Rời Bến - Sơn Từ

Chương 59

Không lâu trước đây, Trình Liên Thư nhận được tin nhắn từ Chu Lịch, hỏi rằng căn hộ bỏ trống ở Bắc Kinh của cô có cho thuê không.

Hiếm có thật.

Sự việc bất thường, chắc chắn có ẩn tình.

Trình Liên Thư không hẳn là một người điềm đạm như vẻ bề ngoài. Trên thực tế, bà rất tò mò, đặc biệt là những chuyện liên quan đến con trai mình, bà lại càng muốn tìm hiểu cho ra lẽ. Nhưng bà cũng biết Chu Lịch rất coi trọng sự riêng tư, những gì anh không chủ động nói, đừng mong moi được một chữ nào từ miệng anh.

Lúc đó, Trình Liên Thư vừa trượt tuyết xong cùng một nhóm thanh niên trẻ. Bà trượt không nhanh, nhưng giàu kinh nghiệm. Khi nhận được tin nhắn của Chu Lịch, bà đang uống ca cao nóng, liền tranh thủ tay còn rảnh để trả lời.

"Vẫn còn trống. Con định làm gì?"

Chu Lịch: "Cho thuê."

Trình Liên Thư: "Mẹ không thích người khác ở nhà của mình, trừ khi con nói cho mẹ biết người đó là ai."

Chu Lịch hiếm khi có chuyện cần nhờ mình, thế nên phải nhân cơ hội này khai thác chút thông tin mới được.

Chu Lịch: "Không phải người khác, là người con thích."

Quả nhiên là chuyện hiếm có.

Sống ngần ấy năm, lần đầu tiên cô nghe thấy Chu Lịch thẳng thắn nói với mình rằng anh thích một người.

Trình Liên Thư đồng ý ngay, sau đó liền đem chuyện này kể cho Chu Diên và Trình Mạn biết. Nếu Chu Lịch đã nói với bà, tức là anh không có ý định giấu diếm — chứng tỏ anh thật lòng.

Trình Liên Thư suy nghĩ rất lâu về cách mà Chu Lịch quen biết cô gái ấy, cũng tưởng tượng không biết cô gái đó trông như thế nào. Là một người mẹ, bà biết Chu Lịch không thích kiểu người nào — anh không thích những người không có cá tính. Nhưng nếu bảo bà đoán anh thích kiểu người gì, Trình Liên Thư thực sự không biết.

Chắc chắn là một người kiên cường.

Có thể là dũng cảm, cũng có thể không.

Trong khi còn đang mường tượng, bản hợp đồng đã được gửi đến trước mặt Trình Liên Thư qua mạng.

Cô gái ấy có nét chữ mạnh mẽ và phóng khoáng.

Họ Lương, tên Uyển.

Suốt khoảng thời gian đó, Trình Liên Thư ngồi trước màn hình máy tính. Đến khi Chu Diên đến gọi, bà mới nhận ra mặt trời đã lặn, trong thư phòng chỉ còn ánh sáng từ màn hình.

Chu Diên nhắc nhở bà rằng như vậy sẽ hại mắt.

Trình Liên Thư chỉ mỉm cười.

Cô không khỏi suy nghĩ về chữ "duyên phận", hay nói cách khác — số mệnh.

"Anh có nhớ em để album ảnh ở đâu không?"

Trình Liên Thư hỏi Chu Diên, ông chỉ hướng, bà ngồi xuống tìm, có quá nhiều quyển album, phải giở từng cuốn một.

Bà tìm thấy bức ảnh chụp trong tiệm ảnh lần đầu tiên đi Hàng Châu khi còn trẻ.

Lúc ấy, nhờ vào sự chăm chỉ của mẹ mà điều kiện gia đình đã tốt lên, có thể chụp ảnh. Dù không thể so sánh với thế kỷ 21, nhưng số lượng ảnh cũ của Trình Liên Thư chắc chắn nhiều hơn rất nhiều người cùng thời.

