Rời Bến - Sơn Từ

Chương 94

"Sau khi kết hôn, cuộc sống của hai người có gì khác biệt không?"

Tạ Vãn Hinh hỏi như vậy qua điện thoại.

Lương Uyển ngồi khoanh chân trên ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng. Bộ đồ ở nhà mà Chu Lịch mua cho cô trong một lần đi ngang qua trung tâm thương mại có hình chú voi lông mềm, rất ấm áp khi mặc vào mùa đông, nó còn có một chiếc mũ với hai cái tai voi to bản. Lần đầu nhìn thấy, Lương Uyển vừa thấy dễ thương lại vừa thấy ngây ngô, không nhịn được bật cười.

Lúc này, cô đang được sự dễ thương ấy bao bọc, mũi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, từ sofa không nhìn thấy được nhà bếp kiểu Trung, Lương Uyển đứng dậy, một tay ôm lọ hoa, xỏ dép bước lại gần, tựa người vào quầy bar.

Đằng sau cánh cửa kính trong suốt, Chu Lịch đang cúi đầu sơ chế tôm hùm, trên bếp có một nồi đất đang hầm thức ăn, vài làn khói trắng bốc lên nghi ngút. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ trải dài vào trong.

Chu Lịch mặc một chiếc áo hoodie màu xanh chàm, khi tập trung làm việc, lông mày hơi cau lại, đổ bóng xuống đôi mắt.

Qua điện thoại, Tạ Vãn Hinh nghe thấy hơi thở đều đều của Lương Uyển, liền lên tiếng: "Alo alo, còn ở đó không?"

"Còn," Lương Uyển trả lời khẽ, lớp lông mềm của bộ đồ ở nhà nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, cô nhìn Chu Lịch, "Trước và sau khi kết hôn... cũng không có khác biệt gì lớn."

Tạ Vãn Hinh chép miệng, cảm thấy câu trả lời này vẫn thiếu thiếu cái gì đó.

Nhưng hai giây sau, cô bỗng nghe thấy Lương Uyển từ từ lên tiếng.

"Chỉ là hoa tươi trong nhà giờ được thay mỗi tuần một lần, trong căn phòng tông lạnh luôn có một điểm nhấn rực rỡ. Khi bụng đói, chỉ cần mở miệng là có người xuống bếp, có thể ngồi đối diện nhau quây quần ăn những món nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện. Mấy ngày nay bên ngoài phủ đầy tuyết đẹp, điều mình nghĩ không phải là đi chụp ảnh, mà là về nhà chui vào chăn, tìm người đó để sưởi ấm."

Lương Uyển không chớp mắt nhìn Chu Lịch, ánh nắng chiếu xuyên qua những hạt bụi li ti trong không khí. Cô tự mình mỉm cười.

"Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhà bếp, chiếu lên làn khói trắng bốc lên từ bếp, yên tĩnh và ấm áp."

"Kết hôn không thay đổi điều gì, gần một năm trước khi kết hôn, chúng mình cũng đã sống như thế này rồi. Không thay đổi chính là điều tốt nhất. Hôn nhân mang lại điều gì? Có lẽ nó chỉ nói với mình rằng, hạnh phúc này sẽ không dễ dàng trôi đi."

Chu Lịch quay người mở tủ lạnh, ánh mắt liếc thấy Lương Uyển đang tựa người bên ngoài nhà bếp, anh bước đến bên cửa, khẽ cười cong ngón tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính.

Lương Uyển nhếch môi, giơ tay trái lên cong cong ngón tay với anh.

Chu Lịch dùng miệng hỏi cô: Đói rồi à?

Lương Uyển lắc đầu, không thành tiếng nói: Đến xem anh một chút.

Chu Lịch nheo mắt cười, nói: Sắp xong rồi.

Qua điện thoại, Tạ Vãn Hinh như vừa ăn cả một quả chanh, chua cả răng, đồng thời như có thể cảm nhận được trái tim bình yên, an nhiên của Lương Uyển lúc này.

"Cục cưng, mình thực sự rất vui khi thấy cậu hạnh phúc."

Họ như cùng nhau lặng lẽ vượt qua một đoạn lũ dữ trong cuộc đời. Tạ Vãn Hinh vật lộn, băn khoăn, đã có những lúc mê muội không tỉnh táo; Lương Uyển tê dại, thất vọng, vốn định nhuộm cả tương lai cuộc đời mình thành một màu xám. Họ trải qua từng mùa đông, ở cái tuổi ba mươi này, cùng nhau hoàn thành sự lột xác.

Lương Uyển tỉnh lại, đặt lọ hoa xuống, kẹp điện thoại vào vai và thay nước cho bình hoa.

"Cậu và Thẩm Gia thế nào rồi?"

"Hê hê," Tạ Vãn Hinh cười ngây ngô, "Tình cảm đang nồng ấm, bố mẹ mình cũng khá hài lòng về anh ấy."

"Vậy mình cũng vui."

Lương Uyển gần như không nhớ nổi tên bạn trai cũ của Tạ Vãn Hinh là gì nữa, thoát khỏi kẻ tồi tệ trong cuộc đời, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khi Chu Lịch bưng ra đĩa thức ăn đầu tiên, Lương Uyển vừa đổ thức ăn cho Hoa Đàm xong, thấy vậy liền rửa tay rồi vào bếp giúp anh bưng đồ.

"Cái này nóng lắm, em đừng động vào."

Chu Lịch kéo tay cô đang với về phía nồi đất lại, đưa cho cô đĩa thịt kho tàu mà cô đã đòi ăn, tự mình đeo găng tay cách nhiệt rồi bưng nồi đất ra.

Lương Uyển ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn anh đầy thích thú, cười tủm tỉm trêu chọc: "Đúng là vợ đảm."

Chu Lịch khẽ cười, quay lại bếp dọn dẹp xong, mang ra chai nước cam mà cô thích.

Lương Uyển đón lấy, uống một ngụm, rồi nói với anh: "Lee, em có chuyện muốn nói với anh."

"Ừ, em nói đi, anh cũng có chuyện muốn nói với em."

Lương Uyển lắc đầu, "Anh nói trước đi, chuyện của em cần nói rất lâu."

"Bố mẹ anh muốn đến Bắc Kinh gặp em." Chu Lịch vừa nói vừa quan sát biểu cảm của c 

Lương Uyển gật đầu, thần sắc thoải mái, "Khi nào vậy? Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn chưa chính thức gặp bố mẹ anh, lẽ ra em phải đến thăm họ trước."

Chỉ là cô chưa từng đề cập đến chuyện này.

"Mùng mười tháng sau, mười chín sẽ quay về Đức."

Lương Uyển nuốt nước bọt, "Em cần chuẩn bị gì không?"

"Chỉ cần mang theo người và cả linh hồn là được, họ chỉ muốn gặp em thôi mà, đừng căng thẳng, tiện đường họ cũng sẽ gặp mấy người bạn cũ ở trường đại học Z," Chu Lịch khẽ cười, "Em muốn nói gì vậy?"

Miếng thịt kho tàu phủ đầy nước sốt rơi vào bát cơm trước mặt Lương Uyển, cô cúi xuống nhìn, nuốt nước miếng, "Cuối tháng Lâm Tri Hân kết hôn, anh... có muốn đi cùng em không?"

Chu Lịch ngẩng lên, "Anh đi cùng?"

"Ừ, cô ấy thích náo nhiệt, nói tốt nhất mọi người nên đưa gia đình đi cùng..." Lương Uyển ngập ngừng, cười nói, "Em chỉ có mỗi anh là người nhà, còn có Hoa Đàm, em có thể mang nó đi cùng. Lâm Tri Hân anh cũng có ấn tượng mà, hai người đã gặp ở Hàng Châu."

"Ừ."

"Vậy anh có thời gian không? Có muốn đi cùng không? Đám cưới tổ chức ở Hàng Châu, chú rể cũng là người Hàng Châu."

Chu Lịch nhếch môi, "Có, được xuất hiện với tư cách là người nhà của em, anh rất sẵn lòng."

Lương Uyển sững lại, dùng đũa gõ vào bát của anh, "Trẻ con."

Khi ăn cơm luôn cần trò chuyện về điều gì đó, đôi khi là triển lãm của Voss, đôi khi là kế hoạch Lương Uyển chuẩn bị đi làm lại. Có thể là hôm nay đi mua sắm mua được gì, phần mềm mua sắm có ưu đãi gì, nhãn hiệu yêu thích ra mắt sản phẩm mới. Cũng có thể là chuyện kỳ lạ gặp phải hôm nay, chuyện lạ nhìn thấy, tin tức nghe được.

Vào mùa đông, Lương Uyển có thói quen khi ăn sẽ đặt chân lên mu bàn chân của Chu Lịch, vô thức nhấn nhẹ vài cái, đôi khi khẽ quệt vào bắp chân anh. Cô thích mọi hình thức tiếp xúc và cách truyền nhiệt độ cơ thể.

