Rời Bến - Sơn Từ

Chương 68

Chu Lịch, là Chu Lịch.

Có một giọng nói vang vọng trong lòng cô.

Mùi hương trên người anh không chỉ xua tan mùi thuốc lá, mà còn cuốn trôi cả mùi thuốc sát trùng đã vương trên chóp mũi bấy lâu nay.

Trần Tri Nguyên không nhìn rõ người vừa tới trong bóng tối, tưởng là tên du côn nào đó, liền tiến lên định chất vấn: "Anh là ai? Thả cô ấy ra!"

Lương Uyển vén mớ tóc vừa bị gió thổi vướng vào mặt, trái tim vừa mới thắt lại giờ đã dịu xuống. Cô buông lỏng người, hơi dựa vào Chu Lịch.

Cô thay anh trả lời, giọng trong trẻo và bình thản: "Là Chu Lịch."

Một chiếc xe từ trong bệnh viện đi ra bật nhầm đèn pha, ánh sáng chói mắt bất ngờ lướt qua gương mặt Chu Lịch. Anh không chớp mắt lấy một cái, không hề sợ ánh sáng, chỉ cúi đầu nhìn Lương Uyển. Những ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, siết lấy cổ tay mảnh mai của cô, ép chặt phần thịt mềm.

Trước khi ánh đèn pha tắt đi, Chu Lịch liếc nhìn Trần Tri Nguyên. Anh vẫn đang cúi đầu nhìn Lương Uyển, ánh mắt liếc lên từ phía dưới khiến mí mắt trên như che khuất đồng tử, chỉ còn lại đường viền mắt sắc bén bên dưới lông mày – như mỏ chim ưng vô hình siết chặt cổ họng Trần Tri Nguyên.

Trần Tri Nguyên và Chu Lịch gần như chưa từng đối mặt trực tiếp, chỉ nhớ rõ một lần khi mới về nước, đến Bắc Kinh, vì tránh mưa mà cùng Lương Uyển và Tạ Vãn Hinh ghé vào cửa hàng tiện lợi, bắt gặp người đàn ông mặt lạnh này. Thật ra khi đó, anh đã nên nhận ra ánh mắt trao qua lại giữa Chu Lịch và Lương Uyển – sắc bén không giống mối quan hệ giữa bên A và bên B đơn thuần, sắc bén nhưng không gay gắt, mang theo oán giận và vương vấn.

Chỉ có người luôn nhìn vào mắt cô mới có thể nói ra câu: "Nước mưa vào mắt cô rồi."

Khí thế "hiệp sĩ cứu mỹ nhân" của Trần Tri Nguyên tan biến hết. Đối diện với bạn trai chính thức của Lương Uyển, anh chẳng có tư cách gì để nói thêm.

Lương Uyển vừa cố gỡ tay Chu Lịch ra, vừa nói với Trần Tri Nguyên: "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều, đại ân đại đức. Cũng muộn rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, hôm khác mình mời cậu ăn cơm."

Cô mới gỡ được mấy ngón tay, chuẩn bị rút tay ra thì lại bị Chu Lịch kéo mạnh trở lại. Lương Uyển ngẩng lên, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của anh. Cả người cô đã bị giam trong vòng tay anh. Hôm nay sức anh mạnh hơn bình thường nhiều, tuy không làm cô đau, nhưng từng hành động đều mang theo áp lực không lời.

Lương Uyển hít sâu một hơi.

Chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến thế? Chu Lịch có đúng lúc nghe được câu cô nói không muốn kết hôn?

Việc mẹ cô – Lương Liên Thấm – sắp phải phẫu thuật, lại bị Trần Tri Nguyên phát hiện bí mật, hai chuyện này đã đủ khiến cô đau đầu. Lúc về, có khi còn phải đối mặt với một Chu Lịch đang giận dỗi. Điều chết người là, nếu anh hỏi vì sao cô lại nói như vậy, thì cô thật sự chẳng biết phải giải thích thế nào.

