Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 10

Tôi muốn ở nhà cùng Tần Sâm mấy ngày, nên cuối tuần xin nghỉ làm tại nhà, sếp vốn dĩ không đồng ý, nhưng thuyết phục mãi mới chịu phê duyệt cho tôi ở nhà một tuần, sau đó hỏi về công việc tiến triển đến đâu rồi.

Tôi ôm notebook ngồi xếp bằng trên sô pha, download từng văn bản mà đồng nghiệp gửi tới, trong lòng nghĩ đã làm xong công việc ngày hôm nay, phát hiện thời gian vẫn còn sớm.

Tối hôm qua Tần Sâm khóc đến không còn sức, cuối cùng cũng túm lấy tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ, hắn ngủ không sâu, chưa đến vài giờ đã bừng tỉnh, tuy rằng vẫn nằm ở bên cạnh mình không cựa quậy, nhưng tôi vẫn tỉnh giấc theo. Lúc đó  hơi có chút xấu hổ. Tần Sâm tối qua khóc đến mệt lả, cho nên không ý thức được hai người cuối cùng đã ngủ trên cùng một chiếc giường, cho tới khi tôi tỉnh lại, cả hai bốn mắt nhìn nhau một lát. Hắn mới phản ứng được việc này, hai người đối diện, mặt hắn tự nhiên chậm rãi đỏ lên, rồi chật vật xoay đầu đi, tầm mắt gắt gao dính lấy trần nhà, giống như trên trần nhà trắng xóa có dính cái gì.

Trăm ngàn lần tôi cũng không nghĩ đến hắn sẽ vì loại sự tình này mà thẹn thùng, hơn nữa hai người cũng chưa làm chuyện gì...trong lòng tôi nghẹn một hồi lâu, lúc này mới mở miệng:

"Buổi sáng tốt lành". 

Tần Sâm gật đầu, không quay lại: "Buổi sáng tốt lành."

Hắn vẫn nằm im không nhúc nhích, tôi đánh giá trong chốc lát, phát hiện lỗ tai hắn cũng đang đỏ lên, thâm mình khẩn trương nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không đành lòng làm hắn khó xử thêm nữa, tôi liền ngồi dậy, lười nhác vươn vai: "Tôi đi rửa mặt trước...anh nằm thêm một lát đi". Chờ cho tới khi từ toilet ra ngoài, Tần Sâm đã về phòng mình, nghe thấy tiếng động của tôi, hắn mới ra khỏi phòng vội vàng chạy vào toilet.

Sau đó tôi lại ôm notebook, bắt đầu làm việc.

Tần Sâm còn trong toilet, tôi lại sửa sang lại công việc theo trình tự, lúc này hắn mới ăn mặc chỉnh tề, đi vào phòng khách, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới gần đến tám giờ.

"Đi ra ngoài ăn sáng không?" Tôi đề nghị: "Sau đó chúng ta có thể đến công viên tản bộ, rồi tôi lại về làm việc —— nếu anh không muốn về, thì có thể đi một mình một lát".

Theo dự liệu, Tần Sâm nghe thấy hai chữ ra ngoài, liền cảm thấy không khỏe, nhăn hai mày. 

"Ngày thường tôi không ăn sáng" Tần Sâm nói.

Đây chỉ là cái cớ mình không muốn đi ra ngoài mà thôi.  

"Bây giờ còn sớm" Tôi nói: "Bên ngoài rất ít người, hơn nữa cũng muốn ăn gì đó, coi như anh đi cùng tôi nhé". 

Nửa lừa gạt nửa cưỡng ép, tôi kéo Tần Sâm ra cửa.

Thời gian đi làm, tiệm ăn sáng dưới lầu đã rất náo nhiệt, lòng bàn tay lại chảy mồ hôi, tôi trấn an sờ sờ mu bàn tay hắn:"Không có gì". 

Tôi kéo Tần Sâm ngồi xuống bên cạnh, gọi hai bát bún.

Tần Sâm vẫn luôn cúi đầu không nói gì, đang định lên tiếng nói gì đó với hắn, bún đã được bưng lên. Màu sợi bún trắng ngâm trong bát nước canh heo, rau cần tỏa ra mùi hương, những lát thịt, dồi gan heo ở bên trên, nhìn qua ăn rất ngon. Nhưng Tần Sâm vẫn ngồi bất động như cũ, tôi giúp hắn bỏ đũa dùng một lần ra, cọ xát, rồi đặt trên bát, người vẫn ngồi im.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Tôi cảm thấy mình thật vô dụng..." Tần Sâm trầm thấp nói:  "Cũng không biết tại sao mình bỗng dưng lại như vậy...ngay cả ngồi bên ngoài ăn cơm đều cảm thấy khó chịu, tôi chỉ muốn trốn... thật vô dụng..."

