Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 11

Rõ ràng là định hù dọa Chu Mính Viễn, kết quả lại tự mình bị một chiếc điều hòa âm trần dọa cho hồn bay phách lạc.

Thư Diêu có cảm giác mình chính là kiểu người “gậy ông đập lưng ông”.

Lại thêm chút mất mặt.

May mắn thay, cửa thang máy mở ra đúng lúc. Thư Diêu vỗ nhẹ má mình, bước vào.

Chu Mính Viễn theo sau, đứng gần cửa, giơ tay ấn nút “1L.”

Khi nút được ấn xuống, một vòng sáng đỏ viền quanh hiện lên.

Dù sao Thụy Mỹ Ân Nhạc cũng là tòa nhà cũ kỹ xây dựng từ nhiều năm trước, thang máy không lớn lắm, bốn bức tường kim loại sáng bóng như gương, phản chiếu rõ hình ảnh của những người bên trong.

Thư Diêu tựa vào tường thang máy, lặng lẽ quan sát hình ảnh Chu Mính Viễn qua lớp kim loại phản chiếu.

Người này chắc chắn đêm qua đã thức trắng, mệt mỏi mơ hồ ẩn hiện giữa hàng chân mày, khiến khuôn mặt anh thêm vẻ lười biếng.

Nhưng chỉ có lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc nào khác.

Tiếp quản một tòa nhà “ám” như thế này, tính sơ sơ mỗi năm lỗ hàng trăm triệu, đổi lại là người khác, hoặc là tức đến phát điên, hoặc là sầu đến bạc đầu.

Chu Mính Viễn thì ngược lại, chẳng tỏ ra bận tâm. Thậm chí còn rảnh rỗi bày trò hù dọa cô.

Thư Diêu còn đang mải nghĩ, thang máy bỗng khựng lại.

Rõ ràng chẳng ai ấn nút “2L”, nhưng thang máy vẫn tự động dừng ở tầng 2.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên. Thư Diêu cảm thấy da đầu tê rần, vô thức trốn sau lưng Chu Mính Viễn, dùng thân hình cao lớn của anh để che chắn tầm nhìn.

Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng đến những phân đoạn kinh dị kiểu “bách quỷ dạ hành” hay “âm binh mượn đường” trong tiểu thuyết.

Cửa thang máy chỉ mở được một nửa, rồi như gặp lỗi kỹ thuật, lại từ từ đóng lại.

Màn hình quảng cáo gắn trên vách thang máy phát ra tiếng của người dẫn chương trình, nhưng âm thanh méo mó vài giây, rồi tắt ngấm.

Không khí trong thang máy chẳng khác gì cảnh mở đầu một bộ phim kinh dị.

Chu Mính Viễn hơi nhíu mày, lùi lại nửa bước, ánh mắt chợt lóe lên vẻ khó chịu.

Hành động lùi lại của anh làm Thư Diêu càng hoảng sợ.

Không phải chứ, tự nhiên anh lùi lại làm gì?

Nhìn như thể có thứ gì đó mặc đồ trắng vừa bước vào, anh nhường chỗ cho nó vậy.

Khoan đã…

Ông chủ tự tử kia là đàn ông. Nếu biến thành ma, liệu ông ta có mặc váy trắng không nhỉ?

Khi thang máy tiếp tục đi xuống, nó phát ra những tiếng cọt kẹt, như thể các bộ phận đã lâu không được bảo trì.

Chắc chỉ vì cũ quá thôi?

Khi Thư Diêu còn đang lan man suy nghĩ, Chu Mính Viễn bất chợt nắm lấy tay cô.

Cùng lúc đó, đèn thang máy vụt tắt, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối. Thang máy đột ngột dừng lại, Thư Diêu chao đảo, may mà có Chu Mính Viễn giữ tay nên không ngã.

Anh buông tay, giọng vang lên trong bóng tối:
“Thư Diêu, tựa vào tường, gập gối, ôm đầu.”