Cảm giác bất lực và muốn buông xuôi như người vừa ngoại tình mà bị bắt quả tang.

Dù rằng cô chưa từng phản bội.

"Chào anh," Chu Lịch trượt tay từ cánh tay cô xuống cổ tay, nắm lấy, bước lên một bước, đưa tay còn lại ra phía Trần Tri Nguyên. Ánh sáng phản chiếu từ gương chiếu hậu của xe rọi vào mắt anh như một vệt kiếm lóe sáng. "Chu Lịch."

Trần Tri Nguyên khựng lại một chút rồi mới đưa tay ra, "Trần Tri Nguyên."

Tay họ chỉ bắt nhẹ rồi buông. Rìa bàn tay Trần Tri Nguyên hơi tê, Chu Lịch bóp rất mạnh, không biết là do thói quen hay cố ý.

"Cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ. Nhưng tôi có người quen ở bệnh viện Bắc Đại, mấy việc sau này để tôi xử lý thì sẽ thuận tiện hơn. Hôm khác tôi và Lương Uyển sẽ mời anh ăn cơm."

Lương Uyển quay sang liếc Chu Lịch một cái.

Không có ánh sáng bên ngoài, ba người họ đứng trong bóng tối. Đôi mắt Chu Lịch sáng nhất, vẻ mặt điềm tĩnh. Anh cao hơn Trần Tri Nguyên vài phân, hơi cúi mí mắt, có phần ngạo nghễ.

Đây là lần đầu tiên Lương Uyển nghe Chu Lịch dùng "thân phận" để gây áp lực, hoặc nói cách khác, dùng "mối quan hệ" để chiếm ưu thế.

Nhưng Trần Tri Nguyên không hề sợ hãi.

Từ hồi dậy thì, anh vốn không thiếu người theo đuổi, gần ba mươi rồi mới quay đầu tiếc nuối Lương Uyển. Anh từng thấy phụ nữ theo đuổi mình thế nào, cũng biết đàn ông khi ghen thì ra sao. Nếu Chu Lịch thật sự chẳng bận tâm, thì đã coi anh là không khí từ đầu rồi.

Nhưng lời nói nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý, bàn tay siết chặt, còn nắm chặt cổ tay Lương Uyển không buông – rõ ràng Chu Lịch cũng đang bất an.

Trần Tri Nguyên khẽ cười trong lòng.

Dù Lương Uyển yêu Chu Lịch, nhưng vẻ thờ ơ xa cách của cô đúng là khiến người ta phát điên. Cô khó đoán và khó nắm bắt, bí ẩn và cuốn hút – thứ mê lực này theo năm tháng càng rõ rệt. Nửa gần nửa xa, cứ mãi không thể với tới, chính là thứ khiến Trần Tri Nguyên day dứt mãi không thôi.

"Anh Chu khách sáo quá. Mẹ Tiểu Uyển là chuyện tôi rất để tâm."

Bản năng hiếu thắng của đàn ông khiến Trần Tri Nguyên muốn cố tình khiêu khích Chu Lịch, muốn nhìn anh mất kiểm soát – dù bản thân biết mình đã là kẻ thua cuộc.

Nhưng Chu Lịch vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc, điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng vẫn giữ phong độ. Cách gọi thân mật đầy ẩn ý của Trần Tri Nguyên cũng không làm anh nhíu mày một chút nào.

Sau khi Lương Uyển và Chu Lịch quay đi, Trần Tri Nguyên thở hắt ra một hơi dài qua mũi, lấy từ hộp thuốc lá ra một điếu.

Anh vốn không hút thuốc, nhưng từ khi quay về làm việc, áp lực quá lớn, thỉnh thoảng mới rít một điếu cho đỡ phiền lòng, cũng chẳng hút nhiều – cả tháng chưa đến hai bao. Anh biết Lương Uyển không thích mùi thuốc, nên chưa bao giờ để mùi ấy xuất hiện trước mặt cô. May mà anh không nghiện nặng, cũng chẳng cần cố nhịn.

