Rời Bến - Sơn Từ

Chương 74

Lúc thu xếp hành lý quá vội vàng, thân máy ảnh của Lương Uyển đập mạnh vào khung cửa, để lại một vết trầy xám đen. Cô không kịp xót xa, nhét luôn vào ba lô rồi lao ra ngoài.

Vì rất có thể, Chu Lịch sẽ đuổi theo.

Cô hy vọng anh sẽ không, nhưng lại không dám đánh cược.

Cô đã liên hệ trước với một tài xế già bản địa đợi ngoài khách sạn Hoa Viên, đi đường tắt đưa cô về nhà. Người này rất rành từng ngóc ngách ở Bắc Kinh, nên đưa cô đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.

Tối ba mươi Tết, các chuyến bay không nhiều như thường ngày. Nhà ga thưa thớt người, càng về tối càng ít chuyến bay. Chuyến bay đến sân bay Dublin sẽ cất cánh sau bốn mươi lăm phút. Lương Uyển nuốt vị tanh như mùi sắt trong cổ họng, lao đến quầy làm thủ tục.

Quầy đang xử lý thủ tục check-in cho chuyến khác cùng hãng, Lương Uyển vội trình bày tình hình, xin ưu tiên xử lý. Chỉ đến khi hoàn tất thủ tục ký gửi, cô mới thở phào một nửa, rồi nhanh chóng đi về phía khu an ninh.

Vì thời gian còn lại khá ngắn, cô đi bằng lối ưu tiên, sau đó chạy đến cổng lên máy bay.

Đúng lúc đó, loa phát thanh đột ngột vang lên, giọng nói lạnh lùng vô cảm thông báo: chuyến bay của cô vì thời tiết nên tạm thời chưa thể cất cánh, giờ bay sẽ thông báo sau. Những người đang chờ ở cổng lên máy bay vẫn ngồi đó, cô cũng đành nhập bọn.

Mùa đông Bắc Kinh khô hanh đến đáng sợ.

Cô vừa chạy một đoạn đường dài, môi đã nứt nẻ, vị máu trào trong cổ họng khiến cô nhớ đến cuộc thi chạy 800m mùa đông thời cấp ba. Cô lục lọi túi, đến son dưỡng cũng không còn. Vì vội, cô không mang theo bình nước, cũng không thể lấy nước uống được.

Gió tuyết vẫn không có dấu hiệu dừng lại, những "con quái vật có cánh" khổng lồ xếp hàng ngủ yên dưới bầu trời đêm.

May mà vẫn chưa quá muộn, Lương Uyển ghé Starbucks mua một ly Americano, tựa lưng vào tường nghỉ ngơi. Bình thường cô không uống Americano vì quá đắng. Cô thích latte hoặc cappuccino hơn. Chu Lịch thích Americano, đôi khi còn gọi loại đậm đặc hơn.

Nhưng tối nay, cô không thể bỏ lỡ bất kỳ thông báo nào, cần giữ cho bản thân tỉnh táo cả đêm, vị đắng có thể giúp cô cau mày mà tỉnh lại.

Sân bay đêm ba mươi gần như vắng người, trong Starbucks cũng chỉ có vài khách, có lẽ là những người sắp bay đi nước ngoài làm việc hoặc về đoàn tụ với người thân.

Cô có visa Anh hai năm vẫn còn hiệu lực, dự định sẽ đến đó. Nhưng lúc này không có chuyến bay thẳng đến Heathrow, chỉ có thể quá cảnh tại Dublin trước.

Cô thất thần với ly cà phê đắng như thuốc Bắc trên tay.

Từ lúc buông tay Chu Lịch ở khách sạn Hoa Viên, cô chưa từng dừng bước, giống như đang chạy một vòng 800m mà không dám chậm lại, bởi vì nếu dừng sẽ không thể chạy tiếp được nữa.

Giờ vừa thả lỏng, tay cô bắt đầu run nhẹ, cà phê bắn ra khỏi miệng ly, nhỏ vào kẽ tay.