Bà giở đến bức ảnh chụp cùng người bạn thanh mai bên Tây Hồ, cả hai ăn mặc rất thời trang.

Tóc uốn lọn, mỗi người mặc một chiếc áo sát nách cùng quần ngắn ngang đầu gối. Trình Liên Thư đeo kính râm, còn thanh mai cầm ô. Túi đeo chéo của họ, một cái màu vàng tươi, một cái màu cam rực rỡ, phong cách vô cùng.

Hai cô gái trẻ cười đến rạng rỡ.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng Trình Liên Thư cũng tìm thấy hai bức ảnh mà mình đang muốn tìm nhất.

Là bức ảnh chụp khi người bạn dắt con gái đến Bắc Kinh chơi.

Khi đó, Chu Lịch năm tuổi, còn con gái của thanh mai ba tuổi, bị mẹ cắt tóc húi cua, khóc to đứng bên cạnh Chu Lịch.

Trong một bức ảnh, cô bé khóc thút thít, đôi mắt cong như mảnh trăng non, hai bàn tay nhỏ xíu nắm chặt áo khoác của Chu Lịch, khuôn mặt khóc đến đỏ bừng. Chu Lịch khó chịu đứng một bên cho chim bồ câu ăn, không thèm liếc nhìn cô bé một cái.

Trong bức ảnh khác, cô bé bặm môi, đôi mắt đen láy đầy tủi thân pha lẫn chút giận dỗi ngước nhìn mẹ mình. Cô bé mặc chiếc áo khoác xanh thẫm mà Trình Liên Thư mua.

Mẹ của cô bé tên là Lương Liên Thấm.

Còn cô bé ấy tên Lương Uyển.

Lương Uyển rất xinh đẹp, từ bé đã vậy.

Khi còn nhỏ, từng có công ty quảng cáo tìm đến Lương Liên Thấm, muốn mời Lương Uyển làm người mẫu nhí. Từ Học Tri biết chuyện thì mừng rỡ, vì ông ta luôn có giấc mộng làm minh tinh. Nhưng Lương Liên Thấm lại không đồng ý.

Bà cảm thấy người đàng hoàng không nên để con mình lên truyền hình từ quá sớm. So với việc trở thành minh tinh, bà mong con gái mình là một người có học thức, có tiền đồ hơn.

Trình Liên Thư hỏi Chu Lịch: "Con và cô ấy quen nhau như thế nào? Gặp nhau ở đâu?"

Chu Lịch: "Ở Na Uy."

Trình Liên Thư: "Na Uy? Sao lại là Na Uy? Trước đó con đã quen cô ấy chưa?"

Chu Lịch: "Chưa, lần đầu tiên chúng con gặp nhau là ở Na Uy."

Trình Liên Thư: "Con yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên à?"

Chu Lịch suy nghĩ rất lâu.

"Lần đầu gặp, cảm thấy cô ấy rất đặc biệt.

Lần thứ hai gặp, cảm thấy cô ấy rất cố chấp.

Lần thứ ba gặp, cảm thấy cô ấy quá liều lĩnh mà không biết tự bảo vệ bản thân."

Không có một câu nào nói về việc anh thích cô ấy như thế nào.

Nhưng Trình Liên Thư không hỏi tiếp.

Mỗi lần gặp, Lương Uyển đều để lại ấn tượng sâu sắc và độc nhất trong lòng Chu Lịch. Cô ấy rất có cá tính.

Trình Liên Thư muốn nhanh chóng gặp cô ấy.

*

Trong hội trường.

Tiểu Trang cúi xuống nhìn Trình Mạn, khen ngợi: "Đây là con gái của giáo sư Trình sao? Dễ thương quá!"

Trình Liên Thư cười yêu chiều: "Là một cô nhóc nghịch ngợm."

Trình Mạn hừ một tiếng: "Mẹ ơi."

