Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 20

Edit: Doãn.

Lúc chúng tôi quay lại thì hai người kia đã lên giường ngủ, vừa rồi tiếng gậy va chạm vang vọng trên tầng hai lâu như vậy, bọn họ vẫn bất động giống như hai pho tượng.

Náo xong một trận này, tôi và anh trai tôi cũng không dám động tay động chân nữa, đi ngủ sớm cho yên thân.

Song giây phút da thịt vừa tiếp xúc với ga trải giường, tôi gần như đã bật dậy ngay tắp lự vì đau đớn, tôi dùng tay sờ thử, dấu hằn vẫn còn in rõ vào da.

Đệt, nên nằm sấp ngủ thôi.

Buổi sáng tôi mơ hồ nghe thấy tiếng động, tỉnh giấc lồm cồm bò dậy, trong tích tắc đã cảm nhận được một trận rát rẩm, sau lưng đau vô cùng, mở mắt thì trông thấy anh đẹp trai đeo kính cùng anh tóc bạc đang vệ sinh cá nhân, tôi ngó đồng hồ, bốn giờ bốn mươi lăm phút.

Anh trai tôi cũng thức giấc, cả hai chúng tôi mặc quần áo rồi đi đánh răng rửa mặt.

Đúng năm giờ, giáo quan cầm theo gậy đến từng phòng đánh thức mọi người, ở cái giường này, thế mà cũng có cảm giác hình thức dữ.

Chúng tôi bị đưa đến thao trường chạy bộ, hoá ra chạy 5000m không phải nói chơi cho vui.

Chạy bộ thì chạy bộ, chỉ là vết thương trên cơ thể từng phút từng giây cứ không ngừng nhoi nhói, tôi thật sự nghi ngờ mình đã bị gã đánh nhừ người luôn rồi.

Một vòng nối tiếp một vòng, tốc độ chạy tuy không nhanh lắm, song tôi vẫn cảm thấy khó chịu, anh trai luôn theo sát tôi.

Chạy đến tận sáu giờ, trời cũng gần sáng rồi, đầu tôi có chút choáng váng.

Đột nhiên tôi lại nghe được tiếng thắt lưng quen thuộc xen lẫn âm thanh của một người phụ nữ, không xa lắm, ở ngay trước mặt tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh trai tôi, anh ra hiệu cho tôi đi theo.

Không ngờ hai chúng tôi còn chưa chạy đến đó, phía đối diện đã tiếp tục vang lên một giọng nữ khác.

"Đừng đánh nữa! Em ấy bị hạ đường huyết!"

Âm lượng nhỏ, nhưng rất cứng rắn. Người lên tiếng là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao.

Tiến thêm vài bước, tôi nhìn thấy dưới đất còn có một cô gái tóc ngắn.

Bên tai tôi truyền đến tiếng chửi tục của giáo quan, gã ta nâng thắt lưng rồi lại hạ xuống lần nữa, tóc đuôi ngựa cơ hồ chẳng cần do dự đã đứng ra chắn trước mặt tóc ngắn.

"Xin lỗi... Giáo quan... Tôi..." Tóc ngắn khó khăn giải thích, cô muốn đẩy tóc đuôi ngựa ra xa, nhưng sắc mặt đã sớm tái nhợt, cố gắng hai ba lần đều không thành công.

Tôi thấy trên cánh tay tóc đuôi ngựa hiện lên vệt đỏ sẫm do những nhát roi gây ra, cả người cô run rẩy, nhưng không hề né tránh.

Vết thương sau lưng tôi vẫn còn đang đau nhức, tôi liếc mắt nhìn anh trai tôi một cái, anh hơi gật đầu.

Loại chuyện này, ngày ngày càng đồng cảm càng sẽ khó lòng nhẫn nhịn được.

"Giáo quan, lượng đường trong máu cô ấy thấp, chạy không nổi đâu." Tôi đứng trước hai cô gái, vững vàng chịu thay vài cái, thắt lưng ma sát vào da tôi, máu chảy thành hàng dài.

Anh trai tôi đứng ở đằng sau tôi không nói lời nào, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác được chống đỡ.

"Các cậu! Được lắm! Hôm nay không được ăn sáng! Đi chạy bộ cho tôi! Chạy đến giờ lên lớp mới thôi!" Hoặc có thể giáo quan đánh đủ rồi, hoặc có thể là đói rồi, hung tợn bỏ lại một câu rồi rời đi, để mặc bốn người chúng tôi chạy bộ quanh thao trường.

"Vậy... cô còn chạy nổi không?" Tôi mở miệng, chớp mắt hỏi tóc ngắn, khuôn mặt cô ấy trắng bệnh doạ người, mồ hôi trên trán ứa ra đọng lại dưới cằm, mái tóc cũng ướt nhẹp.

Cô ấy không trả lời, khuôn mặt không có nửa phần biểu cảm, thậm chí còn chẳng nhìn tôi cái nào.