Lương Uyển cố nén tiếng trách móc trong lòng, cố gắng làm cho bản thân dễ chịu hơn. Cô cũng cố không nghĩ đến sự tức giận và bất mãn của Chu Lịch, nhưng không làm được.

Nhưng đây mới là điều đúng đắn.

Ngay từ đầu, Lương Uyển tiếp cận Chu Lịch chỉ để tìm một mối quan hệ chóng vánh, không phải điều gì lâu dài hay vĩnh cửu. Cô lún sâu mới là sai.

Cô không hề nhận ra anh đã bao dung cô đến mức nào. Khi anh ánh mắt rạng rỡ hỏi cô có muốn cùng gia đình anh ăn tối không, cô mới giật mình nhận ra Chu Lịch không giống cô. Anh có một gia đình hạnh phúc và muốn đoàn tụ cùng người thân. Chỉ vì cô không muốn, anh lại sẵn sàng từ bỏ.

Lương Uyển không muốn ép ai vì mình làm bất cứ điều gì.

Nhưng vô hình trung, cô đã ép anh rồi.

Đồng thời, cô cũng không muốn bị ép trở lại cái gọi là "gia đình".

Cô chỉ đang đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo.

Ý nghĩ bỏ trốn lóe lên trong khoảnh khắc khi thấy ánh mắt chờ mong của anh, và ngay lập tức trở thành quyết định.

Lương Uyển nhận ra, thực ra cô không có đủ dũng khí và trách nhiệm để nuôi dưỡng một sinh linh.

Loa phát thanh lại vang lên, là thông báo hoãn chuyến bay khác. Toàn bộ sân bay, tất cả máy bay đều tạm dừng, như thể một bàn tay vô hình nào đó đang giữ cô lại nơi này.

Lương Uyển ngồi đờ đẫn trong Starbucks rất lâu, cho đến khi nhân viên nhắc nhở sắp đóng cửa.

Cô vứt ly cà phê rỗng vào thùng rác, mua thêm một chai nước suối, đeo ba lô đi về phía cổng lên máy bay, trên những hàng ghế lạnh giá đã có không ít người nằm ngủ.

Đúng lúc ấy, loa phát thanh lại vang lên:

"Xin quý khách chú ý, hiện chúng tôi đang phát thông báo tìm người: Xin mời bạn Lương Uyển khi nghe được thông báo, hãy liên hệ với nhân viên gần nhất. Gia đình của bạn đang tìm bạn, xin cảm ơn."

Thông báo lặp lại một lần nữa: "Người thân của bạn – anh Chu Lịch – đang tìm bạn."

Tim Lương Uyển như bị ai bóp nghẹt, kéo căng hết gan ruột. Cô không để ý mình đã đến tận cuối hành lang gần thang máy, lảo đảo suýt ngã.

Chu Lịch đã đuổi đến đây?

Thế còn bữa cơm tất niên?

Phản xạ đầu tiên của cô là quay đầu lại, sân bay đêm khuya gần như không có ai qua lại, ánh mắt cô nhanh chóng quét khắp mọi góc.

Dĩ nhiên cô sẽ không thể thấy được Chu Lịch ở đây, anh không có vé máy bay, không thể vào khu vực này. Ở đây chỉ có các chuyến bay quốc tế, anh không mang theo hộ chiếu, cho dù mua vé cũng không thể qua cổng an ninh.

Lương Uyển cắn chặt đôi môi đã nứt nẻ, ánh mắt lo lắng liếc về phía nhân viên sân bay gần nhất. Cô giống như một đứa trẻ bỏ nhà đi, không muốn bị người lớn bắt lại, không phải vì không muốn gặp họ, mà vì không thể đối mặt với cơn thịnh nộ và hậu quả sau khi bị bắt.

Chu Lịch đang đứng trước quầy dịch vụ, đôi mắt đỏ rực như có ánh băng, cổ họng như cát đá cọ xát, khô khốc và đau rát.

Ngay sau khi loa phát thông báo, WeChat của anh hiện lên một dòng tin: "Anh mau quay về ăn tất niên đi, em muốn ở một mình."