"Tri Hân và chú rể quen nhau trong buổi đọc sách." Cô nghiêng đầu, "Em có nói với anh chưa nhỉ? Tri Hân hiện đang là biên tập viên thực tập, coi như là hoàn thành giấc mơ thời trẻ của cô ấy."

Lương Uyển vừa ăn vừa hào hứng kể cho Chu Lịch nghe tin tức hạnh phúc này, chắc chắn nó sẽ trở thành chủ đề chính của bữa ăn.

Dù bao năm nay, cô luôn một mình ăn cơm trong yên lặng, phần lớn là những suất cơm ngoài hoặc quá nhiều dầu mỡ hoặc quá nhạt nhẽo, cô cũng đã quen với sự tĩnh lặng đó. Âm thanh duy nhất khi ăn là lời thoại từ máy tính bảng hoặc ti vi, hoặc khóc hoặc cười. Lương Uyển chỉ lắng nghe, xem, không thể tham gia, một mình cúi đầu ăn những món trong hộp nhựa.

Cô có phép tắc ăn uống rất tốt, khi ở ngoài với mọi người gần như không bao giờ chủ động bắt đầu một cuộc trò chuyện sôi nổi trong bữa ăn. Ăn không nói, ngủ không nói với cô là chuyện rất dễ làm, dù người khác có nói chuyện sôi nổi đến đâu, cô dường như cũng chưa từng nghĩ đến việc xen vào nói vài câu, nhiều nhất là đáp lại mọi chuyện, không để lời nói của người khác rơi vào im lặng.

Nhưng thực ra, Lương Uyển không thích ăn một mình.

Đặc biệt là vào mùa đông.

"Chú rể là một biên kịch chuyên nghiệp, cả hai đều là người làm trong ngành nghệ thuật, có chung chủ đề trò chuyện."

Lương Uyển hứng khởi giới thiệu.

Trong ánh mắt Chu Lịch mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vừa nghe, vừa dùng đũa gắp một miếng thịt tôm hùm đưa đến miệng Lương Uyển, giọng nói chuyện của cô đột nhiên dừng lại, như đang đấu tranh với sự thèm ăn, một lúc sau mới há miệng ăn miếng thịt tôm.

"Trong buổi đọc sách đó..."

Thịt tôm hùm khá dai, cô lại dừng lại để nhai hết miếng thịt rồi mới tiếp tục nói: "Ban đầu hai người họ không ưa nhau, đánh giá một cuốn sách trái ngược nhau, Tri Hân... chú rể..."

Tiếng tích tắc của đồng hồ chìm vào giọng nói lúc có lúc không của Lương Uyển.

Sự tĩnh lặng của mùa đông khác với mùa hè, như đang ở giữa một vùng đất hoang vu lạnh giá. Ngôi nhà thuê trước kia, cửa sổ dùng kính một lớp, khi hệ thống sưởi hỏng, phải tìm thợ sửa mấy lần mới ổn. Trước khi sửa, trong nhà như hang băng. Khi dùng túi nước nóng bằng cao su đổ nước sôi vào, loại túi sạc điện bây giờ sẽ không làm bỏng rộp cổ tay cô nữa, khi trời lạnh mà hệ thống sưởi hỏng, một lần sạc đủ ba cái, đặt ở những nơi khác nhau trên giường, một cái để ủ chân, một cái để ủ đùi, một cái để trên ngực. Túi sưởi điện có một mùi rất đặc biệt, nồng nặc của vật liệu khi bị đốt nóng, như mùi trong nhà mới sửa, tràn ngập trong mũi.

Trong cái lạnh cắt da cắt thịt ấy, đồ ăn đặt bên ngoài dần mất đi hơi nóng, dù có túi giữ nhiệt cũng không còn được sự nóng hổi như vừa nấu xong. Lúc đó cô luôn dùng đũa đảo qua những cọng rau đã nát, co rút cổ và vai, ôm một túi nước nóng trong lòng, ngẩn ngơ ăn xong bữa cơm. Ăn cơm giống như chỉ để duy trì chức năng cơ thể phục vụ cuộc sống bận rộn, là việc bất đắc dĩ, không thể nói là niềm vui.

Đôi khi nhìn ánh hoàng hôn trong phòng khách, cảm thấy khi mặt trời lặn, thế giới này cũng sẽ đi đến hồi kết, biến mất và bị phong ấn.

Chu Lịch chắp tay chống lên bàn, lông mày hơi nhướng lên, đuôi mắt cong cong, ánh mắt xuyên qua hàng lông mi rủ xuống dừng lại trên khuôn mặt sinh động của Lương Uyển.

Anh cười nhẹ tổng kết câu chuyện cô kể, "Vậy là họ từ oan gia ngõ hẹp thành vợ chồng?"

Lương Uyển mắt sáng lên, gật đầu lia lịa, cười đến mức lúm đồng tiền xuất hiện, "Đúng vậy, siêu ngọt!"

Hơi nóng từ thức ăn bốc lên giữa hai người, làn khói trắng chảy trôi, mỗi lần cô nói một câu, lại thổi động dòng khí ấy một lần.
Tầm mắt xuyên qua hơi ấm ấy, dừng lại trên khuôn mặt mờ ảo.

Lương Uyển nhìn chằm chằm vào Chu Lịch, có chút đờ đẫn.

Cô không còn thích ăn một mình nữa.

Khi ăn một mình, vì sợ không ăn hết, thường chỉ dám gọi một hai món. Nhưng từ khi có Chu Lịch, cô có thể gọi nhiều hơn, nếm thử từng món, anh ăn rất khỏe, có thể giúp cô giải quyết phần lớn.

Sau khi thoát khỏi cuộc sống bận rộn, cô nhận ra cuộc sống thật ý nghĩa, những tin tức ngọt ngào kia cô cũng muốn chia sẻ với người khác. Có một người kiên nhẫn nghe cô lảm nhảm thật tốt biết bao.

Hệ thống sưởi trong phòng không hỏng, không lạnh nữa.

Dù có hỏng, cô cũng có thể ôm Chu Lịch để sưởi ấm, giống như ôm túi nước nóng vậy. Trên người anh không có mùi lạ như túi nước nóng, mà là mùi hoa nhài nhẹ nhàng giống cô. Vì cô thích mùi này, nên viên giặt ở nhà đều đổi thành loại này.

Cô đặt chân lên chân Chu Lịch, ngón chân móc vào ống quần anh luồn vào trong.

Ấm áp.

Trong thời đại này, cô có thể bỏ qua TV, máy tính, điện thoại khi ăn, không ngoài hai lý do.

Thức ăn rất ngon.

Người cùng ăn không khiến cô cảm thấy chán.

Từ khi sống chung, Lương Uyển ăn ngon miệng hơn hẳn, cân nặng tăng đúng tám cân, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Chu Lịch nói trước đây cô quá gầy, không tốt cho sức khỏe, điều dưỡng cơ thể không thể chỉ dựa vào thuốc, dinh dưỡng cũng phải theo kịp.

Lương Uyển luôn nhớ đến một câu trên mạng, trước đây cô thấy câu này không rõ ý nghĩa.

— Yêu người như trồng hoa.

Trước đây cô không thích câu này, mọi phương diện đều không thích.

Nhưng bây giờ, cô đã hiểu.

Không phải trồng bông hoa trong lọ, mà là trồng trong đất, nhìn nó lớn lên khỏe mạnh, đơm hoa kết trái.

Chăm sóc nên là hai chiều.

Nhưng chăm sóc thế nào?

Cô nấu ăn không ngon lắm, không thích làm việc nhà, tiền không nhiều bằng Chu Lịch. Dồn sức vào chỗ nào cũng không ổn.

"Anh có thứ gì đặc biệt muốn không? Thứ mà với anh không dễ dàng có được?" Cô cắn một miếng thịt tôm hùm Chu Lịch gắp cho.

"Đặc biệt muốn?"

Chu Lịch trầm ngâm một lúc, cúi đầu nghĩ rất lâu.

Lương Uyển vẫy tay, "Thôi bỏ đi, với anh có lẽ hầu hết mọi thứ đều dễ dàng có được."

Chu Lịch bật cười, "Muốn lên vũ trụ."

"Vũ trụ?" Lương Uyển tròn mắt, "Cái này em cũng không giúp được anh đâu, em cũng muốn đi nè. Có cái gì thực tế hơn không?"

"Hỏi anh câu này để làm gì?"

Lương Uyển hạ giọng nhỏ thì thầm: "Muốn vì anh..."

Chu Lịch nghiêng người lại gần, "Uyển Uyển, anh không nghe rõ."

"Muốn làm gì đó cho anh! Anh làm cho em nhiều hơn em làm cho anh, em không thể chỉ nhận mãi."

Chu Lịch giật mình, siết chặt tay cô, mỉm cười.

