Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 37

Edit: Doãn.

"Con đi tắm đi, tắm xong là có cơm ăn rồi." Mẹ đưa cho tôi bộ đồ ngủ, tôi gật đầu rồi bước vào phòng tắm.

Cái này giống như đi tắm để tẩy bỏ những xui xẻo vậy.

Chỉ là... đứng trong buồng tắm, cơ thể tôi vô thức run lên.

Dù sao địa điểm này đối với tôi vẫn chứa đầy đau đớn và tủi nhục.

Tôi cởi quần áo, mở vòi sen.

Giây phút dòng nước buông xuống, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, lòng tôi vẫn hằn sâu nỗi ám ảnh, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa tiến vào, ấn tôi vào tường hoặc mặt đất, xâm phạm thân thể tôi.

Tôi thậm chí còn không dám tới gần vòi sen, sợ nước rơi trúng người mình, chỉ có thể tựa sát vào bồn rửa mặt, bồn rửa màu trắng vừa cứng vừa lạnh, khiến phần lưng của tôi đau đớn.

Thì ra là nhớ mãi không quên.

Nhưng tôi vẫn đi qua, tôi biết, để tìm được anh trai tôi, có một số điều tôi bắt buộc phải chịu đựng.

Yên tâm nhé anh ơi, em nhẫn nhịn tốt lắm, em sẽ sớm đi tìm anh thôi, tôi thả mình trong làn nước mà nghĩ.

Tắm rửa xong, tôi lau khô người sau đó mặc bộ đồ ngủ ra ngoài.

"Sao tắm lâu vậy Mạn Mạn! Qua đây! Ăn cơm nào!" Mẹ tôi một bên giúp tôi xới cơm, một bên gọi tôi qua.

Tôi chú ý hôm nay dì không ở đây, bữa cơm này là mẹ tôi tự tay nấu.

Đương lúc ăn được vài đũa, bố tôi chợt nói, "Tu Mạn à, bao giờ thì con muốn... quay về trường học?"

Tôi còn chưa kịp hé răng, mẹ tôi đã hung hăng ngắt ngang ông ấy.

"Anh nhắc tới chuyện này làm gì hả! Để con ăn cơm!"

"Không sau đâu mẹ, con nghĩ... đợi năm sau đi, để con thích ứng thêm vài ngày." Tôi tiếp lời.

"Con cứ từ từ làm quen lại." Bố tôi gắp cho tôi một đũa thịt, "Các bạn học của con thì sao, có muốn liên lạc với tụi nó không?"

"Không cần, sắp thi cuối kỳ rồi, con không muốn quấy rầy tụi nó." Tôi dứt khoát từ chối.

"Sau này có thời gian sẽ liên lạc sau." Tôi suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.

Bố mẹ tôi nở nụ cười rạng rỡ hài lòng.

Trước tháng Hai, hầu như tối nào bố tôi cũng ngủ ở sô pha ngoài phòng khách, canh chừng phòng tôi xảy ra chuyện. Mẹ tôi thường lặng lẽ mở cửa phòng tôi vào lúc nửa đêm, đứng đó nhìn tôi rất lâu.

Đích thực họ đã vì tôi mà trả giá rất nhiều, hình như tôi hơi có lỗi với họ.

Mặc dù tôi không thể nào thay đổi quyết định của mình, nhưng tôi cũng cảm thấy có chút áy náy.

Cho đến một ngày tôi nghe thấy tiếng bọn họ thì thầm trong đêm, tuy anh trai tôi đã chết, nhưng học viện Phương Phi thật sự hết chữa khỏi bệnh cho tôi.

Tôi mệt rồi.

Thế giới này quả thực không xứng đáng, chỉ có anh trai tôi mới xứng đáng.

Tháng Hai, tôi thấy có vẻ bố mẹ tôi đã thả lỏng hơn đôi chút, những ngày cuối năm đang đến gần, công ty của họ vẫn còn nhiều công việc cần xử lí, biểu hiện của tôi trong mắt họ, đã trở nên bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.

Nhưng tôi không muốn bỏ anh trai tôi đón năm mới một mình.

Bầu trời có vài bông hoa tuyết bay lơ lửng, ngoài cửa sổ lạnh lẽo thấu xương, dầu rằng không còn mạnh như những năm cũ, đường lớn trang trí đèn lồng khắp nơi, đèn hoa treo kết, không khí tưng bừng.

