Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 2

Tôi rất muốn nhìn thêm vài lần, nhưng lý trí và sâu bên trong nội tâm đồng thời ngăn cản, tôi đứng lên, đem quần áo ướt của hắn ném vào máy giặt, cầm khăn lông khô chà lau thân thể hắn.

Khăn lông lướt lên vết thương lớn nhỏ, người đàn ông rên khẽ một tiếng trong yết hầu, tôi cho rằng hắn lại muốn tỉnh, nhưng không phải, hắn chỉ dùng sức cau mày, hàm răng cắn thật sâu vào môi dưới, cắn ra một vệt hồng hồng, dường như đang lâm vào một giấc mơ rất khủng khiếp..

Tôi không tự chủ lau chậm lại, nhẹ nhàng chấm lên vết bùn đất và nước mưa còn dính trên làn da, vô tình chạm vào thân thể nóng bỏng, theo bản năng rụt tay lại, bây giờ mới phát hiện ra hắn đang sốt cao, đây cũng không phải chuyện tốt.

Tôi vội vã lau khô người hắn, rồi lau tóc khô một nửa, không thể dùng sức nâng hắn về phòng mình, tính cho hắn ngủ dưới đất ở phòng khách, vì vậy tôi chạy về phòng ôm đệm cùng gối đầu ra ngoài.

Tay tôi luồn qua xương sườn nâng nửa người đàn ông lên, da thịt tr@n trụi của hắn dán vào dưới cánh tay, tinh tế hơn nhiều so với mình tưởng tượng, làm người phân tâm một giây, tôi khẽ cắn môi, cẩn thận nâng đầu hắn đặt lên gối, rồi chạy về phía dưới nâng chân lên, tay cầm mắt cá chân hắn, động tác này làm cho hắn cảm thấy hình như giống với việc gì đó, hắn bỗng nhiên mở mắt.

Ý thức người đàn ông vẫn không thanh tỉnh, hắn mê mang nhìn tôi, chưa kịp phát ra âm thanh buồn bực đã nhắm hai mắt lại. Giờ phút này, hắn như một đứa trẻ lạc đường.

Môi hắn ngập ngừng phun ra một chuỗi âm thanh nghẹn ngào khó có thể nghe được, tôi đoán hắn hỏi đây là đâu, tôi trả lời trước:" Đây là nhà tôi, thấy anh ngất, liền...".

Hắn lại ngất đi lần nữa.

Tôi thở dài.

Tôi ôm một chiếc chăn bông ở giường khác đắp lên cho hắn.

Tay sờ cũng không biết hắn sốt là do dầm mưa hay do vết thương trên người, hoặc là cả hai, mặc kệ là vì sao, hắn cần phải uống thuốc. Lấy từ hòm thuốc ra thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt, tôi vào bếp nhìn chỗ bình nước trống rỗng, nước lọc đã quên mang về.

Tôi ảo não xoa xoa huyệt thái dương, sớm biết vậy đã lắp bình lọc nước trong nhà, nhưng nếu lắp rồi, tôi sẽ không thể gặp được hắn... tôi lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn rời khỏi não. Nhưng tôi không nghĩ sẽ lại đi ra cửa, lại lần nữa dầm mưa, quần áo ướt vẫn còn chưa thay, cũng không muốn để một mình hắn ở nhà, nếu như người bỗng nhiên tỉnh lại thì làm sao bây giờ?

Không còn cách nào, trước tiên tôi đành dán miếng dán hạ sốt, dùng nồi lấy nước máy, mở gas bắt đầu đun nước. Đun nước cũng không mất nhiều thời gian, phiền phức là còn phải đợi cho nguội... tôi rót ra một cái cốc, quyết định đi tắm rửa trước.

Hai mươi phút sau, tôi mặc áo tắm nóng hôi hổi đi ra từ toilet, người đàn ông vẫn vô thanh vô thức nằm ở phòng khách, tư thế cũng không thay đổi, nhìn qua vẫn chưa tỉnh lần nào. Tôi không biết nên yên tâm hay là lo lắng, bước nhanh đến phòng bếp lấy cốc nước đã dần nguội và thuốc, nửa ngồi nửa quỳ xuống bên người hắn.

Tôi xem xét hơi thở hắn, tuy vẫn nặng nề bóng bỏng, nhưng ít ra vẫn có quy luật... thoáng yên tâm một chút, đỡ bờ vai nâng đầu hắn lên đặt trên đầu gối, giữ cằm làm hắn hé môi, nhét thuốc hạ sốt vào miệng.

Thuốc viên không có vỏ bọc đường, vị đắng nhanh chóng tan ra làm người đàn ông bất an động đậy cánh tay, động tác vô lực như muốn đẩy ra, tựa như hắn vẫn kháng cự trong lúc tỉnh táo, sự bất lực này không hề có hiệu quả. Tôi cầm cánh tay hắn kéo xuống, đút nước vào trong miệng, lúc này mới dùng tay nhéo vào cằm, nhẹ giọng nói: "Nuốt vào".