Anh vừa nhả khói thuốc, vừa nghĩ, có khi hai người ban nãy cãi nhau là vì mình cũng nên.

*

Khoa cấp cứu ban đêm lúc nào cũng bận rộn, đến mùa đông lại càng nhiều việc.

Lương Uyển nhìn dòng người không ngừng đổ vào bệnh viện, vô thức đặt thêm một tay lên cánh tay Chu Lịch.

Chu Lịch cúi đầu liếc nhìn, rồi nhét cả hai tay cô vào túi áo khoác của mình, nắm chặt lại.

Khung xương cô nhỏ, cổ tay mỏng như chỉ có một lớp da, nắm trong tay chẳng có chút trọng lượng nào, dễ tuột mất. Mùa đông lạnh giá, cô không đeo găng tay, ống tay áo chẳng hiểu sao lại ngắn một đoạn, không che được cổ tay, lúc này từ cổ tay đến ngón tay đều lạnh buốt.

Vậy mà Lương Uyển vẫn không quên nhét máy ảnh vào lòng để giữ ấm. Máy ảnh còn quan trọng hơn cả da thịt.

Chu Lịch bước hơi nhanh, Lương Uyển theo không kịp. Bình thường anh không như vậy, Lương Uyển nghĩ anh đang giận.

Nghĩ một lát, cô hỏi: "Chu Lịch, anh nghe được em và Trần Tri Nguyên nói chuyện à?"

Họ đứng dưới cột đèn đường, những hạt tuyết nhỏ li ti rơi xuống, chạm vào người liền tan thành nước.

"Em nói xấu anh à?"

Chu Lịch cười như có như không, không trả lời thẳng câu hỏi, nhưng có vẻ là không nghe thấy.

"Không có," Lương Uyển cũng cười, "Anh ngoài cái tính hay trêu em ra thì chẳng có khuyết điểm nào, em nói xấu gì anh?"

Lương Uyển trong lòng chột dạ hơn cả tuyết rơi dày đặc, để chặn họng Chu Lịch, cô nhanh chóng đổi đề tài.

"Sao anh lại đến đây?"

"Trong bệnh viện có người quen, nói cho anh chuyện của mẹ em."

"Người quen nào còn biết cả anh quen Lương Liên Thấm?"

Lương Uyển buột miệng hỏi.

"Là bạn học cũ của ba anh, nhiều năm trước cũng từng gặp mẹ em vài lần."

Vậy thì hợp lý rồi.

Lương Uyển li.ếm đôi môi khô nứt.

Cô suýt quên, ngoài Chu Lịch và Trình Liên Thư ra, người nhà anh hầu như đều có chút nền tảng y học.

"Chuyện phẫu thuật, em không cần lo."

Lương Uyển nhạt giọng: "Em không lo."

Tuyết này chẳng giống tuyết, lại cứng hơn cả mưa, trắng xoá rơi xuống, chạm đất liền tan biến, mơ hồ không rõ ràng.

Giống như Lương Uyển và Chu Lịch vậy.

Tính cách của họ giống như những con cá ẩn dưới lớp đá, không dễ lộ diện, thỉnh thoảng chỉ thở ra vài bong bóng trên mặt nước. Mặt họ thể hiện ra luôn dịu dàng, thản nhiên.

Có cặp đôi đối mặt với vấn đề thì trút giận, hoặc chiến tranh lạnh, hoặc làm lành, hoặc va chạm như sao Hỏa đụng Trái Đất rồi cùng tổn thương.

Nhưng họ thì chẳng thuộc kiểu nào.

Họ tự giải quyết cảm xúc của mình, không làm phiền ai, cũng không lạnh nhạt với đối phương, vẫn tình cảm như thường.

Nhưng không có vấn đề mới là vấn đề, giống như bầu trời âm u đầy mây.