Tiểu Trang là một người hướng ngoại điển hình, hiếm khi có cơ hội được gần gũi với Trình Liên Thư, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua, liền nhiệt tình mời bà đi ăn tối, dù cũng biết khả năng thành công không cao.

Trình Liên Thư không từ chối ngay mà ngước mắt nhìn Lương Uyển. Cô có vẻ hơi lơ đãng, ánh mắt rơi vào chiếc băng đô trên đầu Trình Mạn, nhưng không tập trung.

"Xin lỗi nhé, tôi đã hẹn ăn tối với giáo sư Vương và mọi người rồi, ở nhà hàng Hoài Dương gần cổng trường."

Tiểu Trang đang băn khoăn chưa biết tối nay ăn gì, liền hỏi ngay: "Nhà hàng Hoài Dương? Ngon không ạ?"

Trình Liên Thư: "Giáo sư Vương đặc biệt đề cử."

Sau khi chia tay với Trình Liên Thư, Tiểu Trang lập tức đề nghị Lương Uyển đi đến nhà hàng đó. Còn cô ấy thực sự đến vì món ăn Hoài Dương hay vì Trình Liên Thư thì khó mà nói được.

Dọc theo con đường rợp bóng cây từ hội trường đến cổng trường, lá rụng chất đống được quét sang một bên, trông giống như hàng rào lá ngay ngắn. Trời mùa đông nhanh tối, những đám mây ráng đỏ từ phía tây sân bóng rổ lan rộng, âm thanh quả bóng nảy trên mặt đất bị hòa lẫn trong tiếng gió lạnh, tạo thêm tầng lớp cảm giác.

Đây là con đường mà thời đại học họ thường đi nhất. Từ cổng chính đi ra, rẽ trái khoảng hai trăm mét chính là cửa hàng tiện lợi nơi Lương Uyển từng làm thêm. Cửa hàng đó vẫn còn ở đó, chỉ là nhân viên đã thay hết lớp này đến lớp khác.

*

Nhà hàng Hoài Dương được trang trí khá tinh tế, có suối nước nhỏ trong nhà, trên tường treo ô giấy dầu và một số bức tranh thủy mặc, tạo nên bầu không khí thơ mộng như vùng sông nước Giang Nam.

Trình Liên Thư và giáo sư Vương cùng nhóm đã ngồi sau tấm bình phong. Tiểu Trang vui vẻ liếc nhìn một cái nhưng không làm phiền, cô cùng Lương Uyển ngồi xuống một bàn bên cạnh "con suối nhỏ".

Trong lúc chờ đồ ăn lên, cuối cùng Tiểu Trang cũng hỏi câu hỏi mà cô tò mò từ lâu.

"Cậu quen con gái của giáo sư Trình à? Lúc nãy mình nghe thấy con bé gọi cậu là chị."

Cầm chén trà còn chưa kịp uống, Lương Uyển gật đầu, "Đã gặp một lần, khi đó không biết cô bé là con gái của giáo sư Trình."

"Mình ghen tị quá đi, mình còn muốn xem con trai của giáo sư Trình trông như thế nào. Con gái đáng yêu như vậy, chắc con trai cũng không tệ đâu nhỉ."

Không tệ đâu.

Lương Uyển thầm nghĩ.

Tiểu Trang thực sự rất thích Trình Liên Thư, tranh thủ thời gian giới thiệu từng tác phẩm của bà ấy. Ví dụ như tiểu thuyết dài đầu tiên có bóng dáng người mẹ là giáo sư, cuốn thứ hai cô ấy đã đọc năm lần, lần nào cũng khóc đến mức không chịu nổi. Còn tập tản văn kia, mới thực sự giúp người ta cảm nhận được sự vững vàng và kiên định trong nội tâm của Trình Liên Thư.

Ngưỡng mộ một người mạnh mẽ về tinh thần là điều thường tình.