Tôi nghĩ hắn muốn làm theo, hầu kết người đàn ông giật giật, nuốt nước cùng thuốc xuống, dường như bị sặc một chút, ho khan vài tiếng, cuối cùng viên thuốc cùng thuận lợi được nuốt vào.

Tôi đặt đầu hắn trở lại trên gối, mặt hắn rất nhỏ, miếng hạ sốt to to dán ở trên trán, mái tóc mềm mại hơi rủ xuống một chút, càng thêm vẻ thanh tú.

Lăn lộn đến lúc này, mưa đã nhỏ hơn, vẫn rơi tí tách bay bay, bây giờ đã qua nửa đêm, cũng may ngày mai tôi không phải đi làm...

Tôi ngáp một cái, vào phòng đi ngủ cũng chẳng yên tâm, lo hắn nửa đêm tỉnh lại, đã hai lần tôi nói với hắn rằng mình không có ác ý, nhưng hắn đều không nghe thấy, tôi lo lắng hắn sẽ rời đi, người còn yếu như vậy, nếu lại bị thương thì phải làm sao?

Do dự trong chốc lát, tôi ôm chăn gối trở lại phòng khách, nằm xuống ngủ trên sô pha.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng giấc ngủ này vẫn không yên ổn như cũ, người đàn ông thỉnh thoảng nói mớ mơ hồ, cùng với tiếng nôn khan làm tôi từ trong mơ bừng tỉnh. Năm lần bảy lượt tôi đi chân trần đến nâng người hắn dậy, nhưng mấy lần hắn đều chẳng nôn ra được thứ gì, chỉ khó chịu thở hổn hển, mồ hôi lạnh dính ướt trên trán. Tôi cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ cơ thể, thuốc hạ sốt đã có tác dụng, người đã không còn sốt cao, nhưng sự thống khổ vẫn cứ nắm mắt cá chân kéo hắn vào vũng bùn lầy, hắn nhẹ lắc lắc đầu, hai hàng mày nhíu chặt, lông mi run rẩy khóc không ra nước mắt, hắn không có sức để có hành động lớn hơn, nhưng tôi vẫn sinh ra một loại ảo giác-- hắn đang giãy giụa, ở một nơi nào đó sâu trong nội tâm, áp lực nặng nề làm hắn suy sụp không thể đối kháng.

Cảm giác chua xót trìu mến đâm vào trái tim tôi, tôi lấy khăn giấy thấm đi một giọt nước mắt, đem môi dưới rút ra khỏi hàm răng, lấy nước ấm thấm ướt đôi môi khô khốc của hắn.

Mãi cho đến khi bức màn lộ ra một tia sáng của mặt trời, người đàn ông mới hết nói mê. Tôi mệt mỏi cùng cực, rất nhanh liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai tôi tỉnh lại, người đàn ông đã tỉnh dậy. Hắn ngồi xổm trên nền nhà, miếng dán hạ sốt trên trán bỏ ra đặt ở một bên, dùng chăn bọc kín thân thể mình, lặng yên không tiếng động nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không biết hắn đã nhìn mình bao lâu.

"Chào buổi sáng...?" Tôi thử chào hỏi hắn một câu.

Hắn không nói gì, dưới chăn phồng lên rồi cuộn lại, đem bản thân mình thu nhỏ lại.

"Tôi không có ác ý"

Tôi ngồi dậy, nghiêm túc đối mặt nói với hắn:

"Hôm qua tôi đi đổi bình nước uống. Thấy anh té ngã ở ven đường. Cảm thấy lo lắng nên đem người về đây... anh đừng sợ, tôi không phải người xấu".

Cảm giác này rất quái lạ, tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày nào đó đi giải thích cường điệu với một người đàn ông trưởng thành rằng mình không hề có ác ý...

Nhưng nhìn qua hắn vẫn nơm nớp lo sợ, mỗi một sợi tóc đều cứng lại, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào sợ hãi, hắn muốn chạy trốn, nhưng không dám trốn. Hắn giống như một con vật trong rừng rậm tuyệt vọng bị nhốt trong lồ ng thép.

"Tôi không tiếp khách nữ." Hắn nói.

"Tôi không phải..."

"Quần áo tôi đâu?" Hắn đánh gãy lời tôi nói, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi đã giặt sạch, chúng đều ướt cả". Tôi đành phải trả lời hắn rồi đứng lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng tôi, tôi giải thích hành động cho hắn: "Tôi phơi quần áo anh trên ban công, để tôi đi lấy".