"Em đã làm rất nhiều cho anh rồi."

"Em có làm gì đâu?"

"Em mở lòng với anh, chấp nhận anh bước vào cuộc sống của em. Em vốn không muốn kết hôn, đúng không? Cũng là vì anh mà thỏa hiệp."

Lương Uyển sững sờ, đè tay anh xuống.

"Sao lại là thỏa hiệp? Chu Lịch em nói cho anh biết, nếu em không muốn kết hôn, dù Ngọc Hoàng ép em, em cũng sẽ không kết." Ánh mắt cô mở to lấp lánh, "Em kết hôn với anh, một trăm phần trăm là vì em muốn."

Chu Lịch lặng lẽ nhìn cô, ngón tay cái vô thức xoa nhẹ da cô, như một con rắn nhỏ đang vu.ốt ve.

Lương Uyển ngứa ngáy co vai lại.

Cô đang định trách móc, bỗng nghe Chu Lịch nói: "Đây chính là thứ anh muốn."

Cô nghi hoặc không hiểu, "Cái gì?"

"Mỗi ngày nói một câu yêu anh được không?"

Lương Uyển co rúm ngón tay như bị điện giật, móc tay anh kéo về phía mình.

Chu Lịch cười nhìn cô, như đang chờ đợi phản ứng của cô.

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi."

Lương Uyển nuốt nước bọt liên tục, mím môi, "Với em điều này quá dễ dàng."

"Vậy sao?" Chu Lịch chống cằm nhìn cô, nhấn mạnh, "Là mỗi ngày."

"Tất nhiên là mỗi ngày, em có thể nói hai lần, thậm chí ba lần."

Chu Lịch, chào buổi sáng.

Biến thành: Chu Lịch, em yêu anh.

Chu Lịch, chào buổi trưa.

Là: Chu Lịch, em sẽ quấn lấy anh.

Chu Lịch, chúc ngủ ngon.

Chu Lịch, em yêu anh.

Đêm khuya, Lương Uyển vừa được vu.ốt ve như bông gòn, ướt đẫm được vớt từ bồn tắm lên, cô nằm rạp trên vai Chu Lịch, hai má phúng phính, cảm nhận anh lại căng lên bên trong.

"Sao anh chưa xong vậy?"

Chu Lịch ho nhẹ, "Vậy kết thúc nhé?"

Lương Uyển cười: "Kết thúc cái gì, lại đây."

Cô quấn lấy cổ anh, chân vòng qua người.

...

Khi tóc được sấy khô, trăng non đã lên đến đỉnh cao ốc.

Không khí đêm nay trong vắt như ở thảo nguyên không người, vài ngôi sao sáng lấp lánh rõ ràng.

Lương Uyển ôm "túi nước nóng" của mình, thẳng thừng đè lên người anh, nhắm mắt an tâm hít thở.

"Chu Lịch, em yêu anh."

Dưới gò má là lồng ngực nhấp nhô của Chu Lịch cùng trái tim đang đập bên trong. Cô nghe tiếng đập ngày càng nhanh, thình thịch.

Không che giấu.

"Lương Uyển, anh yêu em."

Lương Uyển đờ người, như một con mèo kêu grừ grừ, cũng như Hoa Đàm đột nhiên làm nũng kêu eng éc, dùng trán cọ qua cọ lại trên ngực Chu Lịch, phát ra tiếng ư ử.

"Phải để em phải nói với anh... như vậy em chẳng làm gì được cho anh."

Chu Lịch ôm cô, cười nói, "Cô Lương, tính toán chi li làm gì? Chúng ta là vợ chồng. Em ở bên anh là đủ rồi."

Người luôn theo đuổi sự tinh tế như Chu Lịch cũng có một món nợ ngớ ngẩn. Nhưng món nợ này, là anh sẵn lòng.

Vì là đám cưới bạn học cấp ba, Tạ Vãn Hinh, Thẩm Gia cùng Lương Uyển, Chu Lịch cùng lên đường.

Trần Tri Nguyên vốn định đi cùng, nhưng không biết vì bận việc đột xuất hay lý do gì, cuối cùng đổi sang chuyến bay khác.

Thời gian là cuối tuần, đường ra sân bay tắc nghẽn vì xe riêng.

Bốn người không phải lần đầu gặp mặt, ngoại trừ Thẩm Gia hơi ngại ngùng, chẳng mấy chốc đã trò chuyện vui vẻ.

Chu Lịch trước mặt người ngoài luôn giữ vẻ mặt bình lặng, lạnh nhạt, lịch sự nhưng không chủ động bắt chuyện, như một cái bóng cao lớn đi bên Lương Uyển.

Cô và Tạ Vãn Hinh nói chuyện suốt đường, giữa đường còn gọi video cho Lâm Tri Hân.
Lâm Tri Hân bận tối mắt tối mũi, đang xác nhận quy trình cuối cùng với công ty tổ chức đám cưới, sáng hôm sau còn phải trang điểm và tập dượt. Lương Uyển lần đầu thấy chú rể trong video, trước đây chỉ xem ảnh, là một người đàn ông thanh tú đầy thư sinh, nghe nói cùng ngày sinh với Lâm Tri Hân, chỉ lớn hơn một tuổi.

Cúp máy, Tạ Vãn Hinh huých vào Lương Uyển.

"Còn hai người? Đăng ký kết hôn lâu rồi, bao giờ tổ chức đám cưới? Mình còn đợi uống rượu mừng đây, tiền mừng đã chuẩn bị sẵn rồi, chắc chắn là dày nhất."

Lương Uyển cười: "Bọn mình không định tổ chức đám cưới."

"Hả? Dù đơn giản cũng không được không tổ chức chứ, bây giờ đám cưới kiểu Trung cũng rất thịnh hành, nếu em không thích mặc váy cưới, mình thấy hai người tổ chức mặc Hán phục cũng rất hay."

"Mình thích váy cưới, không tổ chức đám cưới không liên quan đến mấy cái này, chỉ là thấy không cần thiết, hơn nữa," Lương Uyển không né tránh chủ đề như trước, "Lúc phát biểu cha mẹ cô dâu, ai sẽ nói? Mình có thể đặc biệt tự mình nói, nhưng dưới khán đài chắc chắn có rất nhiều người bảo thủ, mình không muốn trở thành chủ đề bàn tán của họ, không cần thiết."

"Tiền mừng thì sao? Thiệt quá."

Lương Uyển cười, "Mình không có nhiều họ hàng bạn bè, một đám cưới tổ chức xong, tiền mừng chưa chắc đã đủ chi phí."

Theo phong cách mua hai chiếc nhẫn của Chu Lịch, chi phí đám cưới chỉ có cao chứ không thấp.

"Thôi được rồi, vậy mình chẳng được nhìn thấy cậu mặc váy cưới sao? Trời ơi, tiếc quá, mình rất muốn xem." Tạ Vãn Hinh vỗ đùi, thở dài, "Sếp Chu, anh cũng rất muốn xem đúng không?"

Chu Lịch bất ngờ bị gọi tên, quay đầu lại bình thản, nhìn Lương Uyển mỉm cười, "Ừ, nhưng mọi thứ về đám cưới đều nghe theo Lương Uyển."

Lương Uyển quay đầu ngạc nhiên, "Anh muốn xem sao?"

Chu Lịch cúi mắt nhìn cô, "Sao em lại nghĩ anh không muốn xem?"

Lương Uyển chớp mắt, mắt đen như hạt nhãn, lấp lánh, "Anh không nói."

Chu Lịch bật cười bất lực.

Tạ Vãn Hinh còn trực tiếp hơn, ôm bụng cười to.

"Em yêu, cái này cũng phải nói sao? Mình nghĩ bằng đầu gối cũng biết, trong đầu anh Chu nhà cậu ngoài công việc chỉ còn cậu, có thể không muốn xem sao? Nhìn cậu mặc váy cưới từ từ bước về phía anh." Tạ Vãn Hinh trêu chọc, "Tôi nói đúng tâm tư anh rồi phải không, sếp Chu?"

Chu Lịch cười không nói, nắm tay Lương Uyển đặt lên đùi mình.

Lương Uyển quay lại nhìn anh, rồi nhìn tay hai người, cười khẽ nghiêng người đến trước mặt anh, nói với giọng chỉ anh nghe thấy: "Nắm chặt thế, sợ em chạy mất à?"

Chu Lịch cúi mắt vừa đủ nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô, "Anh chỉ đơn giản là - thích dính người."

Giọng nói nhỏ nhẹ cũng chỉ Lương Uyển nghe thấy.

Bên cạnh Tạ Vãn Hinh và Thẩm Gia đang đùa giỡn ở sân bay, Lương Uyển đờ người hồi lâu, bật ra hai từ.

"Lẳng lơ."

Anh cười khẽ, không phản bác.

Lương Uyển nhếch mép, dùng sức cũng không kìm được, "Cho phép anh dính."