Thoát khỏi WeChat, Chu Lịch lập tức gọi cho Lương Uyển – bị từ chối.

Gọi lại – tắt máy.

Chu Lịch ho sặc vài tiếng nặng nề.

Tốt lắm.

Ít ra anh có thể xác nhận một điều: cô đang ở trong sân bay này, và đã nghe thấy thông báo lúc nãy.

Giữa đại sảnh rộng lớn của nhà ga, màn hình lớn liên tục cập nhật số hiệu chuyến bay, giờ khởi hành và điểm đến. May mắn là đêm ba mươi không có nhiều chuyến, không cần mò kim đáy bể.

Nếu Lương Uyển muốn chạy trốn, chắc chắn sẽ là trốn thật xa.

Ánh mắt sắc bén lướt qua từng hàng điểm đến và thời gian khởi hành. Anh đã từng xem hộ chiếu của cô, biết cô có những loại thị thực nào. Chu Lịch nhanh chóng đưa ra quyết định trong lòng.

Tuyết lớn đã chặn đường bay trên trời, nhưng đường bộ tạm thời vẫn còn thông suốt.

Anh quay lại chiếc xe tối om, lồng ng.ực phập phồng nặng nề. Màn hình điện thoại sáng lên chói mắt trong bóng tối, đôi mắt cay xè đau đớn của anh không rời dòng tin nhắn Lương Uyển vừa gửi.

Cô muốn ở một mình.

Một mình biến mất không lời từ biệt.

Tại khách sạn Hoa Viên, khi nhìn thấy Lương Liên Thấm ngồi trên xe lăn xuất hiện, Chu Lịch đã có linh cảm bất an. Anh, Trình Liên Thư hay bất kỳ ai khác đều không thể hiểu hết mối quan hệ rối ren giữa Lương Uyển và mẹ cô, nhưng anh cảm nhận được cảm xúc và sự yêu ghét của cô.

Không đúng — thật ra là anh không hề cảm nhận được!

Nếu không, sao anh lại không biết cô đã lên kế hoạch cho cuộc đào thoát này từ trước? Cô đã nhúng anh vào thứ mật ngọt ngào như đường, khiến anh lơi lỏng cảnh giác, chỉ để lớp đường dính ấy trói chân anh lại, không đuổi kịp được cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong tĩnh lặng, là Trình Liên Thư gọi đến.

Chu Lịch dựa vào lưng ghế, nhắm mắt hít sâu, rồi nhấn nghe.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Uyển đâu? Còn con nữa, đi đâu rồi? Tại sao hai đứa đều không bắt máy?"

Chu Lịch trầm giọng khàn đặc: "Con sẽ tìm được cô ấy."

Anh khởi động xe, giọng nói lạnh băng: "Mẹ cũng nên hỏi lại bạn mình, suốt bao năm qua bà ta đã làm gì với con gái mình."

Trình Liên Thư sững người, quay sang nhìn Lương Liên Thấm. Trên gương mặt già nua mệt mỏi ấy hiện rõ sự lo lắng, nhưng còn nhiều hơn là thất vọng và bối rối.

Chớp mắt đã hai mươi năm, trong mắt bà, bạn cũ vẫn là người của hai mươi năm trước. Nhưng... thật sự là vậy sao?

*

Giữa màn đêm, Lương Uyển nằm tựa trên chiếc ghế lạnh ngắt, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài sân bay, nơi những điểm sáng nhỏ lập lòe trong gió tuyết, mờ nhạt như hơi thở hiện giờ của cô.

Một chiếc Rolls-Royce Cullinan lướt nhanh trên cầu vượt sân bay, quay trở lại.

Tuyết gió dần dịu đi, khi tiếng chuông giao thừa vang lên, đếm ngược của chương trình mừng xuân kết thúc, MC bắt đầu nói lời chúc đoàn viên gia đình. Tuyết trên bầu trời Bắc Kinh ngừng rơi, màn đêm trở nên trong trẻo, gió lạnh luồn vào người như dao cắt.

