anh cũng hiểu được rằng cô đang muốn tạo khoảng cách.
Anh nhíu mày, bên cạnh, hai cô gái vẫn ríu rít trò chuyện.
Trần Tri Nguyên tự cười giễu.
Anh thật sự không hiểu nổi Lương Uyển.
...
Bảo vệ chung cư đã quen mặt Lương Uyển, thân thiện mở cửa cho cô, chỉ là tò mò tại sao hôm nay cô lại đi bộ một mình đến.
Trên WeChat, cô nhắn cho Chu Lịch rằng mình sẽ đến sau mười một giờ, nhưng thực tế bây giờ mới chỉ chín giờ.
Cô bắt taxi đến tiệm hoa quả gần đó, mua một hộp nho xanh, lại mua thêm chút quýt, muốn hứng gió đêm nên đi bộ đến.
Khu chung cư quá lớn, từ cổng vào đến tòa nhà Chu Lịch ở, cô đi đứt quãng hơn hai mươi phút, vậy mà đây vẫn chưa phải là vị trí sâu nhất.
Lương Uyển nhấn chuông cửa nhà Chu Lịch.
Cửa vừa mở, mùi hương nhẹ nhàng mát mẻ trên người anh xua đi phần nào mùi thuốc lá.
Cô đặt túi hoa quả và túi xách xuống đất, vòng tay qua cổ Chu Lịch, hôn lên môi anh, chẳng chút do dự tách răng anh ra, lưỡi lướt vào trong.
Cô chưa bao giờ chủ động như vậy.
Đôi môi Chu Lịch từ bất ngờ, bị động dần dần trở nên chủ động, anh đẩy cô vào cửa mà hôn đáp lại, cho đến khi son môi cô bị cọ nhòe, lan ra ngoài viền môi.
Buông ra để lấy hơi.
Lương Uyển quấn lấy eo anh, ghé sát tai anh hỏi: "Ngửi thấy không? Em đã uống rượu."