Một lúc sau, Lương Uyển lại nói chuyện với Tạ Vãn Hinh.

Chu Lịch đảo mắt, sự dịu dàng trong mắt lập tức tan biến, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện.

Đối phương đã nhìn Lương Uyển rất lâu, vừa định giơ điện thoại lên chụp.

Hai ánh mắt chạm nhau, người đàn ông đờ ra, vội xoay điện thoại đang giơ trước ngực lên tai, giả vờ gọi điện.

Chu Lịch cười khẽ, chú ý lại tập trung vào Lương Uyển đang nói chuyện sôi nổi, nghe cô dùng đủ giọng điệu trò chuyện với bạn bè, rất thú vị.

Giọng cô không nhỏ, thường nói chuyện mang theo khí chất trầm ổn, kín đáo, nhưng khi xúc động cũng có thể như chim sơn ca.

Chờ nửa tiếng đồng hồ, Lương Uyển đã nói chuyện suốt nửa tiếng, đến cuối cổ họng ngứa ngáy như có sạn, giọng trở nên khàn khàn.

Chu Lịch vặn nắp chai đưa cho cô, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào vai nhắc nhở: "Uống chút nước đi."

"Ừm," Lương Uyển đã quen với sự chăm sóc này, quay người cầm ly ngửa đầu uống hơn nửa ly, rồi đưa lại ly nước đã mở nắp cho Chu Lịch, "Tri Hân còn bảo mình..."

Chu Lịch vặn chặt nắp, cuộn lòng bàn tay cô vào giữa hai bàn tay mình, đặt lên bụng, tiếp tục nhìn bầu trời xanh ngắt sau tấm kính lớn, lắng nghe giọng cô chờ đợi.

Rất lâu trước đây -

Anh lại dùng từ "rất lâu", anh đã quen với những ngày có Lương Uyển bên cạnh, như thể đây vốn là cuộc sống của anh.

Rất lâu trước đây, Chu Lịch thường xuyên phải bay khắp nơi.

Quê nhà ở Bắc Kinh, nhà lúc đó ở Đức, ông nội ở Oslo, còn có công việc cũ khiến anh phải đi lại giữa các nước châu Âu.

Thời gian biểu của anh kín mít, gần như không có lúc rảnh, khi ở nhà một mình cũng quen làm việc với máy tính, ngay cả thời gian ở sân bay cũng dùng để học hoặc trả lời email.

Vì vậy, anh thực sự không thích đi cùng người khác.

Kể cả Hách Dịch Phi thân thiết nhất, hễ mở miệng nói chuyện vô thưởng vô phạt, Chu Lịch sẽ ngẩng mắt bảo anh ta im lặng, hoặc nói chuyện công việc, hoặc nhắm mắt ngủ. Anh chỉ lắng nghe những lời đùa cợt trong những cuộc vui đã hẹn trước, đáp lại vài câu, thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Chu Diên hay Chu Vệ đều có tính cách như vậy, làm việc tỉ mỉ. Trình Liên Thư tuy có thể kiềm chế Chu Diên, nhưng bản thân bà cũng là người nghiện làm việc, hai người ở bên nhau không thể cân bằng tốt giữa gia đình và công việc. Tình hình chỉ cải thiện khi Chu Lịch hơn hai mươi tuổi, họ dường như đột nhiên mệt mỏi với cuộc sống bận rộn, bắt đầu dồn trọng tâm vào gia đình, đổ hết tình yêu lên Trình Mạn. Lúc này họ nhận ra cần quan tâm nhiều hơn đến tâm lý Chu Lịch, nhưng chim di cư đã mọc cánh, từ lâu bay xa.

Chu Lịch không oán trách cha mẹ, anh hiểu điều kiện vật chất thời trưởng thành chính là do họ bôn ba như vậy mà có. Anh không cho phép bản thân nghĩ về bất mãn hay thất vọng.

Anh sẽ không để gai trên người ướt trước mặt ai, không rụng, không mềm, ngay cả trước mặt mình cũng vậy.

Anh và Lương Uyển giống nhau, quen sống một mình.

Ăn một mình, đi một mình, ngủ một mình, sống một mình.

Cũng xây dựng pháo đài kiên cố trong thế giới riêng, chỉ có điều pháo đài của anh vô hình và khó nhận ra hơn Lương Uyển.

Nhưng thói quen, thực ra không phải là thích.

Anh cúi đầu mở lòng bàn tay Lương Uyển.

Đường sinh mệnh dài, kéo dài đến gân cổ tay.

Ăn hai người, đi hai người, ngủ hai người, sống hai người.

Đây là điều anh thích bây giờ.

Anh thường suy nghĩ, cũng sẽ tách khỏi thế giới của mình, nhìn lại bản thân từ góc nhìn khách quan.

Anh không muốn lặp lại con đường của cha mẹ, anh sẽ cân bằng tốt giữa gia đình và công việc.

Thực tế mà nói, anh không thiếu túi hàng hiệu, anh thiếu Lương Uyển.

Việc gì cũng ưu tiên cô có trái với nguyên tắc trước đây của anh?

Có lẽ vậy.

Nhưng Chu Lịch hiểu Lương Uyển xứng đáng.

Cô không phải người vô lý, cũng không phải người chỉ biết nhận như lời cô nói, càng không phải người ích kỷ như Lương Liêm Thấm miêu tả.

Lương Uyển phần lớn thời gian đều kìm nén bản thân, cô sẽ ủng hộ anh ưu tiên công việc, sẽ thu hồi nhu cầu của mình khi xung đột với công việc.

Chu Lịch dùng kinh nghiệm bản thân để phân tích, chuyện tình cảm không thể bỏ lỡ.

Hơn nữa, anh tự tin có thể xử lý tốt công việc trong mọi tình huống.

"Sao vậy?"

Lương Uyển nhân lúc Tạ Vãn Hinh đi vệ sinh quay đầu nhìn Chu Lịch.

"Hửm?"

Chu Lịch nhếch mép.

"Trông anh đầy tâm sự."

Lương Uyển dùng đầu ngón tay chạm vào giữa lông mày anh.

Chu Lịch nắm lấy bàn tay này, xòa ra vầng trán vô thức nhíu lại.

"Anh không có tâm sự, chỉ là đang nghe em nói chuyện."

Lương Uyển ngây ngô cười hai tiếng, lại đòi ly nước, giọng trở nên trong trẻo nhưng khàn khàn, "Nói đến khàn cả giọng."

"Lên máy bay ngủ một giấc, tối qua ngủ không ngon."

Lương Uyển liếc mắt, "Không phải do anh à?"

Chu Lịch không xác nhận cũng không phủ nhận, hỏi: "Thật sự không nâng hạng vé?"

Lương Uyển lắc đầu: "Đi cùng nhau sao có thể ngồi tách riêng với bạn, với lại Bắc Kinh bay Hàng Châu chỉ có chút thời gian, đâu phải bay Na Uy."

Lên máy bay, Chu Lịch xin tiếp viên thêm một cái chăn, lót hai cái sau lưng Lương Uyển, đắp áo khoác của mình lên người cô.

Kéo mặt nạ xuống, Lương Uyển dựa vào vai Chu Lịch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy đã đến Hàng Châu.

Tối hôm đó họ ở lại khách sạn tổ chức đám cưới của Lâm Tri Hân cho tiện.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thảm cỏ đầu xuân đã xanh mướt, hồ trong sân có thiên nga trắng đen bơi lội.

Lương Uyển vẫn bị cảm trong cái lạnh cuối xuân, mũi nghẹt, mắt mơ màng nhìn Chu Lịch. Amidan cũng đau, không chỉ do nói nhiều, mà còn là dấu hiệu của cảm.

Chu Lịch lấy thuốc kháng viêm cho cô uống, thỉnh thoảng sờ trán kiểm tra.

Không sốt.

Lương Uyển nằm đến sáu giờ tối thì bị Chu Lịch gọi dậy ăn tối.

Vừa ra khỏi phòng đã gặp Trần Tri Nguyên đến.

Vốn định hai người ăn tạm gì đó, giờ thành bữa tối năm người.

Hai cặp tình nhân, một kẻ độc thân.

Trần Tri Nguyên vừa ngồi xuống đã tự giễu, "Mình như cái bóng đèn vậy."

Tạ Vãn Hinh cười: "Loại sáng nhất."

Lương Uyển đờ ra, "Cậu hút thuốc à?"

Mũi nghẹt thế mà vẫn ngửi thấy mùi thuốc trên người anh.

Trần Tri Nguyên ngồi ở góc bàn bốn người, coi như thêm một ghế, ngay cạnh Lương Uyển. Cô ngửi mùi thuốc, đầu càng đau.

"Ờ, ừ."

Anh cúi xuống ngửi, anh hút thuốc trước khi vào, mùi không nồng lắm.

Chu Lịch đứng dậy, nắm tay Lương Uyển đổi chỗ, tránh xa Trần Tri Nguyên.