Tôi buông chiếc đũa.

"Tần Sâm, đây là chuyện bình thường." Tôi duỗi tay qua giữ chặt hắn:  "Bởi vì anh bị bệnh, nên người không thoải mái, nhưng rồi sẽ tốt lên". 

"Nhưng tôi trước kia không như vậy...bây giờ chỉ muốn trốn đi". 

"Bởi vì ngày trước anh không có nơi nào có thể trốn, hiện tại đã có". Tôi nói: "Còn nữa, rất nhiều người trước khi phát bệnh ung thư vẫn cảm thấy mình khỏe mạnh, nếu phát hiện ra mới thấy mình không thoải mái...không sao, anh sẽ tốt lên".  

"Thật vậy à?" Tần Sâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

"Đương nhiên" Tôi nói: "Hiện tại ăn sáng trước đi, còn có người đang đợi chỗ". 

Tần Sâm lúc này mới cầm đũa lên.

Ăn xong bữa sáng, ai người đi sang công viên bên cạnh, đây là công viên lớn nhất thành phố, chẳng phải vì có nhiều người dậy sớm tập thể dục, nơi này cũng vẫn rất rộng lớn. Cảm giác của Tần Sâm cũng tốt hơn, tay nắm lấy tay tôi cũng không cần dùng sức. Hai người chậm rãi đi bộ trên con đường mòn, hai hàng cây xanh um tùm tỏa hương sớm, che đi ánh sáng mặt trời, bởi vậy mà buổi sáng mùa hè cũng không thấy nóng bức, màu cỏ xanh trải dài trên mặt đất, ve kêu râm ran, gió thổi cành lá va chạm sàn sạt nối thành một mảnh.

"Tôi ở đây hai năm, còn chưa tới đây bao giờ". Tần Sâm nói. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cây, gương mặt được ánh mặt trời chiếu vào, làm hai mắt híp lại.

"Tôi cũng ít khi tới" Tôi nói: "Về sau chúng ta sẽ thường xuyên tới cùng nhau."

"Được." Tần Sâm nói.

Hai người yên lạng đi một đoạn,  Tần Sâm đột nhiên nói: "Cô có muốn bắt ve không?"

"A?" Tôi bất ngờ chưa phản ứng kịp.

"Tôi biết" Tần Sâm nói "Tôi có thể bắt."

Thật ra tôi cũng không có hứng thú với việc bắt ve cho lắn, nhưng khó có lúc hắn đưa ra một yêu cầu hoạt động, tôi lập tức trả lời:"Được". 

Tần Sâm chống tay lên lan can nhảy ra khỏi đường mòn, hắn nghiêng đầu nghe âm thanh--ặc, đúng là gặp quỷ, làm sao hắn có thể nghe được âm thanh của ve từ đâu tới, rõ ràng tôi cảm thấy bốn phương tám hướng đều là tiếng ve. Trên mặt đất phủ kín lá rụng. Tầm Sâm hơi khụy gối, lưng cong lên, chân chạm đất cảm giác như không hề phát ra tiếng động, như đang sẵn sàng đón đầu quân địch, làm cho tôi cũng nhịn không được nín thở theo...Hắn đã thật sự đến gần một thân cây, đầu gối dột nhiên bật thẳng, như lò xo nhảy dựng lên, vươn tay, nhẹ nhàng bắt từ thân cây cao một thứ gì.

Hắn đứng tại chỗ đưa tay ra: "Cô xem!"

Giống như bắt được vật quý đưa cho chủ xem, sau đó ngửa đầu chờ được khen.

Tôi lập tức vỗ tay khen, Tần Sâm hiện ra nét vui sướng thẹn thùng, lộ ra nụ cười tươi trẻ, trong nháy mắt tôi cảm thấy người ở trước mắt và tấm ảnh thẻ trên giấy đều giống nhau, trong lòng tôi mềm nhũn, thế nhưng cảm thấy rất cảm động.

Hắn chỉ bắt con ve kia rồi trở về, đưa ra trước mặt cho tôi xem:"Xem này, là con đực". 

"Thật là giỏi... Làm sao mà biết được?" Tôi khen ngợi. 