Nếu không phải ban nãy cô ấy lớn tiếng ồn ào tôi đã cho rằng cô ấy bị câm rồi.

Hơn nữa tóc đuôi ngựa còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhíu mày, kì lạ.

Những người ở đây ai nấy cũng kì lạ, không có người nào nói chuyện riêng, kỳ huấn luyện quân sự chỗ chúng tôi không được phép nói chuyện, song mọi người đều lén lút thầm thì, nhưng ở đây thì không, tựa như không có miệng vậy, một cái cũng không có.

Trái lại tôi không việc gì cả, suy cho cùng việc cứu vớt những đứa trẻ rơi xuống vũng bùn cũng không phải vì tiền của bố mẹ nó.

Nửa đi nửa chạy cho đến tám giờ, chúng tôi mới được đưa đến lớp học.

Vẫn là lão già trong lớp tu dưỡng bản thân tối qua giảng dạy chúng tôi, thật ra cũng không già đến vậy, khoảng tầm năm mươi tuổi, đánh người đặc biệt tàn nhẫn, so với ông ta thì hiệu trưởng đương nhiệm trường chúng tôi chả là cái rắm gì cả.

Ông ta đang nói về bài học cần ghi nhớ hôm nay <Ta Khéo Nuôi Cái Khí Chính Đại Của Ta>, đẳng cấp hoàn toàn kém xa nương nương mười nghìn dặm.

Tôi dụi nhẹ khoé mắt, thiếu chút nữa đã bật khóc, tôi thật sự cảm nhận được nỗi niềm nhung nhớ tồn đọng trong trái tim mình, một chút chua, một chút chát.

Mồ hôi trong quá trình rèn luyện thể chất thấm ướt quần áo khiến tôi khẳng định được một điều, tên chó điên ngày hôm qua đã đánh nát tôi rồi, đau hoài chẳng dứt.

Tôi nhìn trộm anh trai tôi, vết thương trên người anh chắc chắn còn nghiêm trọng hơn.

Sau bữa tối tôi đi vào nhà vệ sinh, lúc bước ra liền nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, "Này."

Tôi quay đầu thì trông thấy một cô gái, là cô gái tóc ngắn vào buổi sáng.

"Có chuyện gì sao?" Tôi hơi ngạc nhiên.

"Ở đây không có camera, hồi sáng... cảm ơn cậu, cho cậu cái này." Cô ấy đưa qua một món đồ, tôi cầm lên coi thử, đó là băng cá nhân.

"Không sao, tôi còn tưởng rằng mấy người chỗ này không ai biết nói chuyện chứ." Tôi cười cười.

"Cậu là người mới tới đúng không?" Cô ấy thở dài, biểu cảm trên mặt khó lòng khó lí giải được, cũng có thể là vì trời tối quá nên tôi nhìn không rõ.

"Ừm." Tôi gật đầu.

"Đừng tin tưởng bất kì ai ở đây, dù là giáo quan hay những học sinh khác, tốt nhất là không nên nói chuyện." Giọng cô ấy trầm xuống.

"Vậy bây giờ chúng ta..." Tôi nhướng mày, lòng thầm nhủ vậy bây giờ cô nói chuyện với tôi mà không sợ sao.

"Tư Linh ở đằng trước canh chừng giúp tôi." Cô ấy thấy tôi không ừ hử gì bèn bổ sung thêm một câu, "Là cô gái buộc tóc đuôi ngựa ban sáng, cô ấy tên Tạ Tư Linh."

"Cậu là người tốt, nhưng mà sau này đừng giúp người khác nữa, cậu mới tới nên không biết, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ từ từ hiểu ra." Tôi nhìn cô ấy nở cụ cười bất lực.

"Nhớ kỹ, đừng tin tưởng những người ở đây, có thể..." Cô ấy dừng lại, còn chưa nói hết đã quay gót rời đi.

"Đúng rồi, tôi tên Chu Viên." Cô ấy đi được hai bước lại xoay người nói.

"Lục Tu Mạn." Tôi nói, "Cảm ơn cô."

Ánh trắng phản chiếu lên gương mặt cô ấy, tựa hồ đồng nhịp điệu với giọng nói dịu dàng của cô ấy, cô ấy miễn cưỡng mỉm cười một cái, thật ra trông rất đẹp, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không được thoái mái.

Chu Viên và Tạ Tư Linh nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, song tôi lại có cảm giác hai người họ so với các cô gái trước kia tôi đã từng gặp không giống nhau.

Chỉ vỏn vẹn vài phút trò chuyện, tôi đã từ trên người cô ấy thấy được sự tuyệt vọng như hình với bóng, tựa hồ đã ngấm sâu vào tận xương tuỷ.

Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ.

Giống như nghe thấy tiếng kêu của chim hải âu vào một giây trước thời khắc chìm sâu xuống làn nước biển trong màn đêm đầy bão tố mưa giông.
Bình Luận (0)
Comment