Món ăn Chiết Giang có hương vị tương đồng, không ít món khiến Lương Uyển liên tưởng đến những bữa cơm gia đình thời thơ ấu.

Cô vẫn nhớ một lần hồi tiểu học, trong bữa trưa, cô đã để dành viên thịt kho tàu ngon nhất để ăn sau cùng. Vậy mà cậu bạn bàn trước đột nhiên quay đầu lại, li.ếm một cái rồi cười hì hì chạy mất. Lương Uyển tức đến lắp bắp, cuối cùng không kìm được mà bật khóc—một trận khóc vì giận dữ. Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đã đứng ra bắt cậu bạn kia xin lỗi cô, nhưng viên thịt thì mãi mãi không lấy lại được.

Cô luôn có thói quen giữ lại điều tốt nhất sau cùng, nhưng cũng vì thế mà nhiều lần chịu thiệt.

Sau bữa tối, Tiểu Trang còn tranh thủ chạy đến bàn của Trình Liên Thư trò chuyện thêm vài câu. Trình Mạn thấy Lương Uyển liền nhảy khỏi sofa, như thực hiện nhiệm vụ bí mật, ghé sát tai cô hỏi: "Chị ơi, lát nữa anh có đến đón chị không?"

Lương Uyển còn tưởng chuyện gì, bị dáng vẻ nghiêm túc của cô bé chọc cười, "Chắc là có."

Chiếc băng đô trên đầu Trình Mạn bị lệch, rơi xuống trán cô bé, Lương Uyển đưa tay chỉnh lại cho ngay ngắn.

*

Bước ra khỏi nhà hàng, một cơn gió lạnh buốt thổi ngược khiến người ta như bị đẩy lùi lại.

Tiểu Trang run lên, nghiến răng kêu lên: "Lạnh chết bà đây rồi!"

Cô kéo cao khóa áo, che kín nửa khuôn mặt. Vừa đẩy cửa ra lần nữa, gió vẫn không có dấu hiệu yếu đi, cứ thế tàn nhẫn quất vào người.

Lương Uyển cảm thấy da mặt như bị gió làm nứt ra từng chút một.

"Em yêu."

Giọng nói ấy vang lên, Lương Uyển quay đầu lại. Tiểu Trang cũng thu lại bước chân vừa định rảo sang bên trái.

Trên con phố ẩm thực về đêm, sinh viên đi lại nhộn nhịp, đèn đường kéo dài theo lối đi, sáng rực không ngừng. Hai bên đường, những cây bạch dương và biển hiệu cửa hàng đều chìm trong ánh sáng vàng ấm áp, xua bớt phần nào cái lạnh mùa đông.

Bãi đỗ xe ở cuối con phố, chỗ đậu ven đường đã kín hết.

Chu Lịch từ bãi đỗ xe đi tới, tà áo khoác dài mở tung, gió thổi làm vạt áo tung bay, khiến bước chân của anh trông càng vội vã hơn. Nhưng khi đến trước mặt Lương Uyển, bước chân anh lại trở nên chậm chạp.

Tiểu Trang tròn mắt, khẽ "ồ" một tiếng, "Bạn trai à?"

Lương Uyển thu lại ánh nhìn từ Chu Lịch, khẽ gật đầu, "Ừ."

"Hèn gì cậu chẳng hứng thú với trai đẹp, ăn đại tiệc quốc yến mỗi ngày rồi thì ai còn để mắt đến cháo trắng dưa muối nữa." Tiểu Trang còn muốn tám chuyện thêm, nhưng đã quá muộn rồi, "Lần sau gặp lại nhớ kể cho mình nghe chuyện tình của hai người nhé. Có bạn trai đẹp trai thế này mà không khoe trên mạng xã hội, quá đáng thật đấy. Thôi, hôm nay tha cho cậu, mình phải về đây."

Cô vẫy tay, băng qua đường, Lương Uyển nhìn theo cho đến khi bóng cô ấy biến mất trong những tán cây.

