Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 23

Edit: Doãn.

Qua một tháng, trong giờ nghỉ trưa, giáo quan đi vào phòng chúng tôi, theo sau là một cậu bé.

Chúng tôi đều đứng ở lối đi như thường lệ, đợi giáo quan kiểm tra hành lý của thằng nhóc xong sau đó ra ngoài.

Cậu bé đang ở đối diện tôi, dáng người hơi thấp, ngũ quan rất thanh tú, tôi chú ý thấy dưới đuôi mắt của thằng nhóc cũng có một nốt lệ chí giống hệt tôi, về tuổi tác thì có vẻ nhỏ hơn tôi, đôi mắt to tròn đen láy, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn còn chưa hết kinh hoảng.

Đợi khi giáo quan rời đi tôi liền ngồi lại xuống giường, một mình thằng nhóc dọn dẹp hành lý bị xáo trộn, cẩn thận dè dặt đặt mông lên đệm.

"Xin chào... em tên... Tô Dung Dữ..." Thằng nhóc nhìn tôi mở miệng nói, âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn ẩn chứa chút run rẩy.

Tôi thầm nhủ, xong rồi.

Không sai, giường thằng nhóc nằm cạnh giường tôi.

Anh trai tôi quay đầu nhìn hai chúng tôi, lông mày cau lại, tôi lập tức dùng ánh mắt ra hiệu với anh rằng tôi không sao.

Quả nhiên chưa đầy mấy phút, giáo quan đã đá tung cửa phòng chúng tôi.

"Hai người kia cút ra đây!"

Tôi thở dài, mang giày xong xuôi rồi bước ra ngoài, người mới đúng là người mới.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên thằng nhóc bị đánh, đánh còn chưa đủ mười gậy, tiếng khóc thảm thiết đã cất lên, chắc là do tuổi còn quá nhỏ.

Lúc trở về phòng tôi không liếc thằng nhóc đó cái nào, đi thẳng lên giường nằm xuống, sợ thằng nhóc lại nhiều lời nói thêm một câu nữa.

Tôi có thể cảm nhận được thằng nhóc nhìn chằm chằm tôi vài phút rồi mới quay lại giường.

Ồn ào một trận này tôi cũng không ngủ được nữa, mười phút sau, tôi rón rén ngồi dậy, trông thấy thằng nhóc tội nghiệp đang co ro thành một đống trong góc, lưng còn không dám dựa vào tường, thỉnh thoảng chóp mũi còn thút thít vài hơi.

Tôi cảm thấy thằng nhóc đó thật đáng thương.

Đặc biệt trong buổi tập thể dục vào buổi chiều, thằng nhóc bị giáo quan đánh không ít lần, khóc đến mức không kiềm chế được.

Sau bữa tối thằng nhóc đi vào nhà vệ sinh, tôi cố tình đi theo phía sau, lúc sắp đến gần, tôi nhìn quanh quất thấy không có ai liền ngăn thằng nhóc lại.

"Nhóc tên Tô Dung Dữ phải không?" Tôi hỏi thằng nhóc, thằng nhóc rõ ràng đã bị giật mình, tròn mắt nhìn tôi nhưng không lên tiếng.

Xem ra cũng biết nhớ đòn, tôi nghĩ.

"Chỗ này không có camera giám sát." Tôi cười bổ sung một câu.

"Em xin lỗi... Anh ơi... buổi trưa em..." Thằng nhóc khẩn trương tới nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, như thể tôi đến để đòi nợ vậy.

"Nhớ kỹ là được rồi, sau này không được nói chuyện với người khác nữa." Tôi nói.

Thằng nhóc gật đầu.

"Cũng đừng tin tưởng người khác, hiểu chưa?"

"Anh cũng không được tin sao?" Thằng nhóc quả nhiên ngây thơ y như tôi nghĩ.

"Anh cũng không được." Tôi thở dài, "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm." Thằng nhóc trả lời tôi, giọng nhỏ ơi là nhỏ, đúng thật là cái tuổi còn hồn nhiên.

"Anh ơi anh tốt quá." Thằng nhóc cắn môi giương cặp mắt đỏ hoe nhìn tôi, trông vô cùng tủi thân.