Trong tình huống khẩn cấp, Chu Mính Viễn không hề tỏ ra hoảng loạn. Anh ấn nút cứu hộ trong thang máy, nhưng không có phản hồi. Anh đành quay lại bên cạnh Thư Diêu, lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên không có tín hiệu.

Anh bỏ điện thoại vào túi, tay vô tình chạm vào Thư Diêu đang đứng bên cạnh. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, anh cảm nhận được cô đang run rẩy.

Chu Mính Viễn khựng lại một chút.

Theo lời Bạch Hủ, Thư Diêu nhỏ hơn anh ba tuổi, năm nay 25. Ba năm trước khi kết hôn với anh, cô mới chỉ 22 tuổi.

Cô nàng này miệng lưỡi sắc sảo, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một cô gái. Gặp chuyện thế này, sợ hãi cũng là lẽ thường.

Trong bóng tối, anh không thể nhìn thấy cô. Dựa vào trí nhớ, Thư Diêu khi không nói chuyện vừa gầy gò vừa có vẻ yếu đuối, đến mức không ăn nổi bánh ngọt.

Chu Mính Viễn tựa vào tường thang máy, nhíu mày một lúc rồi mở miệng, giọng bình tĩnh đến mức gần như lạnh nhạt:
“Còn cách tầng một không quá hai mét. Nếu rơi xuống, cũng không đến mức nguy hiểm. Hiện tại là 9 giờ 30, đến 10 giờ tôi có một cuộc họp trực tuyến với Bạch Hủ. Nếu không liên lạc được với tôi, cậu ta sẽ tìm đến.”

Ngữ điệu anh không gợn chút cảm xúc, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy an tâm.

Thư Diêu chỉ đáp lại một tiếng “Ừm.”

Giọng cô nghe như đang cố kìm nén, hơi thở cũng không đều.

Với tính cách của Chu Mính Viễn, anh đã quen sống lạnh nhạt. Đột nhiên phải an ủi người khác, anh cũng không biết phải nói thế nào.

Sau cùng, anh li.ếm môi, khó nhọc buông ra một câu:
“Vậy nên, đừng sợ, không sao đâu.”

Thư Diêu cố nhịn cười:
“…Tôi không sợ, không cần anh dỗ đâu.”

“Cô đang cười.”

Dù là một câu khẳng định, nhưng giọng Chu Mính Viễn lại đầy vẻ khó hiểu.

Cô run rẩy là vì… cười đến mức không nhịn được?

Vừa mới nãy còn sợ xanh mặt, sao giờ lại cười được vậy?

“Chu… Chu Mính Viễn, tôi thật sự… thật sự muốn chụp một tấm vẻ mặt của anh lúc này.”

Vì miệng đang kìm cười nên Thư Diêu nói hơi lộn xộn, nhưng Chu Mính Viễn nghe hiểu ngay.

Thang máy không xuống được tầng một, nó đang lơ lửng cách mặt đất ít nhất 2 mét. Để tránh bị thương, cả hai đều phải gập gối, ôm đầu.

Nếu mà chụp ảnh lúc này thì chắc chắn chẳng có chút thẩm mỹ nào.

Chu Mính Viễn hừ một tiếng.

Chắc chắn là muốn xem anh xấu mặt, đến ma cũng không sợ, đúng là giỏi thật.

Dù thang máy tối om, không thấy gì cả, cũng chẳng biết mặt Chu Mính Viễn đang khó chịu đến mức nào, Thư Diêu tự làm vui, cười khúc khích rồi lấy khuỷu tay đụng anh một cái: “Thang máy tự nhiên như vậy, liệu có phải là ai đó làm gì không?”

Thực ra lúc thang máy bị tắt đèn, Thư Diêu có hơi sợ, nhưng khi nghe thấy Chu Mính Viễn bình tĩnh ra lệnh cho cô đứng tựa vào tường, thì lý trí của cô, vốn đang ngập trong những câu chuyện ma quái, đã quay lại.