Quần áo không dám phơi, chăn cũng không dám đem ra nắng, sống trong thấp thỏm lo sợ, chi bằng có một trận bão lớn cho xong. Để cơn mưa tích tụ rơi xuống hết, mới có thể thẳng thắn đối diện ánh mặt trời.

Trên đường về nhà, Lương Uyển tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, chỉ một lần gặp Lương Liên Thấm thôi cũng đã hao tổn tinh thần, như thể vừa bay mười hai tiếng đồng hồ, mệt mỏi rã rời.

Lúc đèn đỏ, Chu Lịch nhân ánh đèn ngoài đường len lén nhìn cô. Đèn đường đêm tuyết phát ra ánh sáng dịu dàng nhưng lạnh lẽo.

Cô nói lần đầu tiên thích một người như thế này, là dành cho anh.

Một câu nói đầy trang trọng.

Chu Lịch vẫn nhớ giọng cô lúc nói câu ấy, bình tĩnh nhưng phảng phất một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Như thể bị số phận đẩy đến tình cảnh này. Thích một người như vậy, có lẽ vốn không nằm trong kế hoạch đời cô. Mọi thứ đều đảo lộn rồi.

Còn kết hôn, cô chưa từng nghĩ đến.

Chu Lịch không phải kiểu người cố chấp dùng hôn nhân để chứng minh tình yêu, nhưng tâm trạng của Lương Uyển lại khác với những người yêu nhau cả đời nhưng không kết hôn — cô vốn không nghĩ đến chuyện lâu dài.

*

Hôm sau, Lương Uyển từ nhà Chu Lịch đến công ty, trên bắp chân không biết từ lúc nào xuất hiện một vết bầm tím và vài vết xước đã đóng vảy. Nhưng mấy chuyện như vậy mùa đông xảy ra thường xuyên, da vừa khô vừa lạnh, như thể mất đi cảm giác, bị thương lúc nào cũng không hay.

Trần Tri Nguyên và Tạ Vãn Hinh gửi tin nhắn hỏi thăm, Lương Uyển cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nếu đổi lại là người con khác, có lẽ sẽ ghé thăm mẹ đang chờ phẫu thuật trước khi đi làm, nhưng cô thì không.

Ngày vẫn trôi như thường, tiệc cuối năm vẫn tham gia như thường.

Buổi tiệc cuối năm lại đúng vào hôm Lương Liên Thấm phẫu thuật. Nhìn thì như trùng hợp, thực ra cũng chẳng có gì lạ.

Giáo sư Lương đọc sách bao nhiêu năm, vẫn tin vài chuyện mê tín. Một là năm tuổi dễ gặp tai ương, hai là mừng thọ cho người già là nhắc Diêm Vương tới thu hồn, ba là cuối năm dễ có chuyện xui rủi.

Cái thứ ba nghe còn có lý một chút, nhưng Lương Uyển cho rằng là do cuối năm việc nhiều, lại là mùa đông, tai nạn xe cộ các kiểu cũng xảy ra nhiều hơn. Mọi chuyện dồn lại một chỗ, khiến người ta mệt mỏi lo âu.

Trước ngày phẫu thuật, Lương Liên Thấm làm đủ các kiểm tra. Cô y tá chăm sóc tận tình báo lại từng chi tiết, nhưng Lương Uyển vốn không ưa nghe mấy từ chuyên môn trong bệnh viện, chỉ nghe ra là chỉ số bình thường, có thể tiến hành phẫu thuật.

Không biết có phải vì chưa đau đến mức không chịu nổi, mà Lương Liên Thấm vẫn còn hơi sức để giận dỗi với Lương Uyển, vì câu nói chua chát của cô đêm qua.

Lương Uyển chẳng để tâm.

Tiệc cuối năm của công ty vẫn tệ như năm ngoái.