"Đực ve  đuôi tiêm, ve cái đuôi viên." Tần Sâm nói, "Hơn nữa con cái không phát ra tiếng, tương đối khó bắt."

"Sao anh có thể nghe thấy nó kêu ở chỗ nào?" Tôi cầm lấy con ve nhỏ, con vật nhỏ nhắn giãy giụa, cào hơi ngứa ngáy: "Tôi cảm thấy âm thanh chỗ nào cũng đều giống nhau".

"Nghe thấy nhiều sẽ biết" Tần Sâm cười nói: "Trước kia tôi...chỗ đó không thể nói, đi dã ngoại làm nhiệm vụ, có lúc yêu cầu phải mai phục tại chỗ mười mấy giờ, chúng tôi không có chuyện gì, liền sẽ phân thần nghe xem tiếng ve kêu ở đâu, hoạt động cuối cùng sẽ bắt nó xuống, xác nhận xem có đúng không". 

"Mọi người đều như vậy?"

"Một số thì không" Tần Sâm chọc chọc cánh ve: "Ngay từ đầu chỉ có tôi, lúc đội trưởng huấn luyện phát hiện còn chỉnh đốn một trận, sau đó thấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ, cả đội chúng tôi đều sẽ chơi như vậy, có đôi khi còn đố nhau tìm ra". 

"Là... người đội trưởng đó sao?" Tôi thật cẩn thận hỏi.

Hô hấp nhẹ nhàng của Tần Sâm lập tức phai nhạt, nhấp môi nói:"Ừm, là anh ấy".

Không đau khổ như ngày hôm qua khi nhắc tới đội trưởng, chắc vì cảm xúc đã phát ti3t ra được một chút, lần này lại nhắc tới, cũng không còn trần trọng đè nặng trên lưng hắn.

Tôi đánh bạo hỏi tiếp: "Anh ấy là người như thế nào?"

"Hơn tôi bảy tuổi, rất nghiêm khắc, là người tôi thấy nghiêm khắc nhất...tôi vừa bị phân cho anh ấy ba ngày, còn tưởng rằng đã nhằm vào tôi, khi đó tôi muốn hẹn ở sân thể dục đánh nhau một trận, anh ấy nói sức đó không bằng đi huấn luyện dã ngoại thêm mấy lần, tôi cảm thấy anh ấy đang khinh mình, nên liền xông lên đánh nhau với anh ấy..." 

"Đánh thắng không?"

"Đương nhiên là không" Tần Sâm không hề tiếc nuối: "Ba chiêu anh ấy đã đè được tôi xuống, nói nếu có lần sau thì cút, không cần có một đội viên là phế vật không nghe lời chỉ huy". 

"Rất tàn nhẫn!"

"Ừm, đúng vậy". Tần Sâm cười cười: "Trước lúc tôi vào đại đội đặc chủng, thành tích vẫn luôn rất tốt, cho nên con người có hơi...Lúc đó bị anh ấy bức điên rồi, mỗi ngày đều huấn luyện như điên, nghĩ nhất định phải luyện trở nên mạnh hơn, lần sau đánh cho anh ấy một trận". 

Thời niên thiếu nhiệt huyết...tôi lập tức nghĩ đến tấm ảnh trên thẻ căn cước của hắn, trong ánh mắt quật cường, nóng nảy khó thuần, tôi hỏi: "Tấm ảnh thẻ là anh ấy chụp phải không?" 

Tần Sâm sửng sốt một chút,trả lời: "Đúng vậy."

"Rất đẹp." Tôi nói.

Tần Sâm không nghĩ đến tôi bỗng nhiên sẽ nói đến cái này, hắn không biết phải làm sao nên sờ sờ vành tai, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn..."

"Anh nói tiếp đi, sau đó thì sao?" Tôi lại nói tiếp đề tài vừa rồi.

"Sau đó tôi huấn luyện bị thương, dãn dây chằng, đội trưởng đến phòng y tế nhìn tôi, cho rằng anh ấy lại giáo huấn một phen, nhưng không. Anh ấy nói trở nên mạnh mẽ mục đích là để bảo vệ tổ quốc, không phải dùng cho ân oán cá nhân, nếu tôi chỉ nghĩ đến đánh nhau, thì đi về mà luyện quyền anh". Tần Sâm cười một tiếng:"Tôi đã bị thuyết phục, sau đó anh ấy nói gì tôi cũng nghe theo". 

