Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 8

Edit: Doãn.

Có một lý do khiến Triệu Ngập kéo thêm rắc rối từ chỗ Nương Nương, không chỉ cậu ta gặp rắc rối mà toàn bộ lớp chúng tôi đều gặp rắc rối, thậm chí lan sang cả lớp Bốn.

Nương Nương nói mỗi một bài thơ cô ta đều sẽ tự mình kiểm tra, từ lớp học cho đến văn phòng học sinh xếp thành một hàng dài, lớp Bốn cũng không thoát nạn được, đứa nào học không thuộc thì đi chép phạt, đấy là điều làm chúng tôi bực bội nhất, rõ ràng mấy bài thơ đó nào có dễ thuộc như vậy. Đã từng có lần tôi không chịu xếp hàng mà bị phạt, sau đó giữa trưa mùa đông đứng ở cửa văn phòng, lạnh đến mức hai hàm răng va cầm cập vào nhau.

Mỗi ngày vào lớp tôi đều vạch ra hiện thực tàn nhẫn cho cả lớp cùng tiếp thu, trả lời không được thì về nhà chép ba lần, sau khi chép xong nguyên văn và bản phiên âm [Tiêu Dao Du], còn phải làm hết học án (?), một tay tôi xử lí gọn ghẽ.

Quả nhiên phụ nữ trung niên là loại người nguy hiểm nhất.

Ngay khi vào lớp, cô ta đã bắt đầu đồ sát: "Nào, bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra bài [A Phòng Cung Phủ]. Em, người thứ nhất."

Tôi liếc mắt nhìn lên thì thấy cô ta đang chỉ vào bàn đầu tiên ngay dãy chúng tôi, tôi tức tốc đá vào ghế ngồi của Lý Giang Cao, "Mày thuộc chưa?"

"Chắc cũng sương sương, tao mà bị gọi thì mày nhớ nhắc đấy." Lý Giang Cao nhỏ giọng dặn dò.

Chơi chơi thôi, tôi đã chép lại ba lần nguyên văn và phiên âm của bài này, đến nỗi buổi tối còn không có thời gian đi ngủ.

"Em phía sau." Vòng qua vòng lại vài lượt, cuối cùng cũng đến lúc Lý Giang Cao lên dĩa rồi.

"Yến Triệu gom góp, Hàn Nguỵ kinh doanh, Tề Sở tinh anh, mấy đời mấy năm, của người cướp lấy... chất..."

"Chất cao thành non." Tôi thì thào.

"Chất cao thành non, khi chẳng giữ nổi, thu lại nơi đây. Vàng.... đỉnh coi tựa đất, lu... ngọc, rẻ hơn đá sỏi..."

"Châu ngọc." Tôi nói.

"Châu ngọc, rẻ hơn đá sỏi, liệu phí vung tay, chẳng ai nhìn nổi. Than ôi! Lòng ai cũng vậy, nhìn vạn người như một. Người Tần thích xa hoa... ừm... thì..."

"Người ta cũng nghĩ tới nhà..." Tôi còn chưa kịp dứt lời thì nương nương đã gầm lên, "Được rồi! Lý Giang Cao ngồi xuống! Nào! Lục Tu Mạn, tới em! Không phải miệng không khép lại được sao? Lý Giang Cao đọc bài mà trông em có vẻ còn kích động hơn nhỉ!"

Tôi đứng lên, "Người ta cũng nghĩ tới nhà. Sao lấy thì thu nhặt từng chút mà dùng thì coi rẻ như cát bùn! Khiến cho cột đỡ rui nhiều hơn nông phu ngoài đồng. Kèo đỡ nóc nhà nhiều hơn chức nữ trên khung. Cho đầu đinh lấp lánh nhiều hơn hột lúa trong kho. Phiến ngói so le nhiều hơn quần áo ngoài phố. Lan can bực cửa nhiều hơn thành quách cửu châu. Sáo đờn ọ ẹ nhiều hơn tiếng nói trong chợ. Làm cho người trong thiên hạ không dám nói mà dám phẫn nộ. Lòng kẻ thất phu mỗi ngày càng thêm kiêu căng ngoan cố. Lính thú hò hét, Hàm Cốc nổi tung, Mồi Sở một bùng, thương thay, tro tàn trơ đó!"

"Dừng, ngồi xuống đi."

Tôi không ngừng cười thầm trong lòng, không ngờ tới đúng không, ông đây đã thuộc bài rồi!

"Tới em." Nương Nương tuỳ tiện chỉ đại một người, thế mà trùng hợp trúng ngay ban cán sự Thể Dục, "Cầu vắt ngang sông, bắt đầu."

"Dạ? Ừm... cầu vắt ngang sông, chưa có mây sao có rồng? Đường đôi bắc trên không, không phải mưa tạnh, bất tễ thải hồng..."

"Hà." Nương nương nghe không nổi nữa.

"À đúng rồi! Bất tễ hà hồng!" Ban cán sự Thể Dục bối rối đọc lớn, cả lớp cười phá lên.

Ai ai cũng biết, bản lĩnh lớn nhất của bọn học sinh chính là cười đùa chọc ghẹo, đối với chuyện ban can sự Thể Dục bị mất mặt, càng có thể cười không ngớt suốt một phút.

Sắc mặt của Nương Nương tồi tệ vô cùng, cô ta quát ban cán sự Thể Dục: "Cút xuống đi!"

Không biết trong đầu ban cán sự Thể Dục đang suy nghĩ cái gì mà cứ đứng yên bất động dòm nương nương rồi lén lút khục khịt, cả lớp lại lần nữa có dịp ôm bụng cười nắc nẻ.

"Được! Cậu không đi thì tôi đi!" Nương Nương ném thô bạo sách lên bàn, hầm hừ ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Chúng tôi vỗ tay như sấm rền, hiển nhiên chả ai thích thú với tiết tự học môn văn cả.

"Này anh Gà, đừng có đi gọi bả về đó!" Lớp trưởng gửi gắm Triệu Ngập.

"Đúng vậy, để bả ở một mình bình tĩnh lại." Lý Giang Cao phụ hoạ theo.

"Đệt! Tao cười đến mức tuyến lệ cũng sắp vỡ ra luôn rồi, ai thèm quan tâm bả!" Triệu Ngập vừa lau nước mắt vừa làm động tác "OK", thế là chúng tôi lập tức yên tâm ngồi làm bài tập về nhà.

Tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Ngập sách cặp bước ra khỏi cửa, Lý Giang Cao vội túm cậu ta lại, "Ê mày đi đâu thế?"

"Đương nhiên là đi dỗ dành Dương Phi của trẫm rồi." Triệu Ngập ung dung trả lời, trông thấy một vài bạn học khác cũng đang nhìn về phía này, cậu ta lại bổ sung, "Không sao đâu, tao đi thổi gió bên gối nàng (*) một lát rồi về."

* 吹枕边风, đại khái là lời thủ thỉ bên gối giữa vợ chồng với nhau.

"Chả phải mặt chó mày nói mà đếch thèm quan tâm bả sao?" Tôi đấm cậu ta một phát.

"Haiz, tao vốn dĩ là mặt chó thích dùng tiêu chuẩn kép mà, bây giờ phải đi uốn gối khom lưng đây." Triệu Ngập cười đáp.

"Vãi." Lý Giang Cao buông Triệu Ngập ra, để cậu ta ra ngoài, chúng tôi ở bên trong vui vẻ hết nửa ngày.

***
Bình Luận (0)
Comment