Lúc tuyết tan còn lạnh hơn khi tuyết rơi.

*

Mơ màng thiếp đi, Lương Uyển bị tiếng loa phát thanh và cái lạnh đánh thức. Cô vừa mới chợp mắt thì cái lạnh đã từ tứ phía xâm nhập vào người.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Cô mở to mắt, thấy đèn ở đài kiểm soát không lưu chớp nháy rõ ràng trong màn đêm.

Loa phát thanh nhắc nhở chuyến bay cô đi bắt đầu lên máy bay, hàng chục hành khách mệt mỏi không hợp với không khí năm mới lần lượt tỉnh dậy.

Lương Uyển mở điện thoại xem giờ, đã là rạng sáng.

WeChat như một chiến trường sau trận oanh tạc tin nhắn.

Hàng trăm dấu chấm đỏ.

Phần lớn là lời chúc Tết gửi theo nhóm, các nhóm công việc thì đang phát lì xì, tranh nhau nhận. Lương Liên Thấm gửi hàng chục tin nhắn đến, Lương Uyển không mở ra đọc.

Có lẽ bà ta đã kể chuyện Lương Uyển mất tích cho Tạ Vãn Hinh, rồi cô ấy lại nói với Trần Tri Nguyên. Từng người một đều lo lắng tìm cô. Lương Uyển cảm thấy vừa mệt vừa bức bối, cô chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một mình, nhưng lại không muốn khiến mọi người quá lo.

Cô muốn nhẫn tâm, nhưng lại không thể nhẫn tâm đến mức bỏ rơi tất cả mọi người.

Cô chọn trả lời Tạ Vãn Hinh: "Mình không sao, chỉ muốn một mình đi du lịch một thời gian, đừng lo."

Chỉ riêng Chu Lịch là không có lấy một tin nhắn.

Chỉ có tin nhắn cô gửi anh đang lặng lẽ nằm trong khung trò chuyện.

Lướt lên trên là những lời tình ngọt ngào của cả hai.

Cách biệt rõ ràng.

Giống như cô và gia đình anh.

Tối nay, người duy nhất bị cô bỏ lại là Chu Lịch.

Cô đối xử tàn nhẫn nhất với người gần gũi nhất.

Lương Uyển nhíu mày, rồi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ xoa mặt để tỉnh táo, sau đó tắt máy lần nữa và bước lên ống nối máy bay.

Chiếc máy bay có sức chứa hàng trăm người, đêm nay chỉ có vài chục hành khách. Lương Uyển chẳng buồn tính xem hãng hàng không lỗ bao nhiêu, cô chỉ hy vọng nó cất cánh thật nhanh.

Cuối cùng, máy bay bắt đầu lăn bánh dưới sự điều phối của đài kiểm soát, nối đuôi nhau vào đường băng.

Bên trong nhà ga, Chu Lịch đã vượt qua cửa hải quan và kiểm tra an ninh, tay cầm hộ chiếu cùng một vé máy bay đến Barcelona mua vội. Anh sẽ không lên chuyến bay đi Tây Ban Nha đó, anh chỉ muốn vào bên trong.

Gương mặt trắng bệch không chút máu, anh vội vã chạy đến cửa lên máy bay, đôi môi tái nhợt, mu bàn tay bị gió tuyết rạch mấy đường xước mảnh, máu nhanh chóng đông lại, thành vết thương đóng vảy mới.

Bên ngoài tòa nhà, con chim sắt khổng lồ tăng tốc trên đường băng, ngẩng đầu bay vút vào bầu trời đêm không có sao, trước mắt Chu Lịch.

Cô lại một lần nữa trốn thoát thành công.

Chu Lịch đứng trước cửa kính lớn, ánh mắt trống rỗng dõi theo ánh đèn trên cánh máy bay cho đến khi nó biến mất.

Một lúc sau, anh cúi đầu đặt vé chuyến bay tiếp theo đến London.

Bình Luận (0)
Comment