Chu Lịch lạnh giọng: "Cô ấy không thích mùi thuốc."

Trần Tri Nguyên ngẩng lên: "Tôi biết rồi."

Chu Lịch cười, không nói gì.

Lương Uyển lúc cảm không có khẩu vị, gắp vài món thanh đạm ăn, cảm thấy đầu lưỡi nhạt nhẽo, lại gắp miếng thịt kho đậm vị, bị ngấy đến mức suýt nôn.

Cô đặt đũa xuống, nghĩ bụng mình ngày càng kén ăn.

Có lẽ do bị tay nghề nấu nướng của Chu Lịch làm hư.

Bây giờ cô thà ăn mì gói.

Trong bữa ăn, Trần Tri Nguyên nghe điện thoại, quay lại chủ động bắt chuyện với Chu Lịch.

"Tôi có đồng nghiệp là đàn em cùng trường ở Đức với anh, nghe nói chúng ta ăn tối cùng nhau, kể cho tôi vài chuyện về anh."

Lương Uyển nhớ lại Trần Tri Nguyên từ lâu cũng đã nhắc chuyện này.

Một đàn em.

Chu Lịch cười như không, "Tôi quen à?"

Trần Tri Nguyên đờ ra, "Chưa chắc anh quen, nhưng cậu ta biết anh, anh khá nổi trong cộng đồng du học sinh Trung Quốc. Tiểu Lương Uyển, cậu không muốn nghe chuyện cũ của Chu Lịch sao?"

Lời vừa dứt, Chu Lịch ngẩng mắt, ánh mắt sắc lạnh quét qua Trần Tri Nguyên.

Trần Tri Nguyên cười thầm, nghĩ anh không muốn Lương Uyển nghe nên mới như vậy.

Lương Uyển ngáp một cái, "Anh ấy kể gần hết cho mỉnh rồi."

"Cậu có biết hồi đó không biết bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh ta không?" Trần Tri Nguyên bình tĩnh nhìn Lương Uyển, "Anh ta thân với em gái một người bạn, cô bé đó vì theo đuổi anh ta đến mức bỏ bê học hành."

"Dĩ nhiên, sếp Chu đều từ chối." Trong tiềm thức, Trần Tri Nguyên không muốn bộ mặt mình quá khó coi, "Nhưng anh Chu nhà cậu thực sự rất có duyên. Tiểu Lương Uyển, cậu phải coi chừng đấy, thế giới này có quá nhiều cám dỗ."

Chu Lịch nhíu mày, thìa sứ rơi vào bát phát ra tiếng leng keng.

Lương Uyển đè tay Chu Lịch xuống, đôi mắt vốn đã khó chịu vì cảm càng nheo lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Tri Nguyên.

"Mình biết hết rồi, anh ấy đã kể với mình từ lâu, mỗi lời tỏ tình của các cô gái, anh ấy đều xử lý ổn thỏa, từ chối lịch sự không làm tổn thương ai. Đồng nghiệp của cậu khi ở trường cũng không quen Chu Lịch phải không? Chỉ là nghe đồn thổi, thổi phồng chuyện lên thôi."

Lương Uyển không hứng thú, một tay nắm ngón cái Chu Lịch, một tay chống cằm.

Trần Tri Nguyên muốn nói lại thôi, vừa sắp xếp ngôn ngữ chuẩn bị nói, bị Lương Uyển ngắt lời.

"Còn chuyện anh ấy có duyên, mình thấy bây giờ anh ấy có vẻ không được lòng các cô gái lắm, không thấy ai tỏ tình, mình không lo đâu." Lương Uyển nhìn Chu Lịch, cười, cố ý nói, "Hình như mình còn có duyên hơn anh ấy, Trần Tri Nguyên, cậu nói chuyện chua ngoa thế, không lẽ vẫn chưa buông tha mình? Hay là không cam tâm."

Tạ Vãn Hinh đứng giữa, khuyên không phải, không khuyên cũng không xong. Cô cũng thấy Trần Tri Nguyên nói chuyện quá chua ngoa, đương nhiên đứng về phía Lương Uyển.

"Trần Tri Nguyên, cậu ăn cơm thì ăn, nói cái gì thế. Sếp Chu và Lương Uyển đã kết hôn rồi."

Lương Uyển quay sang nói với Tạ Vãn Hinh: "Vãn Hinh, mình bị cảm, không khỏe lắm, muốn về phòng nghỉ trước."

"Ừ, cậu về đi, sếp Chu chăm sóc cô ấy tốt nhé."

Lương Uyển đứng dậy kéo Chu Lịch ra khỏi nhà hàng, nửa đường ho liên tục.

"Chu Lịch, em không có giận, anh có thể bế em về không?"

Cô đột nhiên dừng lại dựa vào tường, ngẩng đầu, bị cảm hành hạ đến mức sống dở chết dở.

Chu Lịch bế cô lên theo kiểu hoàng tử bế công chúa.

"Chu Lịch, anh nói xem, những mối quan hệ không cần thiết có nên dứt khoát không?"

Lương Uyển nắm chặt áo anh, hít mũi há mồm, khẽ hỏi.

"Anh không can thiệp quyết định của em," Chu Lịch ôm cô sát vào người hơn, "Nhưng anh không thích hắn, càng không thích hắn gọi em là tiểu Lương Uyển."

Lương Uyển bật cười, sau đó sặc vài tiếng.

"Vì chuyện này à, em tưởng anh giận vì lời hắn nói chứ."

Chu Lịch nhếch môi.

Ngược lại, thực ra lúc Lương Uyên đè tay anh xuống, anh rất vui.

Cô không chút do dự nghi ngờ, đứng về phía anh, tin tưởng anh.

"Anh không thân với em gái người bạn."

"Ừ."

Chu Lịch cúi đầu, nhìn người đang thờ ơ, "Anh chỉ cùng anh trai cô ấy làm bài tập nhóm, cô ấy đến tìm anh trai nên gặp vài lần."

"Ừm ừm, biết rồi," Lương Uyển xoa mặt anh, "Dù là con gái tỏ tình với anh, hay anh nhận được nhiều tỏ tình, đều là chuyện bình thường. Ở tuổi biết yêu, với khuôn mặt này của anh, nếu em gặp cũng sẽ tỏ tình, biết đâu chúng ta đã quen nhau sớm hơn nhiều năm."

Tối nay cô không uống giọt rượu nào, nhưng đầu óc mụ mị như say.

Cửa thang máy mở, Chu Lịch sảu bước đưa cô qua hành lang. Đây là khách sạn phong cách bán Trung Quốc, hành lang treo vài bức thư pháp, bày mấy món đồ sứ, ngoài cửa sổ là thảm cỏ và đèn trang trí lấp lánh.

Có cây đèn đường đứng bên hồ dưới tán liễu.

Lương Uyển nheo mắt nhìn ra, miệng lẩm bẩm: "Nhưng anh từ lâu đã sang Đức, không ở trong nước, dù em muốn gặp cũng không được."

Chu Lịch ép cô vào cửa phòng, với lấy thẻ phòng, vô tình nói: "Anh cũng về nước vài lần, có lẽ chúng ta từng gặp trên phố."

Lương Uyển không cho là đúng, từ người anh bước xuống, đẩy cửa vào ngã lên sofa.

Sáng nay mới gội đầu lại dính mùi thuốc, cô không thể ngủ với mùi này.

Tắm xong, sấy tóc, Lương Uyển đã không còn tinh thần nói chuyện. Chu Lịch dựa vào đầu giường dùng điện thoại xem tin tức công việc, cô khó thở dựa vào ngực anh từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hôm đám cưới, theo dự báo thời tiết là trời âm u, nhưng thực tế lại nắng đẹp, nhiệt độ tăng nhẹ, theo cách nói dân gian là điềm lành.

Quê Lâm Tri Hân ở Nghĩa Ô, cô và chú rể đã tổ chức tiệc ở quê một lần, nên đám cưới này chủ yếu là bạn bè, đồng nghiệp trẻ tuổi, không khí rất náo nhiệt.

Lương Uyển nghỉ ngơi một đêm, người đỡ mệt hơn, sáng sớm đã gặp được cô dâu xinh đẹp. Cô mặc váy cưới hai dây, tà váy bồng bềnh cần người nâng lên mỗi khi rẽ góc.

Lâm Tri Hân than thở với cô và Tạ Vãn Hinh: "Không bao giờ kết hôn nữa, bộ này nặng chết đi được. Hôm qua không ngủ được, sáng nay dậy sớm trang điểm, tập dượt, cảm giác sắp xỉu rồi."

Tạ Vãn Hinh cười: "Đương nhiên chỉ kết hôn một lần thôi, còn muốn mấy lần nữa?"

Lâm Tri Hân không ngẩng nổi cổ, ôm tà váy ngồi xuống sofa, "Xem biểu hiện của anh ấy vậy."