Ma quái có gì mà sợ.

Thật sự đáng sợ là những người lòng dạ hiểm ác đằng sau những mưu đồ.

“Khoảng 80% là có người làm.” Chu Mính Viễn trả lời.

“Có ý tưởng hay lắm này, sao không để tôi đứng trên vai anh, có phải cái lưới bảo vệ trên nóc thang máy có thể mở được không? Tôi leo lên thử xem?”

Trong phim chẳng phải luôn có cảnh chính diện anh hùng mở cửa trên thang máy, phá cái lưới bảo vệ, rồi thành công thoát hiểm sao?

Mà hình như cũng có mấy người chẳng may chết không cứu kịp…Ơ, hình như có cảnh người ta bị thang máy kéo nát, chỉ còn lại nửa người nữa.

Không hiểu sao, cả hai như có một sự ăn ý lạ kỳ, Chu Mính Viễn liếc cô một cái rồi buông lời: “Ừ, leo đi, chờ đội cứu hộ đến, tôi sẽ để họ mang phần còn lại của cô về.”

Lời vừa dứt, thang máy lại bắt đầu chuyển động.

Thang máy rơi thẳng xuống trong bóng tối, cảm giác mất trọng lực bất ngờ làm khó chịu đến mức như bị đẩy vào một cái hố sâu vô tận.

Không phải vô tận thật ra, chỉ có một khoảnh khắc thôi.

“Rầm——”, thang máy đập vào tầng một.

Thư Diêu trong thang máy loạng choạng, nhưng may là có Chu Mính Viễn kéo lại, cả hai cùng ngã ngồi xuống sàn.

Cú ngã này không nhẹ đâu, nhưng trong suốt quá trình, Thư Diêu chẳng hề phát ra tiếng nào. Chu Mính Viễn chau mày lại: “Thư Diêu, có bị thương không?”

“Không sao.”

Cũng phải đến lúc này, Chu Mính Viễn mới nhận ra, Thư Diêu thật sự khác với những cô gái khác.

Sợ những chuyện ma quái, nhưng khi gặp phải tình huống thực tế lại bình tĩnh đến lạ.

Thực ra lúc đó, Chu Mính Viễn có phần khâm phục cô, nhưng sự khâm phục này chỉ thoáng qua, nhiều hơn là sự nghi ngờ.

Lấy cô làm vợ, chẳng có gì vui vẻ, nếu cô khóc lóc om sòm thì ít nhất còn khiến người ta yên tâm.

Nhưng cô bình tĩnh thế này lại khiến anh cảm thấy bất an.

Toàn bộ tòa nhà đã bị cắt điện, điều hòa trong thang máy từ khi mất điện cũng không hoạt động nữa, thang máy như một cái lồng hấp khổng lồ.

Nóng bức, ngột ngạt, tối tăm, chỉ có một tin tốt là thang máy đã xuống đến tầng một, không cần phải giữ tư thế bảo vệ nữa, không cần lo bị rơi xuống thành bánh thịt.

Thư Diêu và Chu Mính Viễn ngồi cạnh nhau, không biết đến bao giờ Bạch Hủ mới phát hiện ra Chu Mính Viễn mất liên lạc, cũng không biết cứu hộ sẽ đến lúc nào.

Cảnh ngồi trong bóng tối, chờ đợi những điều không thể đoán trước, thật sự khiến cô có cảm giác như thời gian quay ngược trở lại nhiều năm.

Có lẽ do cú rơi không gây tổn thương gì nghiêm trọng, Thư Diêu thả lỏng một chút, cảnh giác cũng giảm đi, bất giác hỏi: “Ai là người muốn hại anh?”

Vừa hỏi xong, cô muốn tự vả vào mặt mình.

Cô và Chu Mính Viễn còn chưa thân đến mức có thể thoải mái nói về mối quan hệ phức tạp trong gia đình họ.