Kết quả bộ quần áo kia còn nửa ướt nửa khô, tôi định lấy cho hắn mang về, nhưng nghĩ lại rồi cầm quần áo treo trở về. Tôi vào phòng lấy từ tủ quần áo chiếc áo phông rộng như áo nam mà mình hay dùng làm áo ngủ, và quần thể thao, tuy rằng hắn cao, nhưng thân hình cũng thon gầy, chắc cũng mặc vừa.

Tôi đem quần áo đặt xuống bên cạnh: "Quần áo anh còn chưa khô, mặc đồ này trước đi, tôi đi toilet".

Người đàn ông không trả lời.

Tôi muốn để không gian này lại cho hắn, cũng không hề nói nhiều, xoay người đi về hướng toilet, lúc tới cửa, tâm lý không biết xuất phát từ đâu, tôi không nhịn được, nhìn trở về.

Người đàn ông nghiêng sườn về phía tôi, chăn bông từ đầu vai trượt xuống một nửa, xương bả vai lồi ra như chiếc cánh dị dạng, hắn duỗi tay cầm áo thun lên, rũ mắt đánh giá chiếc quần lẻ loi bên cạnh. Hắn nặng nề c ắn môi dưới, ánh mắt mênh mang một mảnh, giống như trong nháy mắt bị gi3t chết ngàn vạn lần.

Tôi đột nhiên ý thức được, tôi quên không lấy qu@n lót cho hắn, tôi nghĩ lại phần d**ng v*t bị khiếm khuyết, ý hối hận tràn lên tận cổ họng. Chỉ muốn chạy qua nói cho hắn biết, tôi không phải cố ý dùng phương thức này làm nhục hắn, chỉ là... quần áo hắn còn chưa khô, tôi cũng không có qu@n lót nam...Nhưng bây giờ mới đến giải thích ngược lại lại là một loại tổn thương khác, tôi thấy hắn lại khôi phục sự yên lặng, cuối cùng cũng nhịn xuống.

Tôi cọ tới cọ lui ở toilet một lúc mới đi ra ngoài, người đàn ông đã thay quần áo của tôi, lớn nhỏ trông vẫn vừa vặn, chỉ là quần hơi ngắn một chút, lộ ra mắt cá chân cùng cẳng chân thẳng thớm, gầy tới mức da dán vào gân.

"Anh thấy khá hơn chút nào không?"

Tôi hỏi: "Hôm qua anh sốt rất cao".

"Tôi không sao." Hắn trả lời, nhìn chằm chằm vào chân mình.

"Nếu không, tôi dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra?  trên người anh có rất nhiều vết thương..."

Tôi im bặt, câu cuối cùng cũng làm hắn ngẩng đầu lên, hắn nhìn tôi, như vết thương vừa bị chọc một dao, không có khả năng khâu lại.

"Tôi không có việc gì." Hắn lại nói. Hắn nhẫn nhịn một lát, một lần nữa ngẩng đầu lên: "Tôi đã nói rồi, tôi không tiếp khách là nữ, cô cũng thấy, tôi không có cái có khả năng kia, vì sao cô..."

"Tôi không muốn cùng anh làm gì".

Tôi chặn đứng câu chuyện này: "Tôi chỉ thấy anh ngã ngất trên đất, cảm thấy thật sự lo lắng, chỉ thế mà thôi."

Người đàn ông trầm mặc một lát, động tác trì độn đứng dậy: "Tôi phải đi đây"

"Anh có thể đi không?" Tôi hỏi. Vẻ mặt của hắn trở nên không thích hợp, tôi chạy nhanh đến bổ sung thêm: "Không phải tôi muốn cản, là tôi nói, trạng thái này của anh, có thể về được không? Thật sự không cần nghỉ ngơi thêm..."

"Không có việc gì." Hắn nói.

Nếu hắn đã từ chối tới mức này, tôi cũng không thể giữ lại thêm nữa. Tôi âm thầm thở dài. Hắn kéo kéo tay áo thun, lung lay đi tới cửa, bàn tay vẫn còn run rẩy, ba phút mới mở được khoá. Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, giọng nói nâng cao lên gọi hắn lại: "Chờ một chút!"

+

Tôi lấy thuốc và miếng dán hạ sốt còn thừa, bước nhanh đi đến bên cạnh, duỗi tay đưa cho hắn: "Cầm thuốc đi, nếu lại sốt cao sẽ rất phiền".

Hắn nhìn chằm chằm chừng năm giây, mới duỗi tay nhận thuốc.

Cho tới lúc ra khỏi cửa nhà tôi, người đàn ông mới có vẻ thả lỏng một chút, hắn quay đầu, trên mặt có hơi bực bội:

"Cảm ơn."

Tôi lắc đầu: "Không cần khách sáo..."

Tôi nhìn bóng dáng hắn biến mất dưới hàng hiên, bỗng nhiên mới phát hiện, thế mà tôi đã quên hỏi tên hắn.
Bình Luận (0)
Comment