Khách mời kéo đến từng đợt, vào phòng chào hỏi cô dâu chú rể rồi ra phòng nghỉ uống trà nói chuyện.

Buổi chiều có nghi thức ngoài trời, sáu giờ mười tám mới vào tiệc tối.

Tạ Vãn Hinh hỏi nhỏ Lâm Tri Hân: "Giang Lan không ngồi cùng bàn mình chứ?"

"Yên tâm, hai người một bên trái một bên phải, cách xa cả dải ngân hà."

Tạ Vãn Hinh vỗ ngực thở phào.

Đưa người yêu đến chỗ đông bạn cũ có điểm không hay, ở đây có nhiều chuyện cũ mà người ấy không biết. Như chuyện cô và bạn trai cũ Giang Lan, giải thích với Thẩm Gia rất phiền.

Thẩm Gia và Chu Lịch im lặng đứng góc phòng, họ không phải người hoạt ngôn, một người nhút nhát, một người thờ ơ với chuyện không liên quan.

Lâm Tri Hân còn mời Trần Triệu, giáo viên chủ nhiệm cấp ba kiêm dạy tiếng Anh, cũng là thầy của Trần Tri Nguyên lớp bên. Hồi đó câu lạc bộ tranh biện tiếng Anh do Trần Triệu phụ trách, nên thầy nhớ rõ Lương Uyển và Trần Tri Nguyên.

Vừa đến, Trần Triệu kéo tay áo Trần Tri Nguyên đến trước mặt Lương Uyển hàn huyên.

Tối qua hai người không vui, giờ cô vẫn không vui, môi khô nứt nẻ vì cảm, không muốn tiếp chuyện.

Mấy bạn cùng lớp vây quanh, khen Lương Uyển xinh hơn hồi cấp ba, những lời như vậy liên tục tuôn ra.

Sau khi tốt nghiệp, người ta chỉ giữ liên lạc với ai thân thiết, như cô và Tạ Vãn Hinh, hoặc Lâm Tri Hân. Người không thân không buồn tìm hiểu tình hình của cô, chỉ nghe đồn về chuyện tình cảm, hiểu biết cực kỳ hời hợt.

"Nghe nói cậu có bạn trai rồi? Là tổng giám đốc? Bao nhiêu tuổi?"

Trần Triệu càng ngạc nhiên, "Tổng giám đốc gì? Làm nghề gì? Đừng để bị lừa."

"Là tổng giám đốc thì có tiền là được rồi."

"Lương Uyển mê ngoại hình, không thể nào không tìm người đẹp trai."

Giọng Hàng Châu thân quen, nhưng nội dung lại chói tai.

Trần Tri Nguyên như cá gặp nước. Nhân vật nổi tiếng ngày xưa, giờ khoe khoang không nói thành tích hiện tại, mà nhắc lại chuyện cũ. Lương Uyển thấy buồn cười, không biết từ khi nào, Trần Tri Nguyên đã sống trong quá khứ.

Rõ ràng trước đây anh vô tình với cô, ở nước ngoài yêu đương hạnh phúc năm năm, về nước lại hoài niệm.

Ánh mắt sắc bén của Lương Uyển nhìn người đàn ông từng khiến cô rung động thời trẻ.

Cô nhớ đến một câu trong "The Fault in Our Stars", nhìn một người phải nhìn tổng thể, không phải từng phần. Có người tổng thể lớn hơn tổng các phần, có người ngược lại.

Lương Uyển ngày đó thấy Trần Tri Nguyên phát hiện bí mật của mình, chút thương hại và tôn trọng của anh khiến cô cảm động. Nhưng giữa tiếng huyên náo mà nhìn anh, cô thấy tổng thể anh không sáng như điểm sáng từng phần. Anh ta thậm chí tối tăm, hoặc từ lúc nào đó trở nên tối tăm. Như chàng trai trẻ chỉ có mùi hoa nhài, đột nhiên rời khỏi vườn hoa, chỉ còn mùi thuốc lá, tàn lửa khó chịu cháy âm ỉ.

Cô không còn chút kiên nhẫn nào để nhìn kỹ người như vậy.

"Có người nông cạn, có người bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, một ngày cháu sẽ gặp người như cầu vồng rực rỡ, khi gặp người đó, cháu sẽ thấy những người khác chỉ là mây trôi."

Đây là lời ông nội nam chính nói với nữ chính.

Hoặc có thể nói: Người ấy như cầu vồng, gặp rồi mới biết.

Lương Uyển khoanh tay đứng giữa những người bạn cũ, cô vẫn giỏi ứng phó, xoay sở các mối quan hệ như thời đi làm, cô không mất khả năng này, nhưng cảm thấy mệt mỏi khi làm vậy.

Lương Uyển ngoảnh nhìn về phía Chu Lịch.
Anh không xa cô, chỉ bị ngăn cách bởi đám người trước mặt. Anh tĩnh lặng như hồ nước không gió, chỉ cần ánh mắt gặp nhau, Lương Uyển cũng thấy lòng mình lắng lại.

Càng ở nơi đông người, cô càng thấy rõ Chu Lịch.

Ở quán bar cũng vậy, ở đây càng thế.

Trước mắt lướt qua bao khuôn mặt, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở anh.

Lương Uyển có cảm giác mãnh liệt.
Dù cô và Chu Lịch gặp nhau bao lần, cô cũng sẽ dừng ánh nhìn ở anh giữa dòng người. Dù là phố phường nhộn nhịp, bệnh viện đông đúc, hay trường học vội vã, cô không thể cam lòng bỏ lỡ anh.

Vì vậy lời Chu Lịch nói lúc nãy, rằng có thể họ từng gặp ở đâu đó, hoàn toàn không đúng.

Cô nhướng mày, hơi chu môi, làm mặt bất lực với Chu Lịch.

Chu Lịch hiểu ý, bước vào vòng vây, kéo tay cô ra, đứng bên cạnh.

Tiếng bàn tán ngừng lại, Tạ Vãn Hinh thở phào.

Ánh mắt soi xét đổ dồn về Chu Lịch, anh bình thản, liếc nhìn gò má ửng hồng của Lương Uyển.

Cô như tìm thấy thế chủ động trong bị động, bỏ rơi tư thế phòng thủ.

Chu Lịch cười khẽ, đây là sân nhà cô, cô không cần ai giải vây, cô sẽ ngẩng cao đầu đúng lúc.

"Giới thiệu một chút, đây là anh nhà tôi."

"Anh nhà?"

Lương Uyển đổi từ, "Ông xã. Chồng hợp pháp có giấy đăng ký. Tò mò à? Xem xong thì tha cho tôi, tôi đang cảm đây, mọi người nói chuyện đi, tôi và chồng tôi đi nghỉ một lát, lát nữa gặp lại ở nghi thức."

Cô kéo Chu Lịch ra khỏi vòng vây, thoát khỏi mùi thuốc lá.

Lương Uyển và Chu Lịch ngồi xích đu bên hồ, cô đếm trên đầu ngón tay: "Bạn thân cùng lớp ngoài Tạ Vãn Hinh đều đã kết hôn, đây là đám cưới áp chót, sau này không đi nữa."

Cô ngửi tóc mình, "Vẫn còn mùi thuốc."

Trước nghi thức, hai người trốn khỏi nơi ồn ào một lát. Nghi thức ngoài trời vào buổi chiều tuy ngắn, khung cảnh lãng mạn nhưng quy mô không quá lớn, chỉ người thân và bạn thân dự, Lương Uyển may mắn có mặt, Chu Lịch đành đợi bên ngoài.

Bạn học tò mò đã hỏi Trần Tri Nguyên về lai lịch Chu Lịch, nhân lúc Lương Uyển vắng mặt mà đến bắt chuyện. Một người thẳng thắn đưa danh thiếp.

Người khác nghe tên Chu Lịch, từng ở Đức, lập tức liên tưởng đến lão gia Chu Vệ. Dân y khoa quá quen cái tên này, theo bản năng muốn hỏi thăm.

Đây là giao tiếp thông thường của người lớn.

Nhưng ngoài ra, có người chỉ quan tâm đời tư.

"Cho hỏi anh và Lương Uyển quen nhau thế nào?"

Chu Lịch mặt lạnh, ánh mắt vượt qua họ, xuyên qua cây cố định trên gương mặt Lương Uyển đang dự nghi thức.

"Tò mò thì tự hỏi cô ấy."

Chu Lịch hiểu họ muốn gì, họ muốn bắt lấy chi tiết nào đó để buôn chuyện.

Hơn nữa khởi đầu của anh và Lương Uyển ở Na Uy, nếu dùng một câu miêu tả, sẽ là mảnh đất màu mỡ cho tin đồn.

Lương Uyển không thích bị đồn đại, tốt nhất là tránh xa những người này.

Địa vị, tiền bạc, thậm chí khác biệt nam nữ, đều có thể thành vũ khí trong miệng họ.