Hôm nay là ngày 30 Tết, bố mẹ tôi đã tích góp nhiều năm rồi. Họ không đi làm, bố tôi đang dán câu đối ngoài cửa, mẹ tôi loay loay trong bếp nặn nhân há cảo, vậy mà cũng có cảm giác gia đình.

Đêm đến, xuân vãn (*) bắt đầu đúng giờ, mẹ tôi dọn một bàn lớn món ăn, chúng tôi ngồi trên sô pha, vừa xem vừa ăn.

(*) chương trình năm mới.

Giống hệt những năm về trước, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, bố tôi vẫn là bố tôi, mẹ tôi vẫn là mẹ tôi, tôi... vẫn là tôi.

Bài hát 《Đêm Này Khó Quên》vang lên, một năm nữa lại đến.

"Anh ơi, năm mới vui vẻ." Tôi nói thầm trong lòng.

Pháo hoa lộng lẫy xuyên thủng màn đêm, khiến đêm đen trở nên rực rỡ muôn màu, che khuất đi những ngôi sao đang trú ngụ nơi xa.

"Mạn Mạn à, xuân vãn sắp kết thúc rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi đi con." Bố tôi đứng dậy từ sô pha, ngáp dài một hơi, trông vô cùng mệt mỏi, mẹ tôi cũng ngáp theo.

"Bố mẹ ngủ trước đi, con thấy tiểu phẩm kia rất thú vị, muốn xem phát lại." Tôi dùng điều khiển từ xa tua lại, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

"Muộn vậy rồi, con..." Bố tôi còn chưa nói xong đã bị mẹ tôi cắt lời.

"Con muốn xem cứ để thằng bé xem! Sang năm mới rồi!" Mẹ tôi trừng mắt nhìn bố tôi, "Đừng để ý bố, muốn xem gì thì xem đi con."

"Cảm ơn mẹ, bố mẹ ngủ ngon." Tôi mỉm cười vui vẻ với mẹ, nhấp một ngụm nước trái cây trên bàn.

Bố mẹ tôi quay về phòng, tôi không chút cảm xúc ngồi xem đi xem lại tiểu phẩm hết năm lần. Cho đến lúc tôi nghe thấy tiếng ngáy đều đặn của bố tôi, tôi chậm rãi đứng lên, mặc áo khoác, lấy ra một con dao gọt hoa quả từ nhà bếp.

Tivi trong phòng khách vẫn đang mở, đèn tường màu chiếu lung linh.

Trước khi rời khỏi nhà, tôi liếc qua phòng ngủ của bố mẹ tôi.

Không có ý xúc phạm, nhưng hi vọng sau này họ đừng sinh con nữa.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ngoài, leo lên tầng thượng.

Về sau vào đúng ngày này mỗi năm, khắp chốn ai ai cũng sẽ ăn mừng, vì tôi đã đi tìm anh trai tôi rồi.

Gió đêm trên tầng thượng phần phật thổi mạnh, cuối cùng là gió lạnh, thổi đến lòng người buốt giá.

Tôi cúi xuống, trông thấy ánh sáng của đèn báo khẩn cấp, dùng con dao gọt hoa quả khắc lại hình xăm của tôi và anh trai tôi lên mắt cá chân.

Khoảnh khắc mũi nhọn đâm vào da, máu tươi phun trào, có hơi đau, song lại giúp tôi trấn tĩnh, đặc biệt là ở trong màn đêm dày đặc này.

Từng nét vẽ ẩn hiện trong làn máu, rất đẹp.

Tôi ném dao gọt hoa quả sang một bên, tiến gần tới lan can.

Đêm tối quả thật là một khoảng lặng hiếm hoi, tôi dang tay ra, tuyết lại rơi xuống, dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng, sáng mai hẳn sẽ phủ đầy trắng xoá.

Tôi ngẩng đầu, trời đêm thật sâu sắc làm sao, các đám mây đen quện chặt một chỗ, khí thế hùng hồn, con người luôn trở nên nhỏ bé như thế, không có gì đáng nói.

Nhưng tôi chưa bao giờ thoải mái đến vậy, chưa bao giờ trầm mê đến vậy, cũng chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.

Tôi nhảy xuống từ tầng 17, rơi vào vòng tay của anh trai tôi.

- End-
Bình Luận (0)
Comment