Tôi hiểu cảm giác đó ra sao, nếu không có anh trai tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ không tài nào chịu đựng được dù chỉ là một giây.

"Về sau sẽ ổn thôi." Tôi an ủi thằng nhóc, "Đừng gọi anh ơi nữa, anh tên Lục Tu Mạn."

Lời vừa dứt tôi liền rời đi, tôi sợ bản thân không kìm nén nổi cơn xúc động trong lòng, mười lăm tuổi, còn quá nhỏ.

Nhưng cũng chẳng có ai buông tha cho thằng nhóc cả.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mỗi ngày Tô Dung Dữ đều dùng hành động thiết thực để chứng minh rằng thằng nhóc thật sự siêu sợ đau, Sở Hi Hoà luôn thong dong mà sống, Trần Dĩnh không có cảm giác tồn tại.

Nhưng sau đó Sở Hi Hoà lại ngẫu nhiên bị gọi lên sân khấu lần nữa, vẫn là câu nói "anh ấy chết rồi", kết cục bị đánh ba mươi hai roi.

Tôi thật lòng sợ một ngày nào đó Sở Hi Hoà sẽ bị đánh chết.

Lại qua một tháng nữa, đầu tháng Ba, thời tiết không quá lạnh, cây cối từng chút tươi tốt hơn.

Hôm họ tôi đi nhà vệ sinh, tôi để ý thấy Tô Dung Dữ lặng lẽ bám theo mình, tôi đoán thằng nhóc có lời muốn nói, liền cố tình kéo dài thời gian ở trong nhà vệ sinh, đợi mọi người đều đi hết, chúng tôi mới bước ra.

"Sao thế?" Tôi mở miệng hỏi thằng nhóc.

"Anh Tu Mạn... Em, hình như tối qua em đã phát hiện ra con đường thông ra ngoài."

"Nhóc nói cái gì?" Tôi nhíu mày.

"Thật đó! Đêm hôm qua em giật mình thức giấc, không cẩn thận giẫm lên nắp cống rồi té xuống dưới, lúc đầu nó trơn quá em leo lên không được, em có hơi sợ nên men theo đường nước dưới cống đi về phía trước, sau đó em trèo thang lên thì thấy được bức tường vây bên ngoài." Thằng nhóc nghiêm túc giải thích với tôi.

"Vậy sao nhóc không chạy?" Dù gì tôi cũng đã ở chỗ này được hai tháng, thấy nhiều rồi, đối với bất kì ai đều có lòng cảnh giác.

"Em... em cảm thấy anh và anh Tu Viễn đối xử với em rất tốt, em không thể bỏ hai anh ở lại chỗ này."

Đơn thuần, đơn giản, thản nhiên.

"Thời gian có hạn, ngày mai chúng ta nói tiếp." Tôi nhìn đồng hồ, không thể ra ngoài quá lâu, Tô Dung Dữ sốt sắng gật đầu, tức khắc chạy về phòng.

Lúc quay đầu tôi đã nghĩ, Tô Dung Dữ sẽ không nói dối, nếu đó là thật...

Vậy thì phải trốn, suy nghĩ ấy chiếm cứ toàn bộ tâm trí tôi, mặc dù tôi cũng chẳng biết phải trốn đi đâu, nhưng chỉ cần ra ngoài là có thể sống sót rồi.

Tôi liên tưởng đến một câu nói, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, hẳn là dùng để ám chỉ Tô Dung Dữ.

Tôi nhịn không được nhớ tới lời vừa nãy Tô Dung Dữ nói, "Anh và anh Tu Viễn đều đối xử rất tốt với em".

Rất tốt sao? Tôi tự hỏi chính mình.

Chẳng qua đưa cho thằng nhóc một lọ thuốc mỡ thoa vết thương, thỉnh thoảng ở trong nhà vệ sinh an ủi thằng nhóc một hai câu, thế này thật sự là tốt sao?

Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được, kỳ thật trong cái thế giới vô tình này, bạn sẽ trở thành ánh sáng của ai.

Tôi không nói cho anh trai tôi nghe, loại chuyện dễ mừng hụt này, chỉ một người biết sẽ tốt hơn nhiều so với hai người.
Bình Luận (0)
Comment