Bị làm lơ, người đó trợn mắt, không vui nhưng không nói ra. Thấy Trần Tri Nguyên đến, vòng vai anh ta, nói vừa đủ nghe: "Lương Uyển từng thích cậu mà? Với lại nghe nói cậu về nước là để tìm cô ấy. Sao thế, bị người ta giành mất rồi?"

Trần Tri Nguyên đỏ mặt, khuôn mặt thoáng qua sự khó chịu.

"Lúc tôi về, cô ấy đã thay lòng rồi, tôi biết làm sao."

Chu Lịch vừa đi vài bước, dừng lại, quay người, ánh mắt từ trên nhìn xuống mặt Trần Tri Nguyên.

"Trần Tri Nguyên."

Trần Tri Nguyên ngẩng lên: "Sao thế, sếp Chu?"

Chu Lịch hai tay đút trong túi, áo khoác đen khiến anh càng lạnh lùng, dù khóe miệng hơi cong, trong góc nhìn của người khác lại như khinh bỉ: "Thay lòng không phải từ dùng cho cô ấy. Trần Tri Nguyên, cô ấy chưa từng thực sự thích anh."

Người đàn ông tò mò định xô tới, bị ánh mắt Chu Lịch quét qua đành co tay lại.

"Câu này buồn cười thật, Lương Uyển thích Trần Tri Nguyên hồi cấp ba là chuyện ai cũng biết." Anh ta cười: "Tôi hiểu sự bất mãn của anh, đàn ông ai cũng muốn vợ chưa từng thích ai trước khi gặp mình."

Chu Lịch cười khẽ: "Lòng tự trọng của anh rẻ mạt thật."

"Tôi..."

"Trần Tri Nguyên, anh hiểu rõ, anh và người trong tưởng tượng của cô ấy hoàn toàn khác nhau. Một người rời đi nhiều năm, yêu đương hạnh phúc, có tư cách gì quay lại nói cô ấy thay lòng?"

Đến khi mặt Trần Tri Nguyên đỏ trắng thay đổi, Lương Uyển vẫy tay từ nghi thức cưới chạy ra.

"Chu Lịch!"

Cô nhảy qua phiến đá giữa bụi cỏ, cười tươi như thỏ chạy tới, nghi ngờ nhìn mọi người, nắm cổ tay anh kéo xuống, thì thầm: "Anh nói gì với họ vậy?"

Chu Lịch liếc nhìn cô: "Không nói gì, nói chuyện thời tiết."

"Thời tiết?"

Cô ngẩng đầu, bầu trời trong xanh, mây trắng treo cao, nắng chiếu xuống không chút cản trở, sưởi ấm làn da.

"Lừa ai thế, có gì để nói đâu." Cô gật đầu với mọi người: "Chúng tôi về phòng nghỉ trước, mọi người nói chuyện tiếp."

Hai người rời đi.

Người đàn ông "chết tiệt" một tiếng.

"Ánh mắt lúc nãy của hắn nhìn chúng ta kiểu gì thế? Lương Uyển đến thì ánh mắt dịu dàng như thỏ con, buồn cười thật."

Anh ta nghĩ mãi, cuối cùng dùng từ "trà xanh" để miêu tả Chu Lịch.

Người học y lườm họ, kiếm cớ rời đi.

Về phòng, Lương Uyển chải lại mái tóc dính mùi thuốc, tối nay chắc chắn lại dính nữa.

"Họ không bắt nạt anh chứ?"

Chu Lịch đang trả lời email, nghe vậy dừng tay trên bàn phím, bật cười.

Bắt nạt?

"Không sao."

Anh định nói không có.

"Sau đám cưới sẽ không gặp lại nữa, Tạ Vãn Hinh sau này có cưới chắc cũng không mấy người đó, toàn lớp bên, không thân."

Lương Uyển đến ôm vai anh.

"Sau này em không giao du vô nghĩa nữa."

"Trần Tri Nguyên, cậu ta khác xa hình ảnh trong ký ức em. Tốt nhất đừng về nước, giờ em đã vỡ mộng về cậu ta."

Chu Lịch ngả ra sofa, hai tay đỡ eo cô, cười mỉm: "Vỡ thì tốt, sẽ không nhớ đến nữa. Tốt nhất mọi người em từng thích đều như vậy."

Lương Uyển cười: "Ghen à? Người em từng thích chỉ còn một người tên cũng không nhớ. Anh ta có xuất hiện trước mặt, em chưa chắc nhận ra. Ấn tượng duy nhất có lẽ là ánh nắng xuyên qua tán cây hôm đó, em nói chuyện với anh ta chưa đầy năm phút."

"Chưa đầy năm phút đã tỏ tình?"

"Em là hội yêu cái đẹp không được sao?" Lương Uyển nhướng mày: "Với anh cũng vậy, chưa nói mấy câu đã..."

"Vậy thì sao? Sao không nói nữa?"

Chu Lịch cố ý hỏi vặn lại.

Buổi tối trong tiệc cưới, mấy người kia không đến quấy rầy họ nữa.

Lương Uyển, Chu Lịch và Tạ Vãn Hinh ngồi cùng bàn, Trần Tri Nguyên vốn cũng được xếp ngồi đây nhưng không hiểu sao lại chủ động đổi chỗ với lớp trưởng lớp 3 ngồi bàn khác.

Lương Uyển không để ý.

Từ Hàng Châu trở về, Lương Uyển như lột xác, không đi đâu cả, chỉ ở nhà ghi lại những ý tưởng quảng cáo lóe lên trong đầu.

Từ Phi Lâm lần thứ tư mời cô đến công ty mới cùng làm việc.

Lương Uyển nói mình chưa nghĩ xong.

"Sao, em định làm bà nội trợ à?"

"Đương nhiên không, em đang cân nhắc chuyển nghề."

"Chuyển đi đâu?"

"Chưa biết."

"Đến chỗ chị làm đã, cưỡi ngựa xem hoa, đợi khi nào em nghĩ rõ muốn làm gì thì chuyển cũng chưa muộn."

"Chị Alice, em không muốn làm bộ phận khách hàng nữa. Nếu đến, em muốn làm sáng tạo, em từng làm rồi, đây là mục đích ban đầu em học quảng cáo."

"Ý tưởng hay đến mấy, dùng hay không cũng chỉ một câu của khách hàng." Từ Phi Lâm nhắc nhở hiện thực.

"Em hiểu, nhưng cũng phải có ý tưởng của mình, được rèn luyện. Ngày nào không muốn chịu đựng khách hàng nữa, em sẽ tự làm."

Từ Phi Lâm thực ra đang thiếu người bộ phận khách hàng, nhưng nghe cô nói vậy cũng không ép nữa: "Được, nếu em quyết định rồi thì nói với chị, chị sẽ giới thiệu em."

"Vâng, cảm ơn chị, chắc không nhanh đâu, ít nhất phải đợi em và Chu Lịch đi tuần trăng mật về đã."

Từ Phi Lâm mỉm cười: "Tuần trăng mật? Định đi đâu?"

"Coi như là nơi chúng em quen nhau."

"Thế không phải là công ty sao?"

"Không, là bí mật."

Trước chuyến tuần trăng mật đã lên kế hoạch, Trình Liên Thư và Chu Diên về nước, Trình Mạn ở lại Đức đi học, chỉ có thể gặp qua video call. Cô bé lớn hơn nhiều, nói chuyện sắc sảo và thú vị hơn, thường đối đầu với Chu Lịch, không giống anh em cách nhau nhiều tuổi.

Trình Liên Thư và Lương Liêm Thấm thỉnh thoảng vẫn liên lạc, chủ yếu là xã giao. Người sau thường hỏi han tình hình Lương Uyển, cuối cùng chỉ nhận được một chữ "tốt".

Trình Liên Thư không bao giờ nhắc đến mẹ cô trước mặt Lương Uyển, cô cũng hiểu bà cố ý như vậy.

Thực ra từ khi quyết định kết hôn với Chu Lịch, Lương Uyển không còn ngại tiếp xúc với họ. Một mặt cô đã thông suốt định nghĩa "gia đình", mặt khác vì Trình Liên Thư và Chu Diên không phải kiểu phụ huynh can thiệp vào đời tư con cái.

Lương Uyển nhận ra, giữa các thành viên trong nhà họ cực kỳ độc lập, cuộc sống, sở thích, công việc riêng, dường như chỉ vợ chồng và con chưa thành niên mới gắn kết với nhau.

Mối quan hệ vừa gần gũi vừa xa cách này không tạo áp lực cho ai.

Lần này Trình Liên Thư mang về một album ảnh mới, bà đã báo trước nội dung với Lương Uyển qua điện thoại.

Theo lời bà, album này toàn ảnh Chu Lịch thời đại học.

Việc đầu tiên Trình Liên Thư làm khi về Bắc Kinh không phải gặp con, sau một ngày nghỉ ngơi cùng chồng, bà thẳng đến đại học Z gặp bạn cũ.