Tôi ừm một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.

"Tôi coi đội trưởng như anh trai....kết thúc một lần làm nhiệm vụ, con trai nhỏ của anh ấy vừa qua một tuổi, anh ấy hỏi tôi lần sau nghỉ phép sẽ làm gì, tôi nói chưa tính làm gì, anh ấy nói về nhà anh đi, muốn con trai anh ấy nhận tôi làm ba nuôi". 

Âm thanh Tần Sâm càng nói càng căng chặt, giống như tiếng rỉ sắt ở máy móc phát ra tiếng dát đát chi chi đã đạt tới cực hạn, phát ra rung động rất nhỏ, giống như giây tiếp theo sẽ sụp đổ xuống đầy đất. Tôi duỗi tay qua nắm lấy tay hắn, đã là mùa hè nhưng bàn tay hắn lạnh lẽo, rồi lại bắt đầu thở d ốc, mỗi tiếng đều dồn dập.

"Tần Sâm..." Tôi nhỏ giọng gọi hắn.

"Vì sao người chết không phải tôi?" Tần Sâm lảo đảo một bước, tay đỡ lấy lan can, mới không đến nỗi ngã xuống: "Vì sao không phải là tôi? Đều là tôi sai..."

"Tần Sâm!" Tôi không rảnh quan tâm đ ến con ve trên tay, buông ra làm nó ong một tiếng rồi bay đi, bước lên một bước đỡ lấy hắn:"Tần Sâm, đó là do anh ấy lựa chọn, anh ấy cảm thấy anh đáng giá nên mới có thể..."  

"Nhưng tôi không đáng!" Tần Sâm gào lên: "Hơn nữa đây cũng không phải lựa chọn... chúng tôi tất cả sẽ vì đồng đội làm như vậy, nếu người bị phát hiện là anh ấy, hoặc là người khác...chỉ là anh ấy quá xui xẻo...vì sao lại là anh ấy, vì sao không phải là tôi?" 

Mu bàn tay nắm chặt mọc đầy gân xanh, hắn đỡ lan can, chậm rãi ngồi xổm xuống, gió mùa hè thổi qua, làm hắn run rẩy trong gió như một cành cây sắp gãy, đã hãm đến quá sâu, trong lúc nhất thời tôi không có cách nào kéo hắn ra...Cuối cùng tôi ngồi xổm ở bên cạnh, yên lặng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Mồ hôi lạnh chậm rãi thấm ra khỏi quần áo, nhưng gió hè hong đã khô, mắt hắn nửa khép nửa mở, hơi thở chậm rãi bình thường trở lại, nhìn qua hơi kiệt sức.

"Khá hơn chút nào không?" Tôi hỏi.

Từ trong cổ họng phát ra một tiếng"Ừm"

"Chúng ta về nhà thôi." Tôi nói.

Hắn nói được, rồi đỡ lan can tự mình đứng lên, ngồi xổm một lúc lâu, lúc đứng dậy tôi hoa mắt chóng mặt, Tần Sâm thuận tay đỡ lấy tôi, nhẹ giọng xin lỗi:"Thật xin lỗi"

"Sao lại xin lỗi?" Tôi hỏi.

"Vừa rồi...cô thật khó xử phải không?" Tần Sâm nhấp môi: "Tôi cũng không biết vì sao luôn nghĩ nói đến việc trước kia, sau đó sẽ trở thành như vậy...lần sau tôi sẽ cố gắng khống chế mình". 

"Không có" Tôi nhanh chóng phủ nhận:  "Tần Sâm, tôi thật sự rất vui nếu anh nói ra, không hề cảm thấy khó xử. Nếu muốn nói thì cứ nói, tùy thời điểm tôi sẽ lắng nghe, tuy chẳng biết nói gì đó để an ủi anh, nhưng tôi đều sẽ nghe, đừng sợ tôi khó xử". 

Tần Sâm ngập ngừng giật giật khóe môi, cuối cùng nói: "Về nhà đi."

Vì thế hai người nắm tay nhau về nhà, trong thang máy, Tần Sâm nói:"Cô không cần nói gì cả...hoặc nói gì cũng được, dù sao, chỉ cần ở bên cạnh tôi là tốt rồi". 

Những lời này như đã dùng hết dũng khí mà mình có, tôi sờ thấy lòng bàn tay nóng bỏng dấp dính mồ hôi của hắn, nói: "Được, tôi ở bên cạnh anh". 
Bình Luận (0)
Comment