Chu Lịch đứng ngay sau lưng cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Cô quay lại nhìn anh.

Da anh vốn trắng, lúc này bị gió thổi đến mức ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, có lẽ đã vội vã đi đến đây.

Lộn xộn.

Cô rất hiếm khi dùng từ này để hình dung Chu Lịch.

Trong đôi mắt bình lặng của Lương Uyển phản chiếu ánh đèn đường, giọng điệu cô vẫn nhẹ như mặt hồ không gợn sóng. Cô vươn tay kéo vạt áo khoác bị mở của anh lại.

Cô hỏi: "Sao mặc phong phanh thế này?"

Chu Lịch lập tức nắm lấy tay cô, bàn tay lúc nào cũng ấm áp của cô nay cũng bị gió thổi đến lạnh buốt. Cô có thể cảm nhận nhịp tim anh, đập nhanh như thế.

Lương Uyển bất lực cười khẽ, hất cằm ra hiệu, "Có muốn vào trong sưởi ấm không?"

"Anh không lạnh, anh có chuyện muốn nói với em."

Anh kéo cô vào trong áo khoác của mình.

"Vào trong nói đi," Lương Uyển cười, "Mẹ và em gái anh còn ở trong đó ăn cơm, không định vào chào một tiếng à?"

Câu nói vừa dứt, cô cảm nhận được cơ thể Chu Lịch khẽ run lên, vòng tay ôm cô cũng siết chặt hơn.

Lương Uyển cúi mắt, bị anh vùi vào lòng. Chiếc áo len của anh rất mềm, hoàn toàn không gây khó chịu.

"Anh sợ em giận à?"

"Anh muốn giới thiệu em với mẹ anh từ trước rồi, anh chưa từng có ý định giấu em."

Cô nghe xong, không giận cũng không đáp lại.

Một lúc lâu sau, cô chỉ thở dài một tiếng.

"Đi thôi, lên xe đi."

Màn đêm mùa đông im lặng đến đáng sợ, Lương Uyển kết nối Bluetooth, bật danh sách phát của mình qua hệ thống âm thanh trên xe.

Bài hát đầu tiên phát ngẫu nhiên là 'Heartbreak Souvenirs', cô lập tức chuyển bài. Bài tiếp theo là Welcome to Wonderland.

Cô muốn tìm một bài hát sôi động hơn, nhưng khi xe khởi động, giọng của Chu Lịch vang lên, cắt ngang động tác lướt danh sách bài hát của cô, xen lẫn trong giọng ca của Anson Seabra.

"Mẹ anh có một căn hộ trống, hệ thống an ninh rất tốt. Anh biết lúc đó em gặp nguy hiểm và cần một nơi đủ an toàn."

Rời khỏi phố ẩm thực, ánh đèn pha từ một chiếc xe đi ngược chiều chiếu thẳng vào mắt Chu Lịch, phản chiếu rõ đường vân trong mống mắt của anh.

"Anh biết em luôn muốn tự mình giải quyết mọi việc. Nếu anh trực tiếp đề nghị, em chưa chắc sẽ đồng ý nhận căn hộ đó, khi ấy em cũng sẽ không muốn sống cùng anh. Anh xin lỗi vì đã can thiệp vào lựa chọn của em, nhưng đó là nơi anh nghĩ là an toàn nhất."

Lương Uyển im lặng lắng nghe.

Cô biết ý tốt của Chu Lịch.

Ánh đèn pha quá chói khiến cô phải nhắm mắt lại.

Nhưng mà—

Cô mỉm cười nói: "Anh đúng là cố tình phạm lỗi rồi."

Không có ý trách móc.

Cố tình phạm lỗi.

Cô không nói sai.

Chu Lịch nhìn chằm chằm đèn đỏ ở ngã tư, trong giây lát anh cảm thấy mình không có cách nào giải thích được.

"Anh xin lỗi."