Mà ai muốn hại anh nhỉ?

Cái người tình nghi lớn nhất chẳng phải là cô sao?

Chu Mính Viễn rời khỏi tiệc sinh nhật của Chu Cảnh là vì cô.

Và lý do anh nhận việc ở công ty Thụy Mỹ Ân Nhạc cũng vì Chu Cảnh không vừa mắt việc Chu Mính Viễn bỏ về trước. Chính cô mới là người đề nghị tham quan tòa nhà văn phòng vừa rồi. Thư Diêu nghĩ thế nào cũng thấy mình không thể nào thoát khỏi chuyện này.

Chu Mính Viễn không trả lời, nhưng cô có thể cảm nhận anh đứng dậy, sau đó trong không gian chật hẹp vang lên những tiếng động xào xạc.

Tiếng vải ma sát nhỏ xíu đó… Thư Diêu không nhịn được: “Anh làm gì thế?”

“Cởi áo.” Không có điều hòa, thang máy càng lúc càng nóng, cởi áo thì cũng bình thường.

Nhưng chẳng hiểu sao, Thư Diêu cảm thấy hơi khó chịu.

Một lúc sau, tiếng động ấy dừng lại, tiếng giày da của Chu Mính Viễn giẫm lên sàn kim loại phát ra một tiếng động nhẹ.

Anh đang tiến lại gần.

Mất đi thị giác, thính giác và khứu giác dường như trở nên nhạy cảm hơn.

Mùi nước hoa nam nhẹ nhàng từ người Chu Mính Viễn càng lúc càng rõ ràng, thậm chí, hơi thở ấm áp của anh cũng có thể cảm nhận được.

Thư Diêu định giơ tay ra che nhưng lại chỉ cảm thấy tay mình chạm vào một vùng da ấm áp, nổi lên một chút. “Làm gì vậy?”

Giọng Chu Mính Viễn lạnh nhạt, trong động tác nói chuyện, yết hầu anh khẽ rung động.

Thư Diêu thu tay lại: “Cảm nhận được anh lại gần, tôi thấy ngại lắm.”

Chưa nói hết câu, một lớp vải hơi cứng phủ lên đầu Thư Diêu, là áo khoác của Chu Mính Viễn.

“ Mặt đất lạnh, ngồi lên đi.”

“Ôi trời, anh Mính Viễn thật chu đáo quá đi, em thích lắm.”

“Thư Diêu.”

“Có em đây, anh Mính Viễn, anh cần gì?” Chu Mính Viễn chắc hẳn đang ngồi xuống trước mặt cô, anh nói: “Cô không thấy, cô là người tôi nghi ngờ nhất à?”

“Có chút, nhưng anh không nên nghi ngờ em.”

” Cô đưa lý do thuyết phục tôi tin cô đi.”

“Em rất yêu anh.”

Chu Mính Viễn cười khẩy: “Đổi câu khác.”

Trong thang máy nóng nực, khiến tinh thần của Thư Diêu trở nên bực bội, cô không còn hứng thú để nói đùa hay trêu chọc nữa.

Cô vội vàng hất Chu Mính Viễn ra, kéo áo anh lại gần, nói: “Chu Mính Viễn, anh nghi ngờ cái gì chứ? Dù tất cả các sự trùng hợp đều có liên quan đến tôi, dù tất cả bằng chứng đều chỉ vào tôi, tôi cũng không làm gì hết. Tôi đến đây để—”

Thư Diêu kịp thời ngậm miệng, nuốt lại nửa câu còn lại.

Suýt nữa cô đã nói ra sự thật.

Chu Mính Viễn đang lừa cô!

Cô buông tay ra, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giả vờ làm nũng: “—Tôi đến đây để yêu anh! Anh Mính Viễn, em yêu anh đến mức này, sao lại có thể hại anh chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cứ nghe đi, sau này cô ấy sẽ không nói mấy câu này nữa đâu.

Bình Luận (0)
Comment