Người bạn này là giáo sư đã dạy ở trường đại học Z hai mươi năm, gần đây sức khỏe giảm sút, quyết định nghỉ ngơi vài năm, đến nơi có lợi cho sức khỏe dưỡng thân, tạm biệt giảng đường.

Với Trình Liên Thư, người này vừa là thầy vừa là bạn, nên bà mới đặc biệt về thăm.

Chiều hôm đó Chu Lịch và Lương Uyển từ nhà đi đến trường đại học Z đón Trình Liên Thư cùng ăn tối. Nhà hàng cũng do bà đặt trước.

Khi đỗ xe ở trường, còn gần nửa tiếng mới đến giờ hẹn.

Lương Uyển nhìn hàng liễu đung đưa khắp trường, quyết định không ngồi trong xe, kéo Chu Lịch cùng xuống đi bộ từ cổng chính vào.

Cách cổng trường một trăm mét có con phố ẩm thực, sinh viên tấp nập.

Lương Uyển vừa đi vừa nói: "Hồi em học ở trường đại học Z, con phố này chưa nhộn nhịp thế."

"Ừ, anh biết, trước đây anh đến đây cũng vắng vẻ, chỉ vài quán ăn, hầu hết công trình đang xây. Muốn ăn phải đi xa hơn, qua cửa hàng tiện lợi 24/7 kia mới có nhà hàng."

Lương Uyển ngạc nhiên: "Anh đến hồi nào vậy?"

"Không nhớ rõ, chắc mười năm trước? Hoặc lâu hơn."

"Đúng lúc đó em còn học ở trường đại học Z, em làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó. Hồi đó em biết rất nhiều nhãn hiệu thuốc lá, để lấy đúng theo yêu cầu khách."

"Anh từng đến cửa hàng đó."

"Chắc chắn không phải ca của em." Lương Uyển cười: "Nếu không em đã hỏi thông tin liên lạc của anh rồi."

Lương Uyển dừng chân dưới gốc ngọc lan, thời tiết đầu xuân hoa đang nở. Hoa ngọc lan to nhưng trắng muốt, thanh nhã, trước cổng trường như muốn dẫn lối vào thánh đường.

Bên tai là giọng Chu Lịch.

"Nếu chúng ta gặp nhau hồi đó, bây giờ đã kỷ niệm mười năm bên nhau rồi."

Lương Uyển không đồng tình: "Em thấy anh sẽ từ chối em như từ chối bao người khác?"

Chu Lịch đè vai cô, quan sát: "Anh thấy không."

"Vậy ở Oslo anh không từ chối em sao?"

"..."

Khó biện bạch.

Lương Uyển cười: "Chu Lịch, em hai mươi tuổi khác bây giờ nhiều lắm. Hồi đó em không mặt dày thế, bị từ chối một lần sẽ không chủ động lần hai."

"Ở Na Uy, em tạm thời vứt bỏ cuộc sống hiện thực, ở nơi không ai biết mình mới dám bám theo anh như vậy. Nếu chúng ta gặp năm hai mươi tuổi, anh từ chối một lần, em sẽ bỏ đi. Em bận làm thêm, học hành... thậm chí mong Lương Liêm Thấm về. Cuộc sống em bó hẹp trong khuôn viên trường, không có tinh thần đâu mà theo đuổi... tình yêu."

Nói xong, cô chợt nhận ra Chu Lịch đứng im dưới gốc cây sum suê. Anh nhìn về phía cô đầy đăm chiêu, đôi mắt sâu thẳm được ánh nắng hôm nay chiếu rọi. Anh mặc áo phông trắng, khoác thêm áo sơ mi đen dài, vạt áo bay phấp phới trong gió.

"Chu Lịch?"

Lương Uyển ngẩng đầu nhìn anh.

Cô đợi một lúc, khi gió ngừng, tóc bay trước trán cũng lắng xuống.

Lương Uyển thấy Chu Lịch đột nhiên bước tới, cúi người ôm lấy cô.

"Uyển Uyển."

"Ừm?"

"Nếu quay lại hồi đó, anh sẽ không từ chối em, không, anh sẽ chủ động tìm em."

Đếm thời gian trôi qua, đã hơn mười năm. Kể từ lần gặp ở Na Uy, giữa họ cũng lỡ mất tám năm.

Chữ trên cổng trường đại học Z, cây cối xào xạc trong gió, cửa hàng tiện lợi, tiếng cười sinh viên - và ánh nắng rực rỡ như hôm nay.

Khi Lương Uyển ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt sáng, hình bóng cô chợt trùng khớp với ký ức sâu thẳm. Trải nghiệm gần như bị lãng quên được đào lên từ tiềm thức. Chu Lịch chợt nhận ra cô chính là cô sinh viên từng hỏi anh có bạn gái ở cổng trường năm xưa.

Lúc đó anh vội đi tìm Trình Liên Thư, dù bước chân ngập ngừng một giây nhưng vẫn bước đi.

"Chu Lịch..."

Tiếng cười vang lên, Trình Liên Thư khoác khăn choàng đi ra từ cổng trường, chỉ nhìn lưng đã nhận ra họ.

"Sao lại ôm nhau ở cổng trường?" Bà nhẹ nhàng trêu chọc.

Lương Uyển buông Chu Lịch, nhướng mày: "Giáo sư Trình, sao dì ra sớm thế?"

"Bạn dì về nhà, dì không có việc gì, định đi bộ ra cổng đợi các con đón cho tiện."

Trình Liên Thư xách túi tote trông rất thời trang, túi nặng trĩu khiến vai bà đau nhói. Bà lấy album ra đưa cho Lương Uyển: "Trong này hầu hết là ảnh nó ở Đức, vài tấm chụp ở đại học Z. Hồi đó dì giảng bài ở đại học Z, nó hiếm khi từ Đức về, đến đây thăm dì."

"Chủ đề ly biệt?"

Trình Liên Thư mỉm cười: "Đúng vậy, buổi giảng con đã ngủ gục đó."

Lương Uyển đỏ mặt, cúi đầu định lật vài trang trước khi lên xe.

Cô mở trang đầu, đột nhiên đứng hình.

Giống hệt Chu Lịch lúc nãy.

Chu Lịch trong ảnh có tóc ngắn hơn bây giờ, mặc áo phông trắng, đứng đúng vị trí họ đang đứng.

Lương Uyển từng xem ảnh tương tự, nhưng khoảnh khắc này bỗng choáng váng.

Cây hoàng lan trước cổng trường sum suê trong ảnh, dáng vẻ vội vã của anh trùng khớp với hình ảnh mờ nhạt cô từng thoáng thấy.

"Chu Lịch."

"Ừm."

Cô ôm album, ngẩng đầu.

Cây hoàng lan cao vút, từ góc nhìn của cô có thể thấy gió thổi ngọn cây như chuông gió lay động. Chu Lịch đứng dưới tán cây, khuôn mặt điển trai giữa biển lá, ánh mắt nhìn về phía cô, ngàn lời chất chứa bên trong.

"Là anh sao?"

Cô khẽ hỏi.

Không mở đầu, không kết thúc.

Nhưng Lương Uyển biết Chu Lịch hiểu.

Một lúc sau, Trình Liên Thư bị sinh viên đi ngang qua kéo đi nói chuyện, họ đứng im lặng đối diện.

"Là anh."

Lương Uyển bật cười rồi vội tắt phụt, gương mặt biến đổi liên tục.

Đầu tiên là cười, sau đó là từ từ nén cười, nhíu mày nhìn anh, khóe môi nhếch lên rồi hạ xuống, đôi mắt dưới hàng mi như vực sâu khó lường. Một lúc sau, cô đưa album cho Chu Lịch, lại cười.

"Chu Lịch, anh còn nhớ ở đám cưới Tri Hân đã nói gì không? Anh bảo tốt nhất để người em từng thích xuất hiện trước mặt, cho em vỡ mộng, đúng không?"

Chu Lịch cúi người, trán chạm trán cô: "Anh rút lại."

"Vậy lúc nãy anh còn nói, nếu gặp em hồi đó, anh sẽ không từ chối em cơ mà? Thế người từ chối em năm xưa không phải anh sao?"

"Là Chu Lịch hai mươi mấy tuổi có mắt như mù."

Lương Uyển run rẩy vì bật cười.

"Chu Lịch, em lại bị anh từ chối nhiều lần thế! Không công bằng chút nào."

Chu Lịch ôm cô: "Muốn anh tỏ tình nghìn lần không?"

Lương Uyển phụt một hơi vào mặt anh: "Em có thể từ chối hết không?"

Gió thổi, hoa lá của cây hoàng lan cũng lay động.

"Được, anh sẽ tỏ tình lần thứ một nghìn lẻ một, đến khi em nhận lời mới thôi."

Bình Luận (0)
Comment