"Thôi nào, em không giận đâu. Em biết anh có ý tốt. Đừng nghiêm túc quá được không? Anh mà nghiêm túc thì đáng sợ lắm. Chúng ta có cãi nhau đâu."

Từ trước đến nay, họ chưa bao giờ lớn tiếng cãi nhau. Cả hai đều là những người lý trí, biết kiểm soát cảm xúc.

Lương Uyển khẽ véo tai anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh, cảm nhận nhịp đập vẫn còn nhanh.

Chu Lịch nhíu mày, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình giống một thằng nhóc mất phương hướng, đứng trước một vùng đất hoang, không biết phải làm gì.

Anh hiểu cô hơn cô nghĩ.

Sự bình tĩnh của cô chỉ là vỏ bọc.

Cô thực sự rất để tâm.

Đèn xanh bật lên, nhưng Chu Lịch không đi tiếp. Anh chờ đến khi đèn tín hiệu quay đầu đổi màu, sau đó bất ngờ bẻ lái, dừng xe trong một con hẻm nhỏ.

"Lương Uyển, hãy trút hết ra đi."

Anh tháo dây an toàn, nghiêng người nhìn cô. Ánh đèn đường phía sau xe hắt lên, soi rõ nửa khuôn mặt anh.

Chu Lịch nhắm mắt, vùi đầu vào hõm cổ cô.

"Trút giận lên anh đi, mắng anh cũng được, làm gì cũng được."

Lương Uyển mở to mắt, cảm nhận được mái tóc mềm mại của anh.

Người ta nói, tóc mềm thì lòng cũng mềm.

Có đúng không?

Nhưng Lương Liên Thấm cũng có mái tóc rất mềm mà.

Cô hiểu rất rõ sự ngang bướng của bản thân.

Cô chính là kiểu người như vậy, không thể thay đổi.

Cô đã từng nghĩ nếu đổi vị trí, cô chắc chắn không muốn yêu một người như mình.

Chu Lịch thích cô ở điểm nào? Thích đến mức có thể dung hòa mọi tính cách của cô như vậy.

Khi con người ta bối rối, họ sẽ bật cười.

Lương Uyển cũng vậy, cô khẽ bật cười.

"Em thực sự không tức giận, em chỉ đang trêu anh thôi—"

Câu nói chưa kịp dứt, Chu Lịch đã gỡ kính ra, dùng bàn tay ôm lấy sau gáy cô, chặn môi cô lại.

Anh vừa uống nước chanh, đầu lưỡi có vị chua nhẹ.

Còn cô vừa uống một ly nước xoài ngọt lịm.

Không hiểu sao, nụ hôn này lại khiến chân cô có chút mềm nhũn.

Dùng nụ hôn để giải quyết vấn đề đúng là gian lận.

Như vậy thì cô còn suy nghĩ gì được nữa chứ?

Lương Uyển chớp mắt thật chậm, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.

Trút giận phải không?

Đột nhiên, cô vòng tay ôm lấy cổ Chu Lịch, chủ động đáp lại, mạnh mẽ chiếm đoạt không gian hô hấp của anh, cắn mút đôi môi mềm mại của anh. Lưỡi cô quét qua, nhẹ nhàng lướt trên môi anh, rồi bất ngờ cắn mạnh lấy môi dưới, đến khi vị tanh của máu hòa lẫn với vị chua của chanh và hương thơm của xoài.

Cô hài lòng.

Sau đó buông anh ra, cô thở d.ốc, trên môi dính một chút máu đỏ tươi, bên tai là hơi thở dồn dập của anh.

Lương Uyển không nhịn được, nở một nụ cười tùy tiện.

Cô đẩy anh ra, nhìn vệt máu rỉ ra trên môi anh, đưa tay dùng ngón cái lau đi.

Một cách trút giận không đâu vào đâu.

Nhưng thực sự đã giải tỏa được cảm giác bức bối trong lòng cô.

Bình Luận (0)
Comment