Địa điểm có khá hơn một chút, đỡ lạnh hơn, nhưng vì cắt giảm chi phí nên món ăn kém chất lượng, chỉ còn mùi vị là tàm tạm. Chủ đề sáo rỗng, lãnh đạo phát biểu dài dòng, trò chơi tập thể cần nịnh hót.

Từ Phi Lâm chơi đặc biệt hăng, khác hẳn vẻ nghiêm túc ngày thường, đến mức sếp lớn cũng hơi "đuối".

Cô ấy vừa nhận được thưởng cuối năm, không hề lưu luyến, chuẩn bị nộp đơn xin nghỉ, bàn giao xong là rời đi. Gông xiềng mấy chục năm cuối cùng cũng được tháo, không vui sao được.

Cô kéo tay Lương Uyển, nhảy nhót uống rượu.

Còn Lương Uyển lại như con rối bị giật dây, không có thần sắc, chỉ biết theo nhịp của cô ấy.

Một cậu trai trẻ trong phòng sáng tạo vốn có ý với Lương Uyển chạy tới mời rượu, trong cơn quay cuồng, Lương Uyển cũng nể mặt mà uống.

Không rõ là rượu gì, khá mạnh, hoặc là do cô uống quá nhanh, dạ dày bỏng rát. Trước khi uống cô không ăn gì nhiều, càng không lót dạ bằng bánh mì hay gì cả, nên say rất nhanh.

Trước đây uống với Chu Lịch, cô chưa bao giờ dám uống đến mức này. Hôm nay vì lòng rối bời, cứ ly này nối ly kia, không phòng bị, cũng không đề phòng.

Mãi đến khi cô nhận được tin nhắn báo bình an từ Chu Lịch: "Phẫu thuật thành công, yên tâm đi."

Lương Uyển định cho điện thoại vào túi, nhưng váy dài không có túi, điện thoại rơi cái "bịch" xuống đất.

Trong số những người uống say hôm đó, say nhất là Từ Phi Lâm và Lương Uyển — một người vì sắp được tự do, một người thì vẫn còn bị mắc kẹt.

Đêm đã khuya.

Khi tàn tiệc, đồng nghiệp bắt đầu bàn nhau đưa hai vị "Phật sống" này về nhà thế nào. Nhà Từ Phi Lâm có nhiều người từng đến nên dễ, còn nhà Lương Uyển thì không ai biết.

Phương Nguyện có uống một chút nên không thể lái xe. Trần Nghiễn vì dị ứng cồn nên không uống, là người tỉnh táo nhất, liền xung phong nhận nhiệm vụ.

"Chị Uyển, nhà chị ở đâu? Em chở chị về trước, rồi đưa Phương Nguyện về sau."

Lương Uyển lơ mơ báo địa chỉ, rồi ngã vật ra ghế sau xe Trần Nghiễn. Phương Nguyện cúi xuống giúp cô cài dây an toàn một cách tượng trưng, rồi ngồi lên ghế phụ.

Trần Nghiễn lái xe theo chỉ dẫn từ GPS, từ tốn tiến về phía trước, cho đến khi dừng lại trước cổng khu dân cư, liền "ồ" lên một tiếng kinh ngạc.

Cậu vốn là "bán chủ trọ", nắm rõ giá nhà ở hầu hết khu vực Bắc Kinh. Mà nơi trước mặt đây, tiền thuê một tháng đủ cho Lương Uyển sống vài tháng — đây là nơi chỉ những người "có tiền để đốt" mới dám ở.

Cậu không tin nổi, quay đầu lại hỏi: "Chị Uyển, chị thật sự ở đây à?"

Lương Uyển bật dậy, gật đầu thật mạnh.

Cô mở cửa kính giữa làn gió lạnh buốt, ngờ nghệch đưa mặt quẹt nhận diện với máy quét. Bảo vệ mỉm cười thân thiện với cô.

Cánh cổng sang trọng từ từ mở ra.

Trần Nghiễn và Phương Nguyện đầy thắc mắc, tiếp tục lái xe vào sâu bên trong.

Bình Luận (0)
Comment